Lý Đông Phóng ra ngoài cho thoáng khí, anh uống hơi nhiều, nhưng cũng bị gió lạnh làm tan đi ít nhiều.
Vừa rút điếu thuốc ra, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.
Cứ tưởng trợ lý Tiền đi ra nên anh ngoái đầu lại nhìn.
Chu Tuấn mặt không đổi sắc nhìn anh, “Lý tổng có xã giao ở đây à?”
Lý Đông Phóng đứng trong đình nghỉ mát, tựa lưng vào tường, hờ hững gật đầu, “Trông anh cũng giống như đang có xã giao, muốn hút điếu thuốc không?”
Chu Tuấn cười, “Xem ra Lý tổng có chuyện muốn nói đây.”
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn mũi giày một lát, sau đó bình tĩnh mở miệng, “Chuyện giữa anh và Trương Minh Côn, tôi không nhúng tay vào, tôi và anh cũng chẳng có khúc mắc gì. Nhưng Nghiêu Trăn là người của tôi, tôi hi vọng anh sẽ tha cho cô ấy.”
Động tác Chu Tuấn khựng lại, sững sờ nhìn anh một hồi lâu.
“Lý tổng đúng là biết thương hoa tiếc ngọc, cũng biết đau lòng con gái nhà người ta.”
Lý Đông Phóng hơi hơi cúi đầu, đôi mắt bị làn khói lượn lờ hun mạnh không mở ra được, anh híp mắt cười, “Đúng vậy, tôi không muốn nhìn thấy người khác ăn hϊế͙p͙ cô ấy, vì tôi sẽ đau lòng. Và tôi cũng chưa thấy cách yêu nào giống như anh, nếu anh thật sự thích cô ấy thì đừng nên dây dưa nữa, anh càng dây dưa thì chỉ càng đẩy cô ấy về phía tôi mà thôi.”
Chu Tuấn nghiêm mặt, lửa giận bừng bừng trong lồng ngực như có thể phát tác bất cứ lúc nào.
Lý Đông Phóng nhận ra anh ta đang nổi giận, lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, móc một điếu đưa sang.
Đối phương cúi đầu nhìn, khoanh tay không thèm nhận lấy.
Anh thấy thế thì rút tay lại, “Tôi nói thế chẳng phải để khích anh đâu. Tôi đoán bây giờ anh cảm thấy không cam lòng hơn là thích, vì thế mới lắm miệng khuyên anh một câu. Trong lòng cô ấy bây giờ vẫn còn cảm kích anh, đừng để sau này ngoại trừ căm ghét ra thì chẳng còn gì cả.”
Chu Tuấn ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Anh nghĩ anh giữ được cô ấy ư? Anh nghĩ cuối cùng hai người sẽ đến được với nhau ư?”
Lý Đông Phóng trông thấy cửa phòng bao phía đối diện bật mở, vài người đàn ông say rượu khoác vai nhau bước ra, động tĩnh khá lớn khiến nhiều người chú ý.
Anh thu hồi tầm mắt, cất giọng thản nhiên, “Có thể cùng nhau đi đến cuối cùng hay không là do duyên phận, anh Chu không cần phải quan tâm. Sau này, đến lúc đó sẽ mời anh đến ăn kẹo mừng, làm người chứng hôn cho bọn tôi.”
Anh nói xong liền cất bước rời đi, không cho Chu Tuấn cơ hội đáp lại.
Chu Tuấn đưa mắt nhìn bóng lưng của anh, tuy không cam lòng nhưng không thể tránh được, người còn đang ở trong tay Lý Đông Phóng, anh ta đành bất lực.
Cục cảnh sát hiện giờ cắn chết anh ta không chịu thả, tuy Điền Quân vẫn chưa khai ra cái gì, nhưng anh ta chưa thể bảo lãnh hắn ta ra ngoài được, đã đổi mấy luật sư rồi mà vẫn không được như ý. Ai cũng bảo không dễ kiện, e là Điền Quân phải ngồi tù vài năm.
Hội quán Lan tạm thời đóng cửa ngừng kinh doanh, mấy cô nhân viên cũng vội vàng phân tán. Tuy nhiên, mấy năm nay Điền Quân đúng là quá loạn, Chu Tuấn nể tình anh em nên không nặng lời với hắn ta, suy cho cùng vì dung túng nên đã hại hắn ta, bây giờ nghĩ lại có hối hận cũng đã muộn màng.
Mấy năm gần đây anh ta đã buông tay, không muốn dính vào mấy chuyện trên giang hồ, huynh đệ, đàn em đều đường ai nấy đi, chẳng còn mấy tướng tài giỏi. Bây giờ anh ta có muốn làm gì cũng không còn uy lực như xưa.
