Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 519: So giá

“Trang chủ, chúng ta đã tra hết một lượt, không có người sống.” Luyện Yêu trì nói nhỏ không nhỏ, nói to cũng không to, chỉ chốc lát đã bị lật tìm một vòng. Không tìm được hung thủ, Luyện Yêu trì lại càng bị hư hao lợi hại hơn.

Điều này không có khả năng là chuyện ngẫu nhiên, Hoàng Vũ Lương vẫn luôn cân nhắc, rốt cục là ai không vừa mắt bản thân. Chẳng lẽ có người không muốn để hắn lên làm phó Đường chủ? Nghĩ như vậy lại cảm thấy hơi quá, tuy chuyện hắn muốn làm phó Đường chủ đã bị truyền ra ngoài nhưng hẳn là còn chưa đến nước này.

Hay là người bình thường không biết hậu trường của Vạn Thú sơn trang là Nhật Nguyệt môn thấy sinh ý nơi này tốt cho nên cố tình tìm đến gây sự? Chuyện này cũng không có khả năng nha…

Lúc này cấm chế đột nhiên mở ra, một gã tu sĩ Kết Đan kỳ mang theo chín tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ xuất hiện, ôm quyền với Hoa Nguyên Tử, “Trang chủ, cấm chế của toàn bộ sơn trang đều không bị động vào, cửa cũng đã điều tra, hôm nay không có ai khả nghi xuất nhập. Những người còn lại vẫn đang điều tra bên trong sơn trang. Trang chủ, có cần phải thanh tràng toàn bộ khách nhân không?”

“Thanh tràng? Không thể được, giao dịch mỗi ngày đều mấy chục vạn linh thạch trung phẩm, đóng cửa thì mọi người biết ăn gì?” Hoa Nguyên Tử tức giận trứng mắt với hắn.

Vốn nàng đã phiền thấu Luyện Yêu trì vừa lãng phí linh thạch lại không có hiệu quả này nhưng do bám vào Thập Tứ đường nên không thể không làm việc cho bọn họ. Vừa vặn hiện tại có người hủy diệt toàn bộ Luyện Yêu trì, thật sự là nhổ đi cái gai trong lòng Hoa Nguyên Tử. Không có Khổng Vinh chủ trì Luyện Yêu trì thì Vạn Thú sơn trang này có thể yên tĩnh lại.

Trong lòng Hoa Nguyên Tử rất thống khoái nhưng lại không biểu lộ ra ngoài, chỉ nhíu mày, chậm rãi vuốt ve ấu tử trên tay, bộ dáng vô cùng đau đớn.

Ép buộc ở đây hơn hai canh giờ, tâm tình Hoàng Vũ Lương phi thường không tốt, Hoa Nguyên Tử cũng không dám lắc lư nhiều trước mặt hắn, mau mau cáo từ, mang theo Kim Phi Dao bỏ đi. Mà kết quả điều tra toàn bộ sơn trang cũng có thể biết được, tự nhiên là không có ai khả nghi.

Hoàng Vũ Lương bị người hủy chuyện tốt, lại còn mạc danh kỳ diệu không tìm thấy thủ phạm, hắn mang một bụng tức không chỗ phát tiết. Nghĩ nghĩ, hắn lấy ngọc giản ra viết vài dòng, dùng thần thức khóa lại rồi gọi người vào.

“Đem cái này đưa đến Thế Đạo Kinh trong Vạn Không thành ở Thiên Đỉnh Thần giới, mời bọn họ làm, đưa ra giá cao nhất, bảo bọn họ tìm ra hung thủ cho ta.” Hắn đưa ngọc giản ra, tên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia nhận ngọc giản, lui ra ngoài.

Hoàng Vũ Lương căm thù kẻ phá hỏng kế hoạch trở thành phó đường chủ của hắn đến tận xương tủy, không tìm được người thì hắn không nuốt trôi cục tức này. Loại việc hoàn toàn không biết lai lịch và nguyên nhân này cứ giao cho Thế Đạo Kinh đi thăm dò là tốt nhất, chỉ cần đưa ra giá cao thì bình thường đều có thể thu được một chút tin tức.

