Đi dạo hơn nửa ngày, Vũ La cũng không có phát hiện thứ gì đáng giá xuất thủ. Đến trưa, mọi người tìm một quán cơm, không có ý định ăn cơm, ngược lại gọi mấy hồ rượu ngon, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa số vừa uống rượu vừa quan sát náo nhiệt bên ngoài.
Lãng Hố Quy không ngừng nói chuyện “thiếu niên nghèo khó được dị bảo ở Tê Lan tập phất lên chỉ sau một đêm”. Dù sao câu chuyện này cũng hết sức phô biến, cũng không biết Lăng Hổ Quy nghe được ở đâu, lại có thể mồm năm miệng mười kể lại như vậy.
Vũ La ở bên cạnh lắng nghe, đã nhìn ra hiển nhiên Lăng Hổ Quy đã bị lây nhiễm loại chuyện như vậy quá nặng rồi. Y nói nước miếng tung bay, một lúc lâu sau chợt lộ ra mục đích chân chính của mình:
- Tiên sinh, Tê Lan tập này không chỉ có các đại thương hành mang bảo bối ra bán, những Tiên Nhân rải rác cũng tới đây bày hàng, trong đó cũng có đồ tốt. Chi bằng chiều nay chúng ta đi xem một chút?
Vũ La biết địa phương mà các Tiên Nhân rải rác bày hàng, gọi là Sa Giang bá, chính là một con đê vô cùng rộng lớn. Những kỳ tích mà Lăng Hổ Quy kể, cơ hồ đều xảy ra ở nơi này.
Vũ La cười một tiếng, không khỏi nhìn sang Lương Mạt Vũ, y cũng không khỏi tỏ ra bất đắc dĩ. Lăng Hổ Quy tính vô tư, có lúc còn mang chút ngày thơ giống như trẻ con.
- Được rồi, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì, cứ đi xem một chút đi.
Lăng Hổ Quy hoan hô một tiếng, vui vẻ rót rượu đầy chén cho Vũ La.
Sa Giang bá chính là đê trên Sa Giang hà.
Thật ra con sông này nước trong vô kể, sở dĩ được đặt tên Sa Giang là bởi vì mặt sông rộng rãi, nước trong suốt. Lúc ánh nắng chói chang chiếu xuống còn có thể nhìn thấy cát vàng óng ánh dưới đáy sông.
Nếu là ở Ngũ Phương giới, e rằng nơi này đã bị vô số người chen chúc tới đãi vàng, không còn cảnh tượng yên tĩnh vắng lặng như ở đây.
Chẳng qua là ở Tiên giới, vàng căn bản không coi vào đâu, không ai làm chuyện mất hứng chạy tới đây đãi vàng như vậy.
Sa Giang bá đặc biệt chỉ con đê ở bờ Nam Sa Giang hà. Con đê này vì Tê Lan tập, cho nên được mở rộng gấp mấy lần, hiện tại đã rộng chừng ba dặm.
Đoạn đê này được đặc biệt sơn màu trắng, dù phi hành trên không cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc bọn Vũ La tới đây, trên cả Sa Giang bá đã đầy ắp người, hiển nhiên cho dù là trên Tiên giới, người nghèo cũng rất nhiều. Những hoạt động của các đại thương hành đương nhiên là hấp dẫn, nhưng dù sao giá cả cũng quá cao. Mà ở những quầy hàng nhỏ thế này, giá cả bình dân hơn nhiều.
Lần này thấy được đông người như vậy, Vũ La có cảm giác như mình đã trở lại Ngũ Phương giới, bất giác mỉm cười, cũng hòa mình vào đám đông.
Đi tới Tiên giới hơn ba năm, dường như Vũ La vẫn không có cách nào dung nhập vào nơi này.
Người người chen lấn xô đẩy, Lăng Hổ Quy đi trước mở đường. Thân hình y vốn vạm vỡ cường tráng, không ngừng xô đẩy, với thực lực của y, dễ dàng mở ra một lối đi.
Trên thực tế Vũ La cũng hiểu, không phải là Lăng Hổ Quy không mua nổi những vật phẩm của các thương hành kia, cho nên mới chạy tới đây. Hoàn toàn là mê mẩn những câu chuyện như kỳ tích kia, cho nên muốn đích thân trải nghiệm một chuyến.
Đáng tiếc chuyện thủy chung vẫn là chuyện, Lăng Hổ Quy đi dạo qua liên tiếp mười mấy quầy hàng, không tìm được một món nào đáng để xuất thủ. Nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn dạo qua từng quầy từng quầy. Một buổi chiều cứ như vậy trôi qua trong lúc không hay không biết.
Thật ra Tiên Nhân có thể không ngủ, cho nên Tê Lan tập cũng là nhộn nhịp suốt đêm.
Vũ La thấy Lăng Hổ Quy vô cùng hăng hái, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mọi người phụng bồi y đi dạo một hơi đến quá nửa đêm, cuối cùng đã dạo qua tất cả quầy hàng trên Sa Giang bá một lần. Lăng Hổ Quy mua được vài món, nhưng Lăng Hổ Quy lấy mắt ra hiệu cho mọi người: Đừng đả kích y, để cho trẻ con vui vẻ một phen...
Vũ La cười thầm trong bụng, nhưng không nói toạc ra.
Từ Sa Giang bá đi ra, Vũ La thấy phía trước cách đó không xa có rất nhiều người xúm lại, vô cùng náo nhiệt. Không ngừng có từng làn khói lửa bốc lên trời, nổ tung giữa không trung, tạo thành hình dáng cố định.
