Tiến Vào Lòng Anh

Chương 31

Sắc mặt Ninh Mật vô cùng uể oải, cô cố gắng bước từng bước vào nhà. Lý Đông Phóng không định đi vào, anh nắm chặt tay giữ cô lại, “Em vào một mình nhé, anh phải đi ngay rồi.”
Cô gật đầu đáp, “Vâng.”


Vừa xoay người lại nghe anh nói, “Lát nữa anh sẽ gửi số điện thoại Lâm Hựu cho em, lúc anh không có ở đây nếu có chuyện gì thì em có thể tìm cậu ta.”
Ninh Mật nhìn anh, “Anh nói nghe ghê thế, em thì có thể có chuyện gì chứ.”
Lý Đông Phóng đút tay vào túi, nhìn cô, “Em vào đi.”


Cô không lưu luyến nữa, dứt khoát đẩy cửa bước vào nhà.
Dì Tôn đang quét dọn phòng khách, thấy cô bây giờ mới về nhà thì nhịn không được quan sát cô một lát. Bà thấy mặt cô hơi tái, quầng mắt xanh đen, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.
“Dì có chừa cơm lại này, cháu ăn cơm trưa chưa?”


Cô mệt mỏi đáp, “Lúc trưa cháu ăn ở ngoài với chú rồi ạ.”
Cô không biết Lý Đông Phóng giải thích thế nào với trong nhà, sợ nói nhiều sẽ bị lộ, cô cúi đầu đi lên lầu.


Lý Nguyệt thấy cô mặt ủ mày chau, nghĩ rằng vì Lý Đông Phóng đi công tác nên cô thấy buồn, liền quan tâm hỏi han, “Cháu ra ngoài chơi với bạn bè thường xuyên vào, đừng ở nhà hoài ngột ngạt. Con nhà người ta thường hay dẫn bạn về nhà chơi, cô vẫn chưa thấy bạn của cháu đấy.”


Ninh Mật cố gượng cười, “Cháu thấy ông nội không khỏe, nên sợ quấy rầy ông.”
Lý do này quá tuyệt, Lý Nguyệt nghe thấy thế thì rất vui mừng.


Ninh Mật leo lên đén tầng ba thì chóp mũi đã thấm mồ hôi, cơ thể cứ đau lâm râm. Cả người vừa khó chịu lại mệt mỏi, cứ như đã bị người khác rút mất xương vậy.


Cô chỉ vốn định nằm nghỉ một lát, một giờ rưỡi dậy phải đến trường, nhưng không ngờ vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Tôn Tú Ngọc vào phòng lấy quần áo bẩn, cô quấn chăn kín mít nên không hề hay biết. Bà ấy nghi ngờ nhìn cô hồi lâu, rồi sau đó khẽ khàng mở cửa đi ra ngoài.


Ninh Mật ngủ đến trưa. Hầu như cả ngày nay cô đều dành thời gian để ngủ.
Trời bên ngoài đã sụp tối, mặt trăng đã leo lên ngọn cây.
Tôn Tú Ngọc hầm canh cả một buổi chiều, hương vị đậm đà, đồ ăn đã được dọn lên sẵn, chỉ chờ mọi người ngồi vào bàn đầy đủ.


Lý Nguyệt cầm muỗng nếm thử canh, gật đầu, “Ninh Mật vẫn còn ngủ hả chị?”
Tôn Tú Ngọc ngờ ngợ đáp, “Hình như cả đêm qua không ngủ, vừa nãy tôi có gọi mấy lần mà không thấy con bé trả lời.”


Lý Nguyệt nhớ lại, “Hồi sáng lúc tôi nói chuyện với con bé hình như giọng của nó cũng khác, có khi nào con bé bị bệnh không? Chị lên xem thử xem.”
Dì Tôn nghĩ nghĩ, cũng có khả năng là thế, lúc con bé về nhà trông rất ốm yếu, chả có tinh thần, không bệnh thì là gì.


