Tiến Vào Lòng Anh

Chương 54

Nghiêu Trăn vờ mỉm cười nhìn cái người vừa đụng chạm cô mà còn ra vẻ.
Anh hơi dùng sức kéo cô đến, mắt cũng chẳng thèm ngước lên, “Sao, em thấy thiệt thòi hả?”
Anh vừa nói vừa nhích lại gần, Nghiêu Trăn gỡ tay anh ra, “Bộ đồ này mà túm chặt thế sẽ nhăn đấy.”
“…”


Lý Đông Phóng không ngờ cô lại đặt sự chú ý lên bộ đồ.
Cô giải thích, “Không phải em hẹp hòi đâu, là do bộ đồ này đắt lắm.”
Lý Đông Phóng khoanh tay im lặng nhìn cô một lúc, “Có quý như hai thỏi vàng kia không?”


Nghiêu Trăn lườm anh một cái, rồi lại lườm thêm một cái nữa, ấm ức nói, “Đương nhiên là vàng thỏi quý rồi, nhưng mà anh có thể cho em tiền mặt không?”
Lần này Lý Đông Phóng lại im lặng, cụp mắt nhìn cô mỉm cười.


Ngồi còn chưa kịp nóng mông thì bóng dáng Lâm Hựu đã xuất hiện trong tầm mắt, cách hai người họ chừng vài ba mét đã hô hào, “Vẫn chưa chịu về à?”
Lý Đông Phóng lớn tiếng trả lời lại, “Sao thế?”
“Bà Lý mới gọt đào Thanh Châu, về ăn thử không?”


“Sao anh không gọi điện.” Anh ta đi đến trước mặt, Nghiêu Trăn cau mày hỏi.
“Còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa hả? Điện thoại của hai người bị gì mà tôi gọi hoài không được?” Anh ta nhếch môi hỏi lại.


Lý Đông Phóng cất giọng trầm trầm, “Điện thoại tôi bỏ quên trong xe, không mang bên người.”
Nghiêu Trăn, “Em có đem theo nè.”
Cô nói xong liền lấy điện thoại ra xem, không tắt máy, tín hiệu cũng rất tốt.


Lâm Hựu, “Tôi cũng có gọi cho cô đấy, nhưng lại báo là ngoài vùng phủ sóng. Hai người coi vậy mà được hả?.”
Cô lay lay Lý Đông Phóng, “Lâm Hựu bảo anh không được kìa.”
Lý Đông Phóng chẳng hề nhìn cô, cô nhịn không được lại thêm mắm dặm muối, “Anh nhịn được hả?”


Anh nhích lại gần, nhỏ giọng nói với cô, “Anh được hay không em biết là được rồi.”
Nghiêu Trăn lui về sau một bước, đưa tay che lấy vành tai nóng bừng, trong lòng lại thầm nghĩ, sau này anh có được hay không thì ai mà biết.


Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Hựu đang trừng mắt nhìn mình, sau đó dời mắt nhìn sang nói với Lý Đông Phóng, “Con nhóc này chỉ biết gây sự thôi. Em bảo cô ta không được. Chứ anh được hay không thì sao làm em biết.”


Lý Đông Phóng nghe bọn họ càng nói chuyện càng đi lệch quỹ đạo, anh chỉ cười chứ không nói lời nào.
Nghiêu Trăn như chợt nhớ ra điều gì, “Em đổi số rồi, từ lúc từ trấn Cửu Thủy về là em đã đổi, có phải anh không biết không?”
“Chắc vậy rồi. Rảnh thì gửi số cho tôi nhé.”


Ba người quay về nhà, Vu Thiến đang cằm xiên trúc trong tay, cô thường xuyên chạy việc ở bên ngoài nên kiến thức rất phong phú. Tuy đây là lần đầu tiên đến nhà Lâm Hựu, nhưng lại không thấy cô ấy ngại ngùng, hành động vô cùng tự nhiên.
Bà Lý, “Mau rửa tay rồi tới ăn dưa này.”


Nghiêu Trăn nghe thấy thế thì bật cười, “Bọn cháu bất cẩn trở thành quần chúng ăn dưa rồi.”


