Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 514: Tự đoạn đường lui

Kim Phi Dao tiến vào cửa đá, bên trong liền xuất hiện một cái hành lang rất dài bằng đá, cứ cách hai mươi bước chân lại có một viên Dạ Quang thạch.

Vì không có lối rẽ nào cho nên Kim Phi Dao nhanh chóng chạy, trong hành lang có hương vị thực hồn thần thú, còn không chỉ có một mùi, phía trước chắc chắn chính là phía sau núi mà nàng muốn tìm.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một thang đá hướng xuống phía dưới, Kim Phi Dao lập tức dừng chân, cảnh giác dùng thần thức lặng lẽ thăm dò. Sau một lúc lâu, nàng thu hồi thần thức, đầy bụng nghi hoặc bước xuống, có vẻ rất dè dặt cẩn trọng.

Mập Mạp cưỡi trên lưng nàng xóc nảy nhưng cũng biết điều, biết việc này nguy hiểm, không phải là lúc đấu võ mồm cho nên dọc đường đều rất thành thật.

Phía dưới thang đá lại là một thạch đạo, cánh cửa đá phía xa mở ra một nửa, hẳn là lão nhân kia quên đóng lại.

Hương vị… ít nhất cũng có hơn mười loại hương vị thực hồn thần thú ở bên trong.

Kim Phi Dao có chút hoài nghi kẻ đứng sau một màn này hẳn là Yêu tộc mà không phải Nhân tộc. Lần trước Kính huynh đã nói, những thực hồn thần thú hắn thu thập được đều bị Yêu tộc trộm đi, mà Chu Tước cũng nhắc tới chuyện thực hồn thần thú là do Yêu tộc thả ra. Kết hợp lời nói của hai người bọn họ thì chính là Yêu tộc trộm thực hồn thần thú từ chỗ Kính huynh, sau đó mang về rồi cố ý thả ra ngoài.

Chu Tước có được thực hồn từ hồi nhỏ, lần trước ở Du Vân Linh giới tám phần là hắn trốn tới cho nên mới muốn lừa gạt Ân Nguyệt và nàng giúp hắn, trên danh nghĩa là đối kháng hai tộc Nhân, Ma, kỳ thực là muồn tìm chỗ an thân, tăng thực lực.

Nói như vậy, nơi này có nhiều thực hồn thần thú như vậy là vì đây là đại bản doanh đặt thực hồn của Yêu tộc. Chu Tước là chạy trốn bị bắt trở về, bảo sao lại bị đánh cho thê thảm như vậy, nếu Mập Mạp lặng lẽ bỏ chạy bị nàng bắt về chắc chắn cũng sẽ đánh hắn.

Kim Phi Dao lặng lẽ tựa vào khung cửa, trước dùng thần thức quét phía sau cánh cửa, không phát hiện có người đi lại mới thò đầu vào dò xét.

Phía sau cửa là một dãy nhà tù lớn, kể cả trong đó có Dạ Quang thạch vẫn khiến người ta có một loại cảm giác âm u. Bên trong không có một ai, mùi tanh hôi phô thiên cái địa thiếu chút nữa làm nàng hít thở không thông, mũi quá thính cũng không phải chuyện tốt nha.

Nhưng vì phân biệt mùi vị trong không khí, nãng khẽ cắn môi chịu đựng.

Đằng nào cũng không có người, Kim Phi Dao cứ yên tâm tiến vào, một phần lớn của thứ mùi tanh hôi đó là mùi máu. Nàng đoán bên trong không có người là vì quá hôi thối.

Trong nhà tù có vài ô trống, cửa mở rộng, có vài cái lại như chứa thi cốt gì đó, đúng là loạn thất bát tao. Lúc Kim Phi Dao đi đến trước một gian đang giam giữ cái gì đó, bước chân lập tức cứng lại.

Bên trong có một con yêu thú kỳ quái, không chỉ chỗ này có, trong phòng giam bên cạnh cũng có. Tuy nhiên, điểm khác nhau là trong nhà lao trước mặt nàng là đầu người thú thân còn bên cạnh là con cá, một con cá rất lớn, cứ thế ngủ trên sàn.


Nói là cá nhưng lại có tay chân, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy quái dị bởi vì dù yêu thú trông có thế nao cũng là do thiên nhiên hình thành, nhưng hai con yêu thú trước mặt này rõ ràng là rất không tự nhiên. Rất không hài hòa, tay chân Nhân tộc mọc trên người Yêu tộc là dị thường không tự nhiên.

Nhíu mày, Kim Phi Dao chậm rãi đi về phía trước, hai bên nhà lao đều giam giữ các loại yêu thú diện mạo quái dị. Lại đi đến trước một nhà giam, Kim Phi Dao dừng chân, nơi này có hương vị thực hồn thần thú nhàn nhạt.

Nhưng thứ bên trong, Kim Phi Dao phi thường khẳng định đây không phải là người có thực hồn thần thú chân chính. Đây là một gia hỏa có hai đầu, một đầu người một đầu thú, cái đầu thú kia căn bản không nhìn ra là thú gì, nó đang há cái miệng rộng, lộ răng nanh, không ngừng chảy nước miếng. Mà cái đầu người kia cũng là hai mắt dại ra, cũng há miệng ngây ngốc bất động.

