Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 218: Thảm nhất thọ yến

Edit: Ladybjrd

Đối với Từ Thương chân nhân mà nói thì thọ yến năm nay là thọ yến thống khổ nhất từ lúc hắn chào đời cho tới nay.

Hai gã đệ tử Kết Đan vì ngày sinh của hắn mà từ ba năm trước đã lên núi xuống biển tìm đủ loại nguyên liệu nấu ăn cực phẩm về, còn sớm sớm chuẩn bị mất bảy ngày, hôm nay mới dùng chân hỏa để nấu bữa tiệc mừng.

Làm một bàn đồ ăn tiêu phí thời gian như vậy, lại dụng tâm như thế, mà kết cục cuối cùng lại… Nữ nhân mà Trúc Hư Vô mang về quả thực là heo, là cầm thú.

Tự mình ăn thì thôi đi, vậy mà còn mang cả hai con ếch ra tranh cướp đồ ăn, quả thực quá đáng giận.

Từ Thương chân nhân nhìn con ếch béo đang đứng phía trước, trên đầu đội một cái bàn ngọc, tội nghiệp nhìn mình, tức đến nỗi muốn ra tay đánh người. Trên cái bàn trên đầu con ếch đã có một ít đồ ăn mà tu sĩ khác để vào, hắn thân là chưởng môn, sao có thể keo kiệt, đành phải đem đĩa Bách Long ngư trên bàn mình cho nó.

Đại Nữu nhận Bách Long ngư xong liền lay động uốn éo tránh ra, bộ dáng xoay người lắc mông thật thơ ngây khả cúc, làm cho mọi người cười to một trận.

Không đợi Từ Thương chân nhân trừng mắt biểu hiện bất mãn với Trúc Hư Vô, Mập Mạp đã lại đi tới, ngốc nghếch đứng nhìn hắn. Làm sao bây giờ? Ngươi thân là tu sĩ Nguyên Anh, có thể không biết xấu hổ so đo với một con ếch sao? Vậy là một đĩa đồ ăn khác lại biến mất khỏi bàn của Từ Thương chân nhân.

Bởi vì đồ ăn này thật sự quá ngon, linh khí lại dư thừa, Kim Phi Dao cũng luyến tiếc phải chia cho Mập Mạp và Đại Nữu. Hai chúng nó thật sự không nhịn được, nuốt nuốt nước miếng, giật giật quần áo Kim Phi Dao. Bị giật không chịu được, nàng liền cho mỗi con một cái bàn ngọc, để chúng nó tự đi xin cơm.

Chủ nào tớ nấy, lời này thật phi thường chính xác.

Mập Mạp và Đại Nữu một đứa giả ngu, một con giả đáng yêu đi tới đi lui trước bàn các tu sĩ. Khi thì giả ngu nhìn chằm chằm vào đồ ăn, lúc lại chớp mắt tung ra mị nhãn, có khi còn đấm lưng, bóp chân cho các tu sĩ, làm cho các tu sĩ vô cùng vui vẻ. Cứ thế đi một vòng cũng có thể kiếm được không ít đồ ăn.

Đợi đến khi Trúc Vô và Trúc Hữu mang theo mấy đệ tử Kết Đan khoan thai đi tới thì mấy bàn đồ ăn kia đã sớm vào trong bụng Kim Phi Dao.

Lúc trước Trúc Hư Vô gặp Trúc Vô thì bọn họ đang chuẩn bị xuất phát đến Tiêu Thiên điện, bị Trúc Hư Vô ép buộc nên trì hoãn. Mà Bạch Giản Trúc sau khi cầm lấy tang vật ăn trộm, nhìn hai người Bạch Giản Trúc rời đi mới nhớ ra vì sao hắn phải tắm rửa, chẳng phải là vì đến Tiêu Thiên điện sao?

Ngồi ở mấy chiếc bàn chỉ có bầu rượu và ly rượu, bọn họ kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao được bảy, tám người hầu hạ, không rõ thế nào mà mới chỉ một lát, tiểu sư muội này đã sống tốt như thế rồi.

Thật sự thống khoái! Kim Phi Dao thả bụng cuồng ăn, mâm đặt bên miệng, đảo qua một cái là thức ăn vào bụng hết. Bàn này vừa vào bụng, bên trái lại đã có người đưa qua một mâm đồ ăn, bên phải có người nhận lấy mâm rỗng, những người còn lại hoặc là đưa thức ăn lẻ tới hoặc là mang bát đĩa cũ đi.

Này quả thực y như đổ rác vào thùng vậy, khiến những người khác nhìn mà mất hết khẩu vị, may mà còn có hai con ếch mang niềm vui đến cho mọi người.


“Chưởng môn sư tôn, thần thức và linh lực của Lý Tư sư bá đã bị hao hết, ngất đi rồi ạ.” Đúng lúc này, một gã đệ tử Trúc Cơ kỳ đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Từ Thương chân nhân.

“Cái gì? Ngày thường hắn tu luyện thế mà làm vài bàn đồ ăn đã ngất rồi? Vậy lúc gặp phải địch thủ, chẳng lẽ chỉ phóng hỏa một cái liền ngất sao?” Từ Thương chân nhân nghiêm mặt, đệ tử Kết Đan của mình sao lại vô dụng như vậy.