Lâu rồi Chu Tuấn chưa về Hoàn Kim Quốc Tế, hôm nay uống hơi nhiều nên đầu óc nóng lên bảo Vương Như Kim đưa anh ta về đó, lần trước về đây đã là chuyện tháng trước, ấy vậy mà cửa nhà đã bị thay ổ khóa. Anh ta đứng trước cửa ra vào ấn mật mã hoài nhưng vẫn không mở được.
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, một người phụ nữ khá xinh đẹp từ trong nhà bước ra, hờ hững nhìn anh ta rồi hỏi, “Hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến đây thế?”
“Sao lại đổi mật khẩu?”
Tư Tư khoanh tay không nói năng gì, chỉ nhìn anh ta chằm chằm không chịu nhường đường.
Chu Tuấn muốn đi vào, nhưng phải vòng qua cô, không nhịn được bèn hỏi, “Em bị trúng gió à, đây cũng là nhà của tôi đấy.”
Cô đành nhường đường, cúi đầu mở đèn phòng khách, bỏ mặc anh ta ở đó rồi đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa phòng.
Chu Tuấn thong thả uống một hớp nước.
Anh ta bỗng nhớ lại vẻ dịu dàng cẩn thận của Nghiêu Trăn, tuy bên trong cô là một con người mạnh mẽ, nhưng lại khiến người ta thương yêu, cùng là người có tính cách mạnh mẽ, nhưng Tư Tư lại chỉ lộ ra vẻ cao ngạo và hung hãn.
Chu Tuấn đẩy cửa phòng bước vào, thấy cô đang gấp quần áo.
Anh ta đặt ly nước xuống, cởi áo khoác ra quăng đại xuống một góc.
Tư Tư nhíu mày, “Anh không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác hả?”
Chu Tuấn không nói gì, đưa tay cởi quần ném xuống sàn nhà, vẻ mặt khiêu khích nhìn cô.
Cô cắn răng, nhỏ giọng nói, “Đồ thần kinh.”
“Cô nói gì đấy? Lặp lại lần nữa tôi xem!” Anh ta giận tím mặt, ngồi bật dậy.
Cô hít một hơi thật sâu, ném đồ xuống nhìn anh ta.
“Không muốn tới thì đừng có tới, đừng đến đây rồi gây chuyện.”
Chu Tuấn lẳng lặng nhìn cô vài giây, men say cũng đã bắt đầu tiêu tan, đầu óc dần tỉnh táo lại, anh ta ngồi dậy mặc quần áo vào.
Anh ta chỉ muốn đi hóng gió, thế mà lại đến đây.
…
Nghiêu Trăn vừa thiu thiu ngủ liền nghe thấy tiếng cửa vang lên, sau lưng bỗng nhiên cảm nhận được hơi gió lạnh. Cô ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt, trên người anh có hơi ẩm ướt, anh dán lên người cô cũng làm quần áo cô ẩm ướt theo.
Cô xoay người lại, gắng gượng mở mắt nhìn anh.
Giọng nói trầm thấp của Lý Đông Phóng như khẽ gõ vào màng nhĩ của cô, “Hôm nay anh gặp Chu Tuấn.”
Cô ngơ ra, mở bừng mắt, bối rối nhìn lướt sang anh, “Đừng nói hai người đánh nhau vì em nha?”
“Em cũng tự tin quá ha.”
Cô nhăn mũi, “Chứ sao.”
Anh bỗng cúi người xuống hôn cô, Nghiêu Trăn nghĩ anh muốn tiến hành hoạt động cấm trẻ em, im lặng một lát rồi chủ động đưa tay vuốt ve mặt anh như cổ vũ, nhưng không ngờ đúng lúc này anh lại rút lui rồi ngồi dậy.
“Em thấy dáng người Chu Tuấn thế nào?”
Nghiêu Trăn chớp mắt suy nghĩ vài giây, lập lờ nước đôi, “Cũng được, cũng được lắm.”
“So với anh thì sao?”
“… Chắc chắn là không bằng anh rồi.”
Cô ɭϊếʍƈ môi, “Hôm nay anh sao thế? Em tưởng anh qua cái tuổi so bì nhan sắc rồi chứ.”
“Không phải con gái bọn em đều thích…” Anh nghĩ nghĩ một lát, cất giọng không chắc chắn mấy, “Mấy anh trai trẻ à?”
Nghiêu Trăn quấn chăn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngửa cổ nhìn anh chăm chú, “Không phải, em không thích thế, em thích “chú”, vừa chín chắn lại có chiều sâu.”
“Chiều sâu ý là gì?”
