Tiên Tuyệt

Chương 181: Nhiệm vụ thần bí (thượng)

Loại văn tự này có từ xưa, dù là cả Tu Chân Giới cũng không có mấy người nhận biết. Nguyên nhân trong đó cũng thần bí và lâu đời chẳng khác Thiên Nhai.

- Đồng trưởng lão đưa tới ư?

Vũ La mơ hồ đoán được nguyên nhân, đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng người bẩm báo:

- Diệp Đại nhân, ngoài cửa có người cầu kiến.

Diệp Niệm Am nghe vậy sửng sốt:

- Là ai vậy?

- Người tới tự xung là Lạc Anh Hào, còn có một người khác nhìn qua tơi tả, đang quỳ trước đại môn Nhược Lô Ngục chúng ta, muốn tạ tội với Vũ Tống Lãnh.

Diệp Niệm Am giật mình kinh hãi:

- Lạc trưởng lão tới đây ư?

Lão nhìn sang Vũ La:

- Rốt cục có chuyện gì vậy?

Vũ La nở một nụ cười khổ, kể lại sự tình, sau đó mới nói:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao.

Diệp Niệm Am nghe hắn kể lại chuyện đã xảy ra, vốn có hơi không hiểu, nhưng Lạc trưởng lão đích thân tới Nhược Lô Ngục, lão thân là Giám Ngục, làm sao cũng phải ra nghênh đón, chỉ có thể bất đắc dĩ theo ra ngoài.

Lạc trưởng lão không phải là người tốt tính, nếu không phải vì chuyện này có liên quan tới Vũ La, lại thêm hậu duệ khốn kiếp của lão vừa mới đắc tội Vũ La, chắc chắn Lạc trưởng lão đã xông thẳng vào trong.

Nhược Lô Ngục phòng ngự nghiêm ngặt, nhưng ngọc bài trưởng lão của Trưởng Lão hội có thể thông hành khắp các địa phương như Thẩm Phán Đình, Nhược Lô Ngục.

về phần Hồng Liệt Hỏa, cho dù là lão tới Nhược Lô Ngục cũng phải cẩn thận chiếu theo quy củ hành sự. Quy củ đã định ra như vậy, nhưng mọi người lại rất thích phá quy củ, để thể hiện ra quyền thế của mình.

Lúc này Lạc trưởng lão đang đứng trước Nhược Lô Ngục, vừa thấy Vũ La đi ra vội vàng tiến lên, cười khổ ôm quyền nói:

- Vũ ca nhi, thật là có lỗi, là ta đã sai, không dặn dò rõ ràng cho kẻ dưới, khiến cho ngươi phải chịu thiệt thòi.

Lão tung một cước đá vào mông Triệu Thành, lập tức y chúi nhũi xuống đất, ngã nhào dưới chân Vũ La.

- Ta đã mang con chó này tới cho ngươi, ngươi muốn xử trí thế nào cũng được, không cần nể mặt ta. Loại phế vật như vậy, chết không đáng tiếc.

Triệu Thành thất kinh hồn vía, trước khi tới đây lão tổ tông chỉ nói với mình là đi nhận lỗi, không nói là muốn giết mình.

Triệu Thành vội vàng quỳ xuống đất dập đầu lia lịa như tế sao:

- Vũ Tổng Lãnh, Vũ Đại nhân, ta sai rồi, ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, mắt chó không thấy được người. Van xin ngài, xin ngài hãy coi ta như cái rắm, tha cho ta...

Vũ La khẽ cau mày, Lạc trưởng lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Mình anh hùng một đời, không ngờ lại có hậu bối tệ hại như vậy.

Thấy bộ dáng thê thảm của Triệu Thành, Vũ La cũng biết đây là do Lạc trưởng lão cố ý an bày. Bất quá quả thật Triệu Thành đã chịu trừng phạt, nhìn y nói chuyện, phát âm không rõ ràng, miệng đầy máu tươi, có thể thấy được răng y đã bị đánh gãy không còn.

Chuyện này vốn không phải là đại sự gì, chẳng qua Vũ La muốn thu hồi thứ thuộc về mình, mới trò chuyện với Đồng trưởng lão.