“Triệu Hải đâu? Không phải bọn họ ở cùng nhau, bảo hắn làm thay cho Lý Tư.” Từ Thương chân nhân liếc mắt nhìn Kim Phi Dao vẫn còn đang ăn, nói với tiểu đệ tử kia.

Đệ tử kia khó xử nói: “Sư tôn, sư phụ đã tới từ lúc Lý sư bá ngất rồi, giờ cũng đã thoát lực không dậy nổi. Bây giờ vẫn còn đang ngồi dưới đất không đứng lên được, căn bản không thể dùng chân hỏa nấu nướng nữa.”

Sắc mặt Từ Thương chân nhân vô cùng khó coi, hiện tại thực muốn đến nhìn xem hai tên đệ tử vô dụng kia đang làm trò gì.

Thấy mặt chưởng môn chân nhân tối sầm, đệ tử kia cảm thấy nhất định phải giải thích hộ sư phụ mình, vì thế hắn nhỏ giọng nói: “Sư tôn, Lý Tư sư bá và sư phụ con, hai người đã làm tổng cộng một ngàn bảy trăm bảy mươi lăm món ăn. Nếu không phải đã dùng bổ linh đan thì căn bản không duy trì được tới giờ, hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn cũng hết rồi.”

“Nhiều như vậy?” Từ Thương chân nhân sửng sốt, hắn chỉ ngồi đây nhìn Kim Phi Dao ăn thoải mái, không hề chú ý nàng đã ăn bao nhiêu.

Dùng chân hỏa nấu nướng tốn rất nhiều tinh lực, điều này hắn biết. Kế hoạch vốn chỉ có năm trăm món ăn, đối với Lý Tư và Triệu Hải thì cùng lắm chỉ tiêu hao một nửa thần thức.

Nhưng hiện tại đã bất tri bất giác làm tới một ngàn bảy trăm bảy mươi lăm món ăn, lượng này đã vượt qua thần thức và linh lực cực hạn của bọn họ, bảo sao mà choáng váng hoa mắt.

Đột nhiên, Từ Thương chân nhân ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, nói như vậy là nguyên liệu nấu ăn cực phẩm đã hết toàn bộ.

Hai đệ tử đó của hắn đã hao phí ba năm để tìm kiếm đồ ăn, hiếu kính hắn, vậy mà đã chui hết vào bụng con heo kia. Hơn nữa, người này hoàn toàn không biết là từ đâu đến, Trúc sư đệ đáng chết, trở về muộn một chút không được hay sao?

Thấy Từ Thương chân nhân hồi lâu không nói chuyện, biểu cảm trên mặt thêm âm trầm, tiểu đệ tử kia lấy dũng khí hỏi; “Sư tôn, hiện tại phải làm sao? Bên kia thoạt nhìn giống như còn chưa ăn no.”

Âm thầm thở dài một hơi, Từ Thương chân nhân nói: “Dù sao cũng đã ăn sạch, ngay cả người nấu cơm cũng ngất xỉu, còn có đồ ăn đâu mà đưa lên. Hoa quả thì hẳn là có, các người liền cùng nhau mang lên cho nàng đi, để nàng ăn sạch sẽ cho bớt việc.”

“Dạ.” tiểu đệ tử nhận được mệnh lệnh, vội vàng đi xuống chuẩn bị.

Vừa ăn vừa dọn, không ai nhìn thấy cảnh tượng sau khi ăn sạch hết các mâm, nên mọi người chỉ mải nhìn Kim Phi Dao ăn hết mâm này đến mâm khác, không ai chú ý đến số lượng, chỉ cảm thấy quá có ý tứ, rốt cục phải ăn bao nhiêu mới no được, tất cả đều hưng trí bừng bừng nhìn nàng.


Mập Mạp và Đại Nữu cũng thừa dịp này nâng mâm đi xin cơm, hai đứa còn to gan nhân lúc những tu sĩ kia chú ý đến Kim Phi Dao mà dùng lưỡi cuốn vụng thức ăn trên bàn.

Các đệ tử Hư Thanh điện ngồi một bên, ngoài một ly rượu nhật thì một mẩu đồ ăn cũng không có. Người đưa đồ ăn lên chỉ đưa tới chỗ Kim Phi Dao, đã sớm quên những người khác.

Chỉ là ăn uống thôi, bọn họ cũng không thấy có gì không thoải mái, chỉ là trong lòng đã hiểu ba trái cây và hai con cá khô kia đối với tiểu sư muội này mà nói có giá trị lớn thế nào. Người ăn nhiều như vậy mà có thể moi từ nàng ra hai con cá khô thì đúng là không dễ dàng.

Bạch Giản Trúc nhớ tới những thiệp mời mà hắn phải phụ trách, đột nhiên muốn bật cười, chuyện này mà giao cho nàng làm thì hẳn là sẽ rất vui. Hắn quả thật không thích xã giao, phải nói là trừ mười tên đệ tử mới thu ra thì không có người nào thích xã giao cả. Mà mười đệ tử mới thu thì tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ, không tới phần đi xã giao, nếu đi sẽ khiến mọi người chán ghét, ảnh hưởng đến Hư Thanh điện.

