Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 481: Hảo sinh ý

“Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy?” trước tiên cứ mặt kệ cha hay
không cha, nói chuyện làm ăn mới là chính sự, Kim Phi Dao ha ha cười
hỏi.

“Cứ quyết định như vậy đi, một thành!” Ân Nguyệt gật đầu, cũng không cò kè mặc cả, chút ít cơ hồ không khác tặng không cho lắm.

Thấy việc làm ăn bàn xong, Kim Phi Dao lấy đám đá do Mập Mạp sản xuất từ túi càn khôn ra, ngoài một ít đá kéo sau khi tiến giai cấp chín còn có cả
đá tồn mấy trăm năm nay. Kiến Giáp Tinh chỉ có mấy con, căn bản không ăn hết cho nên đám bụi đen cũng khá nhiều. Cứ mỗi lần tiến giai là màu sắc của đá lại khác đi.

Đột nhiên, Kim Phi Dao sửng sốt một cái, Ân
Nguyệt thích linh thạch như vậy, nếu hắn biết để kiến Giáp Tinh ăn thứ
này sẽ kéo linh thạch thì có phải là Mập Mạp nhất định sẽ bị bắt đi nuôi không? Tuy nhiên, nghĩ lại thì Mập Mạp chỉ có một, dù có kéo nhiều cũng không đủ để nuôi nhiều kiến Giáp Tinh, liệu hắn có sưu hồn nàng để tìm
ra lai lịch Mập Mạp không…

Đáng sợ, chết cũng không để người khác
biết chuyện này. Nàng đột nhiên nhận thức, Mập Mạp chính là trân bảo
nha, nếu tác dụng của nó được công bố thì chỉ sợ sẽ khiến các đại môn
phái tranh đoạt. Không biết Ngũ Cốc Luân Hồi thạch của Thôn Thiên thú có thể đút cho kiến Giáp Tinh ăn hay không, tuy nhiên cho dù có người có
thứ đó trong túi cũng không thể nào đem cho kiến được.

“Màu sắc
không giống nhau, ngươi cho người chọn riêng ra, hẳn là màu càng tối thì hiệu quả càng kém. Ta trước hết lấy ra ngần này, ngươi xem đủ để ngươi
luyện chế bao nhiêu giới tử cảnh vực?” Kim Phi Dao đặt cả túi lên bàn,
bốc mấy viên lên cho hắn xem.

Ân Nguyệt nhìn đám đá lộn xộn này,
nheo mắt lại nhẩm tính, sau đó mới mở miệng nói: “Cái này phải thử mới
biết được, nếu là Thôn Thiên thú thì lập tức biết được nhưng thứ này
phẩm chất khác, rất khó nói chính xác. Ví như loại đá đen sì này, sợ
rằng thứ luyện ra còn không có cả ruộng đất.”

“Không có ruộng vườn cũng không sao, ngươi có thể bán rẻ một chút cho tu sĩ Trúc Cơ đựng đồ. Trước kia ta còn đặt chậu vào trong đó để trồng linh thảo, mà quan
trọng nhất là có thể chứa vật còn sống. Đúng rồi, không thể trồng linh
thảo thì có thể nuôi linh thú nha. Những cái có phẩm chất kém có thể
biến thành giới tử cảnh vực chuyên để nuôi linh thú, diện tích rộng, so
với bị nhốt trong phòng đá nhỏ hẹp thì thoải mái hơn nhiều.” Kim Phi Dao thấy hắn có vẻ ghét bỏ đám cát do Mập Mạp kéo hồi đầu, trong đầu linh
quang chợt lóe, liền nói luôn.

“Nói cũng đúng, có thể chứa người.” Ân Nguyệt hé miệng cười, nếu thứ này bán ra, chỉ sợ vì sự an toàn của
môn phái mà lúc nhập môn còn phải kiểm tra giới tử cảnh vực.

Kim
Phi Dao càng nói càng hăng hái, ném nguy cơ của Mập Mạp tới cửu tiêu vân ngoại, “Hơn nữa lúc bán có thể không cần nói đây là giới tử cảnh vực mà đổi tên khác đi. Nguyên liệu của ngươi cũng không phải lấy từ Thần cấp
giới, như vậy dù Thần cấp giới có tìm đến ngươi cũng có thể chết không
nhận tội. Nếu thật sự không được nữa thì lấy thi thể vài kẻ thù, luyện
thành cương thi rồi đẩy ra chịu tiếng xấu.”

“Oa, làm như vậy thì
không phải ngươi sẽ trở thành người giàu có nhất hai giới Linh – Thần
hay sao!” Kim Phi Dao chậc lưỡi, rất hâm mộ nói.

Ân Nguyệt mỉm
cười nhìn nàng, thấy bộ dáng hâm mộ của nàng liền nhàn nhạt nói: “Ngươi
cảm thấy bán nhiều như vậy thì cần bao nhiêu tài liệu?”