Đồng trưởng lão đã đưa tới Thiên Nhai Yêu Bài, chỉ riêng mối nhân tình này đã đủ bù lại tôn thất của mình. Thật ra cũng không tổn thất gì, tối đa chỉ là bực bội trong lòng, cảm thấy mất mặt.

Lạc trưởng lão đã nói như vậy, có nghĩa là mình có thể giết chết Triệu Thành, Vũ La cũng đã hết bực, bèn xua tay nói:

- Bỏ đi, chuyện này tới đây là kết thúc.

Lạc trưởng lão lập tức nói:

- Như vậy sao được, tên khốn này không biết trời cao đất rộng, dám mạo phạm ngươi, phải nghiêm trị...

Vũ La lắc đầu nói:

- Ý của Lạc trưởng lão ta đã hiểu, ngài hãy yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta.

Vũ La nói thẳng ra như vậy, Lạc trưởng lão mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Quan hệ với Vũ La không chỉ ảnh hưởng đến một mình lão, mà còn có Đồng trưởng lão và Nhan trưởng lão. Nếu như mình làm tan vỡ, vậy hai lão già kia cũng sẽ không tha cho mình.

Vũ La liếc nhìn Triệu Thành dưới đất một cái:

- Bất quá ta không dùng người này nữa, Lạc tiền bối có người nào đáng tin cậy hay không, phái tới giúp ta tạm thời quản lý mỏ?

- Không thành vấn đề.

Lạc trưởng lão vội vàng đáp ứng:

- Sau khi ta trở về sẽ lập tức phái người tới cho tiểu ca.

Cho dù là không có, cũng phải tìm cho ra một người.


Lạc trưởng lão than dài tỏ vẻ xin lỗi:

- Ôi, Vũ tiểu ca, chuyện này ta thật là đáng trách, ngươi không giận lão ca ca chứ?

Lúc này Triệu Thành quỳ dưới đất mới biết, mới hiểu được rõ ràng trọng lượng của Vũ La, Mấy chữ ‘lão ca ca’ toát ra ý lấy lòng hết sức rõ ràng, lão tổ tông không lừa y, quả thật nịnh bợ thiếu niên trước mặt này tới mức Triệu Thành phải hồn phi phách tán. Tuy rằng Vũ La đã nói bỏ qua, nhưng y vẫn sợ hãi vô cùng. Nếu như vừa rồi Vũ La chỉ khẽ cau mày, e rằng Lạc trưởng lão đã không chút lưu tình, xuống tay giết chết mình...

Đến lúc này, y không thể ngờ rằng chính quan hệ huyết mạch mỏng manh xa xôi giữa mình và Lạc trưởng lão, vào thời khắc mấu chốt lại có thể cứu được mình.

Diệp Niệm Am bên cạnh nghe thấy cũng phải trợn trừng mắt, cũng lập tức hiểu ra. Tuổi Vũ La còn trẻ đã là phù sư cao quý, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Rõ ràng là bọn Lạc trưởng lão nhắm vào thân phận phù sư của hắn.

Vũ La cười lắc đầu:

- Tiền bối trăm ngàn lần đừng nói lời này, ta nào dám thế.

Lạc trưởng lão cố ý trừng mắt:

- Vũ tiểu ca khinh thường Lạc mỗ ư, nếu ngươi không ngại, sau này hãy kêu ta một tiếng lão ca, ta gọi ngươi lão đệ.

Vũ La cười khổ, chắp tay nói:

- Cung kính không bằng tuân mệnh, lão ca ca.

Lạc trưởng lão cười ha hả, lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm, vỗ vỗ vai Vũ La:

- Hay lắm, lão ca ca không uổng phí đời này, quen được một huynh đệ như đệ.

Lão kéo Vũ La lại, mò tìm trên người mình một lúc lâu, sắc mặt chợt trở nên lúng túng:

- Chuyện này... Đệ cũng biết, lần này ta cùng bọn lão Đồng đã đặt hết tất cả tài sản của mình, đến bây giờ vẫn chưa thu lại được. Lễ gặp mặt này, sau này lão ca ca sẽ bù lại cho đệ.

Vũ La mỉm cười:

- Lão ca làm như vậy quá khách sáo rồi.

Lạc trưởng lão cũng hiểu được khách sáo quá mức sẽ trở thành giả tạo, lập tức hào sảng khoát tay:

- Đúng vậy, giữa huynh đệ chúng ta không cần khách sáo.