Nghiêu Trăn nghĩ do hôm nay anh uống say cho nên mới đa sầu đa cảm, nhưng hóa ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Anh cười, có vẻ như khá hài lòng với đáp án của Nghiêu Trăn, yêu chiều khẽ vuốt tóc cô.
Ngay khi Nghiêu Trăn chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Lý Đông Phóng lại cúi đầu nhìn cô, “Sao em không hỏi bọn anh nói cái gì?”
Nghiêu Trăn buồn ngủ đến díp mắt, thầm nghĩ đã mấy giờ rồi, em buồn ngủ lắm.
Nhưng ngoài miệng, cô vẫn không hề đả kích nhiệt tình trò chuyện của anh, đáp qua loa, “Đúng rồi, em đang không biết phải mở miệng hỏi thế nào, hai người nói chuyện gì thế?”
“Anh và anh ta gặp nhau ngoại trừ chuyện của em ra thì còn nói chuyện gì nữa?”
Không hỏi cô cũng biết, Nghiêu Trăn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dại ra, “Sau đó thế nào?”
Lý Đông Phóng im lặng một lát mới nói, “Anh nghe nói Chu Tuấn có vợ rồi hả?”
Vẻ mặt Nghiêu Trăn không chút biểu cảm, “Vâng, vợ anh ta hiếm khi xuất hiện, em cũng chỉ gặp được mấy lần. Hai người họ kết hôn lâu rồi, nhưng vẫn không công bố với bên ngoài. Nghe Vương Như Kim nói là do thân phận của Chu Tuấn nhạy cảm, sợ kẻ thù trả thù.”
Anh cười gằn.
Lòng hiếu kỳ của Nghiêu Trăn bị tiếng cười của anh khơi gợi, cô ngồi dậy nhìn anh, sau đó nhào vào lòng anh rồi nói, “Xem ra anh có phiên bản khác, kể em nghe xem nào.”
Lý Đông Phóng nhéo nhéo mặt cô, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, “Em hứng thú với chuyện tình cảm của Chu Tuấn lắm hả?”
“Đâu có.” Cô tủi thân, “Anh không biết con gái thích nhiều chuyện ư? Em chỉ tò mò mà thôi, nếu anh không thích thì xem như em chưa hỏi gì.”
Vẻ mặt anh trông có hơi mệt mỏi, hờ hững đáp, “Chuyện anh biết còn không nhiều bằng em, anh chỉ nghe nói hai người họ không hợp, hình như lúc trước do Chu Tuấn bắt ép đến tay. Mà có khi Chu Tuấn thích trò bắt ép này, bắt đến tay thì chẳng còn hào hứng nữa.”
Nghiêu Trăn mất tự nhiên ɭϊếʍƈ khóe môi, vùi đầu vào chăn không nói không rằng, lòng buồn buồn.
Lý Đông Phóng hỏi cô, “Em sao thế, sao tự dưng im lặng vậy?”
“Nếu đúng như lời anh nói thì cô gái đó thật đáng thương.”
“Người đáng thương trên thế giới này nhiều lắm, rất nhiều là đằng khác.”
“Đúng vậy.”
Nghiêu Trăn không muốn tiếp tục chủ đề này, nhắc đến Chu Tuấn thì toàn là những chuyện không vui, và cả khoảng thời gian luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ kia, cô không muốn lại trải qua một lần nữa, chứ đừng nói là nhớ lại.
Ngày hôm sau, hai người cùng quay về nhà họ Lý để chuyển đồ của cô, dì Tôn đã giúp cô thu dọn một ít, biết cô chuẩn bị ở lại trường nên dì chuẩn bị khá là cẩn thận.
Nghiêu Trăn vào nhà nhìn quanh một vòng, trong lòng bỗng trở nên dịu dàng.
Cô đi xuống khuân đồ, Lý Đông Phóng đứng trong phòng cô gọi điện thoại, anh nhìn thấy bên bệ cửa sổ có đặt một cái ly xấu xí, lòng hiếu kỳ trổi dậy liền bước đến cầm lên xem. Trên thân ly có vẽ hai đóa hoa lan nhỏ, màu sắc không được đẹp cho lắm.
Trông giống như tác phẩm thủ công vụng về, dướt đáy ly viết LDF, anh cau mày, chợt hiểu rõ chỉ trong nháy mắt
Khóe môi anh khẽ cong lên.
Cô vừa đi liền quay lại, thở hổn hển đứng phía sau anh.
“Dì để em cầm nhiều đồ ăn vặt quá, em không ăn được nhưng lại không muốn phụ lòng dì. Anh nhớ giúp em cầm lên xe giúp em nhé, em đặt cạnh chân bàn ở dưới lầu ấy. Trái cây nhiều quá, nặng lắm.”
