Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 111: Mười đảo nổi

Tới tận ngày xuất phát, Hùng Thiên Khôn cũng không thể làm Kim Phi Dao đổi ý, hơn nữa Kim Phi Dao cũng không chịu nói nàng muốn đi làm chuyện gì. Hiện tại khắp nơi đều là tu sĩ Tiêu Thái giới, cứ để nàng chạy loạn xung quanh thực nguy hiểm, trong thành Vạn Khô đều là tu sĩ Nam Sơn giới, Hùng Thiên Khôn cho rằng ở đó sẽ an toàn hơn.

Nhưng Kim Phi Dao đánh chết cũng không nghe, nàng còn phải đi tìm thủy đạo kia nữa, sao có thể tới thành Vạn Khô. Thành Vạn Khô đối kháng với Tiêu Thái giới, khẳng định sẽ phái người ra ngoài, nàng lại không muốn tìm ai, đến đó là mua việc, là bán mạng cho người khác.

Thu thập xong hết các thứ trong động phủ, hai người liền đi theo hướng tới Vạn Khô thành. Dọc đường đi cẩn thận né tránh tu sĩ Tiêu Thái giới, chuyển hướng theo những chỗ không có bóng người, thành ra đi thành một vòng lớn. Trên đường cũng ba lần gặp phải tu sĩ Tiêu Thái giới, nhưng may mắn đều là đi một mình hoặc thành nhóm hai ba người, toàn bộ bị hai người đánh chết.

Chiến lợi phẩm thu được Kim Phi Dao nhường phần lớn cho Hùng Thiên Khôn, tuy nguyên nhân lớn nhất là nàng không xem trọng mấy thứ bên trong nhưng vẫn làm Hùng Thiên Khôn nghĩ rằng nàng suy nghĩ cho hắn, vì đồ của hắn đều bị tu sĩ Tiêu Thái giới lấy đi nên mới nhường hết cho hắn.

Thật vất vả, rốt cục hai người cũng đi tới ngoại ô thành Lạc Tiên, đi về phía trước nữa sẽ gặp càng nhiều tu sĩ Tiêu Thái giới. Tránh ở trong rừng cây, Kim Phi Dao chuẩn bị chia tay Hùng Thiên Khôn.

“Hai chúng ta tách ra ở đây thôi, ta vào thành Lạc Tiên làm việc, huynh đi Vạn Khô thành tìm đồng môn. Trên đường đi phải cẩn thận một chút, có thể trốn thì trốn, đừng đánh bừa, tới được Vạn Khô thành rồi nói. Ở đó chắc chắn có rất nhiều tu sĩ Tiêu Thái giới bao vây, huynh dùng Ẩn Thân phù lặng lẽ đi qua, đừng có cứng đối cứng. Còn nữa, thứ này đừng tùy tiện cho ngừoi khác biết, càng ít người biết thì lúc sử dụng càng có hiệu quả tốt.” Kim Phi Dao thấp giọng dặn dò.

“Rốt cục thì muội có chuyện gì mà phải về thành Lạc Tiên? Chỉ cần bị phát hiện thì có muốn chạy khỏi thành Lạc Tiên cũng khó.” Hùng Thiên Khôn lại lo lắng hỏi một lần nữa.

Kim Phi Dao bất đắc dĩ thở dài, không kiên nhẫn nói: “Ta nói có việc thì là có việc, huynh hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta cũng không phải ngốc tử, không cần nhiều lời nữa, huynh mau đi đi.”

Thấy Kim Phi Dao không chịu nghe, Hùng Thiên Khôn cũng không có cách nào, chỉ có thể dặn dò nàng phải cẩn thận, nếu không có chỗ để đi thì hãy đến thành Vạn Khô.

Kim Phi Dao phiền muốn chết, không ngừng gật đầu nói: “Uhm, đã biết, đã biết, đi nhanh đi.”

Thở dài một tiếng, Hùng Thiên Khôn đành phải ngự Cúc Sát kiếm, hướng Vạn Khô thành mà đi.

Kim Phi Dao vẫn luôn dùng thần thức đi theo hắn, xác định Hùng Thiên Khôn thật sự đi rồi mới ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Giống y như một đại nương, sao lải nhải nhiều như vậy chứ. Lúc không nói chuyện thì là một bộ ma đầu lạnh lùng cao ngạo, vừa mới mở miệng nói là giống hệt như đại nương béo bán đậu hủ ngoài chợ, lải nhải không dứt.”

