Tiến Vào Lòng Anh

Chương 39

Sáng sớm, cơn gió lạnh len lỏi qua ô cửa sổ tràn vào khắp phòng.
Cô khẽ khàng đóng cửa sổ lại.
Lý Đông Phóng trở mình, hỏi cô, “Mấy giờ rồi em?”
“Còn sớm, anh ngủ thêm lát đi.”


Anh chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở đầy nặng nhọc, sau đó anh thở dài một hơi rồi xoay người vén chăn xuống giường.
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Sao anh không ngủ?”
“Dậy rồi thì không ngủ nữa, sau khi chết thì tự động an giấc nghìn thu, lúc còn sống thì đừng nên nằm ỳ mãi trên giường.”


Lưu Quốc Yến ở phòng bên cạnh cũng đã dậy, sáng sớm đã ra ngoài mua mì về.


Lý Đông Phóng nhìn quầng thâm dưới mắt cô, không cần hỏi cũng biết tối qua cô không ngủ được. Đáng lẽ tối qua anh nên an ủi cô vài câu, biết là mấy đạo lý này người người đều hiểu, nhưng khi chuyện ập đến thì ai cũng sẽ nghĩ quẩn thôi.


Nghiêu Trăn thu dọn đồ đạc, cúi đầu nói với anh, “Tối qua em thấy bên cạnh nhà trọ có một cửa hàng tiện lợi, cốp sau xe mình cũng trống, chi bằng chúng ta mua một ít đồ cứu trợ, chắc chắn trấn Cửu Thủy đã bị phong tỏa, coi như… coi như không tìm được em gái em thì mình cũng không mất công đi một chuyến.”


Lý Đông Phóng đồng ý với cô, “Được, chúng ta ăn xong rồi làm.”
Chưa đến tám giờ bọn họ đã trả phòng rời khỏi nhà trọ, ba người mang theo một xe hàng tiếp tục lên đường.


Cốp sau xe chất đầy nước suối, bánh mì, bánh quy và mì gói, bọn họ gần như đã gom hơn một nửa thực phẩm đóng gói mà vùng thiên tai có thể dùng được trên kệ hàng của siêu thị.


Vừa đến trấn Cửu Thủy là xe đã không thể chạy được nữa, bọn họ phải đi vòng qua mấy con đường nhỏ, nghe nói đường lớn đã bị sạc lở nghiêm trọng, lực lượng cứu trợ vẫn chưa dọn dẹp hết chướng ngại trên đường, tạm thời đường vẫn chưa được thông.


Tuy cô đã đến trấn Cửu Thủy, nhưng đó cũng là chuyện cách đây khá lâu. Sau khi Nghiêu Thiện dọn nhà, cô cũng không biết ở chỗ nào, chỉ nhớ rõ phương hướng và biển số nhà.


Theo bảng chỉ đường tìm đến nơi thì đã không còn thấy ai cả, mực nước ở đằng trước cửa nhà dâng lên đến đầu gối. Ga giường, quần áo, và cả củi dùng trong phòng bếp đều trôi lềnh bềnh trên mặt nước, dòng nước vừa đục vừa bẩn chảy xuống vùng trũng thấp, không nhắm được độ cao mực nước dưới chân thế nào.


Lý Đông Phóng hỏi cô, “Em gái em ở chỗ này hả?”
Nghiêu Trăn đi tới, nhìn số phòng ở trên cánh cửa bằng gỗ, gật đầu đáp, “Đúng là chỗ này.”


Anh tự mình quan sát một lúc mới phân tích, “Phòng ốc không bị sụp, chỗ này vị trí cao mà nước cũng không sâu, không có người ở đây chứng tỏ không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ khi xảy ra chuyện bọn họ đã trốn thoát.”


Cô thở phào nhẹ nhõm, song, cô vẫn lội nước đi vào nhà. Lý Đông Phóng nhìn đôi chân đang ngâm trong nước lạnh của cô nhưng không lên tiếng ngăn cản. Tuy Nghiêu Trăn đã xắn ống quần lên tới bắp chân nhưng nước vẫn thấm vào, dù thế cô vẫn tiếp tục tiến lên mặc cho ống quần bị ngâm nước, đến nỗi bên hông cũng có thể vắt ra nước.


