Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 117: Thượng tiên đảo

Nhìn Thượng Tiên đảo
cách đó không xa, Tiểu Mang rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nghiêng
đầu liếc nhìn đằng sau một cái. Trên tấm thảm dày dính đầy xương cá hoặc là thịt vụn, tất cả đều là do mấy người Kim Phi Dao ăn.

Trước đó nàng đúng hẹn dừng lại ở hòn đảo nhiều đồ ăn quý và lạ, Kim Phi Dao
chạy lên đảo dạo qua một vòng, sau khi ngồi lại trên thuyền liền lấy
trong túi trữ vật ra các loại đồ ăn vặt. Tất cả những món ăn trên đảo,
chỉ cần là động vật cơ hồ đều bị nàng mua, ngay cả Tiểu Mang cũng được
nhét cho một con tôm nướng.

Mấy tên quỷ đói phía sau thì ăn uống
thô lỗ không thể nhìn, Tiểu Mang cảm thấy có chút mất mặt, cúi đầu yên
lặng chạy đi. Chỉ cần có thuyền khác đi qua nhìn thấy tình cảnh trên
thuyền Tiểu Mang sẽ ghé mắt sang nhìn, trong đó có nhiều người quen của
nàng.

Hiện tại rốt cục cũng đưa được các nàng tới Thượng Tiên
đảo, Tiểu Mang thở phào, cuối cùng đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, sau
đó chỉ cần đưa nàng ta tới nơi ở là xong. Mặt trời đã sắp xuống núi, đã
đến giờ ăn cơm tối, nghĩ đến cơm tối, Tiểu Mang lại hốt hoảng. Tu sĩ này sẽ không lại đi ăn cơm trước chứ, không được, ta ở trên thuyền đợi nàng thì hơn.

“Tiên sư, phía trước chính là Thượng Tiên đảo.” Tuy
nhiên, nàng vẫn nghiêng đầu lễ phép nhắc nhở, trên đảo Thượng Tiên toàn
là tiên sư, ít nhất cũng nên lau sạch vết tương dính trên mặt đi.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn Thượng Tiên đảo cách đó không xa, quả thực giống như tiểu nam hài kia nói, là hòn đảo lớn nhất, đông người nhất của Vạn
Tiên Thủy thành. Diện tích đảo lớn gấp mười lần hòn đảo lớn nhất nàng
nhìn thấy trên đường, phân thành hai nửa, bên trái chi chít những nhà
lầu và cửa hàng còn bên phải là một lâm viên dày đặc cây cối, hoa cỏ
xanh tươi, bên trong rừng cây có một tiểu lâu mười tầng.

Khu vực có cửa hàng thì người đến người đi, phi thường náo nhiệt, còn bên lâm viên lại im ắng yên tĩnh.

Bến tàu của Thượng Tiên đảo rất dài, có trên trăm chiếc thuyền đang đỗ. Có
những thuyền nhỏ ba đầu cá giống như thuyền của Tiểu Mang, cũng có
thuyền lớn hơn mười đầu cá có thể chứa được gần mười người. Thuyền hoa
lớn hai tầng cũng không thiếu. Thuyền chở hàng và thuyền đánh cá thì ở
trong góc bến. Trên bến tàu tấp nập, chỗ nào cũng bắt gặp cảnh mang vác
hàng hóa hoặc chờ đợi người.

Tiểu Mang vội vàng điều khiển thuyền cập vào khu vực bến dành cho thuyền cá vàng, buộc thuyền xong, nàng thả cá ra, cho chúng nó tự do bơi lội. Kim Phi Dao nhìn sang bên cạnh, tất
cả các thuyền nhỏ gần đó đều thế, thả cá vàng ra, chỉ để thuyền neo vào
cọc trên bến.

“Các ngươi đối xử với đám cá vàng này thật tốt, còn thả cho chúng du ngoạn nơi nơi, nếu là ngựa thì làm gì có vận may này.” Kim Phi Dao nhìn đuôi cá vung lên, nói với Tiểu Mang.

Tiểu Mang
cười cười, nói; “Dưới thuyền là hồ nước, để chúng nó canh giữ ở đây cũng không có tác dụng gì, không bằng thả cho chúng bơi, dù sao cũng không
đi xa được. Nếu có khách thì chỉ cần thổi còi là chúng sẽ trở lại.”

“Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?” Kim Phi Dao kéo Niệm Khê đi, thấy Tiểu Mang đứng trên thuyền không nhúc nhích, lại hỏi.

Tiểu Mang nhanh chóng đáp, “Tiên sư, ta không đi cùng đâu. Thượng Tiên lâu
không cho phàm nhân tiến vào, ta đi cũng vô dụng, ta ở đây chờ các
ngươi, nhân tiện cho cá ăn, trong thuyền cũng phải dọn dẹp một chút.”


