Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 139: Thông thiên như ý

Chuẩn bị xong hết thảy, Kim Phi Dao há mồm phun chân hỏa ra, để nó phập phềnh trôi nổi ở giữa phòng.

Trong năm năm này nàng đã nghiên cứu và hiểu rõ đặc tính chân hỏa của mình,
số lần trực tiếp hủy diệt tài liệu đã rất ít, Kim Phi Dao rất đắc ý về
điểm này, ngay cả Minh hỏa khó trị như vậy mà cũng có thể khống chế được thì chẳng phải là không còn gì là không được sao?

Nàng dồn Minh
hỏa màu đen xuống dưới cùng, đợi chân hỏa màu đỏ mang theo Minh hỏa màu
lam ổn định rồi mới ném hai viên lăng băng thạch vào.

Sau đó Kim Phi Dao liền nhắm mắt lại, chậm rãi dùng thần thức cản thận khống chế chân hỏa luyện chế lăng băng thạch.

Nàng cứ ngồi như vậy bốn mươi sáu canh giờ, lăng băng thạch rút cục bắt đầu
tan chảy, biến thành một đoàn chất lỏng có thể tùy ý biến hình. Lúc này
là thời khắc mấu chốt để trúc hình pháp bảo, bộ dáng sau này của pháp
bảo chính là xem vào hiệu quả trúc hình lúc này.

Kim Phi Dao lại
không trúc hình cho lăng băng thạch mà lấy ra một cây chủy thủ, rạch một đường vào lòng bàn tay. Sau đó liền vung tay, tưới máu lên đoàn lăng
băng thạch trong chân hỏa. Người khác khi luyện bản mạng pháp bảo nhiều
nhất chỉ gia nhập vài giọt máu, không có ai giống như nàng, tự mình hại
mình tưới cả đống lên.

Máu tươi hình như hơi nhiều, lăng băng
thạch trong suốt đã hiện ra những tia đỏ nhàn nhạt. Làm ngừng máu trên
vết thương, Kim Phi Dao tách đôi lượng lăng băng thạch ra.

Nàng
tu luyện không phải là pháp bảo dùng cho kiếm trận cho nên không thể
tách ra luyện chế riêng, chỉ có thể hòa tan toàn bộ tài liệu, sau đó lại phân ra số lượng yêu cầu. Phương pháp luyện chế không khác với luyện
chế một bộ tử mẫu pháp bảo lắm, chỉ khác nhau về áp lực tâm lý. Dù sao
hiện tại nàng đang luyện chế pháp bảo bản mạng, nếu bị thất bại, muốn
tìm lại được ngần ấy lăng băng thạch không phải là việc dễ dàng.

Sau khi phân lăng băng thạch làm hai phần thì không tiếp tục trúc hình nữa mà cứ để mặc cho chúng nó trôi nổi trong chân hỏa.

Sau đó, Kim Phi Dao di chuyển Minh hỏa màu đen vẫn luôn bị áp chế ở dưới
đáy chân hỏa lên, trực tiếp dùng Minh hỏa màu đen bao vây lấy lăng băng
thạch. Nàng ăn một viên bổ linh đan, một lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu
thời gian dài luyện hóa.

Trong thời gian này, Kim Phi Dao ba lần
bổ sung linh lực, lại hao phí bảy mươi hai canh giờ, rốt cục nàng mở hai mắt, thu hồi toàn bộ chân hỏa vào trong cơ thể. Chân hỏa thối lui,
trong không trung có hai tảng đá trong suốt mang theo tia huyết sắc đang trôi nổi.

Đây chính là pháp bảo Kim Phi Dao luyện chế ra, hình
dạng không khác lắm so với lúc chưa luyện chế, thậm chí còn không bằng
lăng băng thạch nguyên bản. Vốn là lăng băng thạch trong suốt, mượt mà
bóng loáng, sau khi luyện chế xong hình dạng lại trở nên bất quy tắc,
còn có thêm những tơ máu, hoàn toàn không nhìn ra là luyện chế thành
công hay thất bại.

