Những Vu Sĩ nhất phẩm như Ca Nguyệt, Cổ Mô, Lam Thạch, Hồng Lôi, Lôi Vân... Cũng bị thương, những Vu Sĩ khác lại càng không cần phải nói. Sở dĩ nói “cơ hồ” tất cả đều bị thương, bởi vì còn có một Vũ La.
Từ đầu đến cuối hắn không có xuất thủ, nhưng không ai dám nói cái gì.
Người phe Lam Thạch đã nhận định Vũ La là một vị Vu Văn sư tôn quý vô cùng, Vu Văn sư đến cấp bậc này cơ hồ có thể không đếm xỉa đến bất cứ chiến trường nào, nếu như hắn không muốn chủ động xuất thủ.
Phe Hồng Lôi hiểu rất rõ ràng, Vũ La không ra tay bởi vì những người này không đáng được hắn xuất thủ.
Thương thế Ca Nguyệt không thành vấn đề, cũng chỉ là sử dụng Vu lực quá độ mà thôi. Nhưng vì nàng mới bước vào Vương cấp đã miễn cưỡng vận dụng mười đại cổ trùng, lần này lưu lại ân tật mới là chuyện đáng sợ.
Cổ Mô vẫn theo hầu bên cạnh Ca Nguyệt, trong trướng bồng này ngoại trừ bà ra, cũng chỉ có thị nữ của Ca Nguyệt.
Cổ Mô đã sớm đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
- Ca Nguyệt, tình huống có chút không ổn.
Sắc mặt Cổ Mô hết sức khó coi, lộ ra một cỗ tử khí màu tím, cũng không biết là vì tâm tình hay là vì thương thế.
- Ngài muốn nói ta ư, không sao, chờ khi ta đạt tới Vu Văn sư Vương cấp là có thể nghĩ biện pháp trừ khử ẩn tật này.
Ca Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng.
Cổ Mô lắc đầu:
- Không phải là chuyện này. Lần này trong đám người tới, không chỉ có người của Đồng Dạ bộ lạc.
Ca Nguyệt tỏ ra nhạy cảm:
- Còn có người nào nữa? Người ba bộ lạc còn lại, ai mà to gan như vậy, dám nhúng tay vào chuyện giữa chúng ta?
Cổ Mô trầm ngâm không nói. Ca Nguyệt nghe tim mình như chìm xuống:
- Tình huống còn tệ hại hơn so với ta tưởng tượng hay sao?
Cổ Mô cất tiếng thở dài:
- Đúng, ta phát hiện ra trong số đám người tập kích có người của cả ba bộ lạc còn lại!
Ca Nguyệt giật mình kinh hãi:
- Bà nói cái gì?
- Người ba bộ lạc Mộc Tuyết, Bắc Phong, Liệt Diễm cũng đã xuất hiện trong đội ngũ tập kích chúng ta vừa qua.
Bà lại an ủi Ca Nguyệt:
- Bất quá cũng chỉ là một ít nhân vật không quan trọng mấy, rất có thể là Mộc Thác nghĩ cách làm cho bọn họ phản bội bộ lạc, tới đây tập kích chúng ta, cố ý để chúng ta nhìn thấy, tạo ra áp lực.
Ca Nguyệt nhớ lại lời Mộc Thác lúc trước:
- Ừm, rất có khả năng. Chúng ta án binh bất động trước đã, để cho mọi người dưỡng thương khỏe lại.
- Chúng ta còn ở lại đây sao?
Ca Nguyệt suy nghĩ một chút:
- Lập tức xuất phát, đi Hồng Trùng than.
A... Cổ Mô tỏ ra kinh ngạc:
- Tới đó làm gì?
- Ngài yên tâm, thứ mà chúng ta sợ hãi, Mộc Thác cũng sợ hãi. Mặc dù Hồng Trùng than hung hiểm, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút cũng có thể tránh được những thứ đó. Có sự tồn tại của bọn chúng là một sự uy hiếp đối với Mộc Thác, cho dù y có bao nhiêu âm mưu quỷ kế cũng không có biện pháp thi triển.
Cổ Mô gật đầu:
- Được rồi.
Hồng Trùng than cũng là một ốc đảo, hơn nữa còn là một ốc đảo có diện tích rất lớn.
Ở giữa ốc đảo này tổng cộng có bốn con suối, xung quanh bốn con suối là hàng vạn cây hồng dương to bằng người, giúp ốc đảo ngăn cản bão cát đáng sợ của Dạ Ma sa mạc.
Nhưng ốc đảo này nhìn qua sinh cơ bừng bừng, trên thực tế căn bản không có người, động vật hoặc là cổ trùng nào có can đảm lui tới, bởi vì nơi này là địa bàn của Hồng Giáp Trùng.
Hồng Giáp Trùng là một loại cổ trùng một nửa giống như con kiến, nửa giống như trâu, vô cùng cổ quái. Loại cổ trùng này thứ gì cũng ăn, thứ gì cũng có thể ăn được. Hơn nữa chúng có lớp vỏ ngoài cứng rắn vô cùng, còn có thêm một đôi cánh, phi hành vô cùng nhanh chóng.
Dĩ nhiên chỗ đáng sợ nhất của Hồng Giáp Trùng là số lượng của chúng nhiều tới mức làm cho người ta tuyệt vọng. Tính ra trong cả Hồng Trùng than, ít nhất có một ngàn vạn con Hồng Giáp Trùng đang sinh sống.
Chúng sống ở trong này, thường cứ cách một thời gian sẽ kéo bầy kết đội bay ra ngoài kiếm ăn, mỗi một bầy ít nhất cũng có một trăm vạn con.