Nơi này Hoàng Vũ Lương đang nghiến răng nghiến lợi tìm kiếm người có khả năng chỉnh mình thì bên kia Hoa Nguyên Tử cũng vừa đi tới Linh Sơ viên.

Nàng đưa ấu tử trong tay cho nghi trượng quản lý Linh Sơ viên, sau đó lạnh mặt nói: “Đây là lần thứ mấy có ấu tử chạy đi rồi? Rốt cục ngươi có thể quản lý tốt Linh Sơ viên không? Nếu không được thì ngươi không cần làm nữa, Dưỡng Linh đường đang cần người, hay là ngươi muốn tới Dưỡng Linh đường?”

Nghi trượng ngạc nhiên nhìn ấu tử màu đen trong tay, hắn không nhớ Linh Sơ viên có ấu tử như vậy, nhưng nghe khẩu khí của Hoa Nguyên Tử thì tựa như nó đúng là chạy từ Linh Sơ viên ra. Nếu nói chưa từng thấy ấu tử này, ngay cả tên cũng không biết, chỉ sợ sẽ bị bắt tới Dưỡng Linh đường.


Nghĩ tới tỷ lệ tử vong của người ở Dưỡng Linh đường, hắn liền cảm thấy chột dạ, đó là cuộc sống trộm trứng trong miệng mẫu thú, mỗi lần ra ngoài coi như mất nửa cái mạng, nào có tốt bằng một góc Linh Sơ viên. Làm nghi trượng ở đây mỗi năm có thể lĩnh mười vạn linh thạch trung phẩm, cộng thêm các loại đan dược và tài liệu, đi chỗ khác không thể thoải mái như vậy được.

Tuyệt đối không thể đập vỡ bát cơm của mình, vì thế hắn liền sợ hãi đáp: “Thuộc hạ lập tức cho người đi xem xét xem có chỗ nào sơ xuất, điều tra xem ấu tử này chạy đi bằng cách nào, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Hừ, ngươi tốt nhất nên nghiêm túc làm việc, còn có rất nhiều người chờ được vào chỗ của ngươi đấy.” hôm nay tâm tình Hoa Nguyên Tử không sai, rốt cục không cần ném linh thạch vào Luyện Yêu trì nữa cho nên không trách cứ hắn nhiều.

Thấy nàng không tiếp tục trách tội, nghi trượng nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Hoa Nguyên Tử vừa xoay người định rời đi lại ngừng lại, “Ấu tử này là thú gì, có thể bán bao nhiêu linh thạch?”

Nghi trượng sửng sốt, là thú gì? Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua ấu tử trong tay, thấy nó đang chớp chớp đôi mắt to đầy đáng yêu nhìn hắn, miệng còn phát ra thanh âm ô ô cao hứng, ma xui quỷ khiến, hắn mở miệng đáp: “Hắc Ô thú, hẳn là có thể bán năm vạn linh thạch trung phẩm.”

“Năm vạn? May mà không cho bọn họ giết chết, muỗi dù bé cũng là thịt nha.” Hoa Nguyên Tử gật đầu, xoay người rời đi.

“Hắc Ô thú… mặc kệ nó là cái gì, cứ đi tra xét xem đã.” Nghi trượng cầm ấu tử xém chút nữa làm hắn gặp chuyện xấu đi xuyên qua cấm chế của Linh Sơ đường, ném vào trong Linh Sơ viên rồi nói với phục vụ bên cạnh: “Ấu tử này tên là Hắc Ô thú, bán năm vạn linh thạch trung phẩm, ghi lại đi.”

Kim Phi Dao vừa rơi xuống đất, quay đầu nhìn chung quanh rồi chạy vào trong vườn.

