Lý Nguyệt thuộc kiểu người có cương có nhu. Nghiêu Trăn nhớ lại, lúc trước khi còn là trưởng bối, bà dịu dàng mềm yếu, nói bà sẽ tự tử. Cô càng nghĩ càng không tin, hiếm có người phụ nữ nào ở độ tuổi tứ tuần chỉ biết mỗi tình yêu không thôi, bàng hoàng và bất lực có lẽ mới là tâm trạng phải có.
Trong thời đại này, những lời bịa đặt và đồn đoán ác ý có thể kết thúc cuộc đời của một con người, chuyện “tam nhân thành hổ”* không còn là chuyện hiếm lạ gì. Nghiêu Trăn suy nghĩ, tình cảm giữa cô và Lý Đông Phóng giống như một đứa trẻ còn đang quấn tả, hai người luôn cẩn thận bảo vệ tình cảm này, nhưng nó sẽ không thể nào vượt qua được làn mưa châm ngòi và chất vấn từ bên ngoài.
*Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật. Ý nói một việc dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn, thì mới nên công nhận.
Tựa như đóa hoa đứng ngược gió, nở rộ trong sương mai, dù có đẹp bao nhiêu thì lại càng yếu ớt bấy nhiêu.
Khi về nhà, cô cứ như người mất hồn, cô biết Lý Nguyệt đang khuyên nhủ chứ không phải đe dọa gì mình, dù sao đời này bà ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm.
Thấy xe đậu trong ga ra, cô liền biết Lý Đông Phóng đã đi làm về.
Nghiêu Trăn rón rén bước vào nhà, cố gắng không gây ra tiếng ồn.
Bên ngoài sắc trời ảm đạm, bóng tối dần dần xâm chiếm, là thời gian của các loài động vật sống về đêm bắt đầu đi săn, nhưng trong phòng khách lại chỉ mở có một ngọn đèn, có hơi tù mù.
Cô đưa tay mở đèn sáng thêm, không thấy Lý Đông Phóng ở trong phòng khách, cũng không thấy ở trong phòng ngủ.
Cô dừng chân, nhìn về phía thư phòng.
Cửa thư phòng đang mở rộng, cô chậm rãi bước sang đó, bắt gặp Lý Đông Phóng đang ngồi trên ghế sofa đưa lưng về phía cô, anh mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, chân gác lên bàn, tay đang nghịch thứ gì đó, vẻ mặt rất chăm chú.
Nghiêu Trăn nhìn thấy rất rõ, đó chính là cái ly xấu ma chê quỷ hơn do cô tự tay làm kia.
Chân cô bất cẩn đụng vào giá đỡ bình hoa gây ra tiếng động nhỏ.
Anh quay đầu lại, thẫn thờ nhìn cô.
Nghiêu Trăn im lặng vài giây mới hỏi anh, “Anh về khi nào thế?”
“Năm giờ hơn.”
“Sao anh không mở đèn phòng khách?”
“Lúc đó trời vẫn chưa tối.”
Anh kéo hộc tủ cất cái ly vào, cúi đầu nói, “Em đi đâu mà về trễ thế? Sao ra ngoài mà không bảo Lưu Quốc Yến chở đi? Không phải anh đã nói với em rồi ư, em ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Nghiêu Trăn bước sang, chủ động ôm eo anh, “Chị anh hẹn em ra ngoài uống cà phê. Em muốn giữ mối quan hệ tốt nên đã đến gặp chị ấy, bọn em nói chuyện rất nhiều.”
Lý Đông Phóng hơi ngạc nhiên, “Hai người đã nói những gì rồi?”
“Bí mật của phụ nữ.”
Anh ngồi nhích lên ghế, thu chân lại, sau đó kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Hôm nay Trương Minh Côn đến công ty.” Anh nhìn Nghiêu Trăn, “Dáng vẻ tiều tụy, có vẻ như ở bên Mỹ ăn không hợp khẩu vị.”