Khiến cho quan hệ giữa hai người tiến lại gần hơn.

- Lão đệ, ca ca phải đi rồi, ở Trưởng Lão hội còn vô số việc. Đệ yên tâm, sau khi ta trở về sẽ lập tức phái người tới cho đệ.

Vũ La gật đầu một cái:

- Lão ca đi đường cẩn thận.

Lạc trưởng lão xách Triệu Thành lên:

- Khốn kiếp, còn không mau cảm tạ lão đệ ta khoan hồng độ lượng?

Triệu Thành lại dập đầu lia lịa:

- Đa tạ ân Vũ Đại nhân không giết...

Lạc trưởng lão cười lớn nhìn Vũ La:

- Lão ca đi đây.

Diệp Niệm Am quỳ xuống tiễn:

- Hạ quan cung tống Lạc trưởng lão...

Người ta không thèm nhìn lão lần nào, phóng vút lên cao, hóa thành một đạo hào quang giống như lưu tinh phá không mà đi.

Diệp Niệm Am nở một nụ cười khổ, liếc nhìn Vũ La một cái. Tuy rằng hiện tại thiếu niên còn là cấp dưới của mình, nhưng không ai nghi ngờ gì, tiền đồ của hắn là bất khả hạn lượng.

Diệp Niệm Am là lão hồ ly, hiểu rất rõ ràng, e rằng tương lai tiền đồ của mình phải nhờ vào thiếu niên này.

Lão đảo mắt mấy vòng, bỗng nhiên này ra một ý nghĩ, dường như hắn cùng quả nhi rất thân thiết... Nếu tác hợp chúng với nhau... chỉ tiếc Vũ La đã có Cốc Mục Thanh, cho dù quả nhi xen vào cũng chỉ có thể làm thiếp, Diệp Niệm Am cảm thấy không cam lòng, dù sao lão cũng chỉ có một đứa cháu gái,

Hay là trở về nói với Quả nhi, bảo nó làm sao ra dáng thục nữ một chút, đoạt lấy Vũ La?

- Diệp Đại nhân, Lạc trưởng lão đã đi rồi, ngài cũng có thể đứng dậy.

Diệp Niệm Am miên man suy nghĩ, quên bẵng đi mình vẫn còn quỳ dưới đất.

-Ồ...

Lão đứng dậy, lại liếc nhìn Vũ La một cái, ừ, đoạt lấy Vũ La có thể làm được, chỉ là cháu của mình nghịch ngợm như vậy...


Diệp Niệm Am cảm thấy đau đầu nhức óc. Nếu lão biết trong cảm nhận của Vũ La, Diệp Thanh Quả còn có biệt hiệu Khủng Long Nữ, có lẽ sẽ lập tức gạt đi ý nghĩ này, không dám nghĩ thêm gì nữa.

Lạc trưởng lão mang Triệu Thành trở lại Phượng Ngô sơn, dọc trên đường đi vẫn còn tức giận vô cùng. Lão không thèm bảo vệ Triệu Thành, phi hành trên cao mặc cho cuồng phong thổi ào ạt. Cũng may Triệu Thành tu luyện cũng có chút thành tựu, bằng không đã sớm đi đời nhà ma.

Dù là như vậy, đến khi về tới động phủ của Lạc trưởng lão ở Phượng Ngô sơn, Triệu Thành cũng chỉ còn lại nửa cái mạng,

Lạc trưởng lão vứt y sang bên, dặn dò một tên đồ đệ:

- Cho y xuống núi, cho thêm chút ngọc túy và linh đan, từ nay về sau, y không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.

bởi vì trước đó Đồng trưởng lão tới đây lớn tiếng, cho nên môn hạ đệ tử của Lạc trưởng lão cũng biết đầu đuôi gốc ngọn chuyện này. Cho nên bọn họ không hề thông cảm cho Triệu Thành chút nào, còn lộ vẻ oán hận y. Phù sư quan trọng tới mức nào, sư môn vất vả lắm mới kết giao được với một vị phù sư, nếu như bị tên ngốc ngươi làm hỏng mất, cho dù bằm thây ngươi làm vạn đoạn cũng không thể nào hả giận.