Khu vườn rộng tầm ba mươi trượng, chỉ là một khu vườn rất bình thường trong Linh Sơ viên, trên đất có cỏ xanh, chung quanh đặt ít đá để ấu tử linh thú chơi đùa. Để tăng thêm vẻ đẹp cho khu vườn, tuy rằng sẽ ảnh hưởng tầm mắt nhưng vẫn trồng một loại bụi cây thấp bé, bên trên kết đầy trái cây nhỏ màu đỏ, rất nhiều ấu tử đang tò mò nghịch trái cây.

Chỉ nhìn lướt qua, Kim Phi Dao liền hiểu vì sao mình lại bị ném ở trong này, bởi vì chung quanh tất cả đều là ấu tử yêu thú màu đen. Chỉ cần chưa bị hạ thú khế thì kể cả chúng có được con người nuôi lớn cũng không thể tính là linh thú.

Hình như chỉ cần có móng vuốt lại không ăn cỏ, cộng thêm màu đen là đều được ném ở nơi này, đương nhiên tất cả đều có lông dài đáng yêu, đám ấu tử xấu xí, toàn thân là vỏ cứng rắn đều ở khu vườn khác. Kim Phi Dao dạo qua một vòng rồi chui vào trong một bụi cây, nằm sấp xuống giả bộ ngủ, thần thức tiến nhập vào cơ thể.

Thấy nàng tiến vào, Chu Tước kéo một thân thương đứng lên, đang muốn chất vấn nàng có phải cố ý thiết kế hại mình không thì bị Hoa Uyển Ti chen lên. Màn hào quang lăn một vòng, Chu Tước ngã xuống, chạm phải chỗ đau khiến hắn phải hít sâu vào một hơi.

“Ngươi làm gì vậy? Rõ ràng bị thương lại còn lộn xộn, đây là bụng của ta, thương thế của ngươi sẽ không tự động tốt lên được đâu. Đừng có giống như tiểu hài tử không biết nghe lời, ngươi xem Mập Mạp cũng chỉ bằng ngươi lại thành thật biết bao, không loạn nháo gì cả.” Kim Phi Dao cau mày, sao tên Chu Tước này lại giống như tiểu hài tử thế chứ, một khắc cũng không yên.

Chu Tước có khổ không nói nên lời, thế này là thế đạo gì chứ, sao lại có người như vậy? Tên kia mà gọi là thành thật bổn phận? Suốt ngày ở trong màn hào quang gọi tới gọi lui, luôn luôn quấn quýt lấy hắn, bảo hắn biến thân trở về đi để hắn rút thêm mấy sợi lông luyện chế quần.


Còn dám nói biết điều, phi!

“Tình hình hiện tại của ngươi thế nào?” Hoa Uyển Ti quan tâm tình huống bên ngoài, nhanh chóng hỏi Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao sờ sờ đầu, vẻ mặt lạnh nhạt đáp: “Rất tốt, bên ngoài là Linh Sơ viên, có cấm chế che chở, phi thường an toàn.”

“Linh Sơ viên? Ngươi chạy từ phía sau núi về?” Hoa Uyển Ti sửng sốt, chẳng lẽ là thủ vệ quá nghiêm cho nên không trốn thoát, chỉ có thể xen lẫn vào đám linh thú trong Linh Sơ viên.

“Không phải, là nữ trang chủ kia ôm ta tới.” Kim Phi Dao cũng không biết tên của Hoa Nguyên Tử, tuy nhiên có nghe người khác gọi nàng là trang chủ.

“Vì sao nàng phải giúp ngươi?” Hoa Uyển Ti không hiểu, làm sao có thể đưa nàng đến Linh Sơ viên mà không phải là bắt luôn?

