Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 170: Du thuyết

“Cái này là cái gì?
Sao ta càng nhìn càng thấy giống cái đệm vậy?” Kim Phi Dao chỉ vào vật
đang chớp động ánh sáng trong hộp, không hiểu hỏi.

Bố Tự Du ngoáy ngoáy lỗ tai, gật đầu bảo: “Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, nó chính là cái đệm. Đặt trên giường có thể làm gối đầu, đặt trên ghế có thể làm
chỗ dựa lưng, còn có thể đặt trong kiệu, trên đất…”

“Vậy mà ngươi còn nói nó là trân bảo? Rõ ràng chỉ là cái đệm bình thường đến không
thể bình thường hơn.” Kim Phi Dao nổi giận, không đợi Bố Tự Du nói xong
liền lấy cái đệm ra, ném vào Bố Tự Du.

Sau đó nàng đi tới đi lui tại chỗ tức giận mắng: “Tên đầu đất Kim Phi Dương, chắc chắn là lấy nhầm rồi, quá đáng giận.”

Bố Tự Du đón cái đệm, cẩn thận ôm vào lòng, nói: “Ngươi thì biết cái gì,
cái này được làm từ Thiên Cực ti, còn thứ nhồi bên trong, nếu ta đoán
không lầm thì hẳn là Ái Tâm vân, ngay cả chỉ may và những hạt châu trang sức kia đều là những tài liệu cực phẩm đấy.”

“Thật hay giả vậy?” Kim Phi Dao đột nhiên đứng lại, giằng lấy cái đệm, cẩn thận đánh giá.

Cái đệm dài bằng nửa người, trên lớp vỏ màu đen dùng chỉ bạc thêu hoa văn
phong cách Ma tộc, Thiên Cực ti lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời giống như kim sa. Cầm trong tay, cảm giác cứng mềm vừa phải, mát lạnh, rất
thoải mái. Hai đầu tua hai bên màu trắng không biết làm từ lông con gì
mà rất mềm mại êm ái, ngay cả sợi dây nối những hại châu hai màu đen
trắng cũng sặc sỡ lóa mắt, linh khí bức người.

“Thiên Cực ti là
do Thiệc Cực tằm nhả ra, loại tằm này vô cùng ít ỏi, hơn nữa phải ăn
tinh hoa của địa hỏa, tơ nó phun ra nước lửa không xâm, đông ấm hạ mát,
đao thương bất nhập. Ái Tâm vân là tinh hoa của bầu trời, sống ký sinh
trong mây. Trên trời nhiều mây như vậy nhưng chỉ có nhiều nhất hơn mười
đóa Ái Tâm vân, không có mấy chục hoặc trăm năm thì căn bản không thể
tìm được. Tuy nhiên, ngoại trừ khả năng có thể thay đổi hình dạng tùy ý
và mềm mại vô cùng ra thì không còn tác dụng gì khác.” Bố Tự Du nhìn bộ
dạng thấy bảo bối của nàng liền nhất nhất giải thích một phen.

Kim Phi Dao dán mặt lên mặt đệm, quả nhiên là thoải mái vô cùng. Nàng lại
cười cười, hỏi: “Linh khí đúng là dư thừa, còn nhiều hơn cả Thông Thiên
Như Ý của ta, vậy dùng như thế nào? Có phải là biến nó lớn ra rồi đè
chết người?”

“Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ có thể đặt trên giường làm gối hoặc để lên ghế làm gối tựa.” Bố Tự Du trừng mắt nhìn.

“Cái gì?” Kim Phi Dao không thể tin được, hỏi lại một câu.

Bố Tự Du kiên định gật đầu, “Đúng vậy, thứ này ngoại trừ để dựa ra thì không còn tác dụng gì khác.”

“Không thể nào… Tốn bao nhiêu công sức, dùng bao nhiêu đồ tốt như vậy để làm
một cái đệm? Lang ma đầu này quá rảnh rồi. Không phải nói Thiên Cực ti
này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm sao, nếu tháo ra luyện chế
thành một bộ quần áo thì đúng là bảo vật.” Kim Phi Dao chần chờ nhìn cái đệm trong tay, trong lòng nảy sinh ý định tháo dỡ nó, nếu chỉ dùng để
tựa thì quá xa xỉ, quá lãng phí, nàng không thể làm ra việc phá sản này
được.

Bố Tự Du thừa dịp nàng nhìn tấm đệm chảy nước miếng liền
thu toàn bộ những thứ vừa đổ ra lại, sau đó nói với Kim Phi Dao: “Những
thứ lấy được đôi ta chia đều, ngươi cầm cái đệm, ta cầm đống rác này,
thật sự là cho ngươi chiếm đại tiện nghi.”


“Ngươi mà tốt bụng như vậy?” Kim Phi Dao phục hồi tinh thần lại, hoài nghi nhìn hắn.

“Đương nhiên, sao ngươi có thể nói thế?” vẻ mặt Bố Tự Du ủy khuất, mất hứng
nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn dùng Thiên Cực ti để luyện áo khoác? Ta
đã hy sinh như vậy rồi mà ngươi còn có thái độ này.”

