Mí mắt Nghiêu Trăn cứ díp lại nên cô chỉ nghe loáng thoáng anh nói gì đó bên tai mình, đang lúc lim dim đi vào giấc ngủ thì cảm giác mặt mình bị ai đó vỗ nhẹ.
“Em không ăn cơm mà ngủ luôn hả? Buổi trưa không ăn, chẳng lẽ bữa tối em cũng định không ăn luôn ư?”
Cơn buồn ngủ đã bị đánh bay, cô trở mình đưa lưng về phía anh, “Anh ăn một mình đi, em buồn ngủ.”
“Xem ra tối qua em tâm sự với em gái quá hăng say nên ngủ không ngon rồi.” Anh nghĩ, tối qua anh cũng ngủ không ngon, sao lại không buồn ngủ như em chứ.
Cô vừa nói xong đã thấy mơ màng, cảm giác anh bước xuống giường mặc quần áo liền thở phào nhẹ nhõm, anh đi nhanh đi, cô còn muốn ngủ một giấc cho ngon.
Lý Đông Phóng đi rồi quay trở lại, yên lặng đứng nhìn cô vài phút, ngay lúc cô chuẩn bị thϊế͙p͙ đi, anh lại hạ giọng cò kè, “Đi đi mà, ít nhiều gì em cũng ăn một chút đi chứ, em không đi chỉ có mình anh đi thì có gì vui.”
Nghiêu Trăn khẽ thở dài, mở mắt ngẩn người một lúc, ánh mắt lại lướt sang người anh.
“Có phải là anh không muốn đi một mình, muốn em đi ăn cùng anh đúng không?”
Anh có hơi xấu hổ, đáp lại một tiếng.
Anh đã thừa nhận thế thì cô cũng không thể từ chối được nữa, hiếm có dịp anh bám người như thế, cô ngồi dậy, mặt ửng đỏ nhìn anh, “Anh mặc quần áo giúp em, em đi ăn cơm với anh, thế nào?”
Anh ngoẹo đầu nở nụ cười, “Được thôi.”
Lý Đông Phóng bỗng nhiên cảm thấy con nhóc trước mặt nay đã đổi tính, càng lúc càng lớn gan, nay lại còn dám cùng anh giao dịch, muốn để anh tự tay mặc quần áo cho cô.
Nhưng sức mạnh của phụ nữ nũng nịu ở trên giường vô cùng lớn, lớn đến nỗi lòng đàn ông mềm cả ra, ngoại trừ chiều theo thì không biết phải từ chối thế nào.
Lý Đông Phóng cầm đồ lót của cô lên, mỉm cười chạm vào chăn, cô sợ nhột, ôm vai cười phá lên rồi lăn một vòng, kéo chăn che kín người lại, chỉ lộ ra cái đầu nhìn anh.
Anh hỏi, “Em cười cái gì?”
“Anh chạm vào làm em nhột.”
“Có mặc không đây?”
“Mặc chứ.” Cô duỗi cánh tay trắng nõn ra, dùng giọng điệu cầu xin tha thứ, “Để em tự mặc, không phiền anh nữa.”
Anh né ra, “Sao lại thế được?”
Vừa nói anh vừa bổ nhào vào cô, hung dữ đáp, “Hôm nay gia nhất định phải mặc quần áo cho nàng.”
Nghiêu Trăn bật cười ha hả, nắm chặt chăn chuồn về phía đầu giường, nhưng vừa bò được nửa đường đã bị bắt được, anh nắm lấy cổ chân cô kéo thẳng về phía sau.
Cô mất thăng bằng ngã sấp xuống giường, vừa hét lên bảo em sai rồi vừa nhấc chân đẩy ngực anh ý muốn ngăn anh lại.
Lý Đông Phóng kiềm cô lại dễ như trở bàn tay, lại kéo thêm một cái, cái chân trượt theo rơi xuống đất, trên giường như trải qua một trận chiến dữ dội, lúc này trở nên vô cùng lộn xộn.
Cô mệt đến đứt hơi, nằm vật ra thở lấy thở để, mái tóc dài xõa bung ra.
Lý Đông Phóng nâng chân cô lên mặc quần vào, lật người cô lại rồi vỗ vào mông cô một cái, tiếng vang lanh lảnh khiến Nghiêu Trăn cảm thấy xấu hổ.
Anh mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng điệu y hệt bề trên dạy dỗ con cháu trong nhà, “Mặc đồ cho em thôi mà sao lại tốn sức thế này?”
Cô trốn vào chăn, lườm anh một cái.
Lý Đông Phóng, “Em mà nhịn đói thời gian dài như thế tương đương với cái chết chậm đấy, nếu cứ thế này thì anh thấy em chỉ sống đến bốn mươi là cùng. Thầy bói đã coi cho anh, anh sống phải ít nhất là tám mươi tuổi. Tính theo đó, anh phải suy nghĩ cho kỹ xem làm sao phát triển mối quan hệ giữa hai chúng ta sau này.”