Kim Phi Dao ha ha cười nói: “Bọn họ ngốc nha, lúc trước có một gã tu sĩ chạy thoát vừa khéo nhìn thấy bộ dáng to lớn với một thân lông bạc của ta, bọn họ liền cho rằng ta trông như vậy, hơn nữa người nọ còn nói hươu nói vượn, nói Mập Mạp là tu sĩ Luyện Hư kỳ cho nên bọn họ đều cho rằng là do tu sĩ Luyện Hư kỳ đến quấy rối. Mà trang chủ này rất keo kiệt, thuần túy là gian thương, thấy ta nhỏ, tu vi lại chỉ là ấu tử liền ôm tới Linh Sơ viên. Ngươi có biết ta giá trị bao nhiêu linh thạch không?”

Hoa Uyển Ti lắc đầu, Mập Mạp thì nghển cổ nghe, muốn so sánh một cái, bản thân xinh đẹp đáng yêu hơn Kim Phi Dao, giá khẳng định gấp đôi nàng.

“Năm vạn linh thạch trung phẩm, hơn nữa còn cho ta cái tên là Hắc Ô thú.” Kim Phi Dao đắc ý vươn một bàn tay ra, quơ quơ trước mặt Mập Mạp.

“Vậy ta đây chắc chắn giá trị mười vạn linh thạch trung phẩm!” Mập Mạp không phục ngẩng đầu, xoa thắt lưng đáp.

“Hừ, ngươi nằm mơ đi!” Kim Phi Dao cười lạnh một tiếng.

Lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm yếu ớt, “Ta… giá trị hai mươi vạn.”

Ba người bên cạnh nhìn sang, thanh âm này là do Chu Tước phát ra. Hoa Uyển Ti nhất thời hết chỗ nói rồi, ba tên gia hỏa không có tiết tháo này, lại còn so đo xem ai làm linh thú bán được nhiều tiền. Sau một lúc lâu, nàng ho nhẹ hai tiếng, hỏi Kim Phi Dao: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Kim Phi Dao hung hăng lườm Chu Tước, cũng đòi tự ra giá, lông còn không có mà dám đòi hai mươi vạn. Sau đó nàng mới quay đầu, nghiêm nghị nói: “Trước tiên cứ tạm như vậy đã, chờ có một gia hỏa không có mắt nào đó mua ta đi thì chúng ta mượn đường hắn đi ra ngoài. Dù sao các ngươi ở trong bụng ta cũng không có vấn đề gì, Uyển Ti thì đừng đi ra, ngươi cứ an tâm tu luyện. Mập Mạp biến nhỏ lại, lêu lổng trong Linh Sơ viên cũng được. Chu Tước… vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, nói cho chúng ta nghe chút đi.”

Chu Tước hữu khí vô lực đáp: “Có thể cho ta viên đan dược ăn trước được không? Vốn đã bị thương lại bị ngươi ép buộc, sắp chết rồi.”

“Đừng có gạt người, ta căn bản không hề động đến ngươi. Muốn đan dược thì ngươi đợi chút, ta tìm xem, lúc trước có thu mấy chục túi càn khôn, không biết bên trong có hay không.” Kim Phi Dao bất mãn nói thầm, tay giơ ra, không biết lấy ở chỗ nào ra một đống túi càn khôn, chủ nhân của chúng đều là các tu sĩ chết ở Luyện Yêu trì, nàng giết người liền thuận tay nuốt túi càn khôn vào bụng.

Thấy nàng lục tìm trong túi càn khôn của người khác, Chu Tước bất khả tư nghị hỏi: “Ngươi có thể hào phóng một chút, lấy đan dược trong túi càn khôn của ngươi cho ta được không vậy? Cùng lắm thì sau này ta sẽ trả lại cho ngươi, có cần phải lục túi của người khác không?”

Vẻ mặt Kim Phi Dao đầy đau khổ, “Không có, ta đã sớm nghèo đến mức phải đi xin cơm rồi, nếu có thì ta đã sớm cho ngươi.”

‘Trời ạ…” Chu Tước cảm thấy nhân sinh nơi nơi đều tràn ngập bi kịch, tu sĩ Hóa Thần kỳ mà lại nghèo đến mức này.