Kim Phi Dao rất cao hứng, đây đúng là pháp bảo trong lòng nàng. Bản mạng pháp bảo là dùng máu tươi luyện chế, không
cần thần thức đã có thể tâm linh tương thông, trong đầu nàng vừa thoáng
động, pháp bảo trong không trung đột nhiên động đậy, biến thành hai đóa
hoa sen trong suốt mang theo tơ máu.

Quả nhiên là giống y như ý
nghĩ, lăng băng thạch có công năng biến ảo ngoại hình, không trúc hình
cho nó là để nó có thể biến hóa với hạn độ lớn nhất thành bất luận hình

dạng gì.

Theo tưởng tượng của Kim Phi Dao, hai khối pháp bảo này
biến thành đao rồi lại thành kiếm, ngay cả pháp bảo đặc thù như tháp,
quạt cũng có thể tùy ý biến thành, cuối cùng đến bộ dáng yêu thú cũng
biến ra được. Trong không trung xuất hiện hai con ếch, một hồi lại xuất
hiện một con linh xà và một con dưỡng hồn thú. Chỉ cần Kim Phi Dao muốn
chúng nó biến thành cái gì thì chúng nó sẽ biến ảo thành bộ dáng đó.
Cuối cùng, sau khi biến thành hai cái bánh bao thịt thì Kim Phi Dao mới
thu hồi chúng vào trong thức hải.

Bản mạng pháp bảo là phải dùng
linh lực tự thân và thần thức nhuận dưỡng, chỉ cần không lấy ra thì
chúng sẽ luôn nằm trong thức hải.

Thu pháp bảo vào trong thức
hải, Kim Phi Dao lắc lắc đầu, hai bên búi tóc xuất hiện hai bông hoa nhỏ trong suốt, trong cánh hoa có những sợi tơ đỏ nhạt, đúng là ảo giác mà
pháp bảo bản mạng trong thân thể lộ ra.

“Bản mạng pháp bảo đều
phải đặt tên, ta cũng phải tìm một cái tên uy phong lẫm lẫm mới được.
Gọi là gì thì hay đây…” Kim Phi Dao đứng dậy, người có hơi cứng ngắc,
xoa xoa thắt lưng tê dại, tự hỏi.

“Có thể tùy theo tâm ý của ta
mà biến hình, lòng có suy nghĩ vật liền biến, vậy thì gọi là Thông Thiên Như Ý đi. Đúng, gọi là Thông Thiên Như Ý, vừa khí phách lại may mắn.”
Kim Phi Dao rất là hài lòng gật đầu, tên này thật sự rất hay, đơn giản
dễ hiểu.

Bản mạng pháp bảo đã luyện chế xong, Kim Phi Dao không
tiếp tục luyện khí nữa, nàng vốn chỉ vì pháp bảo bản mạng mới đi ném
tiền làm việc này, hiện tại pháp bảo bản mạng đã có, không cần tiếp tục
làm loại chuyện mất công mất sức lại mất cả lòng này nữa. Hiện tại phải
ưu tiên đột phá Trúc Cơ trung kỳ mới được. Nàng đã đạt Trúc Cơ sơ kỳ
tiểu viên mãn từ lâu, chỉ còn một tầng trở ngại nữa là có thể tới Trúc
Cơ trung kỳ.

Kim Phi Dao ra khỏi phòng trúc khí, Tiểu Thập đảo
cũng không có gì khác thường, chỉ có một con phù âm điểu đứng trên đảo
đợi nàng đã từ lâu. Nhìn con phù âm điểu ăn thức ăn trên đảo phì cả
bụng, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy bùa Truyền Âm vẫn đáng yêu hơn, ít
nhất là đợi vài thập niên cũng không thành vấn đề.

Đám phù âm
điểu này cứ phải truyền âm xong mới trở về, nếu gặp phải người nào ra
ngoài nhiều năm không về thì còn không bị chết già sao?

