Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 143: Câu thú phấn

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không dễ dàng chết đuối như vậy. Hai tu sĩ được Kim
Phi Dao sai Mập Mạp xuống vớt lên cả người đen thùi lùi, đều do bị lôi
điện đánh thành như vậy.

Do gặp yêu thú cấp bốn nên chỉ có thương không có vong. Sau khi toàn bộ tu sĩ được vớt lên, tu sĩ trấn thuyền
liền rút một cái còi ra thổi.

Xa xa xuất hiện hai đốm màu đỏ, rốt cục hai con cá vàng đột nhiên biến mất đã trở về. Thấy chúng lông tóc
không tổn hao gì, Kim Phi Dao rất kinh thán năng lực chạy trốn của
chúng, thân hình lớn như vậy mà có thể thuấn di xa đến thế.

Sau
khi cá vàng trở về, tu sĩ trấn thuyền không biết dùng cách gì mà đám dây thừng tự động bay lên, lại buộc chặt vào người cá vàng. Linh quang
phòng ngự trên thuyền đã được tiêu trừ, thuyền lớn như vậy, pháp trận
tiêu hao rất nhiều linh thạch, đương nhiên nếu tiết kiệm được thì sẽ
tiết kiệm.

Đuôi cá vàng bắt đầu vung vẩy, thuyền Hải Thạch tiếp tục tiến ra biển lớn.

“Mập Mạp, tại sao cùng là yêu thú cấp bốn mà yêu thú trong biển lại lợi hại
hơn yêu thú trên lục địa nhỉ? Hơn nữa ngươi xem, những người Thượng Tiên lâu này cũng thật đen tối, cả con bạch tuộc to thể mà cũng không phân
cho chúng ta một phần. Những tu sĩ bị thương ngay cả một phần linh rượu
miễn phí cũng không có.” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào hoa văn trên sàn tàu, có chút bất mãn nói với Mập Mạp.

Cái xoáy ánh sáng lúc nãy
chính là xuất phát từ cái hoa văn vòng tròn kia, bảo sao mà các tu sĩ
chỉ được ở trong các căn phòng lại bé tin hin, nguyên nhân là để tiết
kiệm khoang thuyền làm không gian chứa yêu thú sao?

Nhưng điều
Kim Phi Dao thấy khó hiểu là chỉ một cái túi càn khôn đã có thể chứa
được ba con bạch tuộc Tiên Hà to, vậy thì sao lại phải luyện chế thân
thuyền thành cái pháp bảo càn khôn làm gì.

Mấy ngày sau đó Kim Phi Dao rốt cục minh bạch vì sao lại cần tới pháp bảo càn khôn to như thế.

“Mập Mạp, đừng chạy xa, tốc độ của chúng rất nhanh.” Kim Phi Dao nhảy sang
một bên, né tránh một con cá kiếm dài ba thước, quát to lên với Mập Mạp.

Mập Mạp phi lưỡi ra, bổ đôi hai con cá kiếm đang lao như bay tới, một lần nữa chạy về bên người Kim Phi Dao.

“Tựa lưng vào ta, không được lộn xộn. Còn nữa, ngươi không được tiết độc ra, lưng ta còn đang dựa vào ngươi đó.” Kim Phi Dao quay lưng dựa vào Mập
Mạp, một cái Thông Thiên Như Ý hóa thành một tấm chắn mỏng manh, cái
Thông Thiên Như Ý còn lại hóa thành một thanh thương ngắn bốn thước, bị
Kim Phi Dao nắm chặt trong tay.

Hễ có cá kiếm bay tới chỗ nàng là nàng liền dùng khiên ngăn trở, sau đó dùng đoản thương mà đâm. Chỉ chốc lát, trên sàn tàu chung quanh nàng đã rơi đầy những con cá kiếm dài
dẹt.

Chiến tích của Mập Mạp cũng không tồi, bên người cũng đắp
đầy cá kiếm, tất cả chúng đều bị cái lưỡi cứng như thép của Mập Mạp đâm
thủng.

Tất cả các tu sĩ trên thuyền đều đang ra sức giết cá kiếm, thân mình dẹt mỏng của nó sắc bén vô cùng, bay lên từ lòng biển giống
như phi tiêu lao vào thuyền Hải Thạch, sau khi cắt vào người đám tu sĩ
xong lại lao xuống biển.

Sáng sớm hôm nay thuyền Hải Thạch đã không cẩn thận xông vào giữa một bầy cá kiếm, sau đó bị mấy trăm vạn con cá tập kích.

Ai cũng nói là xông nhầm vào đàn cá, Kim Phi Dao lại không tin, cứ nhìn

đám tu sĩ đánh nhau tới phát rầu mà hai con cá vàng lại đã thoát khỏi
dây thừng, nhảy lên khỏi mặt biển, há miệng nuốt từng vốc từng vốc cá
kiếm một cách khoái trá kia thì biết.