Xịt nước rửa tay, rửa sạch bọt xà phòng, vừa quay lại liền thấy bà Lý cầm sẵn khăn lông chờ bọn họ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, đúng là một người phụ nữ biết săn sóc. Cô từ nhỏ đã không có mẹ, có phải người mẹ nào cũng đều dịu dàng và biết quan tâm như thế này không?


Cô lau tay khô, Lý Đông Phóng lúc này mới rửa tay xong, vẩy tay cho bớt nước.
Cô đưa khăn sang cho anh, nhìn bóng lưng của bà Lý rồi nói nhỏ, “Mẹ Lâm Hựu tốt quá.”


Cô xích lại gần Lý Đông Phóng, “Vừa nãy bà ấy cầm khăn mặt đứng chờ ở đây, nở nụ cười dịu dàng khiến lòng em cũng ấm áp.”
Lý Đông Phóng không lên tiếng, ôm cô đi ra ngoài, trên bàn đã bày trái cây gọt sẵn, cắt đều thành miếng, ngay cả tăm cũng đã được ghim sẵn.


Anh để cô ngồi vào phía trong sofa, sau đó đặt đĩa trái cây trước mặt Nghiêu Trăn, nhìn mấy vỉ thuốc dưới bàn trà, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Dạo này cô có khỏe không, tôi thấy cô có hơi tiều tụy, nhưng mà lại không nghe cậu nói gì.”


“Uống thuốc của bác sĩ Trung Y chị anh đề cử, cũng bớt nhiều rồi.”
Nghiêu Trăn cuộn chặt đầu ngón tay, cô cầm ly nước lên uống một ngụm, vừa cúi đầu liền nhìn thấy thuốc ở bên dưới, có lẽ cảm thấy mọi người là người nhà cho nên bà uống rồi nhưng vẫn chưa cất đi.


Là thuốc hen suyễn, cô vốn nghĩ chỉ là bệnh cảm thông thường, nên không kịp phản ứng lại, cô chỉ nghe nói bệnh này rất mệt.
Sức khỏe bà Lý không tốt nên không nấu cơm, bọn họ đặt một bàn ăn ở dưới nhà hàng dưới nhà.
Vừa có thịt vừa có rau, kết hợp vô cùng phong phú.


Cuộc nói chuyện kéo dài từ phòng khách đến phòng ăn, bọn họ cầm đũa nhưng thỉnh thoảng vẫn bàn về tình hình chính trị hiện tại. Mấy cái khác ba Lâm không rành, nhưng về chuyện này thì nói vô cùng lưu loát.
Bà Lý nói, “Ăn cơm không bàn đến công việc.”


Ba Lâm cười, “Đây đâu phải công việc, bà chưa nghe câu, tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, tiếng đọc bài đều lọt vào tai, chuyện nước, chuyện nhà, chuyện thiên hạ đều phải quan tâm à.”


Lâm Hựu cười tủm tỉm ăn cơm, lặng lẽ thổi phồng lên, “Mấy lời văn vẻ thế mà ba cũng nói được, rất hợp thời. Đất nước hưng vong, đàn ông đều có trách nhiệm, không phải chỉ mỗi chuyện nước, chuyện nhà, chuyện thiên hạ mới đáng quan tâm đâu.”


Lý Đông Phóng khẽ cười, gấp một đũa rau cho Nghiêu Trăn.
Cô cắm đầu cặm cụi ăn, cụp mắt xấu hổ không dám kén chọn, nhưng âm thầm kéo tay áo của anh, “Em không ăn cái này đâu, dai lắm.”
Anh nhỏ giọng hỏi cô, “Em muốn ăn gì?”


Nghiêu Trăn nghĩ, trên bàn cơm nhà Lâm Hựu như đánh trận, còn hai người bọn họ thì lại đang nghiên cứu xem cô ăn gì. Cô nuốt miếng cơm trong miệng xuống, không nói ăn gì mà chỉ khen vài câu, “Món sườn dì gọi ngon thật.”
Bà Lý mỉm cười nhìn sang, “Ngon đúng không, dì cũng rất thích.”


Ba Lâm nhìn Lý Đông Phóng và Lâm Hựu thấp giọng nói chuyện, cùng ông bàn về những chuyển biến về tình hình trong nước thời đại mới, phát triển đến ngày hôm nay, sau này sẽ phải gặp những nhiệm vụ mới, thách thức mới, phải nắm bắt được thời cơ nghênh đón thách thức, phải giơ cao ngọn cờ gì gì đó.


