Lý Đông Phóng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, thân thể cường tráng, đang độ sung mãn nhất. Vì thế khả năng hồi phục của anh cũng rất mạnh, mới nằm được hai ngày anh đã bắt đầu đòi xuống giường.
Sau khi Ninh Mật đi theo Lưu Quốc Yến vào nhà liền thấy anh đứng ở đấy, Lâm Hựu đứng một bên đỡ anh. Trên mu bàn tay Lý Đông Phóng đang ghim kim tiêm, còn cả nửa bình truyền chưa truyền xong, cho nên Lâm Hựu đứng bên cạnh vừa dìu vừa cầm bình truyền nước giúp anh.
Khí sắc của anh hôm nay đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, mặt mày cũng hồng hào hơn. Tuy nhiên đôi môi vẫn còn hơi tái nhợt của một người bệnh, khô rang, khóe môi còn bị bong chút da.
Ninh Mật đặt bình giữ ấm trong tay xuống bàn, nhìn anh, “Em nói với dì Tôn là có người bạn bị bệnh nên muốn đi thăm cô ấy, định nấu canh gà ác bồi bổ cho cô ấy, thế là dì Tôn liền giúp em làm.”
“Em cũng biết nấu canh à?”
“Cứ cho là thế đi.” Ninh Mật không hề khiêm tốn, “Em nấu mất ba tiếng, thịt gà đã được gỡ xương, vị canh đậm đà, em bỏ ít muối lắm, có lẽ sẽ hơi nhạt, nhưng bỏ nhiều muối thì mất chất. Hơn nữa bây giờ anh đang bị thương nên không được ăn quá mặn.”
Anh gật đầu, vịn vào sofa rồi ngồi xuống, đưa tay nhận chén canh của cô thử một miếng. Hương vị quả thật khá nhạt, hơi khó uống, còn tanh hơn cả canh gà dì Tôn nấu, nhưng cô lại có lòng nên anh cũng không thể bắt bẻ.
“Ừm, ngon lắm.” Anh lại húp thêm một miếng, “Rất vừa miệng anh.”
Từ lúc anh cầm chén canh lên thì Ninh Mật đã nhìn anh không chớp mắt. Trong đôi mắt hiện lên vẻ hồi hộp, nghe anh khen mình, cô vui mừng đáp, “Thật ư, lần đầu tiên em làm cũng khá thành công đấy chứ.”
Thật ra Lý Đông Phóng mới vừa ăn cơm, hơn hai giờ chiều anh mới ăn cơm trưa, bây giờ mới bốn giờ. Tuy không thấy đói, nhưng vì nể mặt cô nên anh ăn một chén canh, lại gặm thêm ba bốn miếng xương.
Lâm Hựu mới là người đói bụng nhất, chạy cả ngày phá án, bây giờ bụng lại réo vang, thấy Lý Đông Phóng ăn ngon lành, anh ta không kiềm lòng được mà ɭϊếʍƈ môi. Lúc Ninh Mật múc canh cho anh ta, anh ta cũng không hề khách sáo, cầm chén lên là ăn ngay.
Thịt gà cũng được, độ lửa vừa đủ, nhưng hương vị cứ kì kì thế nào. Anh ta nếm thử nước canh, ngay lập tức nhếch môi lên, rút giấy lau đi nước canh còn dính trên môi.
Ninh Mật thấy vẻ mặt anh ta khang khác, nghi ngờ nhìn sang, “Thái độ của anh là sao đấy?”
Lâm Hựu lắc đầu, không hề cà khịa cô mà ngược lại lau tay rồi nói với Lý Đông Phóng, “Mỗi người có khẩu vị khác nhau, có lẽ là gu tôi khác với anh họ.”
Một câu không đầu không đuôi nhưng Lý Đông Phóng lại hiểu hết, anh nhìn anh ta rồi nói, “Ăn hết đi, đồ Ninh Mật nấu mang theo tấm lòng của cô ấy. Nếu cậu đã ăn thử rồi thì ăn cho hết, còn dư nửa chén cũng không ai húp dùm cậu đâu.”