Bà vội vàng tháo tạp dề ra rồi đi lên lầu.
Đang ngủ say, Ninh Mật bỗng thấy có ai đó đang đẩy cô, cô khó chịu trở mình, miệng lẩm bẩm mấy câu.
Tôn Tú Ngọc tìm nhiệt kế, phẩy phẩy vài cái rồi bảo cô há miệng ngậm vào.


“Ôi.” Cô bị đánh thức nên không phân biệt rõ phương hướng, nhíu chặt hàng mày rồi từ từ mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực.
“Cháu có khó chịu chỗ nào không, sao cứ ngủ mãi thế, để dì đo nhiệt độ đã nào.”


Ninh Mật nghiêng đầu nhìn Tôn Tú Ngọc, cô từ từ ngồi dậy, nhả nhiệt kế ra, “Cháu… không khó chịu.”
“Thế sao cháu ngủ mãi thế? Dì gọi thế nào cũng không dậy.”
“… Cháu thấy hơi mệt.”


Cô không chịu phối hợp, dì Tôn cũng hết cách, đưa tay sờ thử trán cô, không thấy nóng thì nói, “Thế cháu xuống lầu ăn cơm đi.”
Ninh Mật ngáp một cái, vẫn chưa tỉnh táo, ngơ ngác một hồi mới hiểu ra rồi đi tắm rửa thay đồ.


Vương Tư Như nhắn tin Wechat cho cô, bảo rằng dưới chung cư mới mở một cửa hàng DIY, có thể làm ly tách thủ công. Cô ấy lấy được hai vé trải nghiệm, muốn cùng Ninh Mật đi đến đó.


Ninh Mật hỏi lại, [Ly này làm rồi có dùng được không? Mấy cái ly chúng ta hay dùng phải có hàm lượng chì đạt chuẩn mới được sử dụng ấy.]


Vừa gửi tin đi, Vương Tư Như giống như đang ôm điện thoại chờ tin nhắn của cô, lập tức trả lời lại, [Cái này chỉ dùng để trang trí thôi, cậu dùng nó làm ly thật à.]
[…]
[Làm tặng người mình thích ấy, vừa lãng mạn lại vừa có ý nghĩa nữa!]


Ninh Mật cảm giác bọn họ chỉ nhỏ hơn vài tuổi đã khác nhau, tuy ngây thơ nhưng lại rất đơn thuần và lãng mạn, có rất nhiều chỗ đáng giá mà cô cần học tập.


Mục đích của Vương Tư Như vô cùng rõ ràng, làm đồ để tặng người khác. Ninh Mật hỏi cô định tặng cho ai, đối phương chỉ lắc đầu mà không trả lời. Bấy giờ Ninh Mật mới nhận ra, con bé ngốc Vương Tư Như này cũng đã có người trong lòng rồi.


Mặt tiền cửa hàng này rất nhỏ, là một căn hộ khá tốt ở ngay lối vào của khu chung cư nhà Vương Tư Như. Khách đến cửa hàng không ít, đa phần là ba mẹ mang con đến, cũng có vài cặp đôi ở trường trung học bên cạnh, vì họ mặc đồng phục học sinh.


Hai người bọn cô đợi ngoài cổng một lúc lâu ông chủ mới sắp xếp chỗ cho bọn cô, trước tiên sẽ quan sát thợ làm để học hỏi xem làm thế nào, sau đó vẽ màu, cuối cùng đem nung lên, phải ba ngày sau mới có thể nhìn thấy thành phẩm. Ninh Mật tay chân vụng về, cố gắng lắm mới vẽ được hai đóa hoa lan.


Cô nhìn sang Vương Tư Như, nhìn thấy cô ấy đang vẽ ba chữ to “Cục cưng Doãn” dưới đáy ly.
Ninh Mật ngước cằm suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi cô ấy, “Cục cưng Doãn là ai thế?”
Vương Tư Như trừng cô, vội vàng giấu cái ly ra sau lưng.


