Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 167: Đồng quy vu tận

Xử lý ma tu xong, Bố Tự Du cười hì hì thu hồi đám tên vào trong các hộp, thuận tiện cướp đoạt các thứ trên người tên ma tu.

“Hắn chính là Bố Tự Du, người đứng vị trí thứ mười một trên linh chiến bảng, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ kém một bậc là có thể chen chân lên mười
người đứng đầu. Tu vi không cao, thực lực lại không nhỏ, hơn nữa bởi vì
hắn là tán tu chuyên môn cầm tiền làm việc, làm người lại khéo đưa đẩy
cho nên rất được các đại nhân vật yêu thích. Hắn có một pháp bảo tên là
Dạ Sát, chưa từng có ai biết nó có bộ dáng gì, chỉ biết là vô cùng sắc
bén.” Tín Thiên đứng một bên, vừa nhìn Bố Tự Du vừa giải thích cho ba vị sư huynh của Hư Thanh điện.

Mục đích của hắn là nhắc nhở bọn họ, người này rất lợi hại, đừng có đi trêu chọc hắn. Tuy nhiên, mấy người
Bạch Giản Trúc vốn không phải là người chủ động đi kiếm chuyện, chỉ là
giíup bọn hắn tăng thêm chút kiến thức thôi.

Bố Tự Du lợi hại ra
sao thì Bạch Giản Trúc và Phong Vân Trúc đều không nghe thấy, hai người
còn đang mải nhìn sang bên Kim Phi Dao, trong lòng lại hoài tâm tư, căn
bản không lên tiếng trả lời.

Nơi đây khá nhiều tu sĩ, Bố Tự Du
lại đã giải quyết một tên ma tu, một tên khác đang giằng co với Kim Phi
Dao, tên ma tu còn lại một mình chống lại cả đám tu sĩ, bọn họ đúng là
rất nhàn nhã.

Hai người Kim Phi Dao đang quấn lấy nhau, cả hai
đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, xuống tay không hề lưu tình, ngươi cho ta một trảo thì ta trả người một quyền, khiến người xem hoa cả mắt.

Kim Phi Dương ma hóa, sức mạnh và tốc độ đều tăng cao, giơ tay lên chộp tới Kim Phi Dao, ánh mắt hắn hung tợn, quả thật là muốn lột da uống máu
nàng để giải hận.

Kim Phi Dao cũng không cam tâm yếu thế, Thông
Thiên Như Ý nhanh chóng chuyển động, không ngừng bổ vào hắn, nhưng tốc
độ Kim Phi Dương vô cùng nhanh, Thông Thiên Như Ý không thể đánh trúng,
cùng lắm chỉ để lại một vết thương nhẹ trên da hắn.

Thân thể hắn
hiện tại đã mạnh lên không ít, Kim Phi Dao không dùng Minh hỏa mà chỉ
dựa vào trọng quyền thì chỉ có thể đấm lưng cho Kim Phi Dương. Nếu không phải là mâu thuẫn giữa hai người quá sâu, không có tâm tư đùa cợt thì
đã có thể cười nhạo lẫn nhau một phen.

Kim Phi Dao rất căm tức, thân thể ma tu sao lại kiên cường dẻo dai như thế chứ, có thể so được với yêu thú cấp sáu.

Ma tu vốn chính là do những người Ma tộc lúc nhàn rỗi nhàm chán bắt Nhân
tộc tới, mạnh mẽ biến họ thành yêu thú để sử dụng, cho nên da dày thịt
béo, bình thường được dùng làm đả thủ hoặc lá chăn thịt. Do thân thể
cường tráng, lực lượng bộc phát mạnh, uy lực không nhỏ lại không sợ đau
đớn nên khi sử dụng còn mạnh hơn tu sĩ nhân tộc cùng cấp một chút.

Có vài người Nhân tộc không có tư chất tốt liền tự nguyện học phương pháp
ma tu, duy trì chút thần trí nhất định, có thể không hoàn toàn hóa thành yêu thú, trở thành gian tế của Ma tộc trong Nhân tộc. Cuộc sống không
được lòng cả hai bên nhưng bù lại lại có ưu thế về sức mạnh, vì thế vẫn
có không ít người không ngại cực khổ chạy tới địa giới Ma tộc để học ma
tu công.

Trước mắt bao người, Kim Phi Dao không tiện sử dụng Minh hỏa, đột nhiên cảm thấy thật là phiền toái. Cứ phải trói chân trói tay
đánh thế này không bằng buông tay buông chân đánh một trận, sau đó lại
giết toàn bộ đám tu sĩ này diệt khẩu.

Nàng nhanh chóng nhìn
thoáng qua mọi người, những tu sĩ này đều không đơn giản, có vẻ như bản
thân nàng không thể diệt sát toàn bộ ở đây được. Xem ra chỉ có thể lại

trốn chạy. Còn chạy đi đâu ư? Chẳng lẽ chỉ có thể dấn thân vào Ma tộc,
trở thành một tên ma tu không được lòng cả hai bên?