“Được rồi, ta đưa trước cho ngươi một nửa linh thạch, nếu có khách khác thì
không cần chờ ta.” Nhìn cái thuyền đầy rác, Kim Phi Dao có chút ngượng
ngùng, lấy ra ba mươi khối linh thạch cho Tiểu Mang, năm khối coi như là thưởng cho nàng.

Được thêm năm khối linh thạch, Tiểu Mang tự
nhiên vui mừng nhận lấy, còn lần nữa khẳng định nàng sẽ đợi ở đây, không đi đón khách khác, còn chỉ đường cho Kim Phi Dao, Thượng Tiên lâu chính là tòa tiểu lâu mười tầng trong lâm viên kia, tuyệt đối đừng đi nhầm.
Nàng cố ý nói với Kim Phi Dao, người quen bán bản đồ của nàng đang ở
trong này, một lát nữa nàng sẽ bảo hắn đem bản đồ tới.

Để Mập Mạp biến lại nguyên dạng cõng Niệm Khê, cùng nàng và Đại Nữu đi lên Thượng
Tiên đảo. Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao quyết định đi một vòng ở phía bên đảo
náo nhiệt kia rồi mới tới Thượng Tiên lâu.

Đi lên bãi đá trước
bến tàu, trước mắt liền xuất hiện hai con đường, một cái là đường rải
sỏi, một cái là đường lát đá. Đường rải sỏi thông sang khu buôn bán,
đường lát đá quanh co khúc khuỷu len vào rừng cây.

Chọn đường rải sỏi, các nàng đi vài bước đã tới khu buôn bán của Thượng Tiên đảo. Cũng không khác lắm với các thành thị tu tiên khác, trên đường tràn ngập các loại cửa hàng, bán đủ thứ, từ đồ ăn đến cái mặc, tất cả đều chuyên cấp
cho tu sĩ. Có vài thứ Kim Phi Dao chưa từng thấy qua, tuy nhiên nàng
cũng không vội vàng đi hỏi thăm, đây là linh cấp giới, lại là thành thị
lớn nhất giới, tự nhiên phải ở lại đây tu luyện, mấy thứ này về sau sẽ
biết.

Nàng chủ yếu muốn nhìn xem một chút, đỡ phải cái gì cũng
không nhìn, cái gì cũng không biết. Đi một hồi, ở một chỗ có nhánh rẽ
sang đường lát đá thông tới Thượng Tiên lâu, nàng liền vòng sang.

So sánh với con phố buôn bán bên cạnh, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều. Đi
theo con đường giữa cây cối và hoa tươi một hồi liền nhìn thấy bên trong rừng cây xuất hiện thêm lối rẽ. Những lối rẽ đó rộng hơn con đường lát
đá mà nàng đang đi một chút, bên lề đường có vài tu sĩ đang trải vải
hoặc da thú xuống đất, làm thành hàng quán. Thoạt nhìn thì cũng chưa có
nhiều lắm, có vài người mới tới vẫn còn đang bày hàng.

“Đây hẳn
chính là thị phường tự do mà Tiểu Mang đề cập tới, ta còn tưởng rằng là
một nơi tập trung, hóa ra lại bày dọc lề đường.” Nhìn những hàng quán
này, Kim Phi Dao nhớ ra Tiểu Mang đã từng nói trên Thượng Tiên đảo có
một khu chợ đêm dành cho tu sĩ bày quán, không ngờ lại là ở ven đường,
tuy nhiên như vậy cũng tiện, chỉ cần đi dọc đường là có thể xem hết một
lượt các hàng quán.

Nói là chợ đêm thì khẳng định phải đến đêm
mới đông, những tu sĩ này khi trời chạng vạng sẽ tới chiếm chỗ. Kim Phi
Dao liếc mắt xem xét một quầy hàng, rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy,
tuy nhiên yêu đan thì nàng nhận ra. Không ngờ quán nào cũng có yêu đan,
xem ra tu sĩ nơi này đều thật giàu có.

Còn có chính sự phải làm, nàng không dám ở lại chợ đêm lâu, liền bước theo con đường lát đá, tiến tới Thượng Tiên lâu.

Đi một lúc, rốt cục tới trước cửa Thượng Tiên lâu. Lúc này đã gần tối, tu
sĩ ra vào Thượng Tiên lâu cũng không nhiều, Kim Phi Dao liền đi thẳng
vào.


Vừa vào trong, trước mắt xuất hiện một cái ao rộng cơ hồ
chiếm toàn bộ phòng ở, bên trên ao là một cây cầu gỗ. Cầu gỗ dẫn sang
bên kia ao, bên đó có một thang lầu nối lên trên. Hai bên lầu hai có một vòng lan can, có mười mấy người đang đứng bên lan can nhìn xuống dưới.

