Thiểm Điện gật đầu, có vẻ mong đợi lại có vẻ tham lam nhìn Sa Noãn trong tay Hồng Lôi:
- Cho nên Dạ Ma sa mạc so ra phồn hoa hơn Nam cổ sâm lâm nhiều lắm, rất nhiều Vu tộc tìm tới đây, cho dù là không thể tiến vào Dạ Ma Quật cũng có thể thử thời vận, xem có thể tìm được một quả Sa Noãn hay không.
Hơn nữa cũng giống như khối u trên cây ở Nam cổ sâm lâm, trước khi cổ trùng phá vỏ ngoài chui ra, không ai biết được cổ trùng có cấp bậc thế nào.
Hồng Lôi cũng bĩu môi một cái:
- Nơi này bất quá mới là vòng ngoài của Dạ Ma sa mạc, làm sao có được cổ trùng cao cấp?
Bất quá mới vừa đi tới Dạ Ma sa mạc, đã có một quả Sa Noãn tự động từ dưới nhảy lên rơi vào trong tay y, may mắn như vậy không phải là bình thường. Hồng Lôi cười vui hớn hở, ngay cả cặp huyết đồng u ám cũng lộ ra vẻ ôn hòa hơn trước rất nhiều.
Trong lòng y thầm nhủ, chẳng lẽ bởi vì mình quyết định đi theo Vũ La sao? Trước kia y cũng không có may mắn như vậy, đôi huyết đồng khiến cho y gặp xui xẻo không ít.
Vũ La nghe của Thiểm Điện, sắc mặt có hơi cổ quái.
Trước khi cổ trùng phá vỡ mà ra, cũng không ai biết rốt cục cổ trùng có cấp bậc thế nào. Thiệm Điện không dám lừa gạt hắn, hơn nữa có nhiều người như vậy ở đó, nghe lời của Thiểm Điện, mọi người cũng không có chút phản ứng khác thường nào, cũng đã chứng minh lời Thiểm Điện nói chính là sự thật. Nhưng lúc Vũ La ở trong Nam cổ sâm lâm, đã lợi dụng nguyên hồn của mình dễ dàng nhìn thấu mỗi khối u trên thân cây.
Hơn nữa mới vừa rồi hắn phóng xuất nguyên hồn, nhẹ nhàng đảo qua Sa Noãn trong tay Hồng Lôi, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong sinh mệnh lực mạnh hay yếu.
Trước khi cổ trùng chưa nở ra, sinh mệnh lực càng mạnh có nghĩa là cấp bậc càng cao.
Lời của Thiểm Điện khiến cho Vũ La không nhịn được, lặng lẽ quan sát một chút đám Vu tộc này, bất ngờ phát hiện ra Vu tộc không có ai tu luyện nguyên hồn.
Bọn họ chỉ dùng phương pháp nào đó tôi luyện linh hồn hùng mạnh hơn, nhưng vẫn còn kém xa mới đạt tới cảnh giới nguyên hồn.
Sau khi Vũ La trùng sinh, cơ hồ không cần tu luyện nguyên hồn, bởi vì bản thân nguyên hồn hắn đã là đỉnh cấp trong đám tu sĩ. Trước khi tu vi của hắn theo kịp cảnh giới nguyên hồn, hắn không có cách nào tiếp tục tu luyện nguyên hồn.
Mà trên thực tế, các tu sĩ chú trọng rèn luyện tâm tính, đây chính là quá trình tu luyện nguyên hồn. Cùng lúc đề thăng tâm tính, lại phối hợp với tâm pháp đặc biệt của mình, như vậy có thể không ngừng đề thăng phẩm chất nguyên hồn.
Vũ La suy nghĩ một phen, cũng đoán được đại khái là vì sao Vu tộc giỏi về sử dụng cổ thuật, mà cổ thuật nói trắng ra chính là điều khiển cổ trùng. Với mức độ hùng mạnh của linh hồn Vu tộc hiện tại, đã đủ để tiến hành kết nối đơn giản với cổ trùng, nhưng không có cách nào trao đổi sâu hơn giống như nguyên hồn. Nếu trao đổi sâu hơn sẽ nảy sinh tình cảm, giống như chăn nuôi sủng vật, đến khi sủng vật chết đi sẽ đau khổ vô cùng. Nếu nghĩ kỹ lại, những sủng vật như vậy nếu có thể tiến hành trao đổi nghi thức, hẳn nhiên tình cảm càng sâu.
Vu tộc không có tình cảm với cổ trùng, vào thời khắc mấu chốt mới liều mạng chịu tổn thương thân thể mà bỏ cổ trùng. Tỷ như vào lúc tung ra một đòn liều mạng, dù bị trọng thương, nhưng vẫn có thể giữ được tính mạng.
Đây chỉ là suy đoán của Vũ La, nhưng kỳ thật cũng không cách xa sự thật bao nhiêu.
Ngoại trừ nguyên nhân này ra, bản thân tư tưởng của Vu tộc thẳng thắn hơn, hung tàn hơn Nhân tộc, cho dù bọn họ tu luyện nguyên hồn, cũng không thể đạt tới đẳng cấp cao như Nhân tộc.
Sa Noãn trong tay Hồng Lôi có cấp bậc không thấp, cũng chỉ kém hơn một bậc so với Ngưu Đầu cổ trước kia Hồng Lôi lấy ra.
Ngưu Đầu cổ kia cũng vô cùng nổi bật trong hàng cổ trùng tam phẩm, con này miễn cưỡng cũng có thể liệt vào hàng tam phẩm.
- Hồng Lôi, đi ấp Sa Noãn đi.
Cương Chuy lộ ra vẻ có chút mong đợi.
