Tiên Tuyệt

Chương 190: Tiên giới kim ngư vệ (thượng)

Chu Hoành ngồi dậy định ra ngoài, nhưng Chu Cẩn giữ y lại, mặt nhăn mày nhó:

- Cũng không phải, đúng là cha bức muội thành thân, bất quá không phải gả cho người Hổ gia, mà là gả cho...

Chu Hoành trừng mắt hỏi:

- Cha lại tìm một tên khác ư?

- Phải.

Không biết vì sao Chu Cẩn lại nhớ tới tối hôm trước, ánh mắt không kiêng nể gì của Vũ La dường như quan sát từ đầu tới chân mình, lúc này nàng hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

- Chính là tên tặc tử Vũ La kia.

- Vũ La ư?

Chu Hoành nghe vậy sửng sốt, sau đó bình thản ngồi xuống, bung chén thuốc lên tiếp tục uống.

Chu Cẩn trợn to hai mắt:

- Nhị ca, hạnh phúc cả đời của muội muội huynh sắp sửa bị hủy trong tay tên tặc tử kia, vì sao huynh vẫn tỏ ra nhàn nhã ung dung như vậy?

Chu Hoành cười hăng hắc:

- Ta lại cảm thấy muội phu...

Chu Cẩn trừng mắt, tay hóa thành trảo, Chu Hoành vội co cổ lại:


- Được rồi, ta không nói bậy nữa, bất quá ta cùng Đại ca rất coi trọng Vũ La. Tuy rằng biểu hiện bề ngoài của người này tỏ ra bất cần đời, trên thực tế là loại người đáng để trao gởi hạnh phúc cả đời. Muội muội, Nhị ca ta cũng đã gặp không ít thanh niên tài tuấn Tu Chân Giới, nếu so sánh bọn chúng với muội phu... à quên, Vũ La, quả thật là một trời một vực.

Chu Hoành thấy Chu Cẩn không thèm nghe mình, bèn ực một hơi cạn sạch chén thuốc, buông chén xuống, giọng tha thiết:

- A Cẩn, trên đời này giấy không thể nào gói được lửa, bất kể chúng ta giữ bí mật thế nào, sớm muộn gì rồi cũng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó khó lòng giải thích về sự trong sạch của muội, Chúng ta có nói cũng không ai tin, chỉ có mình Vũ La có mặt lúc ấy, biết rõ muội vẫn còn trong sạch.

- Ngoài ra muội chịu đại ân của người ta, làm sao báo đáp?

- Lui lại một bước mà nói, lúc trước Vũ La tu luyện chỉ trong một năm đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá. Tốc độ này nhìn khắp cả Tu Chân Giới, từ trước tới nay cũng không có được mấy người, hiện tại trên Tu Chân Giới cũng là số một, huống chi người ta còn là một vị phù sư, tuy rằng hiện tại cấp bậc không cao, nhưng người ta đã có thể luyện chế ra một đạo linh phù giải độc chỉ trong hai canh giờ, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Muội tử, một muội phu tốt như vậy, có đốt đuốc cũng khó tìm, hiện tại ta đang nghi ngờ rằng muội nhân họa đắc phúc...

Chu Cẩn nghe không lọt lỗ tay, bèn chộp lấy một món điểm tâm trên bàn, thình lình nhét vào miệng Nhị ca mình:

- Ăn chết huynh đi, trám miệng huynh lại, thật là nói nhăng nói càn!

Chu Cẩn thở hồng hộc ra khỏi phòng Nhị ca, lòng thầm nhủ không biết tên tặc tử nọ đã cho người nhà mình uống loại Mê Hồn thang nào, làm cho ngay cả Nhị ca vốn hiểu rõ mình nhất cũng quay sang nói giúp cho hắn. Bỗng nhiên nàng hiểu ra, nếu nhìn bằng ánh mắt bình thường, Vũ La đúng là giai ngẫu lương duyên khó được, nhưng vấn đề là Chu Cẩn hầu như không định thành thân, tuy rằng nàng không làm chuyện nghịch với luân thường làm chuyện một vợ nhiều chồng, nhưng cũng tuyệt đối không chấp nhận thân phận chung chồng, huống chi tặc tử nọ nhìn qua dáng vẻ đại trượng phu, không phải là đối tượng mà mình mong muốn.

Chu Cẩn buồn bã vô cùng, lắc lắc đầu, về tới khuê các của mình, nhào vào giường trùm chăn lại rống lên vài tiếng sư tử rống, phát tiết một chút buồn bực trong lòng.

Chu gia đãi Vũ La như thượng khách, thậm chí mỗi ngày đến cơm chiều, Đại trưởng lão Chu Thanh Giang đều mời Vũ La dùng chung. Tuy rằng chức vị Diệp Niệm Am cao hơn Vũ La, vẫn không được hưởng đãi ngộ thế này.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ đây là vì Vũ La cửu tiểu thư mình, nhưng mỗi buổi cơm chiều, Chu Thanh Giang đều cố ý dặn dò người hầu xếp cho Vũ La cùng Chu Cẩn ngồi cạnh nhau.

Người hầu có thể phục thị ở tầng trên cùng của sơn trang Chu gia, toàn là trăm người chọn một, lập tức đoán được tâm tư của lão gia mình.

Trên thực tế chuyện này cũng là do Chu Thanh Giang cố ý sắp đặt. Tin tức lão gia Chu gia cố ý chiêu Vũ La làm con rể rất nhanh truyền khắp sơn trang Chu gia.