Lý Đông Phóng gật đầu đáp phải, gấp hai đũa sườn đặt vào chén Nghiêu Trăn.
Cô gặm hai miếng, sau đó cắn đũa lí nhí nói, “Món nộm dưa chuột trông cũng ngon ghê, là rau quả hữu cơ ư?”
Bà Lý nhiệt tình trả lời, “Bọn họ bảo không có xịt thuốc trừ sâu.”


Bà Lý chẳng thèm để ý đến ba Lâm, bà biết ông mà nói mấy chuyện này thì quên cả ăn cơm. Bên tai bà toàn là hội đồng Okinawa của Nhật, có phải nên ủng hộ đóng quân ở Nhật hay gì gì đó.
Lý Đông Phóng im lặng gắp dưa leo bỏ vào chén của Nghiêu Trăn.


Cô nhìn anh với ánh mắt ngập tràn vẻ tán thưởng.

Cơm nước xong xuôi thì ra về, vì uống rượu nên anh không thể lái xe, đành gọi điện cho người lái thuê đến đón.


Ra khỏi đại viện quân khu, bước chân anh có hơi liêu xiêu, anh khẽ đụng vào Nghiêu Trăn, cô chà xát cánh tay, vẫy gọi tài xế dìu anh lên xe.


Hai người cùng ngồi ở băng ghế sau, Nghiêu Trăn không rõ Lý Đông Phóng say thật hay là giả vờ. Ánh mắt kia như hừng hực lửa nóng, lưu luyến trên người cô khiến cô như có cảm giác đối phương đang có suy nghĩ kì lạ nào đó.


Lý Đông Phóng nở nụ cười xấu xa, nhìn thấy cô ở bên cạnh mình liền thấy lòng ngứa ngáy, bắt đầu không thành thật nhìn tài xế, cụp mắt che đi đôi mắt đứng đắn cấm dục, nhưng hành động trên tay lại không ai thấy.


Nghiêu Trăn khẽ giãy ra, nhưng lại bị anh đè lại, anh nhướng mắt hạ giọng nói, “Anh ủ ấm tay, nếu em đau lòng cho anh thì đừng nhúc nhích.”
Cô nhịn xuống, trừng anh không thèm chớp mắt. Anh khác hẳn ngày thường, rất rất khác là đằng khác.


Đàn ông mà rượu vào thì rất thích đụng chạm, Lý Đông Phóng mỉm cười nói với cô, “Tự nhiên chút đi, nhìn dáng vẻ chột dạ của em là sợ người ta không biết mình làm gì à? Đừng sợ, về đến nhà anh sẽ tính sổ em sau.”


Nghiêu Trăn giương mắt nhìn tài xế đang nhìn về phía sau, thỉnh thoảng anh ta lại liếc trộm một cái, hiển nhiên đã phát hiện ra điều dị thường.
Cổ họng cô thít chặt, tự làm bản thân bị nghẹn, liên tục ho khan, ho đến nổi khóe mắt ửng đỏ.


Lý Đông Phóng nhoài người sang, nâng mặt cô lên, “Sao tự dưng lại ho thế?”
Cô thở dài một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, “… Không có gì, vừa nãy em bị sặc.”


Lý Đông Phóng nghe lời này của cô thì thấy thú vị, mùi rượu nhàn nhạt thoang thoảng bên miệng, anh nhích lại gần sát cô, ánh mắt hiện lên ý cười, “Em luôn có thể ngốc đến một tầm cao mới.”
Nghiêu Trăn thấy mặt mình nóng như thiêu như đốt, “Anh còn biết mình họ gì không?”


“Có biết mình đang nghĩ gì không?”
“…”
Cô im lặng một lát mới nói, “Em thấy anh tỉnh lắm đấy, đâu có say giống như lúc ở trên bàn ăn. Em thử anh mấy lần rồi, anh cứ thích giả vờ say.”
Yết hầu Lý Đông Phóng khẽ nhấp nhô, anh bắt đầu nhiều lời, “Anh không giả vờ, anh say thật.”


Đôi mắt long lanh ánh nước của cô nhìn sang anh, “Em không tin.”