Sa Noãn từ dưới cát chui lên, cũng đã tới lúc thành thục, có thể ấp nở bất cứ lúc nào. Chỉ cần rót Vu lực vào, Sa Noãn sẽ phá vỏ mà ra.
Cương Chuy là kẻ có tính thiếu kiên nhẫn, cho nên lập tức mở miệng thúc giục.
Hồng Lôi cũng rất muốn thử một lần, đang chuẩn bị động thủ, nhưng chợt thấy trong Dạ Ma sa mạc, một cái bóng xám đang chạy như điên mà đến, cát vàng dưới chân bay tới tấp sang hai bên, còn cách xa đã kêu to:
- Đó là Sa Noãn của ta, mau để xuống cho ta!
Trong lúc mọi người còn đang sửng sốt, kẻ kia đã chạy như điên tới trước mặt. Đây là một tên Vu tộc có da mặt đen như đáy nồi, thân trên của y cũng lộ ra cơ bắp tinh luyện, hiện ra đầy các hình xăm và các loại vòng.
Vốn y hùng hổ mà đến, vọt tới gần mọi người, nhưng thấy Hồng Lôi tỏ ra hung ác như vậy, không khỏi có chút lùi bước.
Hồng Lôi cười gằn một tiếng, lực lượng trong cơ thể không bị đè nén phát tán ra, từng đợt từng đợt Vu lực như sóng thủy triều. Người nọ hoảng sợ lui về phía sau ba bước:
- Vu Sĩ nhất phẩm!
Hồng Lôi giơ tay ra, một đạo hư ảnh cổ bao phủ trên đầu người nọ:
- Muốn lừa gạt, ít nhất cũng phải phân rõ đối tượng...
Người nọ bị dọa cho sợ đến nỗi cả người mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống:
- Đại nhân tha mạng, có lẽ Đại nhân cũng là vì Sử Tiền Ma Thủ mà tới, ta có tin tức mới nhất có thể nói cho các vị Đại nhân, chỉ cầu tha cho tiểu nhân một mạng!
Thiểm Điện ở phía sau lặng lẽ nói với Vũ La:
- Xem ra là thợ săn Sa Noãn.
Y lại thấp giọng kể chuyện thợ săn Sa Noãn cho Vũ La nghe.
Thì ra là thợ săn Sa Noãn này giống như những khách săn sâm ở thế tục Trung Châu, hàng năm canh giữ trong Dạ Ma sa mạc. Bọn họ có một ít phương pháp độc môn của mình, phối hợp với kinh nghiệm, như vậy là có thể tìm được Sa Noãn chưa trưởng thành nằm sâu dưới cát sa mạc mà không có Vu tộc thông thường nào có thể phát hiện được.
Sau khi phát hiện Sa Noãn, nếu như phán đoán Sa Noãn này sẽ trưởng thành rất nhanh, thợ săn Sa Noãn sẽ chờ ở gần đó, chờ đến khi Sa Noãn trưởng thành. Nếu như còn lâu mới trưởng thành, bọn họ sẽ làm dấu, chờ một thời gian sau lại tới.
Thợ săn Sa Noãn này đang canh giữ, không ngờ rằng y giữ ở đây lâu như vậy, lại bị Hồng Lôi chiếm mất.
Hư ảnh cổ trùng của Hồng Lôi dừng lại trên đầu thợ săn nọ, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi biết chuyện gì?
Thợ săn Sa Noãn kia bị áp lực của một vị Vu Sĩ nhất phẩm đè nặng, chỉ trong thoáng chốc mồ hôi chảy ra như suối, chảy theo thân thể xuống thấm ướt cả mặt cát dưới chân y.
Y tự biết dưới tay Vu Sĩ nhất phẩm, mình không thể giở trò gì, cho nên vội vàng nói thật nhanh:
- Đại nhân, gần đây có rất nhiều người đến Dạ Ma sa mạc, có lẽ là các ngài cũng nghe được tin tức mới đến. Bảo vật thần bí nhất của Dạ Ma Quật là Sử Tiền Ma Thủ đã xuất hiện rồi!
Mọi người cả kinh, bọn họ vốn là truy tung người Đông Dạ bộ lạc mà đến, cũng chưa từng nghe nói Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện chuyện này. Xem ra người Đông Dạ bộ lạc đã biết được tin tức kia mới lập tức chạy tới.
Hồng Lôi thầm mắng một câu trong lòng, sau đó lại thầm cảm thấy may mắn.
Lần này y đưa ra yêu cầu chạy tới Dạ Ma Quật trước, may mà kịp lúc. Nếu chờ sau khi tin này truyền tới Tây Vực mới chạy tới, đừng nói là ăn thịt, ngay cả một chút nước canh cũng không còn.
Y liếc nhìn Vũ La một cái, Vũ La ra dấu, y lập tức quay đầu quát lớn với thợ săn Sa Noãn:
- Chẳng lẽ chúng ta không biết tin này sao, còn tin gì quan trọng hay không, nếu không... Hừ hừ...
Hai tiếng hừ cuối cùng của y vừa thốt, hư ảnh cổ trùng khổng lồ lay động hai cái, dường như muốn giáng xuống. Thợ săn Sa Noãn kia sợ hãi suýt chút nữa vãi ra quần:
- Đại nhân chậm đã... Chậm đã... Còn có tin khác...
- Còn không mau nói!
- Dạ, Đại nhân. Thợ săn Sa Noãn chúng ta có thể nói là người quen thuộc Dạ Ma sa mạc nhất. Tiểu nhân tên là Khô Quỷ, coi như có chút danh tiếng trong đám thợ săn Sa Noãn, cho nên mới biết được tin kia.