Bên ngoài động là một mảng cỏ hoang bụi rậm, cách đó
không xa là một mảng rừng cổ rậm rạp, có rất nhiều loài cây mà Vũ La
không biết tên, mỗi gốc to bằng đầu người.
Lúc này có một tên Yêu tộc vóc dáng không kém Khoái Tông đang ngạo nghễ đứng dưới rừng cây.
Tên Yêu tộc này đang há miệng nuốt lấy ánh trăng trong trẻo, một đạo
nguyệt hoa sáng rực bắn thẳng xuống dưới, bị y nuốt vào trong bụng.
Yêu tộc giơ tay điểm ra, trên cổ tay y phủ đầy lông sói màu xám bạc.
Vũ La nhìn theo hướng y vừa điểm, chỉ thấy trên cành của một gốc cổ thụ có treo ngược một người, là Chu Nghiên.
Mắt Vũ La lim dim, sát tâm đã dậy.
Tuy rằng thời gian quen biết Chu Nghiên vừa qua cũng không vui vẻ gì,
nhưng dù sao Chu Nghiên cũng là chị vợ của mình. Huống chi gần đây quan
hệ giữa hai người đang dần cải thiện, Chu Nghiên luôn ủng hộ Vũ La.
Nhưng tên Yêu tộc này không nói nửa lời cướp lấy Chu Nghiên như vậy, bất kể thế nào Vũ La cũng không thể tha cho y.
Yêu tộc kia nhanh chóng bước tới, dáng vẻ cao ngạo:
- Ta họ Khoái, tên Khoái Cương.
Vũ La lạnh lùng hỏi:
- Là Hổ Báo chiến sĩ của Thanh Nguyệt Thần Trủng ư?
- Còn có chút thông minh, xem ra người mà Đại Tế Ti coi trọng cũng không tới nỗi nào, đáng tiếc gan nhỏ như chuột.
Khoái Cương hừ lạnh một tiếng:
- Ta không cần biết Đại Tế Ti coi trọng ngươi tới mức nào, nhưng tốt
nhất ngươi phải hiểu rõ ràng, ngươi đã chấp nhận điều kiện của Thanh
Nguyệt Thần Trủng chúng ta, vậy phải ngoan ngoãn thực hiện một cách
thành thật. Nếu giở trò gian lận, vậy đừng trách Khoái Cương ta vô tình.
Y chỉ sang Chu Nghiên:
- Nàng chính là một bài học, nếu ngươi không lấy được thứ chúng ta cần, vậy nàng chỉ có con đường chết.
Khoái Cương dứt lời bèn xoay người đi nhanh vào rừng cổ, nhoáng lên một
cái sau đám cây cối rậm rạp. Ánh trăng trong trẻo sáng rực trên không
như rót ào ào vào trong rừng, trong lúc nhất thời chiếu rọi cả rừng sáng như ban ngày, nhưng Khoái Cương đã biến mất trong ánh trăng không thấy
đâu nữa.
Vũ La không lộ vẻ gì, chỉ bước qua mở dây thà Chu Nghiên xuống.
May là Chu Nghiên chỉ ngất đi, từ y phục mà xem cũng không có dấu hiệu
gì là bị xâm phạm. Nhớ lại Khoái Cương chỉ muốn cảnh cáo mình một chút,
Vũ La thầm thở ra một hơi thật dài, nhưng lửa giận trong lòng lại không
hề giảm bớt.
Khoái Tông đã phong ấn toàn cổ Địa, Khoái Cương lại có thể thoải mái
mang Chu Nghiên vào đây, hiển nhiên đã được Khoái Tông cho phép, vốn Vũ
La có cảm giác không tệ với Khoái Tông, nhưng không ngờ rằng y lại giở
trò này.
Hắn đặt Chu Nghiên ngồi dựa vào một tảng đá, mình ngồi bên cạnh bắt đầu suy nghĩ.
Qua chừng nửa canh giờ sau, Vũ La nghĩ các phương diện sự tình cũng gần
xong xuôi, Chu Nghiên cũng bắt đầu động đậy, dần dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra nhìn thấy cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ, Chu Nghiên
lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm xung quanh với vẻ cảnh giác. Đến
khi nhìn thấy Vũ La, nàng hơi sửng sốt một chút, không khỏi nghĩ vẩn vơ:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ La kể lại sự tình, sắc mặt Chu Nghiên trở nên hết sức khó coi. Nàng
thân là Thống lình Ám Vệ, lại bị người ám toán một cách dễ dàng như vậy, mang đi mà không hay không biết, quả thật là nhục nhã vô cùng.
Vũ La lại cảm thấy cũng bình thường, tu vi của Khoái Cương tối thiểu cũng là Đại Năng, cao hơn Chu Nghiên không chỉ một hai bậc.
Chu Nghiên kiểm tra mình một phen, sau đó cũng thở ra nhẹ nhàng, nhìn sang Vũ La:
- Hiện tại phải làm sao đây?
Vũ La nhìn nàng một cái, hỏi:
- Ta có thể tin tưởng nàng được chăng?
Chu Nghiên không tỏ ra hờn giận, lập tức nói thẳng:
- Ngươi không cần tin ta, ngươi chỉ cần biết rằng ta là cháu gái Chu
Thanh Giang, ích lợi của ngươi buộc chặt với Chu gia, cho nên bất kể thế nào ta cũng không thể bán đứng ngươi là đủ.
Vũ La chỉ hỏi theo thói quen, tiền kiếp hắn bị Tống Kiếm Mi lừa gạt, cho nên theo bản năng không thể tin tưởng một ít nữ nhân, cho nên ngay từ
đầu hắn đã không hài lòng về Chu Cẩn.