Nghĩ đến sau này không cần phải ngồi giữa đám người, ngoài cười nhưng trong không cười mà tán gẫu với tu sĩ khác, Bạch Giản Trúc cảm thấy Kim Phi Dao thoạt nhìn tựa hồ cũng không đáng giận lắm. Ít nhất là so với lợn thì trông còn thuận mắt hơn.

“Các điện khác đưa tới bao nhiêu thiệp mời?” Trúc Hư Vô không biết từ lúc nào đã chạy tới chỗ bọn họ, thăm dò.

“Con đều ghi lại ở đây, gần như là mỗi ngày đều có, hình như cái muộn nhất là đến một năm sau.” Bạch Giản Trúc lấy ngọc giản từ túi càn khôn ra, do tiệc rượu quá nhiều nên có cái được phát từ lâu, cũng có cái mới được đưa đến. Như vậy cứ ghi nhớ cùng nhau, mỗi lần dùng xong một cái thì sẽ tự biến mất, cơ bản không thể tính sai.

“Đưa cho ta.” Trúc Hư Vô nhận lấy ngọc giản, cười xấu xa đi đến chỗ Kim Phi Dao.

Lúc này đã là số đồ ăn cuối cùng, mọi người nhìn nàng ăn đến vui vẻ, vừa lạ vừa thú vị. Giá trị của những đồ ăn này bọn họ đều biết, còn âm thầm cười chưởng môn lỗ vốn, sau đó lại thấy Trúc Hư Vô cầm một cái ngọc giản đi tới.

“Tiểu Dao, ăn thế nào? Ta không lừa ngươi đấy chứ?” Trúc Hư Vô ngồi xuống bên cạnh Kim Phi Dao, cười hì hì hỏi.

Kim Phi Dao vỗ vỗ bụng, gật đầu đáp: “Trúc ca không gạt người, đồ ăn của Đông Ngọc Hoàng phái đúng là rất ngon, có bao nhiêu ta đều ăn hết sạch, hiện tại mới lửng dạ.”

Nghe thấy Kim Phi Dao gọi hắn là Trúc ca, chúng tu sĩ nghẹn lời, không phải nói là nữ nhi sao? Kể cả không phải thân sinh thì gọi là cha nuôi cũng kín đáo hơn gọi ca chứ.

“Không sao, ăn chưa no thì vẫn còn có nữa.” Trúc Hư Vô cười tủm tỉm cầm ngọc giản trong tay nói: “Trong này đều là thiệp mời của các sư huynh sư tỷ của ngươi ở các điện, từ giờ ngươi sẽ thay măt cho Hư Thanh điện chúng ta đi tham gia tiệc rượu. Nhiệm vụ này giao cho ngươi, ngươi có thể thoải mái mà ăn.”

“Trúc ca, ngươi đối với ta thật tốt quá, cám ơn.” Kim Phi Dao vui mừng quá đỗi nhận lấy ngọc giản, phi thường cảm kích.

Mà tu sĩ ở đây đều trắng bệch mặt mày. Thiệp mời? Hư Thanh điện muốn để người này đi tham gia tiệc rượu?

Vừa rồi vẫn còn cười trộm chưởng môn gặp rủi ro, thế mà chưa được bao lâu đã tới lượt bản thân. Các trưởng lão Nguyên Anh kỳ mời khách cũng không nhiều, lúc này đang âm thầm cao hứng vì mình không có ý định tổ chức tiệc. Còn có không ít đệ tử Kết Đan kỳ đang đứng ngồi không yên, bọn họ đều đã từng phát thiệp.

Mà toàn là những chuyện không quan trọng, chỉ là có ai đó tiến giai Kết Đan trung kỳ hoặc là thị thiếp của chân truyền đệ tử sinh tiểu hài tử, vân vân. Mặc dù không phải việc lớn nhưng bọn họ vẫn theo lệ thường mà thuận tay đưa thiệp mời.

Giờ phải làm sao đây? Dứt khoát đổi tiệc rượu thành tiệc trà thôi, mọi người tới uống chút nước trà, nói chuyện tâm tình là được. Nước thì có rất nhiều, muốn uống bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, làm đồ ăn thì họ không thể mời nổi.

“A, thật là may mắn, tối hôm nay có tiệc rượu, trong này viết là Tiễn Chung Văn sư huynh của Phong Liễu điện đột phá Kết Đan hậu kỳ, mời mọi người tới dự yến.” Kim Phi Dao đảo qua ngọc giản, kinh hỉ nói.

Tiễn Chung Văn ngồi cách đó không xa, lời Kim Phi Dao nói đã truyền vào tai hắn, nhất thời hắn hối hận không thôi. Không phải chỉ là Kết Đan hậu kỳ thôi sao, đâu phải tiến giai Nguyên Anh kỳ, còn bày tiệc rượu gì chứ, giờ phải làm sao bây giờ?