“Uhm.” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, sau đó vuốt mặt nói: “Ta đi tìm xem, có thể
lại tìm được bí cảnh kia, biết đâu tảng đá này là tự sinh ra cũng không

biết chừng.”

“…” Ân Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy, một
luồng uy áp bức người nhào tới. Kim Phi Dao cảm thấy toàn thân thể tựa
hồ bị đọng lại, không thể động đậy nửa phần. Sau đó, nàng thấy những
ngón tay thon dài tái nhợt của Ân Nguyệt vươn tới, sờ sờ mặt nàng.

A, mặt ta sẽ bị thối mất, Kim Phi Dao cảm thấy bản thân bị hủy dung rồi,
mặt chắc chắn biến thành đen, thối rữa, sau đó chỉ còn lại cái đầu lâu
khô.

Nhìn biểu cảm kinh hãi của nàng, Ân Nguyệt ôn hòa hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”

“Thối, mặt sẽ bị thối.” Kim Phi Dao lắp bắp nói, nàng không rõ vì sao Ân
Nguyệt đột nhiên lại trở mặt, nàng đâu có làm gì, chẳng lẽ hắn muốn giết nàng cướp Mập Mạp?

Bàn tay lạnh như băng của Ân Nguyệt nắm mặt
nàng, cười tủm tỉm nói: “Ta sẽ không giết ngươi, cũng không hỏi ngươi
lấy đá ở đâu ra, ngươi cứ ngoan ngoãn cung cấp tài liệu cho ta là được.
Đúng rồi, kể cả ta có tiến giai Hợp Thể kỳ thì cũng không thể đi Độ
Thiên giới, ngươi cứ yên tâm cung cấp thứ đó.”

Không lên Độ Thiên
giới? Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, không phải nói tất cả tu sĩ tới
Hợp Thể kỳ đều phải lên Độ Thiên giới sao? Nếu không lên thì ngày ngày
bị sét đánh, chẳng lẽ hắn không sợ sét đánh? Trong lòng không rõ, nàng
liền há miệng hỏi: “Vì sao?”

“Ta không xem như cơ thể sống, Độ
Thiên giới không tìm được ta, cùng lắm thì cứ một trăm năm lại trải qua
lôi kiếp một lần, tương đối đơn giản.” Ân Nguyệt cười nói.

“Vậy
ngươi ở đây còn không phải là nghịch thiên? Tất cả mọi người đều không
đánh lại ngươi.” Kim Phi Dao giật mình nói, tu sĩ Hợp Thể kỳ chỉ thỉnh
thoảng mới xuống dưới một lần, mà còn bị thiên lôi đuổi theo đánh cả
ngày. Còn như hắn, cả trăm năm mới bị đánh một lần thì quả thực không
tính là gì, hơn nữa sau khi tới Hợp Thể kỳ thì hai giới Linh – Thần căn
bản không có người đánh thắng được hắn.

Ân Nguyệt khoát tay, vẻ
mặt kinh ngạc, “Ta là tu sĩ chính phái ham thích hòa bình, kể cả có tiến giai Hợp Thể kỳ cũng sẽ vẫn chăm chỉ kiếm linh thạch, chữa trị Hoàng
Tuyền Linh giới. Ngoài chuyện này ra, ta không có hứng thú với chuyện
nào khác.”

“Uhm, ta vừa thấy là biết ngươi là một người tràn ngập tình yêu, thích hòa bình.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.

“Ta biết ngươi hiểu mà.” Ân Nguyệt thu tay, uy áp thối lui, Kim Phi Dao
nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, lại có thể nhúc nhích.

Nàng vội vàng sờ mặt, hình như không bị biến thành màu đen, thật sự là dọa chết người!

“Không còn việc gì thì ta đi trước, ta còn muốn đi mua vài thứ.” Kim Phi Dao đứng dậy, định cáo từ Ân Nguyệt.

Nhưng Ân Nguyệt lại nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn mua gì? Chỗ ta là cửa hàng tạp hóa, cái gì cũng có, ngươi có yêu cầu gì ta sẽ bán rẻ cho ngươi, ai bảo chúng ta có quan hệ hợp tác chứ.”


Ân Nguyệt thật sự quá nhiệt
tình, gọi nhân viên lên, bảo Kim Phi Dao báo ra những thứ cần đến. Tất
cả các thứ trong tiệm đều bán ưu đãi cho nàng, kể cả không có cũng sẽ
tra tìm giúp nàng.

Thật sự là thịnh tình không thể chối từ mà, Kim Phi Dao không có cách nào, liền báo những tài liệu cần tìm ra. Ân
Nguyệt vừa nghe tên tài liệu và số lượng liền hỏi: “Là pháp trận do
cường đại cho ngươi hả? Chỉ có thứ hắn dùng mới cần nhiều tài liệu như
vậy. Kỳ thực là hắn cố ý, có đôi khi có thể dùng được pháp trận đơn giản hơn nhưng hắn lại thích nhìn người khác bị ép buộc.”