Ninh Mật không hỏi nữa, cúi đầu nhìn cái ly trong tay mình, được người gợi ý, với lại dù sao đây cũng là đồ mình tự làm suốt ba ngày cũng là tấm lòng, thế nên cô viết lên ba chữ “LDF”.
Vương Tư Như sít lại gần hỏi, “Nghĩa là gì thế?”


Ninh Mật có hơi xấu hổ, chỉ vào cái ly rồi nói, “Luật lao động* á.”
*Lý Đông Phóng là LDF, luật lao động cũng là LDF.
“Sao tự dưng lại viết luật lao động thế?”
Cô cụp mắt trả lời, “Thì mình nghĩ gì viết đó thôi.”


Vương Tư Như không tin, nhìn ba chữ cái này ghép lại một hồi mà vẫn không ghép ra, nhẩm lại một loạt tên nam sinh trong lớp mình. Cuối cùng cô ấy kết luận — Ninh Mật có người trong lòng, nhưng người đó không phải bạn cùng lớp.


Vương Tư Như có một tính xấu chính là nhiều chuyện, tin này đến tai cô cũng đồng nghĩa với việc sẽ đến tai cả lớp. Lưu Vân là lớp trưởng nên quen biết rộng, suy xét đến cả nam sinh của lớp bên cạnh mà vẫn không tìm ra LDF là ai, cậu ta thua mà không thấy phục.
Thứ hai.


Ninh Mật xuống lầu ăn cơm thì nghe thấy Lý Nguyệt hỏi, “Đông Phóng sắp về rồi đúng không dì?”


Tôn Tú Ngọc nhớ ra, khều khều Lý Nguyệt, nói nhỏ, “Lần này Lý tổng đi công tác Singapore một tuần. Buổi sáng tôi đến biệt thự Trung Ảnh để dọn dẹp, đúng lúc gặp người giúp việc làm thêm giờ của Lý tổng thuê, người đó nói trong phòng tắm có vứt một chiếc váy đỏ bị rách tả tơi, hỏi tôi có giữ lại hay không. Lúc đó tôi cũng phân vân lắm.”


“Tôi nhìn thoáng qua, chẳng biết làm sao mà rách như thế, vậy thì còn mặc gì nữa. Cho nên tôi vứt đi luôn.”
Ninh Mật nghe mà tim đập loạn xạ, vừa chột dạ lại vừa xấu hổ, gương mặt phút chốc nóng bừng bừng, chỉ biết vùi đầu ăn cơm. Đôi mắt khẽ đảo qua đảo lại, len lén nhìn Lý Nguyệt.


Ánh mắt Lý Nguyệt sáng rực lên, nhìn về phía căn phòng của Lý Đông Phóng, “Có phải nó có bạn gái rồi không?”
Tôn Tú Ngọc bĩu môi lắc đầu, “Chưa chắc là bạn gái đâu, Lý tổng đã ba mươi rồi, bên người chẳng lẽ không có vài người?”


Lý Nguyệt nhìn sang Ninh Mật, chợt nhớ ra có cô nhóc này ở đây, nên không vui mấy, khẽ ho, “Có con nít ở đây nên đừng nói lung tung.”


Tôn Tú Ngọc hiểu ý bà, ngại ngùng cười rồi dặn dò Ninh Mật, “Ăn nhanh đi cháu, sáng nay cháu còn có tiết, bây giờ đã bảy giờ rưỡi rồi. Tiểu Lưu đang chờ cháu trong xe đấy.”


Ninh Mật vội vàng uống hết sữa, rút khăn lau miệng, không dám ngẩng đầu mà đi luôn. Trong lòng lại nhớ đến mấy lời dì Tôn nói — Chưa chắc là bạn gái, Lý tổng đã ba mươi rồi, bên người chẳng lẽ không có vài người.
Cô buồn bực cả một ngày.