Nghiêu Trăn nghĩ thầm, bỗng dưng bị đá khỏi chức chủ tịch, hôn nhân cũng tràn ngập nguy cơ, dù Trương Minh Côn không chịu nổi cú sốc này, nhưng hẳn là lúc này Lý Đông Phóng sẽ không cho ông ta có cơ hội để thở mà thừa thắng xông lên, đây là thời cơ chèn ép ông ta tốt nhất.
Cô gối đầu lên bờ vai anh, nhắm mắt lại liền thấy trong lòng an tĩnh hơn nhiều.
Nghiêu Trăn cất giọng hờ hững, “Em không muốn nghe mấy cái này. Ngay từ đầu em là người vô tội bị kéo vào trong bàn cờ này là đã ấm ức lắm rồi. Em chỉ muốn sau khi mọi chuyện lắng xuống, đưa vợ chồng A Thiện về đây, em tìm một việc làm sống qua ngày. Nếu như không tìm được công việc lý tưởng thì sẽ mở một cửa hàng bánh ngọt nhỏ.”
Lý Đông Phóng, “Thế anh đâu?”
“Anh làm chủ tiệm, em làm việc cho anh.”
Anh khẽ cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến cảnh tượng đó lại thấy có hơi ước ao, gật đầu đáp, “Cũng được đấy.”
“Dĩ nhiên rồi, em còn muốn mở tiệm bán hoa nữa.”
“Vì sao?”
“Vì em thích làm vườn, trồng cây.”
Cô thở dài, gẩy gẩy cúc áo trước ngực anh, “Lúc trước phải luôn che chở em gái, bây giờ em mệt rồi, muốn được người khác che chở.”
“Em gái em bây giờ đã lập gia đình, đã có người chăm sóc cho cô ấy. Em có thể nghĩ thế là tốt rồi.”
Anh liếc sang cô, “Cái câu muốn được người khác che chở này chứa đựng ẩn ý, vào những lúc thế này, có phải anh nên xung phong nhận trách nhiệm này hay không?”
Nhắc đến chuyện em gái có người chăm sóc, hàng mày cô lại nhíu chặt, “Không biết chồng con bé có tốt không, hôm đó bọn em gặp mặt nói với nhau chưa được hai câu nữa.”
“Em xem em kìa.” Anh vỗ lên mông cô một cái xem như trừng phạt, “Chuyện tình cảm là chuyện anh tình em nguyện, đừng có lo lắng vớ vẩn.”
Nghiêu Trăn cười, “Cũng đúng.”
Cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm bên tai anh, “Hôm nay em đang vui, em mời anh ra ngoài ăn nhé?”
Đôi mắt đen láy nhìn cô, “Để anh mời cơm đi, sợ là em nghèo rớt mùng tơi ấy chứ?”
“Tiền ăn một bữa cơm thì em vẫn có.”
“Nếu em đã nhiệt tình như thế… Thịnh tình khó chối, vậy anh không khách sáo nhé?”
Anh đứng dậy đi vào phòn ngủ thay đồ, cầm chìa khóa xe rồi hai người cùng đi ra ngoài.
Đường Minh Phong mới mở một quán mới. Hôm nay khi ra ngoài Nghiêu Trăn đã phát hiện ra, quán mới khai trương nên có ưu đãi, hai bên cửa ra vào đều là hoa tươi do bạn bè thân thuộc tặng.
Nghiêu Trăn dẫn anh đi vào, vừa đi vừa nói, “Chiều nay em có đi ngang chỗ này, chủ quán rất nhiệt tình, còn len lén đưa cho em một tờ phiếu nhỏ, bảo là nội trong tuần này nếu đến ăn thì sẽ được giảm giá.”
Lý Đông Phóng đảo mắt quan sát một vòng, nhìn từ cửa quán, phòng ăn, nhìn mấy tấm ảnh đồ ăn đặc sắc treo trên tường, khóe môi mấp máy, “Làm cả buổi trời hóa ra là quán sủi cảo ư?”
Nghiêu Trăn đặt túi xuống, cười hỏi anh, “Anh không thích ăn sủi cảo đúng không?”
“…”
Anh im lặng vài giây rồi đáp, “Cũng bình thường.”
Ông chủ cầm thực đơn đi tới, cô chọn vài món rồi đưa cho anh.