Ngoáy lỗ tai xong, nàng quay đầu nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, hay là ngươi quay vào Cảnh Thiên huyễn bồn đi, ta đỡ lãng phí một tờ Ẩn Thân phù.”

Mập Mạp đứng một bên lạnh nhạt nhìn nàng, khóe miệng giật giật. Lại muốn bắt nó vào Cảnh Thiên huyễn bồn còn bản thân thì dạo chơi bên ngoài ư? Không có cửa đâu!

“Sợ ngươi! Cho ngươi một tờ.” Kim Phi Dao nhìn bộ dáng thờ ơ của nó, lấy ra một tờ Ẩn Thân phù vỗ vào người nó, sau đó là phi thảm và mình.


Từ đây bay tới Lạc Hà còn phải hơn một canh giờ, không dùng pháp bảo phi hành thì rất mất thời gian. Một người một ếch ngồi trên phi thảm bay về hướng Lạc Hà, chỉ một lát sau Kim Phi Dao đã nhìn thấy thành Lạc Tiên nay đã bị tu sĩ Tiêu Thái giới chiếm cứ.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng chấn động, năm hòn đảo nổi trước kia đã biến thành mười, đang di động trên không trung thành Lạc Tiên, có vài hòn đảo vẫn còn đổ nát. Sao lại có mười đảo mà không phải là năm? Kim Phi Dao thật không hiểu, chẳng lẽ lại có thể tự tạo thêm năm đảo nữa?

Đột nhiên nàng nhớ ra đảo của Phi Thiên môn có tổng cộng tám tầng, giữa các tầng nối với nhau bởi những dây hoa. Cẩn thận nhìn kỹ lại, quả thật là xung quanh sáu hòn đảo lớn nhỏ khác nhau vẫn còn treo đầy những dây hoa thật dài. Đếm tới đếm lui, đảo của Phi Thiên môn vẫn chỉ thấy có sáu hòn, còn thiếu mất hai. Kim Phi Dao tính toán, đảo Phi Thiên môn bị phá hủy hai hòn, những môn phái khác còn lại bốn đảo, số lượng này không đúng nha, chẳng lẽ có một môn phái bị diệt cùng với cả đảo nổi?

Không biết môn phái nào bị giết thảm như vậy, Kim Phi Dao tiếp tục nhìn về phía các đảo khác.

Dưới đáy Hoàng Kim đảo bị đánh ra một cái động lớn, kim điện bên trên cũng bị hủy hơn phân nửa, từ xa đã có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ Tiêu Thái giới bay từ phía dưới vào những thạch động trên Hoàng Kim đảo. Kim Phi Dao ngẩn người một lúc, nói: “Mở một cái cổng ở phía dưới, như vậy ra vào Hoàng Kim đảo thật là tiện, lại khiến những người ở bên dưới cảm thấy không an toàn như luôn có người ở trên sẵn sàng chôn vùi.”

Thủy đảo của Kính Hoa các vẫn hoàn hảo không tổn hao gì nhưng không khí lại trầm lặng, không thấy bóng người.

Riêng hòn đảo của Hư Thanh các vốn luôn đầy ắp trúc xanh, giờ Kim Phi Dao tìm nửa ngày cũng không phát hiện trên mười hòn đảo này có hòn nào có trúc, chẳng lẽ hòn đảo bị hủy chính là đảo của Hư Thanh các?

Không đúng, lúc này Kim Phi Dao mới chú ý tới, hòn đảo của Thương Luân phái với những ngọn núi tú lệ cũng không thấy đâu. So sánh với đủ loại trúc phổ thông trên đảo của Hư Thanh các thì những ngọn núi trên đảo này không thể bị đánh thành bình địa hết được, xem ra là đã biến mất cùng với môn nhân rồi. Còn như đảo của Hư Thanh các, chỉ cần không có đám trúc xanh thì không có gì khác biệt với các đảo khác.

Tự dưng Kim Phi Dao lại nghĩ, năm biến mười, mang đảo nhỏ làm thành chính, chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể khai phái dựng phòng ở. Sau trận này, thành Lạc Tiên ngược lại còn có lời.