Đến tối, Ninh Mật vừa nằm xuống giường thì Lý Đông Phóng gọi đến.
“Đang làm gì thế?”
“Em đang định ngủ.”
“Anh không có ở nhà nên ngủ sớm thế?” Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ là nghỉ ngơi lấy lại sức?
“Tám giờ sáng mai em có tiết.”
Lý Đông Phóng “Ừ” một tiếng.


Đã mấy ngày không gặp nhau nên hai người không biết phải nói gì. Cũng may là mấy bữa nay cô đi theo Vương Tư Như làm đồ thủ công, đầu óc đều đặt lên chuyện đó, chơi vui quá nên không có chuyện thấy mất mát khi anh rời đi.


Bên chỗ Lý Đông Phóng có hơi ồn ào, Ninh Mật đang định hỏi anh ở đâu thì bỗng nhiên bị cúp ngang, cô nhìn điện thoại hồi lâu, phân vân không biết có nên gọi lại hay không.


Trong quán bar bỗng nhiên xảy ra ầm ĩ, bên tai trợ lý toàn là tiếng chai bia bị đập vỡ. Bốn năm người xông về phía bọn họ, Lý Đông Phóng đang ở bên cạnh chớp mắt đã không thấy đâu, anh ta đứng sững ra một hồi, cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem lịch, từ lúc đi vào quán bar là mí mắt cứ giật mãi, cũng không biết là vì sao.


“Ting ting” điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Anh ta mở ra xem, ngay sau đó, cuống cuồng vắt chân lên cổ mà chạy, chạy đến một cái hẻm nhỏ, anh ta trông thấy Lý Đông Phóng đưa tay vẫy mình dưới ánh đèn tù mù.


Sống lưng trợ lý như tê dại, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, vừa đến gần đã nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Lý Đông Phóng, anh ta vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng chợt thấy ấm ấm, lại còn ướt ướt dính dính.
Anh ta cúi đầu nhìn xuống, cả tay đều dính máu tươi.


Sắc mặt anh ta trắng bệch, “Lý tổng, chuyện gì thế này?”
“La cái gì…” Lý Đông Phóng đè chặt tay, cắn răng nói, “Đừng để lộ ra ngoài, gọi xe đi.”
“Xe của chúng ta còn đỗ ở trước quán bar, để tôi lái xe.”


Lý Đông Phóng nghiêm mặt nhìn anh ta, nhịn cơn đau mà gằn từng chữ, “Tôi bảo là gọi xe, gọi taxi đi.”
“Vâng vâng.” Trợ lý đáp nhanh.


Lý Đông Phóng không dọa anh ta, thở dốc một hơi rồi nói, “Có người muốn nhân lúc tôi ở nước ngoài mà giết tôi, đám người đập phá trong quán bar vừa nãy chỉ để che mắt người khác mà thôi. Cho nên tạm thời không thể về khách sạn, tôi lại bị thương… nếu vào bệnh viện… cậu có muốn sống sót trở về nhà hay không?”


“Muốn.” Hốc mắt trợ lý bỗng ươn ướt, anh ta bị dọa đến nỗi bờ môi tím tái, “Lý tổng, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải tôi làm.”


Lý Đông Phóng không đáp lại anh ta, chỉ dặn dò, “Lát nữa nếu tôi mà hôn mê, dù có ở bệnh viện thì cậu cũng phải trông tôi suốt hai mươi bốn tiếng. Trước khi Lâm Hựu đến thì không được rời đi, có mắc tiểu thì cũng phải ráng nhịn…”
“Vâng.” Trợ lý đưa tay lau mồ hôi.


Anh nhìn trợ lý, “Trở về… trở về tôi sẽ thăng chức, tăng lương cho cậu.”
Trợ lý Tiền là một người thành thật, lớn thế này mà vẫn chưa từng nhìn thấy chuyện này, Lý Đông Phóng vừa dặn dò xong cũng lâm vào hôn mê. Cậu ta toát cả mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nghiêm chỉnh làm theo lời anh dặn.