Chu Nghiên nói như vậy, Vũ La hơi xấu hổ một chút, nhưng nghĩ kỹ lại
cũng có chút đạo lý. Nói một câu hơi khó nghe một chút, Chu gia là một
sợi dây, Vũ La cùng Chu Nghiên là hai con châu chấu bị buộc vào sợi dây
này. Nếu Chu Nghiên bán đứng hắn, bản thân nàng cũng không thể thoát.
Đột nhiên Vũ La nở một nụ cười kỳ quái:
- Nếu đã là như vậy, nàng hãy làm bạn cùng tiểu gia hỏa đi thôi.
-Hả?
Chu Nghiên còn chưa hiểu rõ, Vũ La đã mở rộng Thiên Phủ Chi Quốc, bao
phủ nàng vào trong. Chu Nghiên vừa tiến vào, chợt thấy một luồng kim
quang phóng tới. Nàng chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi, đã bị Động
Động vật ngã lăn ra. Tiểu gia hỏa giơ trào ra cù nàng một trận, khiến
cho Chu Nghiên cười khanh khách không thôi, quên mất chuyện thóa mạ Vũ
La.
Chu Nghiên vào thì dễ, nhưng ra ngoài rất dễ bị người khác phát hiện.
Hơn nữa vì sự an toàn của nàng, Vũ La cảm thấy cho nàng vào Thiên Phủ
Chi Quốc là tốt nhất.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc cất giấu rất nhiều bí mật của Vũ La, nhưng nói
thật ra, quân bài tẩy quan trọng nhất của Vũ La là Phong Thần Bảng. Cho
nên dù Chu Nghiên vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng cũng không phải là chuyện lớn lao gì, huống chi nàng cũng không tới nỗi bán đứng mình.
Sắp xếp cho Chu Nghiên xong xuôi, Vũ La nhìn vào sâu trong núi. Nếu đi
về phía ấy, mình có thể tới được Hỏa Nham cốc. Khoái Tông, Khoái Cương,
Thanh Nguyệt Thần Trủng, không phải các ngươi rất cần thứ này sao, muốn
uy hiếp ta chứ gì? Được, ta sẽ lấy cho bằng được thứ nọ vào tay, thà
rằng đập nát cũng không cho các ngươi!
Vũ La đã xâm nhập vào vùng núi hơn ba trăm dặm, từ một trăm dặm đầu tiên cũng không có bao nhiêu Yêu tộc. Nói chung thực lực Hổ Báo chiến sĩ có
quan hệ trực tiếp với cấp bậc của Thần Trủng. Tuyệt đại đa số Thần Trủng ở Đông Thổ đều là cấp ba trở xuống, mà cổ Địa thông thường, phạm vi
ngoài cùng một trăm dặm thừa sức ngăn cản đa số Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp ba trở xuống.
Đến phạm vi ba trăm dặm, cũng chỉ có Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp
một cùng một ít Hổ Báo chiến sĩ hùng mạnh của Thần Trủng cấp hai mới có
thể tiến vào. Trên toàn Đông Thổ, tính đi tính lại cũng không quá hai
mươi người như vậy.
Vũ La vừa mới giải quyết một con Song Đầu Kiêu Sư. Hung thú này nấp trên đỉnh núi, chờ hắn vừa ló đầu lên phun ra hỏa cầu toan ám toán hắn. Trên cánh tay trái hắn vẫn còn lửa cháy ngùn ngụt, nhưng Vũ La không hề cảm
thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy hết sức thoải mái.
Ngọn lửa này dường như dẫn động Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tỷ trong cánh tay trái của Vũ La, một tia nhiệt lực đáng sợ dung nhập vào trong kinh
mạch, tẩm bổ cho Kỳ Lân Tỷ.
Tính cả con Song Đầu Kiêu Sư này, Vũ La đã săn giết được ba mươi mốt
hung thú. Nếu tính theo thang điểm bình phẩm, có thể thừa sức giúp cho
Mộc Thần Trủng thăng lên tới Thần Trủng cấp hai.
Đương nhiên sau khi Mộc Thần Trủng thăng lên cấp hai, muốn cho thực lực
chân chính đạt tới cấp hai còn cần một đoạn thời gian rất dài tích lũy.
Bất quá có được bình xét Thần Trủng cấp hai, sau này chiêu mộ đệ tử sẽ
dễ dàng hơn, chuyện tích lũy được đầy đủ thực lực tương ứng cũng chỉ là
sớm muộn mà thôi.
Hắn dùng Mộc Thần Lực của Mộc Thần Trủng đánh dấu vào thi thể của hung thú này.
Một khi đánh dấu như vậy sẽ không thể nào thay đổi. Hổ Báo chiến sĩ
không có dị bào trữ vật, không thể mang quá nhiều hung thú ra ngoài,
phải dựa vào dấu ấn này để xác định quyền sở hữu vật săn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn Đại Tế Ti muốn Vũ La phải được Tổ Linh yêu đan thừa nhận.
Cuối cùng, nhân viên công tác của Bát Đại Thần Trủng sẽ tiến hành thống
kê dấu ấn thần lực, để có được kết quả xếp hạng cuối cùng.
Mộc Thần Lực của Vũ La vừa đánh xuống, trên thi thể của Song Đầu Kiêu Sư nổi lên một tia thần quang. Trong thần quang bắn ra từng đạo dây leo
bao phủ thi thể, sau đó hào quang chợt lóe, dường như chưa từng xảy ra
chuyện gì.
Làm xong tất cả, Vũ La đang muốn rời đi, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào
đó khác thường. Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong không trung mơ hồ có
thanh âm phong lôi văng vẳng.