Đúng lúc này, Kim Phi Dương giơ tay lên, một con yêu thú trông giống sơn dương có
cánh xuất hiện trong không trung. Chân nó vừa giẫm xuống liền có một làn sóng xung kích màu đỏ lan ra bốn phía.

Mỗi lần nó dậm chân là
Kim Phi Dao lịa bị sóng đánh cho nghiêng người. Thừa dịp này, Kim Phi
Dương thuấn di xuất hiện phía sau nàng, lợi trảo vồ lên đầu nàng.

Tốc độ của Kim Phi Dao kém hắn, trốn tránh cũng vô dụng, vội vàng triệu cái ô hoa ra chắn phía sau. Cái ô xoạt một tiếng bị Kim Phi Dương xé thành
hai nửa.

Nhưng chỉ vậy cũng cho Kim Phi Dao chút thời gian, nàng
quay đầu lại, một ngọn lửa màu xanh đen xuất hiện trên tay, tung một
quyền vào người Kim Phi Dương.

Bốp một tiếng, Kim Phi Dao cảm
thấy nơi bị đánh truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, cái rét lạnh
thấu xương cũng xâm nhập vào thân thể, rất giống với cảm giác lúc chủ
nhân đánh hắn, hắn thất thanh hô lên: “Minh hỏa! Ngươi có Minh hỏa!”

Thời điểm hắn luống cuống đã tạo thời cơ cho Kim Phi Dao, hai cái Thông
Thiên Như Ý chuẩn xác bay tới, xoay tròn cứa lên người hắn. Huyết nhục
bay tứ tung, Kim Phi Dương rít gào, ra sức che chán, dùng thân hình
cường hãn đánh văng Thông Thiên Như Ý, nhưng trên người đã huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.

Lúc này, Tín Thiên sư đệ nhăn mày nói “Vừa rồi nghe hai người đối thoại thì dường như hai người là tỷ đệ cùng cha
khác mẹ, sao vị tỷ tỷ này lại xuống tay nặng như thế, căn bản không chú ý đến một chút tình thân. Kể cả đối phương có là ma tu thì đánh thành như vậy liệu có quá vô tình hay không?”

Phong Vân Trúc nghe xong thì cười mị mị, hỏi: “Tín Thiên sư đệ, nếu vị tỷ tỷ này không xuống tay
nặng, đệ đệ đào tẩu thì phải làm sao?”

“Làm sao? Chắc chắn là
nàng vì tình thân, thả ma tu chạy đi, lúc truy cứu thì tuyệt đối là
trách nhiệm của nàng. Khó nói hai người chính là một phe, chỉ đang dùng
khổ nhục kế thôi, căn bản không có ai mắc mưu.” Tín Thiên liền không hề
nghĩ ngợi, lấy tư duy bình thường thốt ra.

“Ha ha ha, Tín Tiên sư đệ nói rất đúng, vậy ngươi còn nói tình thân hay không tình thân gì
nữa?” Phong Vân Trúc vỗ vai hắn, từ sau khi tới Đông Ngọc Hoàng phái,
hắn càng ngày càng thích trào phúng.

Tín Thiên sư đệ phát hiện lời nói của mình có mâu thuẫn, có vẻ bản thân quá mức dối trá, trên mặt lộ ra biểu cảm rối rắm.

Nhưng lại không thấy ai chịu bắc thang cho mình xuống, trong lòng lại thêm
chút tức giận, nếu không phải sư phụ bảo hắn phải đưa bọn họ đi cho quen đường và tính huống ở Bắc Thần Linh giới, cứng rắn bắt hắn đi thì hắn
không bao giờ đồng ý ra ngoài với những người này.

Một tên cả
ngày trào phúng hắn, một tên thì hễ không có việc gì là làm bộ cao thủ,
có khi vài ngày không nói nổi một câu, không có cảm giác tồn tại gì cả,
người không biết còn tưởng là kẻ câm điếc. Đám quê mùa địa cấp giới này
nếu không có sư tôn Trúc Hư Vô thì bây giờ vẫn còn đang lêu lổng dưới
đó.

Đã tới Đông Ngọc Hoàng phái chúng ta lại không biết tôn kính
sư huynh sư đệ, chúng ta mới là đệ tử chân chính của Đông Ngọc Hoàng
phái, những kẻ nửa đường xuất hiện các ngươi chỉ là do sư tôn nhàm chán

thu vào cho vui thôi. Hừ.

Tín Thiên sư đệ rất phiền muộn. Tuy
muốn sĩ diện nhưng hắn lại không đánh lại bất kỳ ai của Hư Thanh điện,
ngay cả cái tên câm điếc tồn tại giống như mây bay kia hắn cũng không
đánh lại. Nghĩ tới tài lực của sư tôn Trúc Hư Vô, lại hào phóng như thế
với đệ tử, hắn lại cảm thấy sư phụ và sư tôn mình thực quá keo kiệt.

Mà lúc này Kim Phi Dao đã không còn muốn ẩn tàng nữa, tính toán xử lý
nhanh Kim Phi Dương, mang thứ nàng đã đào được lập tức chạy đi.