Tài xế ngồi trước lại nhìn sang hai người họ, Lý Đông Phóng nhận ra vẻ mặt đối phương bắt đầu không đúng, ánh mắt cũng trở nên không an phận, anh sầm mặt vỗ vách ngăn sau ghế lái, hét to với người đừng trước, “Nhìn cái gì mà nhìn, lo lái xe đi!”


Giọng anh vừa hung hăng vừa mất kiên nhẫn, cô rùng mình, sau lưng lạnh toát. Cô chỉ sợ chọc người ta chạy được nửa đường rồi đập tên say rượu là anh đây một trận.


Thật ra tài xế cũng có ý này, nhưng anh ta nhận đơn trước cổng đại viện quân khu nên không dám chọc vào Lý Đông Phóng. Dù anh ta đúng có nghĩ thế cũng không dám tìm chuyện cho mình.


Hai người đến biệt thự Trung Ảnh, Lý Đông Phóng kéo Nghiêu Trăn xuống xe, bước chân cô vội vội vàng vàng đi theo anh vào nhà.
Cửa vừa khép lại, cô bắt đầu căng thẳng, mờ mịt nhìn anh.


Căn phòng tối đen như mực, chỉ có khu cửa sổ sát sàn le lói ánh sáng, ánh đèn đường vàng dìu dịu cùng với ánh trăng hắt vào trong phòng, còn có ánh sáng từ màn hình điện tử của đồ điện gia dụng trong phòng lóe lên, không đỏ thì là xanh, lực xuyên thấu trong đêm vô cùng mạnh mẽ.


Cô chỉ đành dựa vào hơi thở ấm áp của anh và phương hướng khi bước vào cửa để xách định vị trí của anh. Không sờ thấy Lý Đông Phóng, cô lên tiếng, “Tối quá, sao anh không mở đèn?”
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng bước chân, có một cái bóng đi tới cửa mở đèn lên.


Ánh đèn chói mắt làm bừng sáng cả căn phòng ngay trong nháy mắt, cô cúi đầu dụi mắt, cảm nhận anh đang bước đến đây.


Lý Đông Phóng cởi áo khoác, chống tay xuống nhìn cô. Cô bị kẹt giữa bức tường và anh, cảm giác căng thẳng và áp lực như xâm chiếm cơ thể, dáng người cao lớn của anh che khuất ánh đèn chói mắt, tuy thoái mái nhưng cô lại không dám nhìn anh, chỉ biết mở miệng, “Vừa nãy ở trên bàn ăn em đã thấy kì rồi, sao anh lại uống nhanh như thế, có phải là lén đổ đi hay không? Rượu ngon thế mà lại bị anh đổ hết đúng là tiếc thật.”


Lý Đông Phóng mím chặt môi, cau mày không vui nhìn cô, “Cái gì mà đổ tiếc hay không tiếc hả? Uống nhiều tổn thương dạ dày, ảnh hưởng sức khỏe, logic của em kiểu gì thế hả?”
Cô nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, cười ngại ngùng, “Hình như cũng đúng.”


“Không phải hình như, mà đúng là thế.”
Anh vừa dứt lời liền cởi cúc áo, đang định cởi thì quay đầu nhìn sang cô. Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, cô mím môi cười, tính hỏi anh sao thế nhưng chưa kịp hỏi thì cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Đáy mắt anh mang theo sự dịu dàng.


Cô không tránh né, để mặc anh hôn mình, gương mặt từ ửng hồng trở nên đỏ bừng, hơi thở ổn định dần trở nên hô hấp khó khăn, ánh đèn lúc này càng thêm chói mắt.


Giờ phút này thì nên tắt đèn sẽ hợp hơn, cô muốn đi tắt nhưng lại bị anh giữ chặt không cho đi đâu. Anh quấn lấy cô không rời một tấc, ôm cô đi vào phòng ngủ, đi được nửa đường lại dừng lại, hình như rất hài lòng với nơi này.


Bên tai cô vang lên giọng nói biếng nhác của anh, “Em từ trên cao nhìn xuống anh, còn anh lại ngước lên nhìn em, đây chính là tư thế mà em thích nhất đấy, em còn nhớ chứ…”
Chút quật cường trong cô cũng dần biến mất theo câu nói này.


Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, bản thân mình rốt cuộc đang làm gì thế này, dù cô có hơi bài xích chuyện này nhưng lại kìm lòng chẳng được.