Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 164: Xả thân vì đại chúng

Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng hét và tiếng đánh nhau, cũng có thể nhìn thấy ánh lửa lóe lên do pháp bảo va chạm.

“A, đánh rồi. Ta thật là khờ, hiện tại tối mù như vậy, ta bỏ Ẩn Thân phù đi thì cũng không sợ ai nhìn thấy.” Kim Phi Dao vỗ đầu, nhanh chỏng xóa bỏ hiệu quả của Ẩn Thân phù.

Nàng tới đây để tầm bảo và tìm người, không phải tới để ám sát, ẩn nấp thần bí như vậy cũng không có tác dụng gì.

Bỏ Ẩn Thân phù đi, nàng hào phóng lấy ra một viên dạ quang thạch, vô cùng
cao hứng chạy đi. Bên trái có tiếng đánh nhau ầm ĩ, nhất định ba người
Kim Phi Dương ở bên đó, vì thế Kim Phi Dao liền chạy sang bên phải, phát hiện ra một kiến trúc bị vùi lấp trong đất dưới ánh sáng của dạ quang
thạch.

“Ta còn tưởng là được chôn dưới đất thì hẳn là mộ phần của nữ nhân của Lang ma đầu, nói biệt viện chỉ cho dễ nghe hơn. Ai ngờ lại
đúng là biệt viện thật, người Ma tộc đúng là khác người, xây nhà dưới
đất làm gì? Nhìn xem, không phải là bị đất che lấp hơn nửa rồi sao?”

Tòa biệt viện này có một số đặc điểm của kiến trúc Nhân tộc, tuy nhiên chỉ
có thể nhìn thấy một vài góc mái cong và tường cùng với một đầu của hàng lan can bạch ngọc có điêu khắc vô số chim bay cá nhảy, còn những chỗ
khác đều bị chôn vùi trong đất. Muốn tầm bảo thì phải đào đất này ra
trước đã.

Bọn Kim Phi Dương quả nhiên là có chuẩn bị mà đến,
chiếc túi kia đúng là công cụ tốt nha. Đám tu sĩ ngốc kia sao không chờ
bọn họ đào sạch bùn đất đi rồi hẵng đi vào nhặt bảo vật? Gấp gáp gì chứ?

Kim Phi Dao bất mãn nhíu mày, dùng thần thức tìm kiếm vào trong đất. Thần
thức xuyên qua bùn đất, bắt đầu tìm kiếm tất cả các thứ có linh khí hoặc ma khí, trong lúc đó thì hình dáng của toàn bộ kiến trúc cũng hiện ra
trong đầu nàng.

Quả nhiên là không khác lắm so với kiến trúc của
Nhân tộc, hẳn là được cố ý tạo thành như vậy. Núi giả tiểu đình đủ cả,
cũng có không ít hồ nước, chỉ tiếc là đều bị bùn đất lấp hết cả.

Thứ tốt hẳn là đều ở trong phòng ốc, nhất là nơi Lang ma đầu ở, đó hẳn là
gian lớn nhất kia. Kim Phi Dao bước lên núi đất, muốn tìm được căn phòng mà các đại nhân vật thường thích dùng làm phòng nghị sự. Những người
này vì rảnh rỗi, muốn uy hiếp tứ phương, biểu lộ thực lực của mình nên
đều đặt những thứ quý giá ở đó.

Kim Phi Dao cứ thế cầm dạ quang
thạch đi lên trên, những tu sĩ xung quanh đều nhìn thấy nàng, trong lòng ai cũng sục sôi tức giận. Là ai vậy chứ, thực không hiểu quy củ, làm
sao có thể tự mình đi tầm bảo trước trong khi ma tu còn chưa được thu
phục?

“Đạo hữu bên kia, giải quyết ma tu mới là chính sự, sao
ngươi có thể một mình đi tìm chỗ tốt cho bản thân như vậy?” có tu sĩ bất mãn khuếch đại âm thanh nói với Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao dừng
bước, bất mãn oán thầm: chuyện này đâu có liên quan gì tới ta, Kim Phi
Dương có phải là ma tu hay không thì đâu có quan hệ gì? Tuy không biết
hắn gặp phải kỳ ngộ gì mà có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, lại tới
linh cấp giới nhưng hiện tại căn bản không phải là thời điểm để quản
chuyện này.

“Đạo hữu, ta nghe thấy các ngươi đã xong việc rồi
mà.” Nhiều chính nghĩa chi sĩ như vậy đứng đó, nàng cũng không dám nói
thẳng là không liên quan đến ta.


“Đó là bọn Lữ Bá. Vẫn chưa tìm
được ma tu, nơi này tối đen, mọi người vẫn nên tụ tập với nhau sẽ an
toàn hơn, không thể để ma tu có cơ hội đột kích.” Bên kia lại truyền tới tiếng la.