Tám phần là hai con cá vàng phát hiện ra nơi này có bầy cá kiếm mới kéo thuyền tới, Kim Phi Dao rất hoài nghi.

Yêu thú cấp hai không tính là gì với tu sĩ Trúc Cơ, giơ tay không lên cũng
có thể giết chết một con, còn tu sĩ có pháp bảo thì chỉ một chiêu cũng
giết được một đám. Cái chính là đám cá này quá nhiều, muốn giết hết
chúng cũng tốn không ít thời gian.

Kim Phi Dao tức giận muốn
chết, từ sau hôm gặp phải bạch tuộc Hà Tiên đến giờ, mỗi ngày thuyền Hải Thạch gặp ít nhất hai, ba con yêu thú từ cấp bốn đến cấp sáu, luân
phiên lên sân khấu, khiến cho đám tu sĩ tán loạn, mệt đến chết khiếp.

Hơn nữa, những tu sĩ mới lên thuyền lần đầu tiêu hao đan dược và linh phù
vèo vèo, có vài người đã hết sạch, kể cả có mang theo tài liệu thì trên
thuyền Hải Thạch cũng không cho chỗ nào để luyện đan.

Ở trong
những căn phòng dài nhỏ kia mà ngươi dám phun chân hỏa ra thì có thể
thiêu sạch cả thuyền lâu cũng nên, cũng không có ai dưới cái nhìn soi
mói của người khác mà ngồi luyện đan trên sàn tàu, cuối cùng chỉ có thể
mua đồ từ cửa hàng nhỏ trên thuyền.

Giá cả thì thật kinh khủng.
Một lọ mười viên Lưu Tức hoàn tam phẩm ở Vạn Tiên Thủy thành chỉ cần một trăm linh thạch hạ phẩm thì ở đây giá cao gấp mười lần. Dù sao thì đan
dược cứ bày ở đó, muốn mua hay không là chuyện của ngươi, còn giá cao
hay không cao là việc của ta.

Kể cả bây giờ không mua thì nửa năm đi săn cũng sẽ bắt buộc bọn họ phải tiêu tiền.

Kim Phi Dao nhẩm tính, không tính hơn trăm vạn con cá kiếm thì sau mười bảy ngày tiến vào ngoại hải, Thượng Tiên lâu không mất chút sức đã kiếm
được mười hai con yêu thú cấp bốn, hai mươi bảy yêu thú cấp năm, chín
yêu thú cấp sáu.

“Kiếm đến chết đi, lúc trở về chắc chắn lại phải giúp bọn họ giết mấy chục con yêu thú nữa.” Kim Phi Dao vẩy một con cá
kiếm găm trên đoản thương ra, tức giận bất bình mắng.

Tuy nhiên,
điều khiến người ta cảm thấy quái lạ là số lần yêu thú cấp năm chủ động
tập kích thuyền nhiều hơn yêu thú cấp bốn nhiều, mà yêu thú cấp sáu trên cơ bản là phải bị thuyền xâm nhập vào địa bàn mới xông lên.

Chắc là thực lực yêu thú cấp bốn quá yếu, thấy thuyền Hải Thạch to lớn nên
không dám động thủ gây sự, còn yêu thú cấp sáu lại đã mở linh trí, biết
đám tu sĩ trên thuyền đang giết chóc đỏ mắt nên không chủ động trêu
chọc. Chỉ có yêu thú cấp năm có thực lực cường đại, linh trí lại không
cao, đang ở thời kỳ hiếu chiến lỗ mãng cho nên thấy cái gì cũng dám tấn
công.

Kim Phi Dao hồn nhiên suy nghĩ, phỏng đoán xem vì sao lại gặp nhiều yêu thú như vậy.

Những yêu thú này cũng giúp Kim Phi Dao luyện tập, nàng vẫn chưa dùng toàn
lực nhưng có thể tự đoán được nếu một mình nàng đi giết yêu thú thì cũng chỉ giết được yêu thú cấp năm, nhưng không thể giết ngay mà phải dây
dưa vài canh giờ mới được.

Kim Phi Dao không quá hài lòng với kết quả này, cảm thấy hiệu suất cần phải cao hơn nữa.

Thật ra hiệu suất này của nàng đã là không thấp rồi. Các tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như nàng, ngoại trừ những tu sĩ không thích bầy đàn và những người

có thực lực cao cường ra thì không có ai nguyện ý một mình đi giết yêu
thú cấp năm cả vì nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có ai giúp
đỡ.

Đàn cá kiếm này phải đánh tới nửa đêm mới hoàn toàn bị tiêu
diệt, cá kiếm đầy sàn tàu bị đẩy hết xuống biển cho cá vàng ăn. Tuy
nhiên, có lẽ thấy mọi người quá mệt mỏi, tu sĩ trấn thuyền phát ra thiện tâm hiếm hoi, bảo tiệm rượu trên thuyền lấy cá làm một bữa ăn mời các
tu sĩ.