Cô kiểm tra từng phòng một, quả nhiên nhìn thấy ảnh cưới ở phòng ngủ chính, Nghiêu Thiện mặc sườn xám màu đỏ, tay khoác lên eo của chú rể, nghiêng đầu mỉm cười nhìn vào ống kính.
Đầu bới đơn giản, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ hạnh phúc trong mắt của cô dâu.


Cô thở dài, rút một tấm ảnh trong album ra rồi xoay người đi ra ngoài.
Anh đang định đi lên thì thấy cô bước ra, ánh mắt thoáng lướt sang món đồ cô đang cầm trên tay, “Sao thế em?”
“Là nhà của Nghiêu Thiện, em tìm được ảnh của nó.”


Lý Đông Phóng, “Lúc anh đến thì Lâm Hựu đã đi điều tra, bảo rằng bên này đã lập một trạm cứu trợ tạm thời, ở trên đỉnh núi đằng trước, có lẽ em gái của em hiện đang ở bên đó.”


Cô nhìn theo hướng Lý Đông Phóng chỉ, “Thế chúng ta để Lưu Quốc Yến tìm cách lái xe qua bên đó, vừa hay mang đồ sang luôn.”
“Hệ thống viễn thông bên này vẫn chưa được sửa chữa, điện thoại không có tín hiệu, chúng ta đến chỗ vừa xuống xe lúc nãy tìm anh ta thôi.”


Nghieu Trăn gật đầu, “Vâng.”
Cô vừa xoay người liền bị trượt chân, cơ thể mất cân bằng ngã về phía sau, Lý Đông Phóng đưa tay bắt lấy vai cô, dùng sức kéo lại.
Nghiêu Trăn đứng vững vàng, tấm ảnh trong tay lại rơi xuống nước, anh nhanh tay nhặt nó lên, nhìn lướt qua, “Đây là em gái em à?”


“Vâng.”
Anh sững sờ, “Sao con bé lại mắt một mí?”
“Từ nhỏ con bé đã một mí rồi.” Cô nhận lấy tấm ảnh, “Bọn em không hẳn là giống nhau như đúc, chuyện này cũng không có gì lạ, tỉ lệ sinh đôi khác trứng cao hơn là cùng trứng, kiến thức phổ thông như này anh phải biết chứ.”


Lý Đông Phóng không nói gì, im lặng trả tấm ảnh lại cho cô.
Nghiêu Trăn bắt gặp vẻ mặt khác thường của Lý Đông Phóng, nét buồn bã chợt vụt qua trong đôi mắt anh, tuy chỉ có một giây ngắn ngủi nhưng vẫn bị cô nhìn thấy.


Cô suy nghĩ mãi mà vẫn không biết anh bị làm sao, nhưng Lý Đông Phóng đã hỏi, cô không nhịn được mà kể hết những bí mật chôn sâu trong lòng mình, “Mặc dù tim của em gái em không được tốt, nhưng có thể điều trị bằng cách phẫu thuật. Chu Tuấn đã giúp em gái em phẫu thuật, còn chi tiền thuốc men. Anh ta nói bọn em thiếu nợ ân tình của anh ta, đời này không thể nào trả hết, em gái em đã phải chịu nhiều đau khổ, em không thể bỏ lại nó, đành năn nỉ Chu Tuấn mang con bé đến đây, còn em thì ở lại câu lạc bộ Lan…”


“Em vẫn luôn biết ơn Chu Tuấn, thứ nhất là anh ta chữa bệnh giúp em gái em, cứu em thoát khỏi tay Điền Quân, thứ hai là, em đi theo anh ta nhiều năm như thế, anh ta giống như là người lớn ở trong nhà vậy, cho em ăn cho em mặc, còn cho em đi học…”
Lý Đông Phóng nghe đến đây thì nhếch mày, quay đầu nhìn cô.


“Nhưng càng lớn thì em càng nhận rõ đúng sai, biết kế hoạch của anh ta là hành vi phạm tội, anh ta nói anh ta nợ Trương Minh Côn ơn cứu mạng, bọn họ lại là người trọng nghĩa khí, thân bất do kỷ không thể không giúp.”


Anh nghe cô nói thế, lại miêu tả Chu Tuấn thành người có tình có nghĩa, Lý Đông Phóng nghiêm mặt nhắc nhở cô, “Anh ta là xã hội đen, từng làm biết bao nhiêu chuyện hại người, không lẽ đều là thân bất do kỷ hết sao?”


