Nghê Hủy Long Giao dường như cũng biết người trước mắt này không dễ đối phó, một đôi con ngươi màu vàng nâu cực lớn không ngừng chuyển động, bốn chi của nó giống như cột sắt kiên cố hữu lực, mỗi một trảo hạ xuống, trên mặt đất sẽ lưu lại một hố sâu. Nó chạy vòng quanh Vũ La, bỗng nhiên vẫy đầu, hơn mười chiếc đuôi bò cạp nhục tu dưới hàm vù một tiếng bắn ra.
Đuôi bò cạp bay lượn đầy trời ô quang lóng lánh, hợp thành một cái lưới lớn chụp xuống đầu Vũ La.
- Cẩn thận, đó là kịch độc!
Ngũ Liễu Đạo Nhân không nhịn được nhắc nhở.
Vũ La mỉm cười, Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng không chút dấu hiệu ba một tiếng bắn ra, Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng bay lượn đầy trời quấn lấy những đuôi bò cạp nhục tu kia. Số lượng và độ dài của đuôi bò cạp nhục tu đều là cố định, thế nhưng Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng lại càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã quấn hơn mười chiếc đuôi bò cạp nhục tu vào bên trong không thể thoát thân.
Nếu nói linh hoạt, Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng càng hơn một bậc. Nếu nói độc tính, Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng càng hung mãnh hơn. Trên số lượng, Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng nhiều hơn đuôi bò cạp nhục tu hơn chục lần!
Vừa dây dưa cùng một chỗ, đuôi bò cạp nhục tu lập tức rơi xuống hạ phong, thậm chí muốn thu hồi cũng không có khả năng.
- Rống!
Cự quái kia rít gào một tiếng, rất là giận dữ, cái đuôi hung hăng vỗ lên mặt đất, không ngờ đã thi triển pháp môn độn thổ, ở phía sau lưng nó đâm vào lòng đất, ngay sau đó không chút dấu hiệu đâm ra ở trước người Vũ La.
Lần này đã vượt ngoài dự liệu của mọi người, bao gồm cả Vũ La trong đó.
Thế nhưng tốc độ phản ứng của Vũ La cũng không chậm, chính diện trước người oành một tiếng nổ lên một mảnh hỏa, một cỗ lực lượng cường hãn đẩy hắn lui nhanh về phía sau.
Mắt thấy sẽ né tránh được một đâm này của cự vĩ, bỗng nhiên sau lưng Vũ La xuất hiện một người: Ngũ Dong Đạo Cô.
Khuôn mặt khô gầy của Ngũ Dong Đạo Cô đã bởi vì hưng phấn mà vặn vẹo biến hình, lộ vẻ cực kỳ dữ tợn đáng sợ. Trên người nàng dâng lên một cỗ linh quang màu vàng đỏ dày đặc che ở trước người giống như một tấm chắn cực lớn.
Hai tay nàng đã sử dụng lực lượng lớn nhất của mình, đẩy tấm chắn này hung hãn ngăn cản Vũ La.
Vũ La bị ngăn cản đường lui, chỉ trong nháy mắt cự vĩ đã tới.
Bốp!
Cự vĩ giống như một chiếc trường mâu cực lớn, hung hăng đâm trúng ngực của Vũ La, lực lượng kinh khủng vọt tới, vù một tiếng Vũ La bị đánh bay đi.
Ngũ Dong Đạo Cô cũng không chịu nổi, bị đánh lộn nhào bay đi, chẳng qua phía trước có Vũ La chống đỡ, nàng ngược lại không thụ thương gì, vừa trở mình đứng dậy đã cười ha ha:
- Vũ La, ngươi luôn tự cho mình là siêu phàm, không ngờ rằng lại có kết cục như vậy, ha ha ha!
Mọi người Ngũ Trang Quan đều thất kinh, ngàn vạn lần không ngờ rằng Ngũ Dong không ngờ lại làm như vậy. Vũ La chính là tới cứu viện mọi người, nàng lại hạ độc thủ ám toán Vũ La.
- Ngũ Dong ngươi điên rồi sao!
Ngũ Liễu Đạo Nhân tức giận cả người run rẩy.
Những người khác của Ngũ Trang Quan đều lớn tiếng mắng Ngũ Dong Đạo Cô.
Ngũ Dong sắc mặt dữ tợn, quát lên một tiếng chói tai:
- Tất cả câm miệng hết cho ta! Vũ La chết đi rồi, chỗ dựa của các ngươi cũng không còn, còn ai dám bất kính với bản tọa!
Ngũ Liễu Đạo Nhân không để ý tới nàng, vội vàng bay tới xem Vũ La thế nào. Những người khác lại trách cứ Ngũ Dong một trận, chỉ là thanh âm lại nhỏ hơn nhiều.
Ngũ Hồi Đạo Nhân vô cùng đau đớn:
- Ngũ Dong, ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy. Nếu như Vũ Đại nhân có chuyện gì, thanh danh của Ngũ Trang Quan chúng ta bị hủy không nói, chính là một cửa trước mắt này cũng không qua được!
Ngũ Dong Đạo Cô cười ha ha:
- Ta ngu xuẩn? Ngũ Hồi sư đệ ngươi mới ngu dốt không chịu nổi. Vũ La không chết được, thế nhưng chịu một kích này cũng là trọng thương. Nghê Hủy Long Giao kia đã nhận định hắn là đại địch, không giết hắn quyết không bỏ qua. Chúng ta vừa hay nhân cơ hội này nhanh chóng chạy trốn.
