Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 549: Dũng mãnh

Một hàng bốn người ngồi phi thảm bay vòng quanh lên phía trên băng sơn, dọc đường đi Kim Phi Dao đều cẩn thận nhìn xem trên vách núi có động khẩu nào không, nhưng tường băng bên dưới lại không có bất kỳ dấu vết gì, tường băng bóng loáng đến mức làm gương được. Một lúc sau lại làm người ta sinh ra cảm giác không phân biệt rõ rốt cục là hình người trong mặt băng hay bên ngoài mới là người thật.

Băng sơn này rất cao, đội gió tuyết bay một canh giờ bọn họ mới đến gần đỉnh núi. Đột nhiên, Kim Phi Dao cảm thấy hoa mắt tựa hồ như đi ngang qua thứ gì đó lòe lòe tỏa sáng, nàng vội vàng dừng lại, cho phi thảm lui về phía sau. Trên tường băng có một cửa sơn động giống như được dán đầy thấu kính vụn vỡ, động khẩu bị ánh mặt trời chiếu vào, phản xạ ra vô số tia sáng, thiếu chút nữa làm nàng bỏ qua.

Kim Phi Dao đưa mọi người vào trong động, ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp này, suýt nữa thì thốt lên một tiếng khen. Huyệt động này cao bằng ba người, bên trong sáng ngời, có điều mặt đất hơi trơn. Nàng đi tít đằng trước, để Hoa Uyển Ti kéo Bạch Giản Trúc đi cách xa nàng một chút, cuối cùng là Mập Mạp bọc hậu.

Đi vài chục trượng vào trong, mặt đất bắt đầu xuất hiện sườn dốc hướng xuống dưới. Đi theo sườn dốc này một hồi, Kim Phi Dao đột nhiên đứng lại.

“Sao vậy?” Hoa Uyển Ti thấy nàng ngừng lại liền cảnh giác hỏi.

Kim Phi Dao vẫy tay truyền âm: “Sườn dốc này cứ dốc xuống mãi, cứ đi như vậy cuối cùng sẽ xuống tới chân núi.”

“Chẳng lẽ Thiên Tuyết Ngưng Tinh ở ngay trong chân núi băng?” Hoa Uyển Ti nói.

“Uhm, tám phần là vậy. Thực thần này cũng không nói rõ ràng, nếu biết là ở trong chân núi thì ta đã đào một cái động dưới đó rồi, đâu cần phải thành thành thật thật bay lên đỉnh núi rồi lai đi xuống chứ!” Kim Phi Dao bất mãn nói, đầu óc thực thần thực không linh hoạt.

Hoa Uyển Ti cười: “Đi thôi, dù sao cũng đã tới rồi, ngươi cũng không thể lại bay trở về chân núi đào động được.”

“Ta không đi, ta trượt xuống, các ngươi theo sát đấy.” Kim Phi Dao nói xong liền đặt mông ngồi xuống mặt băng, tay dùng sức đẩy, mượn chút linh lực trượt xuống dưới.

“Thật là, nào có ai đi như vậy!” Hoa Uyển Ti nhìn nàng oạch một cái liền trượt xuống, nhanh chóng vòng qua khúc quanh không thấy bóng dáng.

Mập Mạp thây vậy thì thúc giục: “Hai ngươi cũng mau trượt đi, ta muốn trượt, không chờ được nữa, thoạt nhìn rất vui nha!”

Bị Mập Mạp thúc giục, không có cách nào, Hoa Uyển Ti đành phải cắn môi, không tình nguyện mang theo Bạch Giản Trúc ngồi xuống mặt băng, dùng sức đẩy rồi kéo hắn xuống. Mập Mạp thì cao hứng ngồi phía sau, vừa trượt còn vừa cao hứng phát ra tiếng gào quái dị.

“Khó nghe muốn chết!” Hoa Uyển Ti tức giận, quay đầu mắng một tiếng, thiếu chút nữa không kịp thấy đoạn cua mà đụng vào tường băng.


Cách đi như vậy Bạch Giản Trúc chưa từng trải qua, khác với ngự kiếm phi hành, tuy rằng tốc độ cũng nhanh, cũng có tiếng gió vù vù thổi qua nhưng lại tràn ngập lạc thú. Hắn cảm thụ được hơi lạnh nơi này, tâm tình phi thường sung sướng.

Quả nhiên giống như suy đoán của Kim Phi Dao, sườn dốc này vòng vòng phía trong núi băng, xuống mãi xuống mãi, tới tận vùng chân núi phía dưới mặt đất. Xuống tới đây, băng động sáng ngời biến thành tối mờ, Kim Phi Dao lấy Dạ Quang thạch ra, băng kính chung quanh lập tức được chiếu sáng như tuyết, khuếch đại ánh sáng của Dạ Quang thạch lên vài lần.

Lại tiếp tục trượt thêm khoảng nửa canh giờ, các nàng rốt cục cũng đứng ở một huyệt động vĩ đại. Dẫm lên mặt băng bằng phẳng bóng loáng, trên đầu là những băng lăng thô to, toàn bộ băng huyệt trống rỗng, quạnh quẽ và phi thường yên tĩnh.