Lý Đông Phóng nhìn lướt qua, không có hứng thú nhận lấy, “Em chọn gì chọn đi, anh sao cũng được.”
Nghiêu Trăn trả menu lại cho nhân viên, ngước lên nhìn anh, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Anh ngồi đối diện cô, tay áo được xắn lên cánh tay, cầm khăn tay mang theo lau đũa rồi đưa sang cho cô, sau đó lại lau cho mình một đôi.
“Đây đều là đũa đã khử trùng.” Nghiêu Trăn cụp mắt nhìn.
Lý Đông Phóng dừng tay, rồi lại tiếp tục, “Thật à?”
Cô đưa tay sang, dùng đũa chặn đũa anh lại, “Có phải anh ghét bà đây đúng không?”
“Hả?” Lý Đông Phóng híp mắt, sầm mặt nhìn cô, “Em vừa nói gì thế, anh nghe không rõ.”
“…”
Nghiêu Trăn rụt cổ, “Đùa thôi. Vương Tư Như hay nói vậy đấy.”
“Cô nhóc Vương Tư Như này lách cha lách chách, em toàn học cái xấu từ cô ấy. Sau này ít chơi với cô ấy thôi.”
Cô nhịn không được che miệng cười một hồi mới nói, “Mọi người đều thấy con trẻ nhà mình ngoan ngoãn, còn con người ta thì nghịch ngợm.”
Nhân viên mang sủi cảo lên, cô cầm đũa gấp một viên sủi cảo vỏ rau củ bỏ vào chén anh, “Ăn thử xem ngon không.”
Lý Đông Phóng cúi đầu ăn thử một miếng, ngon hơn anh nghĩ, nhưng thực sự cũng không thể nói là ngon. Anh hiếm khi dùng bữa tối theo cách này, hoặc là không ăn, nếu ăn thì phải thật phong phú. Quan niệm về bữa tối của anh có xu hướng tây hóa, một ngày ba bữa, bữa tối phải đúng nghĩa dinner.
*Dinner là bữa ăn chính/ bữa ăn lớn ở trong ngày.
Ăn xong hai người đến công viên gần đó tản bộ, đi đến một chỗ đường khá nhỏ, hai bên là hai dãy ngô đồng cao lớn, nếu không có đèn đường thì ắt hẳn nơi đây là khu tối nhất của công viên.
Ở bên bờ hồ có rất đông người tản bộ, còn bên đây thì khá vắng vẻ. Nghiêu Trăn bước khẽ kéo quần áo lại cho kín. Một cơn gió thổi tới, lá cây dưới chân bay lên như đang nhảy múa, mái tóc đang xõa của cô lập tức trở nên rối bù. Cô vội vàng trốn vào lòng Lý Đông Phóng nói, “Gió quét lá rụng, cảm giác hơi ảm đạm.”
ldo cười, “Quét lá rụng chính là bảo vệ môi trường.”
“…”
Đúng là mất hứng.
Tựa như khi thi nhân đang tự hỏi, lá rơi là vì gió hay vì cây không muốn giữ lại, nhưng có người bên tai giải đáp: Là do Axit abscisic.*
*Axit abscisic đóng vai trò trong hiện tượng rụng lá cây.
Đằng trước có một đôi nam nữ bước tới, bụng cô gái hơi to, trong tay còn cầm sợi dây dắt chó, con chó đi tới giãy giãy dây xích, chạy tới tước mặt Nghiêu Trăn rồi ngửi chân cô, sau đó bị chủ nó lôi đi.
Lý Đông Phóng nhìn thoáng qua, “Có phải nó không ưa em nên muốn cắn em không.”
“Không phải đâu, golden rất ngoan.” Cô vương tay móc vào khuỷu tay Lý Đông Phóng, kéo anh lại, “Người ta đều bảo chó có linh tính, vừa ngửi liền biết là địch hay bạn, không biết có thật không, nhưng em có cảm giác nó đang làm thân với em.”
“Cái câu vừa ngửi liền biết là địch hay bạn hơi phiêu nhỉ.”
Nghiêu Trăn nói, “Thật đấy, IQ của nó ngang ngửa với một đứa trẻ bảy, tám tuổi.”