“Này,
ngươi còn muốn ăn tới khi nào? Chủ nhân ngươi luôn ngược đãi ngươi sao?” phù âm điểu bình thường khi nhìn thấy người muốn tìm sẽ lập tức truyền
lời rồi bay về tìm chủ nhân. Mà con phù âm điểu này lại vẫn đứng ăn
trước mặt Kim Phi Dao, rõ ràng bộ dáng to lớn mà lại có bộ dáng quỷ đói
đầu thai.

Con phù âm điểu này ăn no mới dừng lại, lười biếng nói: “Nhị thiếu gia nhà ta nói, nếu ngươi không chịu bán mỹ nhân kia thì
chúng ta cưới nàng làm thị thiếp cũng được. Ngươi phải biết rằng gia tộc chúng ta rất có thế lực ở Vạn Tiên Thủy thành, xây dựng quan hệ với
chúng ta chỉ có lợi mà thôi. Ngươi cứ làm lễ hỏi, chúng ta sẽ không thu
đồ cưới của ngươi, lúc nào cũng có thể thành hôn.”

Kim Phi Dao
nghe xong phù âm điểu nói thì một đầu mờ mịt, đây là kiểu truyền âm gì

vậy? Nghe giống như có một hạ nhân dựa hơi chủ ra oai vậy, rất sống
động.

Hơn nữa, nhị thiếu gia là ai? Ngay cả tên cũng không nói,
kể cả ta có muốn để Niệm Khê lập gia đình cũng phải biết đây là nhà nào
chứ. Kim Phi Dao đã sớm quên Nhạc Vô Thanh là ai, hoàn toàn không nhớ
nổi đến cùng có ai từng đề cập muốn mua Niệm Khê.

Nhìn con phù âm điểu đen sì, Kim Phi Dao nhặt lên một hòn đá nhỏ, tùy tay bắn tới, bốp một tiếng, phù âm điểu liền ngã xuống.

Sau đó nàng nhặt phù âm điểu lên, lớn tiếng gọi Đại Nữu, “Đại Nữu, ta bắt
được một con chim béo, ngươi cầm lấy làm sạch sẽ rồi đi nướng đi. Hôm
nay tâm tình ta rất vui, lát nữa dùng nó làm đồ nhắm.”

Đại Nữu chạy ra khỏi bếp, không nói hai lời liền mang con phù âm điểu đã tắt thở vào phòng bếp.

Một lát sau, chim nướng thơm ngào ngạt đã được bưng lên, Kim Phi Dao ngồi
trước bàn ngoài phòng, vừa ăn chim nướng vừa nghiên cứu một đám gỗ,
thỉnh thoảng lại nhấp một ly rượu. Coi như nàng may mắn, Mập Mạp đã
xuống nước chơi, nếu không thì nàng không thể nào có lộc ăn chim một
mình thế này.

Nàng đang nghiên cứu phương pháp khống chế con rối
của Phan Nguyên. Kim Phi Dao cũng đã nghiên cứu được vài năm rồi. Ý
tưởng của nàng là làm ra vài con rối có thể giúp nàng gieo trồng linh
thảo, quản lý những việc vặt vãnh, như thế thì nàng mới được nhàn hạ.
Bên cạnh đó, sức lực của rối cũng lớn, có thể thay thế tên lười Mập Mạp
làm việc giúp Đại Nữu.

Nghiên cứu nhiều năm như vậy, nàng cũng đã làm ra không ít rối, nhưng con nào cũng rất nhỏ. Con rối nhập môn được
dạy trong sách là một loại thú có bốn chân, trông giống thằn lằn, Kim
Phi Dao hoàn toàn không biết nó có chỗ lợi gì, không biết pháp thuật,
không có lực công kích, chỉ biết há miệng ra cắn.

Nhưng do được
làm từ gỗ nên cũng chỉ có thể cắn được một ít cỏ và linh thảo, lại còn
phải dùng thần thức khống chế mới hoạt động được. Sau này Kim Phi Dao
tìm một ít răng thú về gắn vào miệng chúng nó mới có thể làm cho đám thú gỗ bốn chân này nâng cao lực sát thương lên một chút, tuy nhiên vẫn
hoàn toàn không thể đối phó với tu sĩ.

