Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 506: Thế Đạo Kinh tổng điếm

“Lam Tinh, ngươi phải bảo trọng nhé. Đừng có hễ không có việc gì liền khóc, gặp người xấu thì cứ cho hắn một chưởng, trực tiếp chụp hắn thành bột phấn.” Kim Phi Dao đứng trên phi thảm cáo biệt Lam Tinh, nàng không thể ở lại Tiêu Linh giới, phải cùng Bố Tự Du trở về tổng điếm của Thế Đạo Kinh.

Lam Tinh gật đầu, giơ nắm tay lên: “Ta sẽ, nếu có người tới khi dễ chúng ta, ta sẽ đánh hắn.”

“Vậy ta đi, nếu không đánh lại người ta thì ngươi cứ ăn luôn bọn họ, dù sao miệng ngươi cũng rộng.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, sau đó khoát tay bay đi.

Không ngờ Lam Tinh lại giơ nắm tay lên, còn nói muốn đánh người, điều này làm cho những người Khoa Phụ tộc khác đều sửng sốt. Bọn họ đều là người yêu thích hòa bình, vậy mà có thể nói ra lời nói hung ác như vậy, thật sự là không thể tin được.

Lúc này rời đi không có Yêu tộc, trên phi thảm chỉ thêm một mình Bố Tự Du.

Kim Phi Dao phát hiện những người này chỉ cần ngồi lên pháp bảo của người khác thì giống như rất vui vẻ, cũng không phải bản thân không có pháp bảo, sao cứ thoải mái nhàn nhã dùng của người khác như vậy?

Bố Tự Du đang dựa vào phi thảm, trên đầu có ô che nắng, nghênh diện đón gió, thích ý không nói nên lời, thỉnh thoảng lại lấy tẩu thuốc ra, hưng trí bừng bừng rít một hơi, còn vỗ vỗ phi thảm, cười nói: “Tiểu Kim, thảm này của ngươi càng ngày càng thư thái. Ta đã nói rồi, đám tu sĩ thích dẫm lên thân kiếm mà phi hành đúng là đầu óc không linh hoạt, cũng không nghĩ lại xem, mỗi lần phi hành ngắn thì vài canh giờ, lâu thì vài năm, cả ngày dẫm lên thứ bé tí như vậy, còn phải ngẩng đầu ưỡn ngực, thật là mệt.”

“Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy cho nên mới làm cho phi thảm trở nên thoải mái hơn.” Kim Phi Dao thuận miệng lên tiếng, đột nhiên nhớ ra pháp bảo phi hành của Bố Tự Du cũng không rộng rãi gì, còn nhỏ hơn cả kiếm, là một mũi tên nha!

Vì thế, nàng liền nhìn Bố Tự Du, nói: “Vậy lúc đó chẳng phải đầu óc ngươi cũng không linh hoạt sao, pháp bảo phi hành của ngươi còn nhỏ hơn kiếm, chỉ rộng bằng một ngón tay nha. Đứng trên đó mà ngươi không thấy mệt sao?”

“Mệt chứ, chính vì mệt cho nên mới cảm thấy phi thảm của ngươi tốt.” Bố Tự Du ha ha cười, thân mình trượt xuống, cả người nằm lên phi thảm. Nếu không phải pháp bảo đó bay nhanh thì ai muốn đứng trên một thứ bé tí bằng ngón tay mà bay chứ.

Nhìn bộ dáng lười biếng của hắn, Kim Phi Dao hừ hừ, “Biết mệt còn không làm một cái thoải mái một chút, nhìn ngươi như vậy, thật là quá lười.”


Hoa Uyển Ti đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, tiếp lời: “Ngươi không biết bình thường ngươi cũng ngủ ở đó như thế sao?”

“…” Kim Phi Dao trừng mắt với nàng, sau đó lấy một vật từ túi càn khôn, ngồi trên phi thảm mà gặm.

Thứ nàng ăn quá quái dị khiến cho mấy người Bố Tự Du phi thường kinh ngạc, Mập Mạp càng tò mò, chạy tới kéo một ít cho vào miệng. Vừa ăn một cái liền phun luôn ra phi thảm, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là cái gì vậy? Thật khó ăn, toàn mùi thuốc.”

Kim Phi Dao lúc này đang ôm một củ nhân sâm cao bằng một người, chỗ to nhất cũng phải bằng thắt lưng. Nàng không hề ngại khó ăn, cứ như vậy vừa ôm vừa cắn. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đều không biết nàng lấy thứ này ở đâu ra vì trước đó cũng không nhìn thấy vật ấy, hương vị khó ăn như vậy mà nàng còn ăn thật ngon lành, đúng là làm người ta thấy kỳ quái.

