Ninh Mật không dám đi tìm Chu Tuấn để thăm dò tin tức, hiện giờ phần lớn thời gian Lý Nguyệt đều ở bên này, Trương Minh Côn biệt tăm vài ba ngày cũng là chuyện bình thường.
Sáng sớm nay ông cụ thấy trong người không khỏe, bác sĩ vội vàng chạy đến.
Nhìn dì Tôn chạy ra chạy vào, Ninh Mật âm thầm lau mồ hôi. Ông cụ không bước chân ra khỏi nhà, nhưng không có nghĩa là ông không nghe thấy những chuyện ở bên ngoài. Không biết có phải do ông đã nghe phong thanh gì hay không… Nhưng ông cụ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện trong thời khắc mấu chốt thế này.
Đã hai ngày hai đêm rồi, chẳng lẽ Lý Đông Phóng không cứu được, ông cụ đã hay tin? Càng nghĩ càng thấy bất ổn, nhưng cô không nhịn được mà cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tay chân cô lạnh buốt.
Dì Tôn không chuẩn bị bữa sáng, Lý Nguyệt cũng không có tâm trạng gì. Tài xế Lưu Quốc Yến cũng chính là Tiểu Lưu, anh ta đã đến đây từ sớm, mang theo hai hộp đựng thức ăn, bánh bao chiên của Tô Ký và cả sữa đậu nành mua ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa gần đó.
Ninh Mật có tiết học vào lúc mười giờ nên cô gắng gượng nuốt hai cái bánh bao.
Trước đây Lưu Quốc Yến là tài xế của Lý Đông Phóng, từ khi cô đến thì được phân công đưa đón cô đi học, anh ta đi theo Lý Đông Phóng đã lâu nên mưa dầm thấm đất, cũng có chút kiến thức. Năm nay, anh ta đã ba mươi tuổi, có hơi phát tướng một tí, mái tóc lưa thưa, bụng bia, trông có phần phúc tướng.
Lưu Quốc Yến đang rửa xe trong sân, tay cầm khăn lau cốp phía sau, không cẩn thận nên ống quần bị vòi xịt nước bắn vào, anh ta xắn quần lền, vắt khăn lau cho thật khô.
Cây cối ở trong sân khá nhiều, nên buổi sáng không nhìn thấy mặt trời, bầu không khí ở nhà có hơi se lạnh, hơi gió lượn quanh mang theo chút lành lạnh.
Ninh Mật mặc một bộ đồ thể thao, khoanh tay bước ra ngoài.
Lưu Yên Quốc gom máy hút bụi lại, hỏi cô, “Cô ăn xong rồi hả?”
“Vâng.”
“Hôm nay tôi không đi học, ông nội không khỏe nên anh cứ bận việc của anh đi.”
Anh ta vặn vòi nước giặt sạch khăn lau, động tác từ tốn, “Lý tổng cũng có ý đó.”
Ninh Mật ngớ ra.
“Tôi đến đưa cô sang biệt thự Trung Ảnh.”
Mất mấy giây cô mới phản ứng lại, “Chú ấy về nước rồi ạ?”
“Đúng vậy.”
“Sao chú ấy không về nhà, cũng không nói gì với cô thế?”
Lưu Yến Quốc không nói nhiều, “Lý tổng tạm thời ở biệt thự Trung Ảnh, anh ấy thấy chỗ đó yên tĩnh hơn.”
Ninh Mật không tin lời giải thích này của anh ta, dù anh ta nói gì, tất cả đều đã được Lý Đông Phóng dặn dò. Cô nghĩ mình sắp được gặp Lý Đông Phóng nên cũng không chú ý lắng nghe tài xế nói gì.
Nhưng mí mắt cứ giật mãi, cô luôn có cảm giác bất an trong lòng.
Ninh Mật quay vào nhà thay đồ, lúc đi ra lại thấy Lưu Quốc Yến vẫn chưa chuẩn bị xong, xe đã rửa bóng loáng, nhưng anh ta lại kéo ống nước đi tưới hoa.
Ninh Mật có hơi bất mãn, cô nhíu mày, có người thì vội muốn chết, có người lại cứ lằng nhà lằng nhằng. Dù đã cố gắng nhưng cô vẫn không nhịn được, nhìn anh ta rồi hỏi, “Chúng ta đi chưa?”
“À.” Anh ta lau tay, tắt vòi nước, kéo máy hút bụi cất vào ga ra để xe, Ninh Mật giúp anh ta cầm thùng nước đến.