Nghiêu Trăn nhìn sang anh, vừa nãy mình nói chuyện có hơi xúc động, giọng anh lại như đang châm chọc cô là thánh mẫu, cô lườm anh, “…  Anh có muốn nghe em kể tiếp không?”
“Em kể tiếp đi.”


“Em không muốn tiếp tay cho cái ác, đã nhiều lần em muốn chạy trốn, nhưng anh ta lại lấy em gái em ra uy hϊế͙p͙, cứ nói Tiểu Thiện giống Lý Ninh Mật hơn em, cùng lắm thì tiêu thêm chút tiền chỉnh ra một người giống em, nếu em không muốn để em gái chịu khổ thì ngoan ngoãn nghe lời anh ta.”


Nghiêu Trăn chớp chớp mắt, cúi đầu cười, “Em không biết vì sao Trương Minh Côn lại sắp xếp như thế, nhà họ Lý các anh rốt cuộc là có núi vàng hay núi bạc đang chờ thừa kế…”


Lý Đông Phóng nghe xong thì im lặng một lúc, “Trương Minh Côn hận anh, cho nên ông ta vẫn luôn muốn khử anh, sau đó ôm tài sản của nhà họ Lý và tài sản riêng của anh làm của riêng, ông ta điên rồi.”
Cô khó hiểu, “Hận anh? Giữa hai người có chuyện gì ư?”


“Chuyện đã lâu lắm rồi.” Hia người vừa đi vừa nói đã đến đầu thôn, nhìn thấy xe của Lưu Quốc Yến nên anh không muốn nói nữa, “Ông ta tưởng vì anh mà cả đời này của ông ta không thể có con trai được nữa.”


Tuy Nghiêu Trăn không hiểu, nhưng Lưu Quốc Yến đã bước xuống xe, cô không tiện hỏi thêm.
Bọn họ phải lái xe vòng qua làng, đi ngang qua hai con đường lớn, đã qua mười mấy tiếng rồi, không biết đường đã được thông chưa.


Khoảng cách rõ là gần, chỉ ngay sau ngôi làng này thôi, nhưng lái xe qua đó phải mất nửa tiếng, từ khi mặt trời ở đằng đông xuôi về phía nam, thoắt cái đã mười hai giờ trưa.


Đúng như Lý Đông Phóng nói, trung tâm cứu hộ được lập tạm thời trên khu đất bằng phẳng có địa thế cao như ở đây, mấy dãy liều vải được dựng lên làm chỗ trú, còn có một vài phòng nhỏ lợp bằng tôn.


Lý Đông Phóng vừa xuống xe liền đi sang đó hỏi thăm tình hình, Nghiêu Trăn đứng nghe một lát, nhỏ giọng hỏi anh, “Anh nhanh hỏi người ta xem có biết em gái em không…”
Lý Đông Phóng cúi đầu nhìn cô, mỉm cười, “Đừng nóng, em gái em chắc chắn đang ở đây.”


Anh quay đầu, nói với mấy người phụ trách rằng sau cốp xe của bọn anh có mang theo đồ cứu tế.


Cánh đàn ông nghe thế thì vô cùng cảm kích, Lưu Quốc Yến giúp bọn họ dỡ đồ, khuân đồ, dù bấy nhiêu đây đối với chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng “một nơi gặp khó khăn, cả nước đều giúp đỡ”, đây cũng coi như một tấm lòng không nhỏ.


Người phụ trách mỉm cười, “Mời mọi người vào trong ngồi, công việc sơ tán cơ bản đã hoàn thành, chỉ có điều tối đến không có cỗ ngủ, còn đang chờ chăn từ thành phố Lâm chuyển đến, cũng không biết bên phía thành phố sẽ sắp xếp người không còn nhà để về như thế nào.”


Nghiêu Trăn nhìn lướt qua khu lều tạm, ba người chen chúc trong một túp lều đôi chỉ rộng hơn hai mét, không biết mấy đêm nay bọn họ trải qua thế nào.


Phía xa xa có nhà nổi lửa nấu cơm, nhưng họ cũng chỉ lấy vài cục gạch đỏ đắp bùn lên thành một bệ bếp cao chừng nửa thước, bên trên kê một cái nồi lớn, bên dưới thì nhóm củi.


Chỉ tính lều vải không đã có mười mấy, hai chục cái, cô cũng không thể bất chấp mà mở từng liều một ra kiểm tra xem có Nghiêu Thiện hay không.