Thấy tình cảnh này, Kim Phi Dao đã hơi hiểu ra nơi này đang làm gì, đây tuyệt đối không phải là Yêu tộc có được thực hồn, đây là mạnh mẽ rút thực hồn ra, sau đó cho vào thân thể con người, cho nên mới xuất hiện nhiều yêu thú quái dị như vậy.

Tất cả những sinh vật có mùi thực hồn này hẳn là được bỏ thêm chút ít thực hồn, còn những yêu thú không có mùi kia có lẽ là vì luyện tập mới dùng yêu hồn để làm, cho nên không có thực hồn nhưng cũng hoàn toàn thay đổi, người không ra người thú không ra thú.

“Rốt cục những người này muốn làm gì…” Kim Phi Dao nghi hoặc, nhìn vào một yêu thú trong một gian nhà giam. Nhìn từ chính diện lại thì đó là một nữ nhân hoàn chỉnh, ngơ ngác ngồi đó tựa hồ đã thành pho tượng. Nhưng nhìn nghiêng thì có thể thấy sau lưng nàng có một nửa con yêu thú lông xù chui ra, giống như phá cơ thể nàng mà ra, lại chỉ ra đến một nửa đã chết đi.

Người và yêu thú cứ như vậy dính lại với nhau, sống mà như chết, chết lại như vẫn sống.

Đúng lúc này, xa xa xuất hiện tiếng vang, mơ hồ truyền đến tiếng người nói. Kim Phi Dao đi đến chỗ phát ra thanh âm, đó là tận cùng của dãy nhà tù, lại là một cánh cửa đá hơi hơi mở ra. Nàng đi ra cửa đá, phía sau lại là một thạch đạo không bóng người, tuy nhiên thạch đạo không quá dài, có thang đá thông lên trên, có thể ngửi thấy luồng không khí thanh tân từ trên thổi xuống.

“Chú ý, bên trên hẳn là có người.” Kim Phi Dao nhắc nhở Mập Mạp.

Mập Mạp nhìn mấy thứ kia đã cảm thấy ghê tởm muốn chết, ngay cả hắn cũng không chịu nổi mùi thối bên trong, lúc này có chút không khí tươi mát, cuối cùng cũng có thể thở. Hắn tức giận nói: “Thật sự là thối muốn chết, không bằng ném một cây đuốc thiêu hủy toàn bộ đi, ngươi thấy thế nào?”

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ: “Đốt cũng được, ta cũng thấy mấy thứ này không vừa mắt, chỉ là nhiệm vụ của chúng ta là tra rõ ràng tình hình nơi này, trực tiếp động thủ như vậy không tốt lắm đâu.”

“Có cái gì không tốt, vừa nhìn là biết đây không phải loại chuyện chính nhân quân tử sẽ làm, thiêu hủy toàn bộ cũng là chúng ta vì dân trừ hại.” Mập Mạp ngồi trên lưng Kim Phi Dao nói.

“Nói cũng đúng, nếu ta muốn thiêu bọn họ thì ai có thể biết là ta làm? Nếu đây là chuyện tốt thì ta có thể thỉnh công lên Thế Đạo Kinh, nếu là chuyện xấu thì chúng ta liền giả như không biết. Đúng rồi, không phải Chu Tước ở trong này sao, vừa khéo nói là do hắn làm.” Kim Phi Dao nhớ ra Chu Tước, cứ để hắn chịu tiếng xấu đi. Rốt cục có thể tìm được người làm chuyện xấu, nàng cảm thấy đặc biệt sảng khoái, có thể nếm thử loại cảm giác tốt đẹp khi làm chuyện xấu mà không bị ai phát hiện.

Vì thế, Kim Phi Dao và Mập Mạp quay đầu đi trở về, tuy nhiên nàng cũng không muốn bị người ta nhanh chóng phát hiện nơi này bị đốt nên đã thả một minh quang bong bóng ở cửa vào, như vậy có thể ngăn cản khói, không cho bay ra ngoài ngay lập tức. Sau đó, nàng bảo Mập Mạp tiết nọc độc, độc chết toàn bộ những kẻ người không ra người thú không ra thú kia, ném lửa vào rồi bỏ chạy ra cửa đá.

Cửa bên này cũng dùng minh quang bong bóng che lại rồi mới đóng cửa.


Nhanh nhẹn làm xong việc này, nàng vui sướng hài lòng mang theo Mập Mạp đi lên thang đá, trước mắt trở nên sáng ngời, nàng đã lên đến mặt đất.

Đó là một cái sân rất lớn, ngay trước mắt nàng là một cái ao rộng ba trượng, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ, mùi máu tươi nồng nặc ập tới, tựa hồ là một huyết trì. Máu trong huyết trì không ngừng sủi lên giống như đang bị thiêu đốt.

Phía trên huyết trì treo một người, chính là Chu Tước đã bị cởi hết quần áo, thân thể nho nhỏ bị dây xích thô to trói lại, đầu cúi xuống không nhúc nhích.