Thì ra là địa bàn của Tiên Ma thương hành.
Tiên Ma thương hành là thương hành có quy mô lớn nhất trong Cửu Giới Tinh Hà, đương nhiên có phân hội của mình ở Tê Lan Tinh. Chỗ khói lửa nổ tung kia chính là tiêu ký của Tiên Ma thương hành.
Vũ La nhớ tới mình còn có ngọc bài khách quý cấp cao nhất của Tiên Ma thương hành, liền nói:
- Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút.
Đêm nay Triệu Hiểu Hiểu khổ không thể tả, nàng vì bảo vệ Vũ La, tự nhiên theo sát hắn nửa bước không rời, bị đám đông chen lấn quả thật có chút phiền não. Thấy Vũ La lại muốn đi xem náo nhiệt, trên gương mặt lạnh như băng cũng thoáng qua một nụ cười khổ.
Tinh lực Lăng Hổ Quy còn chưa phát tiết hết, lập tức xông lên phía trước.
Y lủi đầu vào trong đám đông, chỉ chốc lát sau lại chen ra ngoài, vẻ mặt hưng phấn vô cùng:
- Ha ha, là đổ thụ (đánh cuộc về cây)!
- Đổ thụ ư?
Đây là lần đầu tiên Vũ La nghe tới chuyện này.
Ngũ Phương giới có đổ thạch, đó là Phỉ thúy Nguyên Thạch, bất quá những thủ đoạn như vậy không đáng nhắc tới với những tu sĩ, bọn họ chỉ cần dùng nguyên hồn đảo qua là có thể biết được bên trong phỉ thúy rốt cục là chất liệu gì.
Nhưng đổ thụ này, hắn cũng mới nghe nói lần đầu tiên.
Tổ Thiên Thu bên cạnh giải thích:
- Đây cũng là một hoạt động đặc biệt của Tê Lan tập, do Tiên Ma thương hành tổ chức, mỗi lần Tê Lan tập, Tiên Ma thương hành đều cử hành hoạt động này, còn hấp dẫn người ta hơn cả đánh bạc.
- Cây mà bọn họ sử dụng đánh cuộc không phải là cây thông thường, mà là Bồng Kinh Thần Mộc...
- Ngươi nói cái gì?
Vũ La giật mình kinh hãi.
Tổ Thiên Thu tỏ ra bất ngờ:
- Bồng Kinh Thần Mộc, sao hả?
Vũ La ngàn vạn lần không ngờ rằng trên Tiên giới cũng có Bồng Kinh Thần Mộc, hắn lập tức chui vào trong đám đông:
- Đi, vào xem một chút.
Triệu Hiểu Hiểu vội vàng theo sát.
Lăng Hổ Quy dễ dàng giúp hắn xuyên qua đám người, chỉ thấy ở giữa là một mảnh đất trống rộng rãi, hàng chục người của Tiên Ma thương hành đang duy trì trật tự. Trung ương là một vòng nhỏ có hai mươi bốn tên vệ sĩ võ trang đầy đủ, tiên giáp sáng choang. Mà Giữa đám vệ sĩ này có một chiếc bồn đất cực lớn, đường kính vượt qua mười trượng.
Bồn đất này là một món Tiên Bảo có cấp bậc rất cao, bên trong có một không gian độc lập. Nhưng bên ngoài chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể thấy được không gian độc lập này, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị biểu diễn.
Trong không gian độc lập này trông rất nhiều gốc Bồng Kinh Thần Mộc.
Bởi vì không gian kia bị nén lại, những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này tự nhiên cùng thu nhỏ lại, chỉ bằng ngọn cỏ. Chỉ cần lấy ra khỏi đó, nó sẽ lập tức khôi phục lại độ lớn như thường.
Vũ La chỉ liếc mắt nhìn qua những gốc Bồng Kinh Thần Mộc ấy, cũng đã biết loài cây này là Bồng Kinh Thần Mộc thật sự. Chỉ bất quá có chỗ khác với Ngũ Phương giới, cũng không phải là khác về phẩm chất, rốt cục khác chỗ nào, hắn cũng không biết được rõ ràng.
Đang lúc này, người chủ trì đã bắt đầu giới thiệu:
- Chư vị, những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này đều là lấy từ những thế giới cấp thấp về đây, đã trải qua tinh phong rèn luyện, đạt tới tiêu chuẩn của tài liệu Tiên giới...
Vũ La lập tức hiểu ra điểm khác nhau, tinh phong rèn luyện!
Tinh phong là cái gì? Chính là cương phong. Trải qua tinh phong rèn luyện, giống như là phi thăng được rèn luyện thành tiên thể, tài liệu mới đạt tới tiêu chuẩn của Tiên giới, được sử dụng ở Tiên giới.
Tổ Thiên Thu cũng chen lấn tiến vào, ở bên cạnh Vũ La thấp giọng giải thích:
- Nhưng cũng không phải tất cả Bồng Kinh Thần Mộc thông qua tinh phong rèn luyện đều có thể phù hợp tiêu chuẩn của tài liệu Tiên giới. Thoạt nhìn bề ngoài, những gốc Bồng Kinh Thần Mộc này không có vấn đề gì lớn, trên thực tế chỉ có phần hạch tâm mới có thể sử dụng được, thậm chí có gốc hoàn toàn không sử dụng được gì.