Nhìn hắn cao hứng đứng trên mái nhà, vẻ mặt khao thưởng
mọi người, ai ai cũng muốn kéo hắn xuống mà giẫm chết, rõ ràng là bọn
hắn vất vả giết chết yêu thú, cuối cùng còn thành ban ơn.

Bốn
huynh đệ săn tiền thưởng kia cũng cảm thấy đầu như to ra, khi lão đại
còn ra khơi vẫn chưa gặp ba người còn lại, lúc đó hắn còn trẻ tuổi,
huyết khí sôi trào mà đi biển hai lần, đó cũng là việc của mấy chục năm
trước rồi. Sau này gặp ba người kia thì bắt đầu làm công việc săn tiền
thường, từ đó không ra biển bao giờ nữa.

Không ngờ lần này ra
khơi lại khó khăn hơn trước kia rất nhiều, đám yêu thú ở ngoại hải giống như ăn phải bả, thấy thuyền là xông tới. Năm đó cả đi cả về cũng chỉ
giúp Thượng Tiên lâu giết chưa tới mười con yêu thú, dọc đường đi phần
lớn thời gian là nhàm chán hứng gió biển.

Bi thảm nhất là vì lão
mập không mua đồ tiếp tế nên trong túi càn khôn của bốn người chỉ còn
lại một ít đan dược dùng để tu luyện. Mấy thứ này không có tác dụng với
việc trị liệu miệng vết thương, khôi phục linh lực và chữa trị thần
thức.

Nhìn cái bản mặt biết sai đang cố ý làm ra vẻ vô tội của
hắn, lão đại rất muốn bóp cổ hắn ném xuống biển cho cá vàng ăn. Vụ làm
ăn này có khi bọn hắn còn phải bù tiền vào, đến lúc tới khu vực đi săn
thì không muốn đi cũng không được.

Lão đại ở trong này bi phẫn, lại không biết tu sĩ trấn thuyền đứng trên thuyền lâu đang cảm thấy thập phần sảng khoái thoải mái.

Đi thuyền thật đúng là thoải mái, chỉ cần đi một chuyến là có thể kiếm hơn mười vạn linh thạch trung phẩm, không cần tự mình động thủ cũng được
phân cho một nửa chiến lợi phẩm, thật sự là một vốn bốn lời. Hắn không
ngờ bột phấn do mấy lão già trong Thượng Tiên lâu làm ra lại có hiệu quả tốt như vậy, đám tu sĩ Trúc Cơ kia thật là đáng thương.

Nếu để
cho đám tu sĩ Trúc Cơ này biết được trên các con thuyền Bàn Cổ của
Thượng Tiên lâu đều chứa không ít bột phấn có tác dụng làm cho đám yêu
thú trong biển phát dục thì chỉ sợ không có bất cứ kẻ nào đồng ý lên
thuyền.

Đây là bí mật của Thượng Tiên lâu, là sản phẩm luyện ra
trong lúc vô ý của mấy lão nhân si mê luyện đan, có lực hấp dẫn rất lớn
đối với yêu thú cấp bốn cấp năm, đôi khi cũng hấp dẫn một vài con yêu
thú cấp sáu đang đến thời kỳ phát dục.

Thôi phấn rất dễ sử dụng,
chỉ cần treo ở đáy thuyền, dùng một cái bao đặc chế để đựng, thuốc bột
sau khi bị ngấm nước biển sẽ hóa thành dạng lỏng màu vàng, theo sự
chuyển động của thuyền mà khuếch tán trong nước, giống như là một yêu
thú giống cái phát dục, quyến rũ đám yêu thú đực chung quanh, lúc đi qua địa bàn của yêu thú cái khác cũng có thể khiến chủ nhân địa bàn bất
mãn, vậy nên mới có yêu thú không ngừng tìm tới cửa.

Chuyện này
đã diễn ra vài thập niên cho nên đám tu sĩ trẻ kia đều không biết, mà
những người đã từng đi từ lâu như lão đại cũng chỉ nghĩ rằng do tuyến
đường khác nên số lượng yêu thú gặp phải mới không giống nhau, không có
một ai nghĩ tới phương diện này.

Trước kia cũng từng có người
nghĩ tới việc dùng thuốc loại này để dụ yêu thú, nhưng khi hắn bôi nó
lên một con yêu thú cấp hai rồi thả vào vùng đi săn thì người cũng không thấy trở lại nữa.

Thứ này không thể dùng bừa bãi được. Thượng
Tiên lâu cũng là dựa vào việc tu sĩ trên thuyền Bàn Cổ đông đúc, hơn nữa tàu lại luôn di động nên mới dám dùng. Hơn một ngàn người đồng thời
đánh một con yêu thú, chỉ cần quen tay là có thể dễ dàng giết chết yêu
thú, độ nguy hiểm không cao.

Nhưng trước khi thuyền dừng lại ở
khu vực đi săn cần phải thu lại đám phấn này, nếu không các tu sĩ đều
chạy đi săn hết, trên thuyền không có ai, lại đứng im một chỗ, rõ ràng
là tự tìm ngược.