Lâm Hựu, “Em ăn rồi mà, là do nóng quá nên đổ mồ hôi, đợi lát em lại ăn tiếp.”
Lưu Quốc Yến cũng ăn một chén, nhưng anh ta không nói gì, còn khom người dọn xương mà Lý Đông Phóng đã gặm xong.
Trợ lý đi theo Lý Đông Phóng sang Sing cũng đã về, cậu ta bệnh một trận, hiện giờ vẫn còn đang nằm viện. Lý Đông Phóng đoán cậu ta cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là bị dọa sợ, nhưng mà cậu ta cũng chẳng dễ dàng gì, vừa đi theo anh đã gặp họa sát thân, thế nên anh dặn dò Lưu Quốc Yến, “Ngày mai cậu mua đồ đến bệnh viện thăm trợ lý Tiền, dặn dò cậu ấy mấy câu.”
Về phần dặn dò cái gì thì anh không nói, Lưu Quốc Yến cũng không hỏi, có lẽ là đã đoán ra được.
Một lát sau bác sĩ Từ đã đến, kiểm tra vết thương của Lý Đông Phóng.
Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn lại hai người Ninh Mật và Lý Đông Phóng, bình truyền dịch đã hết, phải có người rút kim.
Lý Đông Phóng nghĩ cô không dám làm nên nhìn ra ngoài phòng, “Em gọi Lâm Hựu vào đi, cậu ta biết cách rút kim.”
Ninh Mật không hề ngước lên mà nói ngay, “Em cũng biết làm.”
Sau đó, cô cầm tay anh giúp anh rút kim một cách thuần thục, trong kim vẫn còn chút dịch truyền, cô không để nó nhỏ ra ngoài mà ghim lại vào bình ngay.
Lý Đông Phóng nhìn cô như có điều suy nghĩ, “Không lẽ trước đây em học y hả?”
Cô nghe thấy thế thì cười, lắc đầu đáp, “Không phải, sao anh lại hỏi thế?”
“Trông em rất quen tay.”
“Lúc em gái em còn nhỏ thì sức khỏe rất yếu…” Cô nói đến đây thì im bặt, đôi mắt hốt hoảng đầy bất an nhìn anh.
“Em còn có em gái nữa à?”
Lý Đông Phóng quan sát cô một lúc, hàng mày hơi nhíu lại, tuy anh có hơi giật mình nhưng cũng không kinh ngạc mấy.
Hô hấp Ninh Mật bất giác nhẹ lại, dè dặt nói, “Sức khỏe con bé không tốt, nó bị bệnh tim bẩm sinh, lúc trước nó thường phải nằm viện, em ở bệnh viện nhìn thấy nhiều nên cũng biết một chút.”
Nói xong, cô trông thấy ánh mắt anh đang nhìn mình trở nên phức tạp hơn, nhịn không được bèn nói, “Em tin anh nên mới nói cho anh biết, hy vọng anh đừng làm em thất vọng, đừng bao giờ nói chuyện này cho ai biết, bao gồm cả Lâm Hựu… Thân phận bây giờ của em vô cùng khó xử, cũng sẽ gặp nguy hiểm, em không muốn để nhiều người biết em còn có một người em gái.”
“Em gái em bây giờ đang ở đâu?”
Nói đến chuyện này chẳng khác gì gợi lên chuyện đau lòng của cô, Ninh Mật im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Hiện giờ con bé đang sống trong một thị trấn nhỏ cách đây rất xa, nghe nói đã lập gia đình rồi.”
Lý Đông Phóng khựng lại, “Nghe nói là sao?”
Hốc mắt Ninh Mật ửng đỏ, ra vẻ như không sao hết, “Bao nhiêu năm không gặp rồi, nó bảo sắp lấy chồng, nhưng em không có cơ hội trở về, lại càng không biết con bé có khỏe hay không.”