Lý Đông Phóng đến căn phòng lợp bằng tôn ngồi xuống, tuy ở trong phòng nhưng dưới chân vẫn còn bùn lầy, thấy người phụ trách bưng nước ấm đến, bèn đứng dậy nói, “Không cần đâu.”


Anh uống một hớp nước rồi đặt xuống, nhìn đối phương, “Không giấu gì anh, tôi chạy cả đêm đến đây cũng chỉ vì tìm người. Vợ tôi lại tốt bụng, trên đường đi cô ấy nói rằng dù không tìm thấy em gái thì cũng phải mang đồ sang cứu trợ, người ở đây nhất định sẽ cần đến.”


Đối phương đáp lại một tiếng rồi hỏi, “Hai người tìm ai? Đã tìm thấy chưa?”
“Bọn tôi vừa từ trấn Cửu Thủy tới đây, cả trấn không còn ai cả.”
“Tên người đó là gì, nếu như ở đây thì tôi có thể giúp hai người tìm xem.”


“Tên là Nghiêu Thiện, nữ, Nghiêu trong Nghiêu Thuấn, Thiện trong lương thiện.”
Người phụ trách quay sang nói với người bên cạnh, “Cậu đi kiểm tra thử xem.”


Nói xong lại quay sang giải thích với Lý Đông Phóng, “Chỉ cần là người đã từng ở đây hoặc nhận đồ tại đây thì bọn tôi đều ghi chép lại, thú thật tôi không phải là người của trấn Cửu Thủy, anh nói vậy tôi cũng không rõ lắm.”


Nghiêu Trăn nghe thấy có thể tra sổ ghi chép thì thở phào nhẹ nhõm, người phụ trách còn nói, “Trong nhà có còn ai không? Hai người cũng biết mà, có vài nơi vẫn còn phong kiến, lúc hỏi thăm, nói tên người phụ nữ thì không chắc chắn có người biết, nhưng nói tên người đàn ông trong nhà thì ai cũng biết.”


Lý Đông Phóng nhìn sang Nghiêu Trăn, cô lắc đầu, từ đó đến giờ Nghiêu Thiện chưa từng nhắc tới, cô cũng không hỏi đến. Nghiêu Thiện ít khi nào nói đến chuyện tình cảm, khi kết hôn con bé mới nói với cô, mà bọn họ gọi điện thoại chỉ có duy nhất một hình thức, vì cô sợ Chu Tuấn nghe lén, càng sợ Lý Đông Phóng nghe thấy những gì cô không nên nói.


Ở đây có cả nghìn người, dù có tra danh sách cũng phải tốn kha khá thời gian, bọn họ được cho ăn một ngày ba bữa, có người chuyên môn phụ trách việc này, Lý Đông Phóng và Nghiêu Trăn lại mang nhiều đồ ăn và thức uống như thế, bữa cơm cũng tự nhiên hơn.


Biết Lý Đông Phóng đang bị thương, bọn họ còn sắp xếp cho anh một căn phòng lợp tôn trống, nếu không tìm được người thì có thể nghỉ chân ở đây một đêm. Nghiêu Trăn quan sát một lúc, hình như đây là một căn phòng chứa đồ, sau khi dùng hết thì còn dư ra, trong phòng chỉ có hai tấm đệm chống ẩm, phía trên phủ chăn bông, tuy không ướt đến nỗi vắt ra nước, nhưng lại ảnh hưởng đến tình trạng phục hồi vết thương của anh.


Cô ngồi xổm bên chân anh, “Bảo Lưu Quốc Yến đưa anh về đi, em ở đây là được rồi.”
Anh nhìn cô, “Nếu tìm được em gái em, em định mang con bé cao chạy xa bay à?”
Cô cười khổ, “Bây giờ là thời đại thông tin phát triển, có thể trốn đi đâu chứ…”


“Em biết là tốt rồi, tuy anh không kiến nghị em ở lại nhà họ Lý tiếp tục làm cháu gái anh, nhưng trước mắt thì đây là lựa chọn tốt nhất.”
Anh nói xong, im lặng một lát, “Nếu em mà cứ đi như thế, chính là không chịu trách nhiệm với anh.”


“Hả?” Nghiêu Trăn chớp mắt nhìn anh, ngơ ngác, “Em chịu trách nhiệm gì với anh? Rõ ràng là em bị thiệt thòi mà.”
Anh cười, “Biết mình thiệt thòi thì càng không thể đi, phải đòi lại tiền vốn.”
Cô ɭϊếʍƈ môi, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Đòi thế nào?”
“Em nói xem?”