Chỉ cần phát ra một chút tiếng vang là nơi này sẽ truyền lại hồi âm. Kim Phi Dao nhắm mắt tỏa thần thức ra khắp nơi, tìm kiếm nơi có khả năng có Thiên Tuyết Ngưng Tinh. Một lát sau, nàng mở to mắt chỉ vào một chỗ, bảo mọi người cũng đi qua, trên mặt băng chỗ kia hình như có cái gì đó.

Vẫn là nàng đi phía trước, Hoa Uyển Ti và Bạch Giản Trúc ở giữa, Mập Mạp cản phía sau. Bốn người dè dặt cẩn trọng đi về phía trước, Kim Phi Dao mở toàn bộ khứu giác ra bắt giữ tất cả hương vị trong không khí.

Ngoài hương vị của bốn người bọn họ thì chỉ có mùi lạnh tinh thuần, không ngửi thấy bất luận hương vị của thực vật hoặc vật gì còn sống. Chẳng lẽ nơi đây thật sự không có yêu thú, chỉ có những khối băng này? Kim Phi Dao luôn luôn quan sát chung quanh, tuy không ngửi thấy mùi lạ gì nhưng nàng luôn cảm thấy có chút không thoải mái, trực giác làm nàng không dám làm loạn như bình thường.

Đi một hồi rốt cục cũng tới nơi vừa rồi nàng dùng thần thức phát hiện ra, trên mặt băng bóng loáng có một đống băng màu trắng ngà tích tụ lâu ngày. Đống băng tích tụ này dưới to trên bé, tầng tầng chồng chất lên nhau, tầng dưới cùng rộng đến ba trượng, trên cùng lại chỉ bằng một cái chén, mà phía trên lớp băng bằng cái chén kia tựa hồ có cái gì đó đang hơi hơi chớp động.

Kim Phi Dao bay lên, nhìn xuống đỉnh của đống băng tích tụ, trên mặt vui vẻ, ở đó có một tinh khối máu lam bé bằng móng tay. Thế Đạo Kinh đã đề cập, Thiên Tuyết Ngưng Tinh là tinh khối màu lam, chỉ cần rời khỏi chỗ là sẽ tan chảy, phải nhân lúc nó tan chảy mà nhỏ vào mắt, như vậy là có thể chữa khỏi cho Bạch Giản Trúc.

Dễ dàng tìm được Thiên Tuyết Ngưng Tinh như vậy đúng là may mắn, tuy trong lòng có chút cảm giác bất an nhưng Kim Phi Dao vẫn nhanh chóng bay qua, muốn lấy Thiên Tuyết Ngưng Tinh.

Vèo! Trước mắt Kim Phi Dao đột nhiên xẹt qua một đường tàn ảnh, trên mặt lập tức xuất hiện cảm giác đau đớn, máu tươi vẩy ra. Nàng vút một tiếng đáp xuống mặt băng, dùng ngón tay lau má trái, có máu!

“Mập Mạp! Bảo vệ bọn họ!” Kim Phi Dao lạnh giọng quát. Quả nhiên tâm không an là có nguyên nhân, là người hay là yêu thú? Vì sao lại không có chút hương vị nào?

“Ha ha ha ha…” phía sau đống băng tích tụ truyền đến tiếng cười âm dương quái khí, không phân rõ là nam nhân hay nữ nhân.

Kim Phi Dao không hé răng, hé miệng phun ra hai đường ánh sáng, dừng lại ở hai tay, quyền sáo Thú Bạo liền nổi lên. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào phía sau đống băng, chờ kẻ kia hiện thân.


Theo tiếng cười, phía sau đống băng thò ra một vật, Kim Phi Dao nhíu mày.

Đây là một yêu thú cao bằng một người, bộ dáng cực kỳ giống người nhưng toàn thân lại trong suốt như khối băng, thân thể cũng không quá nhẵn nhụi, vài chỗ còn có góc cạnh. Bên trong cơ thể trong suốt có đầy đủ nội tạng, có thể nhìn thấy cả trái tim đang không ngừng nảy lên. Máu tươi màu đỏ theo huyết mạch chạy khắp nơi trong thân thể, mà trong đầu, ở gần chỗ trán rõ ràng có thể nhìn thấy một viên yêu đan màu đỏ to bằng quả trứng gà.

Thật sự quá ghê tởm! Yêu thú trước mắt tựa như một người bị lột da khiến người ta nhìn vào mà phiền chán. Kim Phi Dao chậc lưỡi, bảo sao không ngửi ra hương vị, nàng lại may mắn gặp Tuyết Tinh yêu. Vì thế, nàng liền truyền âm cho Hoa Uyển Ti và Mập Mạp: “Là Tuyết Tinh yêu, các ngươi chú ý một chút. Mập Mạp, ngươi không được rời đi, hiện tại hai người bọn họ không chống được công kích của Tuyết Tinh yêu. Không biết có phải chỉ có một con không, ngươi không được rời khỏi họ nửa bước, thứ này uống máu người!”