Kim Phi Dao đếm, hình như là thật sự tất cả các tu sĩ
đều tụ tập ở một chỗ, việc này ngoài đê đề phòng ma tu giết người thì
mục đích lớn nhất vẫn là đề phòng có người đi trước cướp đồ.


thế Kim Phi Dao liền lớn tiếng nói: “Các vị đạo hữu cứ yên tâm, ta
nguyện ý hy sinh an nguy của mình, đứng ở chỗ cao cảnh giới cho mọi
người. Các ngươi nhất định phải giữ vững, chỉ cần phát hiện bóng dáng ma tu thì ta sẽ thông báo ngay cho mọi người. Các vị, nếu ta gặp bất hạnh
thì xin các ngươi hãy nói với sư phụ ta rằng ta đã không để hắn phải mất mặt.”

“Sư phụ ngươi…” Có người không nghe nổi nữa, vừa định hỏi
nàng xem sư phụ của nàng là ai thì đã bị Kim Phi Dao lớn tiếng ngắt lời:

“Đạo hữu không cần khuyên bảo, vì diệt trừ ma tu, ta hy sinh một chút cũng
không sao. Ta sẽ đi dẫn ma tu tới ngay, các vị, có mệnh sẽ gặp lại.”

Kim Phi Dao thấy chết không sờn ôm quyền thi lễ với mọi người, sau đó liền
bắt đầu đi lên. Đột nhiên, mắt nàng sáng ngời, đào đào đất lên, lại dùng linh lực hút một cái, một vật thể khá lớn bị hút ra.

Sau đó nàng dùng tay áo lau bùn đất bên trên, dùng dạ quang thạch soi để quan sát,
hóa ra là một bức tượng ngọc hình yêu thú nặng chừng mười cân. Pho tượng tản mát ra linh khí nhàn nhạt, xem ra là dùng tài liệu chứa đựng linh
khí để tạc thành.

Cất bức tượng ngọc vào thủ trạc càn khôn xong,
Kim Phi Dao quay đầu lại đám tu sĩ đang nhìn mình chằm chằm, vẫy tay hô: “Mọi người yên tâm, không phải là độc vật, chỉ là một tảng đá không
đáng tiền thôi.”

Chào hỏi xong, nàng lại bắt đầu dùng thần thức tìm tòi trên đống đất.

Nhìn Kim Phi Dao lầm bầm lầu bầu diễn trò, những tu sĩ này không biết phải
làm sao bây giờ. Nàng nói những lời chính nghĩa như vậy, biết rõ nàng
làm đang tìm cớ để tầm bảo nhưng lại không thể mắng nàng. Người ta
nguyện làm mồi dụ để hấp dẫn ma tu, nếu ngươi lao ra ngăn cản, bằng vào
miệng lưỡi trơn tru kia thì chỉ sợ sẽ thành ngươi cấu kết với ma tu, nếu không thì sao lại tự dưng nhảy ra.

Chúng tu sĩ lòng như lửa đốt, tức giận đến không biết phải làm thế nào mới tốt, ngày thường chưa từng gặp phải người dám làm một việc vô sỉ bậc này trước mặt nhiều tu sĩ như vậy. Ai cũng tức nghiến răng nghiến lợi, nhất là Bạch Giản Trúc, một
màn trước mắt khiến hắn tức giận nhớ lại ký ức kia, hắn liều mạng siết
chặt nắm tay mới ngăn chặn được tâm tình muốn lao lên chém giết người
này.

Lúc này, trong đám tu sĩ đột nhiên truyền đến một thanh âm
yếu ớt ngượng ngùng: “Chỉ có một người đi dụ ma tu chỉ sợ hiệu quả quá
thấp, ta cũng tới giúp hắn.”

Người này đúng là dẫn lửa thiêu
thân. Mọi người quay ra nhìn, là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, ngoại hình xấu xí, lúc này lại càng làm cho mọi người sinh ra chán ghét với tướng mạo
của hắn, từng đạo ánh mắt dừng lại trên người hắn.

“Xin lỗi.” Một gã tu sĩ thân hình cao lớn bên cạnh nói xin lỗi, vỗ vỗ vai hắn, sau đó
giơ tay lên hung hăng đấm vào giữa ngực hắn. Một quyền này bí mật mang
theo linh lực, vừa chuẩn vừa độc, cơ hồ là dùng hết sức bình sinh mà ra
tay.


Tu sĩ xấu xí kia kêu thảm thiết một tiếng, ôm ngực ngã ra đất, sắc mặt dưới ánh sáng dạ quang thạch có chút đáng sợ.

Tên tu sĩ cao lớn kia ôm quyền nói với mọi người: “Chúng ta không thể để tu sĩ đi ra chịu chết, không có cách nào khác, chỉ có thể dùng phương pháp này để ngăn cản hắn. Mong rằng các vị đừng ngờ vực, phải đoàn kết để
đối phó với ma tu.”

“Tất nhiên rồi, chúng ta sao có thể nghi ngờ
đạo hữu, ngươi làm rất tốt. Hiện tại không ai được đi ra chịu chết, mà
tu sĩ kia, chúng ta cũng phải nghĩ cách cứu hắn về.” tất cả mọi người
cùng góp lời.