Hiện tại nàng muốn nghiên
cứu con rối hình người, nhưng vẫn không tìm thấy mấu chốt, làm ra sản
phẩm nhưng dùng thần thức cũng không khống chế được, trở thành vật trang trí hết cả. Năm sáu con rối nhân hình đứng trên đảo, gió thổi mưa rơi,
đã mọc rêu xanh cả, có một con lại còn mọc cả mộc nhĩ khiến người xem
phải dở khóc dở cười.

Quên đi, Kim Phi Dao cắn sạch một cái đùi
của phù âm điểu, ném xương vào bụi cỏ, một con thú gỗ bốn chân đột nhiên nhảy ra, cắn lấy khúc xương giống như con chó, khiến nàng sửng sốt.

“Kể cả biết ngậm xương thì các ngươi vẫn không có tác dụng gì. Không đúng,
nói như vây thì phế vật ta nuôi càng ngày càng nhiều rồi, chẳng lẽ ta có sức quyến rũ hấp dẫn đám phế vật? Chắc chắn là vì tu vi của ta tăng quá chậm cho nên các thứ đưa tới mới toàn là phế vật, phải nhanh chóng tăng tu vi lên mới được.” Kim Phi Dao vội vàng ăn sạch thịt nướng, uống hết
chỗ rượu còn lại, ném lại một cái bàn ngổn ngang rồi đi vào phòng tu
luyện.

Kim Phi Dao hạ quyết tâm tu luyện. Đợi đến khi nàng tiến
giai đến Trúc Cơ trung kỳ, lại củng cố tu vi rồi xuất quan đã là năm năm sau. Tiểu Mang đã thành Mang thẩm, người điều khiển thuyền cá vàng đã
chuyển sang Tiểu Quả, còn đứa con nhỏ nhất của nàng đã có thể xuống sông mò cá rồi.

“Đại Nữu, ngươi thu dọn đảo một chút, chúng ta phải
rời bến một chuyến.” Kim Phi Dao đứng ở bến tàu, dặn dò Đại Nữu đi thu
thập các thứ, sau đó ngồi thuyền cá vàng của Tiểu Quả đi lên Thượng Tiên đảo.

Nếu muốn dựa vào yêu đan để kiếm linh thạch thì phải ra
ngoại hải săn yêu thú trong biển. Mà ngoại hải lại rất ít đảo, tu sĩ ra
ngoài cần phải có thuyền để nghỉ ngơi, thuyền nhỏ lại không được vì yêu
thú ở ngoại hải đều rất hung mãnh, nhất định phải dùng thuyền Bàn Cổ.

Trong Thượng Tiên lâu có hai mươi con thuyền Bàn Cổ, cứ nửa năm sẽ có một con thuyền đi ra ngoài, có thể chở theo hàng ngàn tu sĩ. Mỗi lần đi ít nhất phải mất nửa năm, nếu gặp phải tình huống bất ngờ thì mất vài năm mới
trở về cũng là bình thường.

Có những chiếc thuyền Bàn Cổ đi tới
hải vực nguy hiểm đều phải có một tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, còn ở những hải vực mà tu sĩ Trúc Cơ như Kim Phi Dao có thể tới được thì bình
thường chỉ phái hai gã tu sĩ Kết Đan tọa trấn thôi.

Kim Phi Dao
đi Thượng Tiên đảo để mua vé tàu, không ngồi thuyền Bàn Cổ mà muốn ra
ngoại hải đi săn là không có khả năng. Nàng không thể không kiếm linh
thạch trung phẩm, linh thảo trong Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan cần linh thạch trung phẩm để mua, đến khi tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ thì linh đan dùng
hằng ngày đều phải dùng linh thạch trung phẩm mới mua nổi, hiện tại Kim
Phi Dao quả thực chính là một kẻ nghèo hèn.