[Đoạn này ta không hiểu lắm, phải lần lại từ đầu lúc Kim Phi Dao mới vào thành Lạc Tiên để đọc kỹ, thì thấy có 5 đảo của 5 phái, trong đó 1 đảo có 7 hòn đảo nhỏ trôi phía trên, như vậy tổng cộng là 12 đảo, giờ 2 đảo của Thất Trọng đảo đã bị hủy, vậy còn 10 đảo là đúng rồi, sao Kim Phi Dao lại suy ra cả đảo của Thương Luân phái bị hủy nữa.

Một hòn đảo được bao kín bởi đủ loại Thanh Trúc, mơ hồ có thể nhìn thấy vài trúc lâu ẩn hiện trong đó – Hư Thanh các

Mà hòn đảo bên cạnh đó lại khiến một kẻ quê mùa như Kim Phi Dao phải kinh hô lên, bởi cả hòn đảo ánh lên ánh sáng, ngoài nước ra thì vẫn là nước, không có bờ bến. Hòn đảo này trông như một cái gương hình cầu, phản chiếu trời xanh mây trắng, nước lại không hề tràn ra, trên mặt nước nổi lên rất nhiều loại hoa sen. Một tòa nhà bằng ngọc thạch trắng giống như mọc ra từ trong nước vậy, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. – Kính hoa các

Một thì giống như một ngọn núi vô cùng tươi đẹp, cảnh sắc như họa, đình đài lầu các giấu trong bóng hoa tán cây. – Thương Luân phái

Một thì có bảy hòn đảo nhỏ hơn trôi nổi phía trên, giữa chúng có những cây mây nối liền. Trên các cây mây hoa tươi nở rộ, mỗi khi có gió thổi qua là tạo thành những cơn mưa hoa đầy trời. – Thất Trọng đảo (Phi Thiên môn)

Hòn đảo cuối cùng lại khiến Kim Phi Dao khiếp sợ dị thường, so sánh với bốn hòn đảo kia thì nó quả thực chính là đại sát phong cảnh. Cả tòa đảo toàn là những kiến trúc bằng vàng, chi chít những nhà lầu hoa lệ chói mắt, tuy rằng vừa nhìn thấy đã biết hao phí không nhỏ nhưng lại khiến người ta cảm giác rất là tục khí. Vị tài chủ nào xây dựng hòn đảo đó thực khiến người ta không có lời nào để mô tả. – Hoàng Kim đảo (Toàn Tiên môn)]


Không biết trong thành Lạc Tiên có thay đổi cấm chế không, dù Kim Phi Dao có Ẩn Thân phù cũng không dám trực tiếp tiến vào, chỉ bay tới gần hơn, nhìn nhìn xuống dưới thành Lạc Tiên.

Một nơi đầy ắp các môn phái và gia tộc tu tiên đã bị đánh phá cho rối tinh rối mù, khắp nơi ngổn ngang những kiến trúc bị thiêu đốt. Kim Phi Dao muốn nhìn xem khu nhà của gia tộc mình có bị đốt trụi không, nhưng lúc này mới nhớ ra là nàng chưa từng trở về đó, lúc bọn họ mới chuyển tới thành Lạc Tiên cũng vài bận muốn lừa nàng về nhưng đều bị nàng từ chối, vì thế ngay cả đại môn ở đâu nàng cũng không biết.

“Quên đi, dựa vào tính tình của bọn họ thì nếu còn sống, chỉ sợ đã thành người Tiêu Thái giới từ lâu rồi.” Kim Phi Dao cười cười.

Điều ngoài ý muốn là ở khu buôn bán lại không có gì khác lắm, các cửa hàng vẫn ở đó, trên đường vẫn người đến người đi tấp nập, mọi người vẫn làm ăn như thường, không khác gì với khi Lạc Tiên điện còn quản lý. Kim Phi Dao biết chiến sự đã là việc của hai năm trước, nhưng nhìn vào địa bàn các môn phái là biết tình hình lúc đó ác liệt thế nào, kể cả các công tượng có nhanh chóng xây dựng nhà ở, khu buôn bán vẫn có không khí hòa bình náo nhiệt thì cũng không phải tùy tiện có thể khôi phục nhanh như vậy được.

Điều này chứng tỏ rằng tu sĩ Tiêu Thái giới không cướp bóc hay thiêu hủy những cửa hàng đó, cho nên các thương nhân không bị chết, không bị thương, cũng không bỏ trốn, vẫn ở đó tiếp tục yên tâm buôn bán.

“Xem ra Tiêu Thái giới chỉ nhằm vào các thế lực tu tiên chứ không động tay tới những kẻ có thể giúp bọn họ kiếm tiền.” Kim Phi Dao tự biên tự diễn nói.