Kim Phi Dao đã tiếp cận chính sảnh của biệt viện
dưới đất, bớt chút thời gian ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám tu sĩ kia,
thấy Bạch Giản Trúc đứng trong đám người, cảm thấy vô cùng thân thiết:
“Tu sĩ này thật tốt, nếu ai cũng giống như hắn thì thế giới này sẽ thật
sự tốt đẹp a.”

“Cũng không biết Bố Tự Du chạy đi đâu rồi. Người
này ẩn thân, tám phần là đã mò được một đống bảo vật. Ta kéo hết hỏa lực của những người này về mình, tiện nghi tiểu tử kia quá. Nếu hắn kiếm
được nhiều, chúng ta lại có quan hệ hợp tác liên thủ, liệu có thể mang
tất cả các thứ ra rồi chia đều không?” khóe miệng Kim Phi Dao cong lên,
đánh chủ ý lên Bố Tự Du.

Kim Phi Dao nói thầm, thần thức đảo qua
phía dưới, phát hiện dưới sảnh có một thứ rất to có linh khí, hơn nữa
linh khí rất nồng đậm. Nàng kinh hỉ, chẳng lẽ đây là một cực bảo?

Chỉ cần lấy được thứ đó sẽ lập tức rời khỏi nơi này, không cần những thứ
khác. Kim Phi Dao triệu Thông Thiên Như Ý ra, hóa thành hai cái xẻng
lớn, liều mạng đào.

Tu sĩ phía dưới thấy vậy thì phát ra một trận xôn xao. Thật rõ ràng, khẳng định là phát hiện ra bảo vật gì rồi, mọi
người lập tức nhốn nháo.

“Các vị, chẳng lẽ không ai thấy kỳ quái sao?” Có người không nhịn được nói.

Mọi người lúc này đều chung tâm tư, vừa nghe có người nêu câu hỏi lập tức hỏi lại: “Đạo hữu phát hiện ra điều gì sao?”

Người này ra vẻ thần bí nói: “Ba gã ma tu kia xuống đây trước chúng ta, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không thấy hành tung, Lữ Bá thì đã bị chúng ta
đánh cho hôn mê, lúc này lại tự dưng xuất hiện nam tử này, hắn thì tầm
bảo ở kia, chúng ta lại ở đây coi chừng cho hắn tầm bảo, chuyện này hoàn toàn không hợp lý nha.”

“Đúng vậy, ma tu đi đâu rồi? Làm sao có
thể để mặc hắn đi chung quanh tìm kiếm chứ, kể cả là chúng ta đông
người, nhưng hắn đã cách ta xa như vậy, nếu ma tu xuất thủ thì hắn chắc
chắn sẽ chết.” Quả nhiên không ai muốn nhìn Kim Phi Dao một mình tầm
bảo, ào ào đưa ra nghi vấn trong lòng.

“Đúng rồi, lúc đó chúng ta vây công Lữ Bá ngoài cửa động thì người này căn bản không có trong đám
người. Chắc chắn hắn chính là ma tu ngụy trang, gia hỏa này chỉ cần
không sử dụng linh lực thì sẽ không có ma khí tiết ra ngoài. Chúng ta bị lừa rồi.”

“Đúng, người này chính là ma tu, chúng ta bị lừa rồi.”

“Dám lừa chúng ta! Giết hắn!”

Mọi người ào ào tức giận, rốt cục cũng tìm được cái cớ để phá bỏ quy củ, đi giết người.

Thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, người ta từ nãy vẫn khống chế hai
cái xẻng để xúc đất, linh lực dùng liên tục, căn bản không thấy chút ma
khí nào. Tuy nhiên, người này đang một mình tầm bảo, hơn nữa lại giống
như vừa tìm được thứ tốt, không ai đồng ý để nàng chiếm được tiện nghi
này.

Chỉ có bốn người Bạch Giản Trúc là đứng im, mắt lạnh nhìn
những tu sĩ này, Phong Vân Trúc mim cười, nói với tu sĩ tên Tín Thiên
bên cạnh: “Tín Thiên sư đệ, tu sĩ linh cấp giới cũng không khác lắm so
với tu sĩ địa cấp giới, ngươi ngày thường quá khoe khoang rồi, ngươi
nhìn tình cảnh hiện tại đi.”

Tín Thiên có chút nổi giận, thở dài: “Phong sư huynh, không phải ai cũng giống như sư thúc Trúc Hư Vô, có vô số trân bảo trong tay. Ngay cả trân phẩm Vạn Lúc Lắc vạn năm mới có một gốc này mà đám đệ tử Hư Thanh điện các ngươi cũng mỗi người một cây.

“Sao Tín Thiên sư đệ lại nói như vậy? Các ngươi là đệ tử trực hệ của Đông
Ngọc Hoàng phái, trân bảo càng nhiều hơn chứ.” Phong Vân Trúc hơi cười.