- Ngươi!
Ngũ Hồi Đạo Nhân giận sôi lên:
- Sư tôn năm xưa thực sự là mắt bị mù, không hiểu vì sao lại thu một đồ đệ như ngươi!
Ngũ Dong Đạo Cô lạnh lùng nói:
- Bớt nói nhảm đi, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ngoại trừ Trương Thiên Tuyệt, bản tọa cũng có giao tình với Thiên Môn khác, nếu như các ngươi không muốn bị trục xuất môn tường thì lập tức câm miệng cho ta!
Người của Ngũ Trang Quan ồ lên, chỉ có Mạnh Liên Ân không chút hoang mang:
- Các ngươi yên tâm, Vũ Đại nhân không có việc gì.
- Làm sao có thể không có việc gì, cự vĩ của Nghê Hủy Long Giao kia có lực lượng ra sao ngươi cũng không phải không biết!
Ngũ Hồi Đạo Nhân quát mắng Mạnh Liên Ân một tiếng, vội vàng đi hỏi Ngũ Liễu:
- Sư huynh, Vũ Đại nhân thế nào rồi?
Sau đó hắn có chút sững sờ nhìn Vũ La đứng ở bên cạnh Ngũ Liễu Đạo Nhân, Vũ La không ngờ thực sự không chút tổn thương, hắn chỉ khẽ run người cho y phục bị cự vũ đánh nát rơi xuống, sau đó ung dung bay trở về, không hề có chút dáng vẻ gì là bị thọ thương.
Người của Ngũ Trang Quan đều há hốc mồm, ngay cả bản thân Nghê Hủy Long Giao cũng không thể tin tưởng, hung hăng chớp đôi mắt của mình.
Sắc mặt của Ngũ Dong Đạo Cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Vũ La từ từ đến bên người nàng:
- Ngươi chính là Ngũ Dong đó sao? Toàn bộ Ngũ Trang Quan cũng chỉ có ngươi mới hạ thủ ám toán ta.
Thanh âm của hắn cực kỳ bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất nhỏ bé không đáng kể:
- Cũng chỉ có ngươi là người ta muốn giết.
- Ngươi dám...
Ngũ Dong hoảng sợ hét lên một tiếng, thanh âm có phân nửa còn ở trong yết hầu, Vũ La đã vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên trán nàng.
Bụp!
Thiên Linh Cái của Ngũ Dong Đạo Cô lõm vào, lực lượng của Cương Sát Long Hồn bất tri bất giác phát động, nguyên hồn của Ngũ Dong còn đang ở trong cơ thể cũng đã hôi phi yên diệt rồi.
Mãi đến lúc sắp chết, Ngũ Dong mới hiểu được, mình đối với Vũ La mà nói thật sự là bé nhỏ không đáng kể, cho dù là mình cố ý tính toán hắn, tiếc rằng đẳng cấp lực lượng của hai người kém quá xa, vắt hết óc cũng là phí công.
Con kiến có thể dùng âm mưu hại chết hùng ưng sao?
Đáng tiếc nàng hiểu được thì đã quá muộn rồi.
Vũ La tiện tay đẩy thi thể của Ngũ Dong sang một bên, quay đầu nhìn về phía Nghê Hủy Long Giao vẫn nằm một bên, thản nhiên nói:
- Ngươi là dị thú thượng cổ, có lẽ cũng thông linh. Ngươi không ở trong Yên sơn trấn thủ lãnh địa, len lén chạy ra đây làm gì?
Vũ La đã giết Ngũ Dong, người của Ngũ Trang Quan lại không có ai dám nói gì, cũng không có lập trường nói cái gì. Hành vi lúc trước của Ngũ Dong, thực sự chết chưa hết tội.
Đôi mắt màu vàng nâu của Nghê Hủy Long Giao kia chuyển động, hiển nhiên đã nghe hiểu lời nói của Vũ La, thế nhưng lại không muốn giao lưu với Nhân tộc nhỏ bé, điên cuồng gầm lên một tiếng lại lần nữa lao lên.
Lần này bốn trảo của nó nhấn một cái trên mặt đất, nhanh đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng, chỉ nhìn thấy một cái bóng cực lớn vẽ lên một đường dài, cũng đã tới trước người Vũ La.
Cự thú này từ thời kỳ thượng cổ đã bắt đầu ẩu đả với các loại hung thú, trong lúc tấn công đã rất có kết cấu, cùng loại với vũ kỹ của Nhân tộc.
Sau khi lao lên, bốn trảo luân phiên đánh ra, cự vĩ quét một cái đâm một cái, chiêu chiêu đều là tất sát. Đừng nói là tu sĩ Nhân tộc, cho dù là hung thú nhất phẩm, một phen công kích này cũng nhất định phải bị nó đập nát đầu.
Vũ La lại không chút nhúc nhích, mắt thấy móng vuốt của cự thú sắp đánh tới trên người, hắn bỗng nhiên khẽ động tâm niệm, trong Thiên Phù Chi Quốc, rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, rừng Ngọc Trúc, toàn bộ thần lực thảo mộc gia tăng cho Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng, lại thêm lực lượng của bản thân Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng càng thêm khổng lồ kinh người.
Độc Long Mạch Bích Ngọc Đằng túm lấy hơn mười chiếc đuôi bò cạp nhục tu kia hung hăng quất xuống đất.