Ninh Mật đã từng đến biệt thự Trung Ảnh một lần, là cái đêm trước ngày anh đi công tác. Đêm ấy, trời mưa tầm tã, tối đen như mực, lúc ấy đầu óc còn choáng váng. Còn hôm nay, khi cô đến đây, mặt trời ở trên cao tít, nhìn rõ cảnh vật xung quanh, lúc vào cửa còn ngỡ như không phải cùng một nhà.
Lưu Yến Quốc đưa cô vào cửa rồi thôi, cô đi đến phòng khách, trông thấy Lâm Hựu đang khoanh tay đứng trước cửa sổ sát sàn ngắm cảnh bên ngoài. Anh ta quay lại nhìn cô, trong ánh mắt hiện rõ sự không hoan nghênh.
Phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện.
“Đã cầm máu rồi, bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt thì ở nhà cũng giống như đến bệnh viện.”
“Làm phiền bác sĩ Từ rồi.”
“Không có gì.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi mà Ninh Mật đã biết chuyện Lý Đông Phóng bị thương, lòng cô khẽ siết lại, nhấc chân định vào trong đó.
Lâm Hựu kéo cô lại, “Anh ấy không mặc đồ.”
Ninh Mật khựng lại, nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng kỳ quái, sau khi hối hận lại thấy mặt mình đỏ bừng bừng.
Không biết Lý Đông Phóng sao lại bị thương, bị thương ra sao, cô chờ ở bên ngoài sốt ruột không thôi.
Lâm Hựu vẫn chưa biết chuyện giữa cô và Lý Đông Phóng, anh ta chỉ nói, “Bác sĩ đang kiểm tra vết thương, kiểm tra xong rồi cô hẳn vào.”
Ninh Mật hất tay anh ta ra, cụp mắt đi tới ghế sofa ngồi chờ.
Bác sĩ tiêm xong rồi rửa tay, Lâm Hựu bước vào mặc đồ cho Lý Đông Phóng.
Cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng, cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vô cùng rõ ràng.
Ngay lúc này, cô lại nghe Lý Đông Phóng gọi tên mình, “Ninh Mật, em vào đi.”
Ninh Mật vội bỏ túi xuống rồi đứng dậy, bỗng nhiên cô lại thấy sợ, trong lòng rối ren, cô hít một hơi thật sâu, bước chân đã không còn vội vàng như lúc nãy.
Lý Đông Phóng nằm trên giường, nửa người dưới được chăn che kín, anh để trần nửa người trên, bên eo quấn băng trắng, đại khá có thể nhận ra vị trí của vết thương. Vì vừa bôi thuốc nên băng gạc bị thấm một lớp nước thuốc màu vàng.
Sau lưng anh được kê hai cái gối, cánh tay đang truyền nước biển, trên kệ đầu giường còn treo năm bình thuốc.
Ninh Mật có phần lạ lẫm khi nhìn thấy anh, dường như đã qua mấy đời, phần lớn là kích động, hốc mắt cô đỏ ửng, còn pha lẫn chút thẹn thùng.
Anh thoải mái đưa tay về phía cô, “Em đến đây.”
Giọng anh khàn khàn, cô vừa nghe liền biết hiện giờ anh đang rất yếu.
Ninh Mật chần chừ bước qua đó, Lâm Hựu cảm thấy hiện tại mình khá chướng mắt, chỉ biết lườm Lý Đông Phóng bằng ánh mắt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.
Hai người nhìn nhau, Lý Đông Phóng lên tiếng hỏi cô, “Sao thế, mấy ngày không gặp mà đã không nhận ra anh rồi à?”
Lúc ấy Ninh Mật mới đưa tay nắm tay anh, ngón tay anh lành lạnh. Lẽ ra lòng bàn tay phải ấm áp mới đúng chứ.
Trong lòng cô rối như tơ vò, vội vàng cụp mắt xuống rồi nói, “Em xin lỗi…”. Ngay sau đó, nước mắt cô rơi xuống.
Lý Đông Phóng hỏi, “Xin lỗi gì thế?”
Ninh Mật hít mũi lắc lắc đầu, cố gắng không rơi nước mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ ửng, trông cô vô cùng tội nghiệp.
Cô cất giọng lí nhí hỏi anh, “Có phải anh suýt nữa là chết rồi không?”
Lý Đông Phóng nhìn cô một hồi lâu, “Chưa tới mức đó đâu, lúc trước thầy bói có phán, mạng anh cứng lắm.”
Ninh Mật nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn miệng vết thương của anh. Cô biết rõ tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, cho nên Lâm Hựu mới bay trong đêm sang Singapore để cứu anh, lúc về cũng lặng lẽ. Lâm Hựu là cảnh sát, anh ta từng chứng kiến biết bao nhiêu sóng to gió lớn, ngay cả anh ta còn sợ thì đủ biết được sự việc nó nghiêm trọng đến mức nào.