“Ngươi cho là ta muốn ăn sao? Đây là đồ bổ Thức Hải mà Hắc Y đưa cho ta. Ta bị mắc mưu, thứ này ở Tiêu Linh giới có rất nhiều, gọi là Cự Nhân Sâm, vừa nghe là biết do người không có học vấn đặt cho. Tuy rằng có thể bổ Thức Hải nhưng lại phải ăn sống, căn bản không thể dùng để luyện đan. Hơn nữa, ăn một củ có khi chỉ bổ được một chút bằng sợi tóc, mà là sợi tóc dài bằng ngón tay chứ không phải là tóc dài đâu.” Kim Phi Dao căm giận cắn Cự Nhân Sâm, lúc trước nàng còn tưởng là kiếm được đan dược bổ Thức Hải, không ngờ lại là thứ mọc đầy đất ở Tiêu Linh giới.

Sớm biết vậy thì căn bản không cần nói điều kiện với nàng, cứ tới Khoa Phụ tộc hỏi một câu rồi tự đi lấy là xong. Hơn nữa, điều làm nàng tức giận nhất là tất cả số Cự Nhân Sâm nàng ăn đều do nàng bỏ thời gian đi lấy, Hắc Y chỉ chỉ vào một gốc Cự Nhân Sâm rồi nói cho nàng, đây là thứ bổ Thức Hải.

Hoa Uyển Ti cũng không ngờ thứ lấy ra làm điều kiện lại sẽ như vậy. Thấy Kim Phi Dao cắn Cự Nhân Sâm, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm mình, nàng liền cười nói: “Việc này không phải là tiện nghi cho ngươi sao, nếu là người khác thì đâu có khẩu vị lớn như ngươi được. Có thể thấy vật ấy là trời sinh cho ngươi, người khác một ngày ăn được nửa củ là cực hạn, ngươi thì mười củ mới đủ lót dạ.”

“Thật sao?” lúc trước Kim Phi Dao cảm thấy Hoa Uyển Ti hôm qua nói điều kiện với Hắc Y rất oai vệ, lại không biết đòi được điều kiện là thứ có thể tùy tiện hái dưới đất, trong lòng thấy phiền chán, giờ nghe nàng nói vậy thì tâm tình dường như không đến mức khó chịu lắm.

“Đương nhiên là thật. Bởi vì bọn họ ăn không vô cho nên Cự Nhân Sâm mới mọc đầy đất không có người hái. Nếu như Cự Nhân Sâm này chỉ to bằng bàn tay thì sợ rằng ngươi muốn lấy một củ, Yêu tộc cũng yêu cầu ngươi đi làm một vài chuyện khó khăn. Đổi phương diện mà nghĩ thì đây chính là cơ hội của ngươi, khác hẳn người thường chính là có thể lấy được thứ người khác không chiếm được. Bởi vậy, chúng ta đã dùng đại giới thấp nhất để đổi lấy món đồ tốt nhất, trên đời này còn có bao nhiêu thứ có thể bổ Thức Hải chứ.” Hoa Uyển Ti mang vẻ vẻ tươi cười, bắt đầu chập chờn nàng.

Kim Phi Dao bị nàng nói cho sửng sốt, đột nhiên cảm thấy Cự Nhân Sâm cũng không khó ăn lắm. Xem ra thứ này chính là chuẩn bị cho mình, các tu sĩ khác có bị thương Thức Hải cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thở dài, trách sao khẩu vị của mình không lớn. Nếu không phải thứ này cần ăn từng miếng mới có thể tu dưỡng Thức Hải thì nàng đã sớm hóa thành Thao Thiết, một miếng nuốt hết tất cả rồi.

Dọc đường đi nàng đều ôm Cự Nhân Sâm mà cắn, mỗi ngày mười hai canh giờ không hề gián đoạn, làm cho ba ngươi kia nhìn mà cũng thấy ngán. Tuy nhiên, may là chỉ nửa tháng sau bọn họ đã đi tới tổng điếm của Thế Đạo Kinh. Bố Tự Du dùng sức ngoáy tai, rốt cục đã không cần phải nghe tiếng cắn nhân sâm răng rắc nữa rồi.


“Đây là tổng điếm của Thế Đạo Kinh? Quá đồ sộ! Mà đây là Thần giới gì vậy? Ta không thấy chỗ này trên bản đồ.” Kim Phi Dao tay trái ôm một củ Cự Nhân Sâm, tay phải cầm Linh giới Du Cảnh kính, ngẩng đầu nhìn tổng điếm Thế Đạo Kinh cách đó không xa, tò mò hỏi.

Trên Linh giới Du Cảnh kính, chỗ bọn họ đang đứng trống trơn, không có Thần giới hoặc là một cái tên nào cả, thế nhưng trước mắt nàng quả thật có một tòa thành thị cao tới ba trăm trượng, cũng có thể nói là một ngọn núi do cơ quan tạo thành.

Các loại cơ quan khổng lồ làm từ gỗ, từng cái từng cái nối với nhau, phòng ốc một gian chồng một gian, hợp thành một núi cơ quan. Thang lầu bằng gỗ đan xen giao thoa, còn có đường dẫn nước, cả tòa cơ quan trên núi được kéo bởi một cái guồng nước to mấy chục trượng. Có vài chỗ có hồ nước nhỏ, có nơi lại là thác nước, dòng nước từ phía trên rơi xuống lại bị guồng nước đưa lên phía trên.