Quả thật Lý Đông Phóng không hề biết chuyện cô có em gái, lúc ấy Lâm Hựu tốn mấy ngày trời cũng chỉ điều tra ra lai lịch của cô. Nhưng dù sao cũng là chuyện hồi xưa, Chu Tuấn đã cố tình che giấu thân phận của cô, mà cô lại xuất hiện từ một địa phương xa xôi, đúng là chẳng thể tìm được tư liệu nào.
Ninh Mật nói hết ra, cô nói cho anh biết rằng tuy không có chuyện gì, nhưng bị Chu Tuấn giám sát, lấy em gái uy hϊế͙p͙ cô. Nhưng lời đến bên môi lại chần chừ không dám nói, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng may mà để Chu Tuấ biết thì em gái sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ Lý Đông Phóng đã khó bảo vệ bản thân rồi, kẻ thù lại ở một nơi bí mật nào đó, làm gì còn sức lực mà quan tâm chuyện người khác.
Lần này Lý Đông Phóng cũng đã khiến Ninh Mật sợ hãi một phen. Thứ nhất là cô sợ Lý Đông Phóng thật sự đã chết, thứ hai là nhận ra thực lực của Chu Tuấn và Trương Minh Côn.
Cô vẫn chưa thăm dò thực lực của Lý Đông Phóng. cô chỉ biết hiện giờ anh đang được Lâm Hựu bảo vệ.
Bây giờ cô vẫn chưa thích anh, chưa tin tưởng anh đến độ làm việc nghĩa chẳng từ nan, nên cô không thể nào bỏ mặc an nguy của em gái mình.
“Nghĩ lại cũng không phải chuyện gì khó, lần khác anh đi công tác sẽ mang em theo, hoặc lấy cớ đưa em đi du lịch, Trương Minh Côn cũng không thể nói gì đâu.” Anh nói đến đây thì dừng lại, “Phải xem em có bằng lòng tin tưởng anh không đã.”
Ninh Mật nhìn anh, gật đầu thật mạnh, “Vâng.”
Trong nhà có Trương Minh Côn, cô ăn cơm hay làm gì cũng đều thấy ngột ngạt, hôm nay phải khó khăn lắm cô mới được đến biệt thự Trung Ảnh thăm anh, cơ hội hiếm có, cô không muốn tốn thời gian để nói mấy chuyện không vui.
Cô đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng vui tươi hơn, “Đừng nói chuyện này nữa, trông anh hôm nay rất có tinh thần, có phải vết thương không còn đau nữa đúng không?”
Đau thì vẫn đau, nhưng vết thương khép miệng cũng rất nhanh
Được cô đỡ nằm xuống, anh lên tiếng nhắc nhở, “Phải thay thuốc rồi, em xem xem Lâm Hựu có ở thư phòng không?”
Ninh Mật nói, “Để em làm cho.”
“Anh sợ sẽ dọa em đấy.”
“Có gì mà em chưa thấy chứ, em không có yếu đuối thế đâu.” Cô kiên trì nói với anh.
Lý Đông Phóng không từ chối nữa, chỉ ngăn kéo tầng ba của tủ dưới đầu giường, “Băng gạc, băng keo, tăm bông và cả thuốc bôi đều ở trong đó cả.”
Cô nghe lời anh mở ngăn kéo ra, lấy đồ đặt lên mặt bàn.
Anh giải thích trình tự ở bên tai cô, “Em đừng cắt băng gạt dài quá, em nhắm cỡ cỡ ở trên người anh là được… Còn thoa thuốc, em cứ lau bằng cồn iot trước rồi thoa thuốc sau.”
“Vâng.”
Ninh Mật nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc trên người anh ra, cô cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn hết hồn, tay cô run lên, cứ nhìn mãi một hồi mới dời mắt sang chỗ khác.
Phần da thịt xung quanh đã bắt đầu đóng vảy, dần dần tiến vào phía trong.
Cô cụp mắt, cắn môi giúp anh rửa sạch vết thương.
Lý Đông Phóng cất giọng bình tĩnh, “Em nhẹ tay quá lau không sạch đâu, mạnh thêm tí nữa cũng không sao.”
Sống lưng cô bắt đầu toát mồ hôi, cô dừng lại vài giây rồi cầm bông gòn lau mạnh thêm một tí.