“Sao điện thoại anh cứ tắt máy thế, em gọi không được…”
“Sau khi xảy ra chuyện anh liền tắt máy, sợ mang theo điện thoại sẽ làm lộ tung tích. Nửa đêm đã quay trở về, đến bây giờ vẫn chưa mở ra xem. Em ăn sáng chưa? Anh bảo Tiểu Lưu mua bánh bao chiên Tô Ký cho em đó. Lúc trước anh rất thích bánh bao chiên của tiệm đó, nhưng phiền một nỗi là phải xếp hàng, sáng sớm nhiều người mua lắm.”
“Em ăn rồi, còn anh?”
“Anh vẫn chưa ăn, bác sĩ Từ đến kiểm tra vết thương trước.”
Lúc này Ninh Mật mới nhìn thấy trong giỏ rác có băng gạc vừa thay ra, dính máu đỏ tươi, tim cô khẽ nhói lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Cô lại nghe thấy anh lên tiếng, “Em gọi Lâm Hựu vô dọn đi, đừng bày ra đây dọa người.”
Cô không gọi Lâm Hựu, không muốn rời khỏi đây, ngốc nghếch hỏi anh, “Đau không anh?”
Lý Đông Phóng nắm lấy đầu ngón tay của cô, nói lảng sang chuyện khác, “Hai đêm rồi anh không được ngủ, còn Lâm Hựu ở trên máy bay lại ngủ say như heo. Anh nhìn mà ghét, suýt nữa là đạp cho cậu ta một cái rồi.”
Cô không cười nổi, chỉ thở dài thật sâu.
“Sáng nay ông nội không khỏe, phải gọi bác sĩ đến, em tưởng anh không xong rồi nên ông cụ mới nhận được tin…” Ninh Mật không nói tiếp được nữa, cúi đầu nở nụ cười gượng gạo, chần chờ một hồi mới hỏi anh, “Anh không nghi ngờ… nghi ngờ em vốn biết rõ nhưng không nói cho anh biết ư? Anh không sợ em cũng là một trong những người hại anh ư?”
Anh nghe thế thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô thật kỹ, một lát sau mới dời mắt.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng bên tai cô cứ ong lên, lại thấy có hơi hối hận khi hỏi anh như thế.
Lý Đông Phóng nhìn ly nước một hồi mới đáp, “Đây là chuyện giữa anh và bọn họ.”
Ninh Mật nhìn gương mặt tái nhợt của anh, khẽ trừng anh một cái.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí lúng túng, Lâm Hựu đẩy cửa ra, trong tay cầm theo một cái túi nilon, lấy tô ra, đổ mì vào.
Mì sợi nóng hôi hổi, mùi hành lá thơm nồng bay đến mũi Ninh Mật, Lâm Hựu đưa đũa cho Lý Đông Phóng, “Em vừa chạy ra ngoài mua đó, bây giờ anh đang kiêng nên tạm thời ăn chén mì sợi hành lá đi. Mì sợi cán bằng tay đó, trông cũng khá ngon, ngoại trừ dầu mè với muối ra thì không bỏ thêm gia vị nào cả.”
Lý Đông Phóng, “Cậu ăn chưa?’
“Em để bụng trưa nay ăn tiệc.” Lâm Hựu cười nói.
Ninh Mật đưa tay định cầm tô mì, “Để tôi đút anh ấy cho.”
Lâm Hựu né ra, đi vòng qua cô rồi đặt tô mì lên bàn, “Sao tôi yên tâm cho được, chẳng may cô lại giúp thêm một tay, bỏ thuốc chuột vô cho anh ấy ăn thì sao.”
Lý Đông Phóng không vui nhìn anh ta, Lâm Hựu chả quan tâm, nói hết những bất mãn trong lòng, “Đã chịu một vết dao rồi, tính kháng thuốc cũng chẳng còn tốt nữa đâu.”
Ninh Mật thế mới biết Lý Đông Phóng bị đâm, hôm qua Vu Thiến đến tìm cô, cô cứ nghĩ anh bị bắn.
Lâm Hựu kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô rồi nói tiếp, “Cháu gái à, cháu không biết chuyện ám sát anh ấy à? Người bên tổ chức của cháu không giao nhiệm vụ cho cháu hả?”
Ninh Mật hờ hững nhìn anh ta, giải thích, “Tôi chỉ là một con cờ, biết rất ít.”