Lưu Vân ở tầng cuối cùng nghe được tin này sợ tới mức run rẩy mấy ngày, đóng cửa nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài. Càng nghĩ càng cảm thấy rằng mình đã đắc tội với con rể tương lai Chu gia, e rằng tương lai mình sẽ không có kết quả tốt.


Tuy rằng trước mắt y sống ở tầng cuối cùng không tệ, thu nhập không ít, nhưng tính mạng quan trọng hơn, Cũng phải nói mấy năm qua y đã kiếm chác được một mớ, thấy đủ vậy rút đi thôi.

Lưu Vân nghiến răng một cái, thu dọn đồ đạc, âm thầm lặng lẽ trốn đi, ngay cả những bằng hữu tốt nhất cũng không dám báo tin. Y sợ tương lai Vũ La trả thù, theo những bằng hữu này tìm đến mình.

Ngày thứ ba, toàn bộ tầng lớp cao cấp Tu Chân Giới, tỷ như Chưởng môn, trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn cũng đã truyền nhau, Chu Thanh Giang coi trọng một thiếu niên, muốn thu làm con rể.

Chu Thanh Giang đang tạo thế, lão tin rằng mình lan truyền tin này đi, kẻ có lòng sẽ chú ý tới Vũ La rất nhanh. Chờ tương lai Vũ La cảm nhận được ích lợi của địa vị con rể Chu gia, tự nhiên sẽ thay đổi suy nghĩ.

Chu Thanh Giang cũng không phải là Cốc Thương, tuy rằng địa vị của hai người không chênh lệch lắm, nhưng tính tình Cốc Thương khó chịu vô cùng, lại cô độc một mình.

Bằng hữu Chu Thanh Giang lại đầy cả thiên hạ, thế lực chằng chịt vững vàng, cắm rễ rất sâu trong lòng Tu Chân Giới. Hầu như ai ai cũng muốn lấy lòng cô gia tương lai của Chu gia.

Vũ La lại cảm thấy không được tự nhiên, đương nhiên hắn nhìn thấu mục đích hành động này của Chu Thanh Giang, chỉ là thủ đoạn bậc này khiến cho Vũ La có cảm giác không có lực phản kháng, huống chi là người ta có lòng tốt, Vũ La chỉ có thể cười khổ.

Mấy ngày này, người hầu Chu gia ra ra vào vào, thậm chí bao gồm cả đám đồ tử đồ tôn của Chu gia, đối với Vũ La cung kính một cách khác thường.

Trên thực tế bề ngoài Chu Cẩn quả thật là một tiểu thư khuê các, có danh tiếng rất tốt trong đám người hầu, thương yêu môn khách, được ủng hộ rất nhiều. Chuyện này không phải là nàng giả vờ làm như vậy, thật ra ngoài chủ nghĩa nữ hoàng ra, Chu Cẩn thật sự là một nữ nhân hoàn mỹ.

Chu Cẩn được Vũ La cứu, lấy thân báo đáp, lão gia cũng vui vẻ thành toàn. Kịch bản từ trước tới nay toàn là như vậy, trong Tu Chân Giới cũng có không ít giai thoại như vậy, mọi người đều thấy là chuyện hợp với lẽ thường, cho nên mới tỏ ra cung kính với Vũ La.

Vũ La bị bọn họ nhìn bằng ánh mắt nhìn cô gia tương lai, đột nhiên nhớ tới hẹn ước nửa tháng giữa mình và lão ma đầu không còn bao lâu nữa, bèn giục giã Diệp Niệm Am mau chóng trở về Nhược Lô Ngục.

Diệp Niệm Am cũng lo lắng tình hình ở Nhược Lô Ngục, bèn tới tìm Chu Thanh Giang từ giã.

Chu Thanh Giang bận bịu trăm công ngàn việc, quả thật đầu tất mặt tối. Ngoại trừ thân phận Đại trưởng lão Chung Nam sơn, chủ nhân sơn trang Chu gia ra, lão còn thân phận khác, Diệp Niệm Am nhờ người thông báo, Chu Thanh Giang lại không có thời gian ra tiếp lão, Cấp bậc của Diệp Niệm Am thấp hơn Chu Thanh Giang rất nhiều, cho nên không dám làm càn, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi chờ ngoài sảnh chính.

nhưng Vũ La lại nôn nóng vô cùng, vốn hắn không muốn gặp mặt Chu Thanh Giang, sợ rằng vị lão nhân quá mức nhiệt tình này lại mang chuyện thành thân gì đó ra nói với hắn, nhưng chờ mãi không thấy Diệp Niệm Am trở ra, đành phải cắn răng đi tìm.

Nha hoàn tiếp đãi Diệp Niệm Am vốn không coi lão ra gì, đứng ở một bên làm dáng cho có lệ, ấm trà trước mặt Diệp Niệm Am đã cạn, lão cũng phải tự mình đi châm nước.

nhưng vừa thấy Vũ La tiến vào, nha hoàn nọ dường như sống lại, nhanh như điện chớp đã tới trước mặt Vũ La, vội vàng nói:

- Cô... Vũ thiếu gia, ngài tớ rồi sao, mời ngồi, tiện nữ lập tức đi thông báo với lão gia...

Tay chân nàng vô cùng linh hoạt, so với dáng vẻ uể oải trước đây dường như là hai người khác nhau. Nàng nhanh chóng rót một chén trà cho Vũ La, nhoẻn cười một cái, sau đó chạy nhanh ra sau bẩm báo.