Một chuỗi minh quang bong bóng bay ra từ tay nàng, vây quanh Kim Phi Dương, chỉ cần hắn chạm vào minh quang bong bóng là Minh hỏa sẽ dấy lên khiến
hắn chịu đau khổ. Kim Phi Dương tựa hồ rất sợ Minh hỏa, sau khi bị thiêu vài lần thì đành phải đứng im ở đó, không dám di động nửa phần.

Nhưng cũng không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, ma khí trên người Kim Phi
Dương lại hội tụ, hình thành những lưỡi dao màu đen, muốn đánh ra một
khe hở để thoát khỏi minh quang bong bóng. Minh quang bong bóng không
gió tự động, rơi nào có lưỡi dao màu đen là phi tới nơi đó, giống như
đang cười nhạo hắn, không một lưỡi dao nào có thể bay thoát ra ngoài, mà minh quang bong bóng lại cứ thiêu đốt từng đợt khiến hắn kêu gào như
gặp quỷ.

Thừa dịp hắn bị nhốt, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai
cái lang nha bổng, đánh tới con sơn dương vẫn đang cao hứng dậm chân
đằng kia. Sơn dương không chút hoang mang tránh khỏi một cây Thông Thiên Như Ý, lập tức bị cây còn lại đánh cho ngã lăn ra đất, bốn chân giật
giật rồi hôn mê bất tỉnh.

Ném túi linh thú ra bắt nó lại, Kim Phi Dao nhìn Kim Phi Dương đứng trong minh quang bong bóng, tay phải hóa
thành Minh hỏa, khẽ mỉm cười nói: “Ta đưa ngươi ra đi.”

“Kim Phi
Dao, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận.” Kim Phi Dương đột nhiên tuyệt
vọng rống to lên, cho dù chết cũng muốn kéo theo nàng.

Thân thể
hắn giống như được bơm hơi, phồng to ra, hai mắt đỏ lên, cái cổ phình ra làm Kim Phi Dao cảm thấy hơi giống con ếch, chỉ là xấu hơn ếch một
chút.

“Mau tránh ra, ma tu tự bạo.” các tu sĩ khác cũng có kinh
nghiệm đối phó với ma tu, thấy bộ dạng của Kim Phi Dương thì biết ngay
sắp xảy ra chuyện gì, ào ào triệu ra các loại pháp bảo phòng ngự, phối
hợp với linh quang che phủ, toàn bộ chạy ra xa nhất có thể.

“Mau
giúp chúng ta, chúng ta không thoát ra được.” Ngay cả năm người đang
đánh nhau với gã ma tu còn lại cũng có ba người nhân cơ hội chạy đi, chỉ còn lại hai gã tu sĩ ứng phó ma tu, không thể dứt ra được, sợ tới mức
lớn tiếng kêu cứu.

Bạch Giản Trúc nhìn thoáng qua, rút Vạn Lúc Lắc ra, vọt đến bên người nọ, “Tránh ra!”

Tên ma tu này không có ý định tự bạo, hắn tự tin bản thân sẽ bảo toàn được
tính mạng sau khi Kim Phi Dương tự bạo, vừa vặn có thể nhân cơ hội đào
tẩu.

Bạch Giản Trúc cầm cây Vạn Lúc Lắc màu xanh đậm trong tay,
tùy ý chỉ vào hắn một cái, Vạn Lúc Lắc đột nhiên lóe lên lục quang mãnh
liệt, một con thanh long to lớn lao ra khỏi lục quang, há mồm nhắm vào
ma tu. Thanh long xuyên qua người hắn, ma tu há miệng đứng ngốc đó, một
tức sau liền hóa thành khói nhẹ, ngay cả bột phấn cũng không còn.

Tu sĩ kêu cứu lúc trước có chút kinh ngạc nhìn Bạch Giản Trúc với tu vi
không khác biệt lắm so với mình, sao mình thì đánh vất vả chật vật thế
mà người này chỉ vẫy vẫy cây gậy trúc đã xử lý xong. Đợi kinh ngạc qua
đi, hắn lại tâm sinh chán ghét, đã lợi hại như vậy vì sao vừa rồi không
sớm xuất thủ lại chứ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Phi, đồ động
vật máu lạnh, đồ vô tình. Lợi hại thì giỏi lắm sao, có cái gì mà lên
mặt, giả bộ anh hùng cái gì! Những người này không hề sinh ra chút cảm
động nào, ngược lại là vẻ mặt chán ghét, tức giận bất bình nhanh chóng
chạy tới các góc xa để né tránh ma tu tự bạo.

Thật ra bọn họ có
thể chạy đi là được, nhưng lại lo nghĩ cho đống bảo vật bên dưới, không
ai muốn ra ngoài, muốn chò Kim Phi Dương tự bạo xong liền bắt đầu tầm
bảo.

Bạch Giản Trúc cũng không để ý việc này, xoay người lại nhìn về phía Kim Phi Dương, Vạn Lúc Lắc trên tay không ngừng bắn ra lục
quang, hắn chuẩn bị xuất thủ ngăn cản tự bạo.