“Nếu cô quan tâm đến chú cô thật lòng, thì cứ dứt khoát để Mission Impossible đi, cố gắng đi nghe ngóng tin tức nội bộ.” Lâm Hựu đặt đũa xuống, “Chứ đừng có mà gió thổi chiều nào theo chiều nấy. Lần này nếu như cô mật báo thì anh ấy cũng không phải chịu tội thế này…”
Lý Đông Phóng nhìn Lâm Hựu, “Được rồi… Tôi đói rồi, cảnh sát Lâm đừng có giảng đạo nữa.”
Mặt Ninh Mật tái đi, cúi đầu không nói gì.
Anh định ngồi dậy nói chuyện, nhưng vừa đưa tay lên đã động vào vết thương, cắn răng hít một hơi, sắc mặt còn tái hơn cả vừa nãy, Ninh Mật vội vàng đưa tay dìu anh, giúp anh chỉnh lại tư thế thoải mái.
Lâm Hựu nhìn đồng hồ, “Trong cục còn có việc, em đi trước đây, dù đã quay về nhưng anh cũng đừng có mà lơ là đấy.”
“Tôi đã sắp xếp rồi.”
Lâm Hựu rời đi, bác sĩ Từ đi nhờ xe anh ta nên cũng đi luôn. Không biết Lưu Yến Quốc đi đâu mà cũng không thấy ở lại.
Lâm Hựu nói một tràng dài đã khiến Ninh Mật khó chịu, cô bỗng chốc hiểu ra, anh ta đang nhắc nhở cô, đang cảnh cáo cô, khiến lòng cô rối bời, cảm giác áy náy lại tăng thêm.
Lý Đông Phóng hỏi, “Em nghĩ gì thế?”
Ninh Mật buồn bã muốn hỏi anh, có phải anh cũng mong em nghe ngóng tin tức rồi mật báo lại cho anh không, nhưng nhớ ra anh rất để ý Chu Tuấn, không đến mức đẩy bản thân cô sang đó.
Vu Thiến nhận được điện thoại báo bình an của Lâm Hựu mới thở phào nhẹ nhõm, không biết tình hình bên Ninh Mật ra sao, bèn gọi cho cô, “Lâm Hựu về rồi, Lý Đông Phóng cũng về luôn rồi. Lâm Hựu bảo vì Lý Đông Phóng bị cảnh sát bắt nhầm nên anh ấy mới bay sang đó, bây giờ đã không sao rồi, em đừng lo nhé.”
Lý Đông Phóng vừa ăn xong mì Lâm Hựu mua, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Ninh Mật sợ quấy rầy đến anh nên cầm điện thoại ra ngoài nghe, “Vâng, em cám ơn chị Thiến, em cũng vừa mới nghe nói chú ấy đã về.”
“Bây giờ em đang làm gì thế?”
“Em đang ở trên trường.” Ninh Mật thuận miệng nói đại, “Hôm nay em học nguyên ngày.”
“À, em có tiết hả, tối nay muốn cùng đi ăn tối không, gọi cả Lý Đông Phóng nữa?”
Cô khẽ vén tóc mái trước trán, đứng bên ban công nhìn phong cảnh xa xa. Lý Đông Phóng khá là tao nhã, trên ban công nhà anh bày một chậu cây không biết tên, nụ hoa vừa mới chớm nở. Cô ngắt một chiếc lá, đưa lên mũi ngửi thử, sau đó lại vứt đi.
“Em vẫn chưa thấy mặt mũi chú ấy đâu, hay là… chị gọi hỏi chú ấy thử xem?”
Vu Thiến ngẫm lại rồi thôi, dạo gần đây cô ấy không còn ghét Lý Đông Phóng như xưa, ngược lại lại thấy Ninh Mật có vấn đề.
Ninh Mật nói chuyện điện thoại xong liền quay lại, thấy Lý Đông Phóng đã nhắm mắt, hô hấp đều đều, tựa như đã thϊế͙p͙ đi.
Cô chậm rãi bước sang đó, xoay người ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt trắng nhợt của anh, không nhịn được bèn đưa tay lên sờ.
Gốc râu lún phún đâm vào tay cô, cơ bắp như ẩn như hiện lộ ra khỏi chăn, trông rất đẹp.
Cô vừa định rút tay lại, Lý Đông Phóng bỗng nhiên giữ chặt lấy cô, đôi mắt đen lay láy mở to.
“Em đánh thức anh hả?” Cô ngại ngùng hỏi.
Đôi môi tái nhợt của anh khẽ mấp máy, “Lâm Hựu đâu?”
“Đi rồi.”
“Bác sĩ Từ đâu?”
“Cũng đi luôn rồi.”
Anh không hỏi nữa, chỉ nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên anh đưa tay khóa chặt vai cô. Không chờ Ninh Mật phản ứng lại, đôi môi đã bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi của anh tiến vào, khiến nụ hôn càng thêm say đắm.