Đôi mắt Nghiêu Trăn ngập nước, “Chỉ cần anh cứu được em gái em, em sẽ… chịu trách nhiệm với anh.”
Anh híp mắt lại, yết hầu khẽ trượt, khích lệ cô nói tiếp, “Em nói anh nghe thử xem.”
“Đưa em gái em ra khỏi trấn Cửu Thủy, em biết anh có khả năng bảo vệ con bé…”


“Sao em lại chắc chắn rằng anh có thể bảo vệ cô ấy? Chu Tuấn là xã hội đen em cũng biết mà, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, suýt nữa anh đã mất mạng rồi, chuyện này anh không dám hứa với em đâu, sợ em thất vọng.”


Cô há miệng, nói thẳng với anh, “Hôm qua lúc thay băng ở nhà trọ, em phát hiện bên hông anh có cất một khẩu súng, em chỉ nghĩ, ai lại dám cầm món đồ này ra ngoài, chỉ có người trong nghề mới có loại đồ này.”


Lý Đông Phóng ngạc nhiên, “Hóa ra em nói đến chuyện này, định lấy chuyện này ra tố cáo anh à?”
Nghiêu Trăn, “…” Cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng quả thật đây có thể xem như bằng chứng để tố cáo anh, nhưng cô không thích tiết mục “yêu nhau lắm cắn nhau đau” này.


“Đây là đồ của một người bạn tặng cho anh, anh không dám chạm vào, nếu không đâu có suýt chết ở Singapore. Bất đắc dĩ lắm anh mới mang theo bên mình.”
Cô nhìn anh chằm chằm, “Ý anh là anh không biết dùng ư?”
“Biết một chút.” Anh giải thích, “Đã từng sử dụng ở trường bắn súng.”


Cô không biết Lý Đông Phóng nói thật hay nói chơi, nhưng rồi ngẫm nghĩ, ai lại có thể tặng súng cho bạn bè chứ? Người có thể tặng súng là bạn thế nào? Cho nên, dù anh không thẳng thắn, Nghiêu Trăn cũng biết anh không hề đơn giản như cô nghĩ. Chuyện mà anh lo lắng, cô cũng có thể hiểu, vì nếu dính dáng vào cũng không phải chuyện gì tốt, thế nên anh không dám khoe khoang.


Người làm ăn thì phải để ý khắp nơi, quan hệ phải rộng, cô đoán Lý Đông Phóng có bạn bè trong giới xã hội đen, nhưng anh chỉ có một mình, không có liên lụy gì, không giống như Chu Tuấn.


Trong phòng yên lặng vài phút, Lý Đông Phóng nhìn cô, “Đề nghị của em đúng là hấp dẫn, nhưng mà…”
Anh im lặng, như cười như không.
Cô nhìn anh, ý anh muốn ám chỉ cô phải có biểu hiện ngay bây giờ ư?


Nghiêu Trăn quay lại nhìn căn phòng, không biết Lưu Quốc Yến đã đi đâu, cô lấy hết can đảm chủ động ngồi sát cạnh anh, trái tim cứ nhảy loạn lên, cô cúi đầu định hôn anh.
Lý Đông Phóng sững sốt vài giây, đặt ngón trỏ lên môi cô rồi đẩy cô ra.


Nghiêu Trăn mở mắt ra, lần đầu tiên cô chủ động mà lại bị anh cự tuyệt, gương mặt đỏ bừng vì lúng túng.


Không nhìn ra vẻ vui giận trên mặt anh, “Anh không thích loại giao dịch kiểu này… Bây giờ anh chỉ muốn biết, cái hôm ở biệt thự Trung Ảnh, em để anh muốn làm gì thì làm là muốn gài bẫy anh có phải không?”
“Bẫy gì?” Nghiêu Trăn chẳng hiểu tại sao anh lại hỏi thế.


“Tình cảm chỉ đẹp khi đôi bên tình nguyện, em muốn nhờ anh cứu em gái em thì cứ nói, vì sao lại để chuyện anh cứu em gái em và chuyện của chúng ta nhập thành một? Là do em cảm thấy anh không bắt được tim em, hay là cảm thấy anh háo sắc nhưng không tìm được đàn bà hả?”


Lý Đông Phóng lạnh lùng nhìn cô.