Anh khẽ rên lên, hàng mày nhíu chặt, hai mắt khép chặt.
Ninh Mật không nỡ nhìn, khẽ hỏi, “Có phải em mạnh tay quá không?”
“Vẫn chịu được.” Anh cắn răng hít một hơi thật sâu, “Lâm Hựu còn mạnh tay hơn em nhiều.”
“Thế sao vừa rồi anh còn bảo để anh ta thay băng…”
Lý Đông Phóng không lên tiếng, chờ đến khi cô bôi thuốc xong rồi bắt đầu băng lại anh mới thấy bớt đau, trên trán toát mồ hôi nhễ nhại, nhưng cô lại không thấy anh há miệng kêu đau.
Ninh Mật lại thầm nể anh thêm vài phần.
“Tay không đủ lực thì sẽ không lau hết nước nhầy từ vết thương, thuốc không thấm vào vết thương thì tiến độ lành cũng chậm lại.”
Ninh Mật dán băng y tế lên, ngẩng đầu nhìn anh, “Lúc nãy bác sĩ Từ kiểm tra có nói gì không anh?”
“Ông ấy bảo hồi phục khá tốt.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thả lỏng rồi mới phát hiện ra anh không mặc quần áo, trần trùi trụi.
Trượt theo phần cơ bụng xuống dưới, phần tam giác bí ẩn như ẩn như hiện, trông vô cùng gợi cảm.
Mặt cô hơi nóng lên, đưa tay kéo chăn định che lại cảnh hở hang của anh.
Lý Đông Phóng trầm ngâm một lát, “Anh nóng quá.”
Cô lặng lẽ ngước lên nhìn anh, “Lý Đông Phóng.”
Giọng cô nhẹ nhàng lại mềm mại, Lý Đông Phóng thầm nghĩ, giọng của con gái quả thật êm tai.
Anh hỏi cô, “Sao thế?”
Cô bảo, “Em phải đi đây.”
Anh nghe thế thì nhíu mày, nhìn đồng hồ, thời gian thấm thoát trôi qua, mới chớp mắt mà trời đã sụp tối rồi.
Ninh Mật nhìn anh, có hơi không vui, “Em không muốn về.”
“Sao thế?”
“Mấy ngày nay anh không có ở nhà, Trương Minh Côn về thường lắm, cuộc sống của em không được tốt.”
Anh nghe vậy tuy trong lòng có hơi mừng thầm, nhưng chỉ có thể an ủi, “Nếu không có gì thì em ở trên lầu đi, đừng xuống dưới nhà.”
Cô vẫn buồn, “Nhưng mà em cũng phải xuống dưới ăn cơm chứ… Mấy bữa nay cứ tới giờ ăn là ông ta nhìn em chằm chằm làm em ăn không tiêu, đến tối là lại đau bụng. Anh có thể dọn ra ở riêng, Ninh Mật thì không được hả?”
Lý Đông Phóng đưa tay nhéo cằm cô, “Ninh Mật là con gái, còn nhỏ lại chưa kết hôn, theo lẽ thường thì không thể ra ở riêng. Không giống với anh.”
“Anh cũng chưa kết hôn mà.”
“Anh là đàn ông.”
“Nam nữ bình đẳng.”
Anh lắc đầu cười cười, “Không được là không được, ở đâu ra lắm lí do như thế.”
Cô hạ giọng năn nỉ anh, “Hay là anh nói với Trương Minh Côn cho em đến ở ký túc xá của trường đi. Thật ra ban đầu ông ấy cũng muốn em ở ký túc xá, không gặp anh thường thì không dễ bị lộ.”
Giọng nói mềm mại dịu dàng như thế khiến Lý Đông Phóng không thể nào từ chối, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chờ vết thương lành lại anh sẽ giúp em.”
Ninh Mật mỉm cười, quen rồi đúng là khác hẳn, chỉ cần cô làm nũng một tí là được ngay. Nếu cô ở ký túc xá thì sẽ bớt lo hơn, mỗi tuần về thăm ông cụ một lần là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.