Lý Đông Phóng nhếch môi không nhúc nhích.
Cô bước tới, nhìn thấy món đồ trong tay anh, hai mắt trợn trừng, vội vàng giật lại thì anh lại đưa lên cao, “Em làm gì thế?”
“… Cái này là của em.”
“Của em mà sao lại viết tên của anh?”
“Tên anh ở đâu ra?” Nghiêu Trăn nhìn anh hùng hồn nói, “Anh tìm ra được tên anh thì em ăn luôn cái ly này.”
…
Nghiêu Trăn cứ nhấn mạnh ký hiệu dưới đáy ly là “Luật lao động”, nhưng đổi thành người khác thì chẳng ai tin chứ đừng nói là Lý Đông Phóng.
Anh cười nói với cô, “Tấm lòng của em anh đã hiểu, món đồ này anh giữ nhé.”
“Hôm khác em sẽ làm một cái đẹp hơn cho anh, anh đưa em cái này đi.”
Vì sao?”
“Đây là món đồ đầu tiên em làm ra khi từng này tuổi, em muốn tự mình giữ lại.”
Lý Đông Phóng gật đầu, “Anh giữ cũng như em giữ thôi, còn phân biệt anh hay em làm gì, khách sáo quá rồi.”
“…”
Nghiêu Trăn nhìn anh một lát, sau đó thở dài một hơi.
Đồ đạc chuyển đi không nhiều, chỉ là đồ hồi trước cô chuyển sang, và thêm mấy bộ đồ mới Lý Nguyệt mua cho cô trong mấy tháng ở đây.
Lý Nguyệt đứng ở cửa tiễn cô, nắm tay cô rồi nói, “Nếu không thích ở trường thì chuyển về nhà nhé, cơm ở căn tin không đủ dinh dưỡng, cũng không ngon. Nếu cháu không chịu nổi thì cứ gọi điện về nhà.”
Nghiêu Trăn gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy không nỡ. Thật ra, ngoại trừ Trương Minh Côn thì người nhà họ Lý rất tốt, ngay cả dì Tôn cũng là một người cẩn thận và có trách nhiệm.
Lý Đông Phóng đóng cốp xe lại, ném điếu thuốc trong tay đi, muốn nói rồi lại thôi,
Lý Nguyệt nói tiếp, “Tuần này dượng cháu về rồi, nhớ về nhà ăn cơm đấy.”
Nghiêu Trăn chưa kịp lên tiếng thì Lý Đông Phóng đã xen vào, “Chị, chị có muốn đến công ty làm không?”
“Hả?”
Anh mím môi, nhưng rồi chỉ nói, “Em sợ chị ở nhà riết chán, tiếp xúc nhiều người thì cũng có nhiều lựa chọn hơn.”
Nghiêu Trăn hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, Lý Nguyệt lại cười, “Lựa chọn gì? Em nói bậy gì thế?”
Nghiêu Trăn hòa giải, “Ý của chú là có nhiều lựa chọn trên đường đời ấy ạ.”
“Cháu cũng hiểu nhiều nhỉ?” Lý Nguyệt cười.
“Ngày nào chú cũng niệm đạo lý bên tai cháu, cháu nghe nhiều thì biết nhiều hơn.”
Bọn họ không tiếp tục chủ đề đó nữa, Lý Đông Phóng quạu quọ bước lên xe.
Xe chạy ra khỏi nhà, Nghiêu Trăn mới nhớ ra phải thắt dây an toàn, phía sau lưng lại toát mồ hôi lạnh, cô bị dọa bởi giọng điệu như muốn ngả bài của anh.
Cô bình tĩnh lại, lên tiếng, “Sao tự dưng anh lại nói thế, không sợ chị anh biết sẽ buồn ư?”
“Giấy thì không gói được lửa, trong nước lập tức sẽ truyền tin ngay thôi.”
“Xảy ra chuyện gì thế? Không lẽ Trương Minh Côn chết rồi ư?” Đầu óc Nghiêu Trăn bỗng chốc xoay chuyển, bắt đầu suy đoán lung tung.
Vẻ mặt Lý Đông Phóng trở nên khó coi, lạnh lùng đáp, “Chết thì chưa đến nỗi, nhưng có dính líu đến pháp luật. Ban đầu anh không muốn thế, dù sao chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Chị anh biết cũng tốt, nhanh chóng ly hôn, thế thì ông ta chẳng hốt được bao nhiêu tài sản của nhà họ Lý đâu.
Nghiêu Trăn nhìn anh, nhịn không được đưa tay nắm chặt tay anh.