Trong thành thị còn có mười hai bình đài vươn cao, trên năm, sáu cái còn có phi thiên thuyền đang đậu. Điều khiến người ta cảm thấy quái dị là một nơi lớn như vậy lại không có nhiều người lắm xuất hiện.

Cả thành thị phi thường yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kèn kẹt do cơ quan chuyển động phát ra thì cũng chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Trên các bình đài hoặc thang lầu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người chợt lóe, ngoài những cái này ra thì đều là yên tĩnh.

Bố Tự Du cũng ngẩng đầu nhìn tổng điếm phía xa, sau đó cười nói: “Đây không phải là Thần cấp giới cho nên không có trên bản đồ. Vì chúng ta phải nhận các loại nhiệm vụ, để tránh những phiền toái không cần thiết cho nên không cố định ở một chỗ, cơ bản lúc nào cũng di động trong không trung, một canh giờ sau sẽ đi chỗ nào cũng chỉ có vài người biết.”

“Vậy đây là phi thiên thuyền? Mỗi lần bay một dặm cần bao nhiêu linh thạch?” không phải là Thần cấp giới tức là thành thị này tự hành nổi trong không trung, như vậy cần có động lực lớn thế nào chứ. Kim Phi Dao chỉ thán Thế Đạo Kinh thực giàu có, vậy mà có thể khu động pháp bảo phi hành lớn như vậy. Bố Tự Du là thiếu chủ nơi này, vậy nếu cha hắn chết thì không phải tất cả chỗ này đều thuộc về hắn sao.

“Không phải là phi thiên thuyền, hơn nữa cũng không cần tiêu hao linh thạch.” Bố Tự Du chỉ vào guồng nước cao vài chục trượng trên cao, nói: “Cái này dùng cơ quan, toàn bộ tổng điếm có thể di động đều dựa vào nước thôi động, ngay cả phòng ngự che phủ cũng dùng thủy lực khởi động cơ quan. Nó hiện tại trông thế này thôi chứ lúc gặp phải địch nhân thì cơ quan có thể biến thành hai mươi bảy loại hình thái, có thể công cũng có thể thủ, kể cả chạy trốn cũng rất nhanh.”

Kim Phi Dao cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua, những người này có phải là biến thái không vậy, làm sao có thể làm ra vậy như vậy? Đây là cơ quan, chỉ là một đống gỗ và kim loại chồng lên nhau mà lại có đại thần thông như thế. Càng tới gần tu sĩ thượng tầng, nàng càng cảm thấy bọn người kia không phải là người, loại thiên tài gì cũng có.

“Đến đây đi, chúng ta đi từ sân Thiên Lục, nơi đó vừa hay không có phi thiên thuyền nào đậu.” Bố Tự Du dẫn Kim Phi Dao đáp xuống một bình đài, thu hồi phi thảm, bốn phía vẫn không có một bóng người. Không có người đi ra nhìn ngó, cũng không có ai xuất hiện đặt nghi vấn, giống như ai cũng có thể tùy tiện ra vào vậy.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao nhìn thấy nhiều cơ quan như vậy. Tuy rằng thuật con rối cũng là một loại cơ quan thuật nhưng đem so sánh với tổng điếm Thế Đạo Kinh này thì quả thực chỉ là trò đùa.

“Thực hâm mộ ngươi! Không ngờ lại có hậu trường lớn như vậy. Tuy nhiên, ngươi có thể tìm giúp ta xem lần trước là ai viết chuyện Bách Hoan các bị phá không, người nọ thật vô căn cứ. Các ngươi không thể loạn viết như vậy được, cũng phải chú ý đến sự thật một chút chứ, đưa tới cho ta không biết bao nhiêu phiền toái.” Nghĩ đến việc Bố Tự Du là thiếu chủ nơi này, Kim Phi Dao đã muốn tìm ra người lần trước thêm mắm dặm muối trên Thế Đạo Kinh, hủy hoại thanh danh của mình.

Bố Tự Du sửng sốt, sau đó liền cười quỷ dị: “Đó là tam ca viết, hắn chuyên môn phụ trách mảng này. Thêm mắm thêm muối chính là sở thích của hắn, viết như vậy vẫn là khách khí đấy.”

“Hóa ra ngươi không phải là con trai độc nhất, Hoài đại nhân sinh nhiều thật.” Kim Phi Dao dừng một cái, vậy mà còn có ca, lại là tam ca, như vậy không phải còn có các huynh đệ khác sao? Không thể tưởng tượng được Lang đại nhân lại có nhiều cháu như vậy, thế mà không có một ai ở bên Hoài đại nhân.

Không ngờ Bố Tự Du lại lắc đầu: “Không, Hoài đại nhân chỉ sinh một mình ta.”