Kim Phi Dao
nghĩ nghĩ, thứ này tuy rằng thoạt nhìn vô dụng nhưng lớp Thiên Cực ti
này mà luyện thành áo thì chắc chắn dùng rất tốt. Hơn nữa, sau này nàng
còn phải đi tìm Lang ma đầu đòi giới tử cảnh vực, đến lúc đó dùng nó đổi vật với Lang ma đầu cũng là ý hay, tên kia cố ý sai người tới tìm cái
đệm này, khẳng định là có thói quen quen giường.

Nghĩ thế, nàng đồng ý phân chia như vậy, còn mỹ tư tư thả đệm lại trong hộp rồi cất đi.

“Ngươi có tính toán gì không?” Bố Tự Du nhìn nàng, thình lình hỏi.

Kim Phi Dao lắc lắc đầu: “Không có tính toán gì, chỉ định đi nơi nơi xem
một chút, gia tăng thêm kiến thức. Đúng rồi, ta còn phải đi tìm linh
thảo chế tạo Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan, có thể phải tới nơi có nhiều linh
thảo hoặc là các phòng đấu giá xem sao.”

“Ngũ Hành Hỗn Nguyên
đan… trong đó quan trọng nhất là Đông Hàn thảo và Tinh Giác chỉ ở địa
giới Ma tộc mới có, nếu muốn mua thì rất khó, mà cho dù có thì ngươi có
nhiều linh thạch trung phẩm như vậy sao?” Bố Tự Du tò mò hỏi, nhìn bộ
dáng của nàng thì tựa hồ không có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ chỉ là
giả bộ mộc mạc, kỳ thực phi thường giàu có?

“Cái gì?” Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, hai thứ này đúng là hai thứ trân quý nhất của Ngũ
Hành Hỗn Nguyên đan, còn những tài liệu khác thì chỉ cần dùng tiền là có thể mua được, trong các dược phường đều có thể tìm thấy các tài liệu
đó, chỉ duy hai loại này là không hề thấy bóng dáng.

Mỗi lần nàng hỏi thì chủ quán chỉ nói là không có hàng chứ cũng không đề cập việc nó được lấy từ Ma giới. Nàng chỉ nhìn thấy Đông Hàn thảo đúng một lần
trong phòng đấu giá nhưng giá của nó đủ để hù chết người, nàng căn bản
không mua được.

“Địa giới Ma tộc sao, vậy ta đi tới đó một chuyến là được, về phần mua thì với số lượng ít như vậy, căn bản không thể gặp được, hơn nữa có gặp cũng không mua nổi.” Kim Phi Dao sờ sờ tóc nói.

Nàng còn nhất thời nổi lên tâm tư, dứt khoát nhân tiện tới Vạn Thiện sơn tìm Lang ma đầu, nàng có Minh hỏa, muốn giả dạng làm ma tu hẳn là không
thành vấn đề.

“Cũng có rất nhiều tu sĩ chạy tới địa giới Ma tộc.
Hoàn cảnh và điều kiện của hai bên khác nhau, đều có linh thảo hoặc yêu
thú đặc trưng. Có vài tu sĩ chuyên môn coi đây là sinh ý, đầu cơ trục
lợi những thứ hai bên khuyết thiếu, kiếm lợi nhuận từ đó đồng thời cũng
tìm kiếm những thứ mình cần. Người Ma tộc thường không ra ngoài nên đa
phần là tu sĩ Nhân tộc làm nghề này, hai giới Nhân – Ma gọi bọn họ là
bụi nhân.” Bố Tự Du tiếp tục nói, tựa hồ rất muốn đưa Kim Phi Dao đến
địa giới Ma tộc.

Kim Phi Dao nghe vậy thì sinh ra chút hứng thú,
chỉ có điều vẫn không hiểu lắm, “Không phải nói Ma tộc và Nhân tộc bất
hòa sao? Sao lại có chuyện đó được?”

“Có chuyện gì là tuyệt đối
đâu, không thể đơn thuần nói như vậy được. Giống như ngươi, ngươi nói

ngươi là người tốt hay người xấu?” Bố Tự Du cười nói.

“Ta…” Kim
Phi Dao nhất thời nghẹn lời, bản thân dường như không tính là người tốt, nhưng cũng không thể nói rõ là người xấu, chẳng lẽ ta là hạng người
trung dung?

Bố Tự Du cười nói: “Ngay cả chính ngươi cũng không
nói nên lời mình là người tốt hay người xấu, những chuyện khác tự nhiên
cũng sẽ không thể quá tuyệt đối. Nếu không có bụi nhân thì còn ai luyện
chế ra được Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan nữa? Có không ít thứ không có ở địa
giới Nhân tộc cho nên sự tồn tại của bụi nhân là được ngầm công nhận.
Bụi nhân là thương nhân, dù không đẹp mặt lắm nhưng vẫn phải làm ăn.
Ngươi có hứng thú làm bụi nhân không? Dù sao ngươi cũng phải đi tìm tài
liệu luyện chế Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan, thuận tiện kinh doanh một chút.”