Kim Phi Dao
hắc hắc cười, không hé răng. Ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng
lại đang oán thầm: muốn nói bị ép buộc lợi hại nhất còn không phải chính hắn, còn không biết xấu hổ mà nói người khác. Phương pháp mà Kính huynh dạy hắn khôi phục Hoàng Tuyền Linh giới vừa phiền toái lại tốn nhiều
tiền của.

“Ngươi xem mấy thứ này trong cửa hàng chúng ta có bao
nhiêu, sau đó báo giá lại đây.” Ân Nguyệt cầm ngọc giản đưa cho nhân
viên để hắn đi tìm.

Kim Phi Dao vội nói: “Không cần toàn bộ, trong tay ta cũng không có nhiều linh thạch như vậy.”

“Không phải toàn bô Bách Hoan các đã bị ngươi cầm đi rồi sao, làm sao có thể
không có linh thạch? Chẳng lẽ có ai gặp ngươi trước ta?” Ân Nguyệt khó
hiểu hỏi.

“Ngươi nói cái gì vậy, ta đâu phải là cái bánh bao thịt
mà người người đều đến tranh cướp. Nói thật với ngươi, Bách Hoan các
không phải toàn linh thạch, loạn thất bát tao hết cả, ta còn phải tìm
nơi bán đi mới kiếm được linh thạch.” Kim Phi Dao vội giải thích, tránh
việc Ân Nguyệt nhìn chằm chằm túi càn khôn của mình.

Nhưng Ân
Nguyệt lại không chút thất vọng, vẫn cười tủm tỉm như trước, nói: “Không sao, chỗ của ta cũng thu mua đồ, có thể quy ra tiền giúp ngươi. Nói
xem, trong túi ngươi có cái gì, nếu có linh thảo thì chỗ ta sẽ mua với
giá cao. Dù sao ngươi cũng không ăn đan dược, đặt không ở đó rất lãng
phí, những cửa hàng khác có thể sẽ gian lận của ngươi.”

Kim Phi
Dao phi thường muốn nói, chỉ sợ gian thương gian nhất Thần cấp giới
chính là ngươi, lại còn không biết xấu hổ mà nói đến hắc điếm khác. Nàng thì thào đáp: “Đợi người của ngươi mang các thứ đến rồi nói sau, nếu
ngươi không có thì ta sẽ đi chỗ khác mua.”

“Được, không vội.” Ân Nguyệt cười cười.

Đến khi Kim Phi Dao bước ra khỏi Nguyệt Trạch trước vẻ mặt tươi cười của Ân Nguyệt thì các thứ nàng lấy được từ Bách Hoan các đã vơi đi hơn nửa.
Nàng cũng không ngờ chỉ một tiểu điếm nho nhỏ của Ân Nguyệt cũng có thể
có được nhiều thứ như vậy, hơn một nửa số tài liệu cần cho Hoa Uyển Ti
đều có, đỡ cho nàng phải tự đi tìm. Nghĩ lại thì có môn phái và thế lực
đúng là quá tốt, nhiều người làm việc, bảo sao rất nhiều người đều thích tìm một môn phái để gia nhập.

Nếu đám tiểu Hồng có thể cơ trí như đám đệ tử mà đệ tử lại có thể bớt việc như đám tiểu Hồng thì nàng sẽ
thoải mái hơn nhiều. Kim Phi Dao cảm thán một cái, thật sự là không thể
vẹn cả đôi đường a.

Tuy hơn nửa của cải Bách Hoan các đã ra đi,
nhất là linh thảo, cơ hồ đều bị Ân Nguyệt đổi sạch nhưng vẫn còn không
ít thứ có thể bán được. Có điều những thứ khác không dễ bán như linh
thảo, sẽ tốn kha khá thời gian xử lý, tuy nhiên việc này cũng không ảnh
hưởng gì, biết đâu lại gặp được người đang cần.

Vì thế, Kim Phi Dao không lập tức trở về mà tiếp tục đi tới thành Đầu Phố.

Nàng vừa tới liền bị Ân Nguyệt chặn lại, đảo nổi còn chưa đi, không thể cứ
thế trở về được. Hơn nữa, mục đích chính của nàng là máu Kỳ Lân, thứ này Ân Nguyệt lại không có cho nên phải đi chỗ khác tìm xem.

Thứ này
hẳn là không có trong các cửa hàng nhỏ, nàng liền định đi tới cửa hàng
lớn nhất thành Đầu Phố xem sao. Nàng hỏi một người đi đường vị trí của
cửa hàng có thế lực lớn nhất, bán nhiều đồ nhất thành.

Long Tường
bảo các, ở chính giữa đảo nổi, là một tòa cao lầu mười mấy tầng có một
bức tượng cự long quấn quanh, dù đứng ở vị trí nào trên bất kỳ con đường nổi nào cũng đều nhìn thấy. Đây cũng là một cửa hàng nhỏ của Nhật
Nguyệt môn, thế lực lớn nhất Thần cấp giới, nắm giữ Thôn Thiên thú, có
nhiều Ngũ Cốc Luân Hồi thạch nhất.