Chung quanh huyết trì đang có sáu gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ ném thứ gì đó vào trong huyết trì, mấy thứ đó đen sì sì, thoạt nhìn giống như nội tạng yêu thú phơi khô.

“Không ngờ lại không có nhân vật lợi hại, chúng ta máu giết bọn họ đi thôi.” Kim Phi Dao tức giận đến nỗi không nhớ nổi nhiệm vụ của mình, rõ ràng là tới điều tra quan hệ giữa Vạn Thú sơn trang và Nhật Nguyệt môn, hiện giờ ngoài việc quấy rối ra thì nàng đã ném nhiệm vụ vào cửu tiêu vân ngoại rồi.

Mập Mạp cũng không nhắc nhở một cái mà ồn ào theo: “Chỉ là vài nhân vật Trúc Cơ kỳ, một mình ta là có thể thu phục. Phải thừa dịp tên gia hỏa Luyện Hư kỳ kia chưa tới, chúng ta mau mau thanh lý nơi này đi.”

“Uh.” Kim Phi Dao ra lệnh một tiếng, Mập Mạp xoát một cái bay ra ngoài, thân hình cũng không biến về đã há mồm phun độc ra. Phụp phụp mấy tiếng, ngực sáu gã tu sĩ đã xuất hiện một cái lỗ lớn, trái tim trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Nguyên thần hóa thành quang đoàn bay ra, còn chưa kịp chạy trốn đã bị nọc độc của Mập Mạp phun lên, xèo một tiếng hóa thành tinh quang.

“Quá dễ dàng, Uyển Ti ngươi xem, Mập Mạp hiện tại càng ngày càng lợi hại.” Kim Phi Dao ném Hoa Uyển Ti ra, chỉ vào hiện trường cho nàng xem.

Sắc mặt Hoa Uyển Ti phi thường khó coi, nàng ở trong bụng Kim Phi Dao hoàn toàn không biết việc bên ngoài, Kim Phi Dao dùng thần thức nói cho nàng thì nàng mới nghe được. Nhìn huyết trì và sáu gã tu sĩ nằm tắt thở dưới đất, nàng liền hỏi: “Không có tu sĩ lợi hại?”

“Có, một lão nhân Hóa Thần kỳ, tuy nhiên đã chạy tới phía trước rồi, bây giờ còn chưa trở về. Tên tu sĩ Luyện Hư kỳ kia cũng ở phía trước, nơi này chỉ có sáu tên Trúc Cơ kỳ, giống như đang chuẩn bị làm gì đó, chờ bọn hắn trở về chắc chắn tức giận đến chết khiếp.” Kim Phi Dao ha ha cười, nghĩ đến cảnh ba người kia trở về nhìn thấy cảnh nơi này bị hỏa thiêu, biểu cảm khẳng định rất hay ho.

“Trước tiên đừng nói nhiều, mau mang Chu Tước đi đã, mang về Yêu tộc hẳn là sẽ được thưởng kha khá.” Hoa Uyển Ti nghe vậy thì mặt giãn ra rất nhiều, nàng chỉ sợ Mập Mạp và Kim Phi Dao ở bên ngoài làm bậy. Mà lúc nghe Kim Phi Dao nói về Chu Tước thì cảm thấy người này rất có giá trị, hơn nữa đã Hóa Thần kỳ, cứu hắn một mạng về sau đối với các nàng chỉ có lợi.

Kim Phi Dao xòe tay ném ra một nhúm Minh hỏa, lập tức đông lạnh sợi xích trói Chu Tước, Mập Mạp đón hắn xuống. Hai người đều cao bằng trẻ bảy, tám tuổi, lúc này nhìn Mập Mạp ôm hắn rất giống một đôi huynh đệ.

Cứu Chu Tước xuống, Kim Phi Dao liền hỏi Hoa Uyển Ti: “Giờ đi đâu?”

“Ngươi đến đây thế nào thì đương nhiên đi ra ngoài như thế, chúng ta không thể xông loạn, bị nhốt ở bên trong thì phiền toái.” Hoa Uyển Ti ngạc nhiên nhìn nàng, loại chuyện này mà còn cần hỏi sao?

Kim Phi Dao nhìn thoáng qua Mập Mạp, nói: “Đường đến đã bị ta và Mập Mạp phóng hỏa đốt rồi, hiện tại hẳn là đang cháy rất to.”

Hoa Uyển Ti nhất thời ngây dại, nghiến răng nghiến lợi mắng hai nàng: “Hai người các ngươi sao làm việc không chịu sử dụng đầu óc như thế, hiện tại thiêu cả đường lui, chúng ta phải ra ngoài như thế nào?”

“Kể cả không đốt thì cũng không thể theo đường cũ ra ngoài được, ba người kia đang ngồi tán gẫu ở cửa ra đó.” Kim Phi Dao nhún nhún vai nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hoa Uyển Ti hít sâu một hơi bất đắc dĩ hỏi.

Kim Phi Dao chớp mắt: “Không biết, ta lại không thông minh bằng ngươi, hiện tại đều dựa vào ngươi.”