Cô vừa đi vừa nói, “Em thấy người và động vật khác nhau ở suy nghĩ, nói không chừng chó có thể thống trị trái đất ấy.”
Lý Đông Phóng quay đầu lại nhìn cô, “Lúc chó thống trị trái đất, người bị dắt đi dạo là em đấy.”
Anh vừa dứt lời liền bật cười thành tiếng, bỏ mặc cô chạy thẳng về phía trước.
Nghiêu Trăn thầm chửi trong lòng, nhấc chân đuổi theo anh.
Hai người chạy đến cây cầu nhỏ thì dừng bước, cô thở hồng hộc, trán đổ đầy mồ hôi, khom người đưa tay chống gối, khoát tay nói với anh, “Không chạy nữa, em mệt quá.”
Lý Đông Phóng kéo cô đứng dậy, “Em phải nâng cao thể lực đi, gà quá.”
Cô bận thở hổn hển, không có sức cãi lại anh.
Ngồi nghỉ chân bên ghế đá ven đường, cô cảm thấy mình chẳng khác gì mấy người đi đường, đúng lúc này lại gặp lại cặp vợ chồng trẻ dắt chó đi dạo được một vòng.
Về đến nhà thì trời đã khuya, anh đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra thì trông thấy Nghiêu Trăn đang ngồi trên sofa xem TV, trông cô không hề buồn ngủ, dạo gần đây cô đang theo dõi bộ phim này, xem say sưa đến nỗi anh đi ra mà vẫn không hay biết gì.
Lý Đông Phóng đến gần, cầm cuốn tạp chí ngồi xuống, “Em xem gì thế?”
Nghiêu Trăn lấy lại tinh thần, bất giác đáp lại, “Xem phim truyền hình.”
“Hay không?”
“Cũng được.”
Cô co chân lại, nhìn Lý Đông Phóng một lát rồi lại quay đầu tiếp tục xem phim.
Anh xem được ba mươi giây, thấy chẳng có gì thú vị, đành tìm chủ đề nói chuyện, “Phim nói về cái gì thế?”
“Bây giờ đang chiếu lại cảnh của một vai phụ, người đàn ông này đã yêu cô này ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà cô này cũng cố tình tiếp cận anh ta. Không lâu sau cô gái này vào phủ của anh ta làm thϊế͙p͙. Anh ta rất cưng chiều cô ấy, nhưng thân phận của cô ấy là giả, là nằm vùng. Cô ấy là người của bên phản diện phái tới để mê hoặc người đàn ông này, trong mấy năm ở cùng anh ta, cô ấy vô tình làm hại anh ta. Mà người đàn ông này rất si tình lại không hề biết chuyện gì, thậm chí trước khi chết còn bảo vệ cô ấy. Cuối cùng người phụ nữ này thấy anh ta chết thì cũng chết theo.”
Lý Đông Phóng lẳng lặng xem vài giây, “Vì sao cô ta lại chết?”
“Có lẽ là đã nảy sinh tình cảm. Dù sao thì anh này cũng rât tốt với cô ấy. Thật ra khi cô ấy ra tay hại anh ta cũng thấy rất khó chịu…”
Nghiêu Trăn hé môi nhưng không nói nữa, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trên TV có hơi giống với tình huống gặp nhau giữa cô và anh, không biết là do cô nhạy cảm hay là suy nghĩ nhiều nữa.
Thu hồi tầm mắt, Lý Đông Phóng im lặng nhìn cô, Nghiêu Trăn nhận ra người đàn ông này tối nay có gì đó là lạ, trái tim bắt đầu loạn nhịp.
Lý Đông Phóng trừng mắt, nhíu mày hỏi, “Em nói xem cô gái này rốt cuộc có tình cảm với người đàn ông kia không?”
Cô há to miệng, cổ họng lại khô khốc, một lúc lâu sau mới lắc đầu đáp, “Em không biết.”
Nói xong cô lại hắng giọng một cái, “Em không biết cô ấy có yêu người kia hay không, nhưng em biết một điều…”
Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói, “Em yêu anh.”