Trên mặt Mập Mạp đã thu hồi nụ cười, nghiêm túc kết xuất linh quang che phủ, bao bọc ba người vào trong. Kim Phi Dao nhìn chằm chằm Tuyết Tinh yêu ghê tởm kia. Thứ này khác với yêu thú cấp chín, yêu thú cấp chín vẫn chỉ có thể gọi là yêu thú, mà thứ này đã là bán yêu. Tuy cũng gọi là yêu nhưng lại không giống với Yêu tộc. Thứ này mặc kệ tu luyện thế nào đều sẽ không biến lớn, cũng sẽ không thể có được trí thông minh như con người, nhưng lại lợi hại hơn so với yêu thú, là thứ làm tu sĩ Hóa Thần kỳ và Luyện Hư kỳ tương đối đương đau đầu.

Thứ này ở Thần cấp giới cũng không nhiều, nghe nói trên Độ Thiên Thần giới thì rất nhiều. Còn ở Thần giới, cứ mười Thần giới mới xuất hiện một, hai bán yêu, không ngờ nàng lại gặp phải, Kim Phi Dao không biết nên nói mình may mắn hay xui xẻo. Yêu đan của Tuyết Tinh yêu kia thì yêu thú phổ thông không thể so sánh được, kiếm được thứ này liền phát lớn.

Đến lúc thử nghiệm uy lực của quyền sáo Thú Bạo mà mấy người Hoa Uyển Ti vẫn giễu cợt rồi. Kim Phi Dao liếm môi, nhếch miệng cười, đột nhiên phi thân nhảy lên, đánh về phía Tuyết Tinh yêu.

Tuyết Tinh yêu a một tiếng, thân thể trượt vụt đi trên mặt băng, tốc độ nhanh như điện thiểm, Kim Phi Dao còn chưa tới gần người nó đã bị nó né qua. Sau đó, Tuyết Tinh yêu nhanh chóng vươn ngón trỏ, một đường hàn khí màu trắng liền xuất hiện trên ngón tay. Vút một tiếng, một băng tiễn màu trắng kéo theo cái đuôi thật dài mang theo tiếng huýt gió vang dội vọt tới.

Kim Phi Dao đưa tay ra chắn, loảng xoảng một tiếng, băng tiễn đánh vào quyền sáo trên tay trái, nàng bị chấn ra ngoài vài chục trượng, mà tay trái cũng bị đông lạnh thành băng.

Cúi đầu nhìn tay trái, nàng dùng Minh hỏa làm tan chảy khối băng, quyền sáo Thú Bạo không hề hấn gì. Quả nhiên không cần phải lo lắng về độ cứng rắn của pháp bảo, Kim Phi Dao cười cười, trực tiếp lao về phía Tuyết Tinh yêu, cứng rắn chống chọi với những băng tiễn nó đang không ngừng bắn ra từ ngón tay.

Cứ mỗi một băng tiễn đánh lên người nàng, thân hình nàng sẽ mạnh mẽ dừng lại, sau đó nàng lại hướng về phía trước. Tuyết Tinh thú vốn còn đánh đến cao hứng, lúc này đột nhiên có chút nóng nảy, sao lại có người loạn tiến lên như vậy chứ! Băng tiễn mang theo uy lực cắt qua da thịt Kim Phi Dao, vết máu nhè nhẹ bay lên lại không hề ngăn cản được bước chân nàng đi tới.

Nàng muốn nhìn một chút, quyền sáo Thú Bạo này đến cùng có uy lực đến đâu, như vậy thì sau này đối chiến với tu sĩ mới có thể sử dụng nó một cách tốt nhất.

Bạch Giản Trúc dùng thần thức nhìn nàng, nói với Hoa Uyển Ti: “Sao nàng có thể cứng đối cứng như vậy? Chỉ cần tránh khỏi công kích của đối phương, sau đó lại dùng pháp thuật công kích là có thể tránh cho bị thương nhiều như vậy.”

“Bị thương? Nàng nào có bị thương?” Hoa Uyển Ti khó hiểu hỏi.

“Không bị thương? Vậy những giọt máu kia là…” Bạch Giản Trúc ngẩn người, nếu không bị thương thì những hạt châu mà thần thức hắn nhìn thấy là cái gì?

“Giọt máu?” Hoa Uyển Ti hiểu ra Bạch Giản Trúc đang nói đến cái gì, liền bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Thứ đó đối với nàng mà nói không tính là bị thương, không cần phải để ý. Đợi nàng bị đánh cho hộc máu, xương cốt gãy mấy cái mới coi như bị thương.”

“…” Bạch Giản Trúc phi thường khiếp sợ, kiểu đuổi theo không tha như vậy cơ hồ không có tu sĩ nào dùng. Đây gọi là không muốn sống hay là dũng mãnh?

Oanh! Kim Phi Dao đã vọt tới trước mặt Tuyết Tinh yêu, giơ nắm tay phải lên, linh lực chớp động, một luồng uy áp bức nhân liền ập tới. Hai cái răng thú nhỏ trên nắm tay đột nhiên vươn dài ra tới một thước, công tới bụng Tuyết Tinh yêu