Nghiêu Trăn nhìn anh một lát, “Chuyện tốt đó nha, có nghĩa là lúc anh bốn mươi lăm tuổi là có thể đi bước nữa rồi.”
Anh sửng sốt, “Đương nhiên là anh sẽ đi bước nữa rồi. Chuyện này không cần em lo.”
“Thế thì chúc mừng anh trước nhé.”
“…”
Lý Đông Phóng cắn răng nhìn cô.
Cái miệng lép chép mà cũng dữ ghê.
Nghiêu Trăn vội vàng mặc quần áo đàng hoàng dưới ánh nhìn của anh, cúi đầu hỏi, “Đi đâu ăn cơm đây anh, ăn cái gì?”
Chân Lý Đông Phóng không thèm nhúc nhích, anh cứ nhìn cô, “Anh lại bị em trêu rồi.”
Nghiêu Trăn ngơ ra một hồi.
“Hả?”
“Em sống đến bốn mươi tuổi thì có quan hệ gì với chuyện anh đi bước nữa chứ. Em nghĩ hay quá ha.”
“…”
Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Đông Phóng, Nghiêu Trăn lúng túng không thôi.
Tự dưng thấy khát nước, cô bèn nhìn lướt sang bên bàn, cầm ly nước uống ừng ực, sau đó đưa tay lau vệt nước bên môi, im lặng chuyển sang chủ đề khác.
“Đi ăn cơm đi, em đói rồi.” Cô vừa nói vừa mở cửa phòng.
“Mình đi sang con đường sau khách sạn này đi, nhiều đồ ăn lắm, lại thơm nữa.”
Lý Đông Phóng nhìn sang cô, không vạch trần chuyện cô vụng về lấp ɭϊếʍƈ, cầm áo khoác đuổi theo cô.
Phía sau khách sạn là một con đường rộng khoảng sáu mét, hai bên đường đều là người địa phương kiếm sống bằng các quán ven đường,nó cũng tương tự như con phố Phù Dung ở Tế Nam hoặc phố Phách Tích ở Thanh Đảo, mặt hàng được bán cũng khá giống nhau, không có gì đặc sắc.
Lý Đông Phóng đã thấy nhiều, không cần đi vào cũng biết, nhưng thấy cô phấn khởi như thế thì không nỡ làm cô mất hứng, nên chỉ đành đi phía sau cô.
Ban đầu cô rất hào hứng, thấy gì cũng muốn mua nếm thử, nhưng sau khi đi qua hai ba sạp hàng thì dần dần không còn hứng thú nữa.
“Trông thì ngon thật, nhưng đồ ăn vỉa hè chỉ được mỗi vẻ ngoài mà thôi.”
“Em bảo mua mà, phải ăn cho hết đấy.”
Cô trừng mắt nhìn anh, “Em mua nhiều quá ăn không hết.”
“Không sao.” Anh như cười như không, “Anh cầm về giúp em, sáng mai ăn tiếp.”
Nghiêu Trăn nhìn anh bằng vẻ mặt đau khổ, “Anh bắt đầu tiết kiệm lương thực từ khi nào vậy hả?”
“Hôm nay vừa tập một thói quen tốt.”
“…”
Xiên mực này khó ăn quá, cuối cùng cô cũng ném nó đi.
Cả ngày chưa được ăn một bữa nào ra trò, Lý Đông Phóng dẫn cô đến một quán mì hải sản. Nghiêu Trăn đã sớm nhận ra anh rất chung tình với món mì.
Vui thì ăn mì, buồn cũng ăn mì, lúc đau bao tử cũng ăn mì, lần trước bị lụi cho một dao cũng ăn mì.
Hơn nữa mì sợi phải kèm theo nước súp, là loại mà vừa ăn vừa húp nước lèo ấy.
Cô nhớ cái lần Lâm Hựu mời khách đã gọi một bàn đồ ăn, nhưng lúc nhân viên phục vụ hỏi có muốn chọn món chính hay không, Lý Đông Phóng liền gọi ngay một tô mì thịt bằm.
Lại còn đòi mì sợi làm bằng tay.
Lúc ấy Nghiêu Trăn sững sờ nhìn cả bàn đồ ăn vẫn chưa đụng đũa, cố gắng tiêu hóa một lúc lâu.
Anh gọi món, hỏi cô muốn ăn gì.
Nghiêu Trăn nhìn lướt từ đầu đến cuối, toàn mì là mì, nhìn xuống hàng cuối cùng mới nhìn thấy mấy chữ phở xào.