Xem cũng đã xem, Kim Phi Dao liền đưa Mập Mạp rời đi, nhân lúc Ẩn Thân phù còn tác dụng đi tới Lạc Hà. Chung quanh thành Lạc Tiên không thiếu các tu sĩ Tiêu Thái giới đang bắt giết yêu thú, các tu sĩ, cho dù là ở giới nào thì hành vi cũng không khác nhau.

Dọc đường đi không có ai phát hiện nàng, nàng nhịn không được cười rộ lên. Ẩn Thân phù thật là thực dụng, chỉ cần không gặp phải tu sĩ Kết Đan thì căn bản không có ai phát hiện được nàng.

Mới vừa nãy nàng đi cách một gã tu sĩ chưa tới hai trượng mà không bị phát hiện, Kim Phi Dao lại không thể không đắc ý. Nàng duỗi tay ra liền chạm phải Mập Mạp bên cạnh, lập tức nhớ ra lúc ở chỗ thác nước trong Dung Thiên thạch, Ẩn Thân phù của Mập Mạp tự dưng mất hiệu lực, nàng càu nhàu: “Hứ, lại có pháp thuật hoặc pháp bảo phá được Ẩn Thân phù, thật đáng ghét, cái gì cũng có tương sinh tương khắc, không thể làm cho ta vô địch một lần sao?”

Không lâu sau, Kim Phi Dao đã tới bên cạnh Lạc Hà, bắt đầu tìm kiếm hai cột đá kia. Nàng chẳng sợ gì, chỉ sợ hai cột đá bị nước cuốn trôi đi hoặc là bị những tu sĩ đánh nhau lan tới làm gãy, không tìm thấy cột đá thì phải lặn xuống nước tìm thì thật sự phiền toái. Cũng coi như số nàng may, cột đá vẫn đang đứng lừng lững trong Lạc Hà, tùy ý nước Lạc Hà chảy qua, bào mòn.

Đứng trên bờ, Kim Phi Dao thu hồi phi thảm, vươn tay ra sờ Mập Mạp: “Mập Mạp, ngươi ở đâu?”

“Ộp.” Mập Mạp lên tiếng phía sau nàng.

“Ta phải xuống nước, tốt nhất là ngươi hãy quay lại Cảnh Thiên huyễn bồn đi, nếu không bị nước cuốn trôi đi thì ta không tìm được ngươi đâu.”

“Ộp ộp ộp ộp.”

Kim Phi Dao không biết nói gì, đành phải oán hận làu bàu: “Thủy đạo tối như mực, có gì đẹp mà chơi? Đúng là phiền toái.”

Mập Mạp vẫn không chịu trở về, mãnh liệt yêu cầu ở cùng Kim Phi Dao trong minh quang bong bóng, nó cũng không đồng ý bơi. Nó là ếch chứ không phải là cá, không thể ở dưới nước quá lâu mà không hô hấp, nhưng lại không muốn quay lại Cảnh Thiên huyễn bồn, liền nháo muốn ngồi trong minh quang bong bóng với Kim Phi Dao.

“Thật không biết ngươi nghĩ thế nào, có một con ếch xinh đẹp là Đại Nữu và một mỹ nhân như Niệm Khê ở cùng mà ngươi còn không đồng ý.” Kim Phi Dao lầu bầu, thật không tình nguyện làm ra một cái bong bóng to cho hai người, sau đó kéo Mập Mạp vào, do Ẩn Thân phù nên Kim Phi Dao không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Mập Mạp khi nghe xong lời nàng nói.

Kéo Mập Mạp nhảy vào dòng Lạc Hà, Kim Phi Dao cẩn thận tránh khỏi dòng nước xiết ở giữa sông, bay tới cửa thông đạo dưới nước kia. Quét thần thức vào trong thủy đạo, quả thật không phát hiện ra yêu thú gì, Kim Phi Dao dùng dạ quang thạch chiếu sáng, sau đó nhẹ nhàng đi vào.

Lúc mới đi vào, dòng nước còn chậm rãi, nhẹ nhàng đẩy minh quang bong bóng đi vào trong, nhưng sau khi vào sâu được trăm trượng thì nước bốn phía liền ngừng lại không chảy, giống như một khối băng đọng lại vậy, không khí trầm lặng, minh quang bong bóng của Kim Phi Dao cũng lẳng lặng đứng trong nước.