Kim Phi Dao đi trên cầu gỗ, phát hiện tất cả những người bên trên đều nhìn
xuống, cảm giác rất mất tự nhiên. Nàng cũng nhìn xung quanh, muốn xem
xem bọn họ đang nhìn cái gì.

Lúc này mới phát hiện, cái ao dưới
chân nàng có rất nhiều tiểu đảo, cái lớn nhất cũng chỉ bằng bàn tay.
Trên hòn đảo bằng bàn tay kia đầy phòng ở bên trái còn bên phải toàn là
cây, đây chẳng phải là Thượng Tiên đảo thu nhỏ sao? Hóa ra đây chính là
bản đồ, những người trên kia có lẽ đều là tới để chọn đảo.

Cái
này thật là hay, đảo làm giống như đúc, chung quanh lại có màu trắng
hoặc đậm hoặc nhạt vờn quanh, sống động như thật. Kim Phi Dao rất cảm
thấy rất hứng thú, mau chóng bước lên lầu hai.

Trên lầu hai có
một căn phòng, bên trong có ba gã tu sĩ luyện khí kỳ đang dùng linh bút
dính linh dịch màu vàng sao chép gì đó lên giấy. Ở chỗ lan can kia đứng
gần mười người, đều đang chọn lựa đảo bên dưới, đôi khi còn quay sang
nói vài câu với tu sĩ bên cạnh giống như đang hỏi ý kiến.

Thấy
Kim Phi Dao đứng ở cửa, một gã tu sĩ khoảng hai mươi tuổi buông bút hỏi: “Vị tiền bối này muốn làm nhập thành châu hay là muốn thuê nơi ở?”

“Ta muốn làm nhập thành châu, cũng thuận tiện thuê nơi ở.” Kim Phi Dao bước tới, cười nói.

“Vậy mời tiền bối tới đây ghi danh, nhập thành châu sẽ làm xong ngay lập tức.”

Tu sĩ này lấy ra một cuộn tranh, trên đó ghi chi chít danh tính của những
tu sĩ đang ở Vạn Tiên Thủy thành. Hắn cầm một cây linh bút, dính linh
dịch màu bạc, lễ phép hỏi Kim Phi Dao: “Xin hỏi tính danh tiền bối, sư
môn phương nào?”

“Kim Phi Dao, tán tu không sư môn.” Kim Phi Dao
không lưỡng lự nói, ai mà biết Bắc Thần Linh giới này có môn phái nào,
vẫn là nói tán tu tiện hơn.

Tu sĩ kia cũng không hỏi nhiều, sau
khi Kim Phi Dao báo tên liền nhanh nhẹn viết lên mấy chữ “Kim Phi Dao,
tán tu”. Mấy chữ màu bạc trên cuộn tranh đột nhiên đại phóng ngân quang, một viên long châu liền xuất hiện trong ngân quang. Tu sĩ bắt lấy trân
châu, lấy một chiếc vòng bạc trong ngăn tủ, treo hạt châu lên đó rồi đưa cho Kim Phi Dao.

“Tiền bối hãy cầm lấy, đây là nhập thành châu,
chúng ta chỉ thu hai vạn linh thạch hạ phẩm làm phí quản lý.” Tu sĩ này
cung kính nói.

Kim Phi Dao cầm nhập thành châu, còn chưa xem kỹ
đã bị hai vạn linh thạch này dọa hoảng, nàng thất thanh hỏi: “Hai vạn
linh thạch hạ phẩm? Nhập thành đắt vậy sao?”

Tu sĩ kia vẫn tỏ vẻ
hòa ái dễ gần như trước, “Đúng vậy, mỗi tu sĩ hai vạn linh thạch hạ
phẩm, chỉ cần làm một lần là có thể dùng cả đời.”

“Vậy sao, làm
ta sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng mỗi lần đến đều phải làm một cái.” Cả
đời không cần làm thì còn thực tế một chút, nếu không vừa đi ra ngoài
một chuyến, lúc trở về lại phải giao hai vạn, dù có nhiều linh thạch đến đâu cũng hết sạch.

Giao đủ linh thạch xong, Kim Phi Dao treo
nhập thành châu vào thắt lưng, sau đó tùy tiện hỏi: “Ta còn muốn thuê
một tiểu đảo tu kiến động phủ, các ngươi tìm cho ta một hòn đảo thích
hợp. Ta không muốn ở cùng một nơi với người khác, đảo nhỏ chút cũng
không sao, chỉ cần không có người là được.”

Kim Phi Dao có một
giới tử linh thạch, hoàn toàn có thể thuê cả một tiểu đảo. Nàng không
muốn chen chúc với người khác trên một hòn đảo, ở một mình tiện lợi hơn.