Cô chưa ăn phở xào bao giờ, nhưng có nghe nói qua, có lẽ là do khí hậu ở Đông Đài nên mấy món được bán nhiều nhất là miến chua cay, malatang, mì xào trứng, bún cay, hiếm khi nào thấy có quán bán món này, cô tò mò nên đã chọn ngay.
Nhân viên phục vụ ghi lại, vừa định đi thì Lý Đông Phóng gọi lại, “Chờ một chút.”
Anh nhìn tấm biển treo trên tường, “Cho một phần gà ác tiềm thuốc bắc.”
Nhân viên đi rồi anh mới nói với cô, “Gọi cho em đấy.”
Quán ăn chỉ có một phòng nhỏ, cũng xem như là được nhất trong các quán ở đây. Đèn trong phòng không quá sáng, khá ấm áp, ghế ngồi có chút sáng tạo, trên vách tường còn treo hai cây quạt. Mùa này nhiệt độ vẫn còn thấp, tạm thời không cần đến quạt. Trông cách trang trí có vẻ giống phong cách của giới trẻ.
Cô múc một muỗng nếm thử, cả khoang miệng ngập tràn vị thuốc bắc, tuy không biết có tác dụng gì, nhưng chắc chắn là rất tốt cho sức khỏe, vì thế cô cố gắng ăn cho hết.
Nghiêu Trăn lau miệng rồi nhìn anh, “Khi nào chúng ta quay về thế anh?”
“Không phải em không thích ở nhà sao?”
“Vâng.”
“Sau khi trở về anh sẽ đến trường đăng ký ký túc xá cho em.”
“Thật ư?”
Anh cụp mắt ăn mì, sau khi cô hỏi xong anh mới đặt đũa xuống đáp, “Thật ra em ở trường không an toàn bằng ở nhà, anh cũng không đồng ý chuyện này lắm.”
Nghiêu Trăn lắc đầu cười nói, “Nếu như có người thật sự muốn hại em thì dù em ở đâu cũng sẽ không an toàn.”
Anh ngừng lại rồi hỏi, “Em có muốn dọn vào biệt thự Trung Ảnh không? Ở đó gần trường em hơn.”
Cô chậm rãi ngước mắt lên.
“Nếu để người ngoài biết thì sao, nếu ông nội hay cô mà biết sẽ cảm thấy thế nào?”
“Đúng là không hay cho lắm.”
Anh trầm ngâm trong giây lát, “Tuy ở trường tự do, nhưng cuối tuần em phải về nhà, dù anh không nói thì ông cũng sẽ yêu cầu. Anh đã nghĩ xong lý do rồi, cứ nói là học kỳ này em phải thực tập, rất bận, chạy đi chạy về thì không tiện cho việc học.”
Cô không có ý kiến gì.
Nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, cô nhịn không được nhắc nhở anh, “Thế anh phải chú ý an toàn đấy, em ở trường sinh hoạt tập thể, bọn họ có muốn ra tay cũng không dễ dàng. Hơn nữa em chỉ là một nhân vật tép riu, đâu có ảnh hường tới lợi ích của anh và Trương Minh Côn, cho nên cũng không có gì nguy hiểm.”
“Thế cái gì mới gọi là nguy hiểm?” Lý Đông Phóng hỏi lại, “Thậm chí Chu Tuấn còn chả thèm che giấu ý đồ của anh ta đối với em, thế mà không gọi là nguy hiểm ư? Sao anh lại thấy chuyện này vô cùng nguy hiểm thế nhỉ?”
“…”
Nghiêu Trăn gục đầu xuống, vẻ mặt mất tự nhiên.
Lý Đông Phóng lôi gói thuốc ra, chậm rãi rút một điếu đưa lên miệng, “Nếu không được thì báo cảnh sát.”
“… Em mà báo cảnh sát chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Anh bảo em là thật thì chính là thật.”
Lúc này anh mới nhận ra không nên hút thuốc trước mặt cô, rút điếu thuốc ra, tiện tay vứt lên mặt bàn.
“Hắn ta bảo em là thật, sau đó đưa em đến nhà họ Lý, đưa vào thì được thôi, nhưng nếu sau này lại nói em là giả rồi muốn đưa em đi, thế thì hắn ta phải hỏi anh có đồng ý hay không đã? Đây là nhà họ Lý, không phải họ Trương hay họ Chu.”
Cô không nói gì mà cứ nhìn anh, trong lòng ngược lại an tâm hơn nhiều.
Lý Đông Phóng nhìn cô, vẻ mặt có hơi uể oải nhưng lại mang theo một chút ngả ngớn, “Sao, em nghĩ anh khoác lác hả?”
Nghiêu Trăn khẽ cười, “Thế anh đã suy nghĩ phải làm sao để đối phó với Trương Minh Côn chưa?”
Anh nói đầy ẩn ý, “Em cứ chờ xem, chuẩn bị có phim hay để xem.”