Nếu như Hạt Ngô cổ sống ở Nguyệt Lượng hồ lúc trước có hệ số nguy hiểm là mười, vậy Hồng Giáp Trùng ở Hồng Trùng than có hệ số nguy hiểm là ba trăm!
Gặp phải Hạt Ngô cổ còn có thể chạy trốn, gặp phải một bầy Hồng Giáp Trùng, vậy nhất định phải chết.
Khi mọi người biết sắp sửa đi Hồng Trùng than, lập tức náo loạn một trận, bất quá rất nhanh tất cả cũng trở lại bình thường. Lời của Ca Nguyệt rất có sức thuyết phục, Hồng Trùng than không chỉ làm cho bọn họ kiêng kỵ, cũng làm cho Mộc Thác kiêng kỵ.
Hồng Trùng than là hung địa nổi danh, đám Vu tộc nghiên cứu cũng rất kỹ càng, đã nắm giữ quy luật lui tới nhất định của Hồng Giáp Trùng. Chỉ cần đừng tới quá gần, sẽ không có nguy hiểm chí mạng.
Nhưng vì sự tồn tại của Hồng Trùng than, rất nhiều âm mưu của Mộc Thác sẽ không thi triển được, sẽ là chiếc ô bảo vệ bọn họ an toàn.
Đa số người trong đội ngũ chưa lành thương thế, hành động cũng không thuận tiện, cho nên phải mất một ngày rưỡi mới tới được Hồng Trùng than.
Trong thời gian một ngày rưỡi này, Vũ La yên lòng nghiên cứu Vu văn, hắn muốn dung hợp hoàn mỹ Vu văn cùng linh văn, trận pháp lại với nhau. Mà Ca Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, càng ngày càng gần tới lúc Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện lần nữa, nhưng nàng vẫn chưa thoát khỏi khốn cảnh.
Bọn họ tạm thời nghỉ lại ở cách Hồng Trùng than chừng mười dặm, vừa khéo nhìn thấy bên trong Hồng Trùng than xuất hiện một bầy Hồng Giáp Trùng ra ngoài kiếm ăn. Ốc đảo xanh biếc giống như một khối phỉ thúy khổng lồ, mà những giáp trùng đỏ rực kia từ xa nhìn lại rực rỡ giống như ngọn lửa. Hình ảnh này vô cùng rung động, nhưng tất cả mọi người đều hiểu vẻ đẹp này chính là chí mạng.
Hồng Giáp Trùng bay đi một phương hướng khác, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến nơi này rồi, bọn họ không dám sử dụng trướng bồng nữa. Nhưng người Hải Thiên bộ lạc có biện pháp khác.
Rất nhiều Vu Sĩ có cổ trùng loại nhện, bọn họ đào hầm dưới cát, vừa đào vừa dùng cổ trùng phun ra dịch nhờn, gia cố cát xung quanh. Tới khi đêm đến đã đào được ba hầm cát.
Hai hầm nhỏ, Vũ La một mình một hầm, ba người Ca Nguyệt một hầm.
Hầm còn lại là lớn nhất, tất cả mọi người chen chúc ở cùng nhau.
Trong hầm cát của Ca Nguyệt, Cổ Mô lo lắng nói với Ca Nguyệt:
- Ta đã dùng bí pháp liên hệ với Sơn Văn Đại nhân, đến bây giờ cũng chưa thấy trả lời.
Từ lúc nhổ trại xuất phát lần trước, Cổ Mô đã liên lạc với Sơn Văn, sau đó lại liên hệ thêm hai lần nữa. Trải qua thời gian hai ngày nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Sắc mặt Ca Nguyệt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng:
- Xem ra trong bộ lạc thật sự đã xảy ra chuyện.
Cổ Mô tỏ ra không hiểu được:
- Ba bộ lạc Mộc Tuyết, Bắc Phong, Liệt Diễm luôn luôn chỉ lo thân mình, cho dù không tranh giành danh hiệu Tây Vực đệ nhất bộ lạc với chúng ta, nhưng tất cả cũng vô cùng kiêu ngạo, vì sao bỗng nhiên trở thành đồng lõa của Đồng Dạ bộ lạc?
Ca Nguyệt cũng nghi hoặc không giải thích được, chỉ có thể lắc đầu. Đang lúc này, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng của Lam Thạch:
- Tam Thần Tế Đại nhân, Vũ La Đại nhân mời ngài qua một chuyến.
Cổ Mô sửng sốt, lúc trước bà bại bởi Vũ La, vô cùng mất mặt. Nếu là người bình thường, đối mặt đối thủ đánh bại mình nhất định sẽ không lấy gì làm vui vẻ, nhưng Cổ Mô lại khác, vì bà là Vu Văn sư.
Vu văn sư coi trọng việc theo đuổi kỹ xảo Vu văn hơn hết thảy.
Thật ra trong hai ngày này, Cổ Mô vẫn muốn tìm một cơ hội đi tới gặp Vũ La thỉnh giáo.
Tuy rằng bà đã cao tuổi, nhưng chỉ cần Vũ La chịu truyền thụ kỹ xảo Vu Văn cho bà, bà dập đầu nói xin lỗi cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là hai ngày này quá nhiều chuyện, mỗi lần bà nhớ tới chuyện này, lại bị sự vụ khác cắt đứt.
Không ngờ rằng đến lúc này, Vũ La lại chủ động phái người tìm đến bà.
Bà nhìn Ca Nguyệt, chỉ thấy nàng gật đầu nói:
- Đi đi, Vũ La Đại nhân không giống như là loại người tính toán chi li, hắn phái người tới tìm bà cũng là vô cùng nể mặt.