“Ngươi cũng là bụi nhân?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.

“Không, ta không phải là bụi nhân.” Bố Tự Du lắc đầu phủ nhận, “Ta chỉ thường
xuyên tới địa giới Ma tộc, tương đối quen thuộc với bụi nhân thôi. Ta
chủ yếu tới địa giới Ma tộc để thu thập tình báo, thuận tiện làm chút
sinh ý, cũng có tình báo có thể bán cho người Ma tộc.”

Nghe hắn
nói xong, Kim Phi Dao giật mình không nhỏ: “Ngươi lại bán tình báo cho
cả hai bên, vậy không phải là gian tế hai mang sao? Thế mà lại không có
ai đến tìm ngươi phiền toái, để ngươi tự do tự tại sống như vậy. Ngươi
nói chuyện đó với ta làm gì? Chẳng lẽ muốn kéo ta xuống nước? Ta nói cho ngươi hay, ta không có hứng thú rước lây phiền toái.”

Bố Tự Du
bất mãn khoát tay với nàng, “Sao ngươi lại nói như vậy? Ta là tán tu,
không có ai quản. Mục đích của ta là làm người giải quyết phiền não,
không phải gian tế gì cả, hơn nữa thứ đáng tin nhất không phải là linh
thạch và tài liệu quý hiếm hay sao? Ta nói cho ngươi chuyện này không
phải là muốn kéo ngươi xuống nước mà là có rất nhiều người biết ta làm
việc này, ngươi có biết cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ đang muốn đến
địa giới Ma tộc, đi một mình thì nhàm chán cho nên muốn rủ ngươi đi
cùng.”

“Nói đến nói đi vẫn là muốn kéo ta xuống nước. Người của
cả hai bên đều biết ngươi bán tình báo của mình cho đối phương sao?” Kim Phi Dao bất mãn bĩu môi.

“Không.” Bố Tự Du giảo hoạt cười nói:
“Cả hai bên đều cho rằng ta chỉ chuyên môn báo tình báo cho mình, chỉ có một vài người biết việc này thì đều là những nhân vật có lai lịch lớn.
Bọn họ vì muốn có được những tin tức tình báo cấp cao mà cố ý lộ ra
những tin tức trọng yếu cho ta, sau đó đổi lấy tình báo khác. Cũng có
người dùng tình báo để đổi lấy vài thứ mình cần. Đều là trao đổi theo
nhu cầu thôi.”

“Ngươi làm việc trắng trợn như vậy, hậu trường rất cứng hả?” Kim Phi Dao cười cười nói.

Bố Tự Du cũng cười qua loa, “Cũng tàm tạm.”

Kim Phi Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy đi tới địa giới Ma tộc cũng không
tệ, về sau nếu viết du ký mà lại không có đoạn du lịch Ma tộc thì sẽ làm người đọc cảm thấy mình thiển cận, chỉ biết coi chừng sơn động tu
luyện, không thú vị. Hơn nữa tên Bố Tự Du này kiến thức rộng, hậu trường cứng rắn, đi theo người như thế còn có thể gia tăng kiến thức.

“Ngươi đã nói đến vậy, ta cũng phải đi thu thập tài liệu cho Ngũ Hành Hỗn
Nguyên đan, đi cùng ngươi cũng được, nhưng trên đường đi ngươi phải dạy
ta cách mở khóa pháp trận.” Kim Phi Dao gật đầu đồng ý.

Thấy Kim Phi Dao đồng ý, Bố Tự Du rất cao hứng, tươi cười xán lạn nói: “Yên tâm, ta sẽ dạy ngươi trên đường đi.”

Bên này, hai người bọn họ đang bàn bạc thật cao hứng mà trong Hư Thanh điện của Đông Ngọc Hoàng phái lại không có không khí tốt như vậy.

Bạch Giản Trúc bị kéo về Đông Ngọc Hoàng phái, chuyện của hắn còn bị Tín
Thiên sư đệ truyền ra ngoài, toàn bộ Đông Ngọc Hoàng phái đều biết hắn
mê luyến một nữ ma tu, tất cả đám đệ tử đều ào ào bảo hắn trơ trẽn.

Mà trưởng lão Trúc Hư Vô của Hư Thanh điện lại đang bế quan, tạm thời
không thể tìm hắn phiền toái. Do sự tình liên quan trọng đại, hắn lại
không chịu nói rõ ràng, Bạch Giản Trúc đã bị sư phụ hắn ném vào trong Tư Quá phong, úp mặt vào tường sám hối, chờ Trúc Hư Vô xuất quan sẽ hỏi
tội.

Đến hôm nay, hắn đã úp mặt vào tường sám hối được một tháng, Phong Vân Trúc đột nhiên xuất hiện trước cửa động, nói với hắn: “Bạch
sư đệ, sư tổ đã xuất quan, bảo ta đưa ngươi tới đó. Hãy tự giải quyết
cho tốt.”