Triệu Thành biết mình xong rồi, chỉ là hiện tại y chỉ còn lại nửa mạng, khẽ cử động cũng đã khó khăn, cũng không thể nói nên lời, trong lòng buồn bã, vốn y muốn khóc lóc van xin, rốt cục thân thể chỉ co giật được vài cái, nhìn qua thê thảm vô cùng.

Tên đệ tử kia mang theo Triệu Thành, đưa y ra ngoài.

Lạc trưởng lão ngồi trong đại sảnh, vuốt cằm suy nghĩ chuyện chọn người cai quản mỏ Ô Thiết cho Vũ La, Sau một lúc lâu, lão chợt gõ vào ngọc khánh bên cạnh, một gã đồng tử bước vào:

- Gọi Đường Tử Phong tới gặp ta.

Đồng tử lui ra ngoài, không lâu sau, một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tiến vào, nghiêng mình thi lễ:

- Sư tôn cho gọi đồ nhi.

Chính là quan môn đệ tử của Lạc trưởng lão, Đường Tử Phong.

Lạc trưởng lão gật gật đầu, thần sắc có hơi ngưng trọng, quan sát Đường Tử Phong một lúc lâu, dường như trong lòng khó có thể quyết đoán. Đường Tử Phong mơ hồ cảm thấy sư phụ tìm mình là có chuyện lớn, lập tức hưng phấn bừng bừng, chuẩn bị tinh thần nghênh đón thử thách của sư phụ.

- Tử Phong, con là đồ đệ nhỏ nhất của vi sư, bình thường có thể vi sư quá mức thương yêu con...

Đường Tử Phong là quan môn đệ tử, tự nhiên được thương yêu nhất, nghe vậy lập tức quỳ xuống:

- Đại ân của sư tôn, đồ nhi suốt đời khó quên, cho dù tan xương nát thịt cũng không đủ báo đền trong muôn một.

Lạc trưởng lão khoát khoát tay:

- Vi sư không phải có ý này, vi sư đây là nói thật. Tuy rằng tu vi của con tăng tiến rất nhanh, nhưng chưa trải qua tôi luyện, rốt cục khó thành châu báu. Trước đây có chuyện gì, vi sư đều bảo các sư huynh con đi làm, chưa từng cho con cơ hội.

Đường Tử Phong nghe vậy sửng sốt, hiểu ra rất nhanh:

- Sư tôn có gì sai phái, đồ nhi nhất định sẽ làm cho người hài lòng.

Lạc trưởng lão lắc lắc đầu:

- nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, cho nên vi sư vẫn chưa thể quyết định có nên phái con đi hay không.

Lão nhìn Đường Tử Phong chăm chú:

- Con có biết chuyện về vị phù sư kia chăng?

Đường Tử Phong gật gật đầu, Lạc trưởng lão nói tiếp:

- Tên ngốc Triệu Thành kia đã làm hỏng chuyện, vi sư cùng Đồng sư bá con mắt bao nhiêu tâm huyết mới cứu vãn được, nhưng từ nay về sau không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì nữa, Vi sư muốn phái con tới mỏ Ô Thiết, ý con thế nào?

Đường Tử Phong nghe vậy sửng sốt, lập tức mừng rỡ lạy phục xuống:

- Đa tạ sư tôn.

Lạc trưởng lão cảm thấy vui mừng, Đường Tử Phong là nhân tài, không phải tên ngu xuẩn Triệu Thành kia có thể sánh được. Mình vừa nói sơ qua, y đã lập tức hiểu rõ đây là cho y cơ hội tiếp cận vị phù sư kia, tương lai nhất định có ích thật nhiều.

- Con khoan cảm tạ, con đi phen này không chỉ gánh vác tiền đồ của riêng con, còn có tiền đồ của cả sư môn, còn là hy vọng của Đồng sư bá, Nhan sư thúc.

Đường Tử Phong ôm quyền cất cao giọng nói:

- Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của người.

Lúc này Lạc trưởng lão mới chậm rãi gật gật đầu:

- Nếu con đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy hãy chuẩn bị xuất phát.

Lúc Đường Tử Phong ra ngoài, trong lòng y vô cùng kích động, ngàn vạn lần không thể ngờ được một chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình. Đó là một vị phù sư, nếu có thể giao hảo với hắn, xin được mấy đạo linh phù, nhất định mình sẽ vô địch trong lứa tu sĩ cùng cấp.

Rất nhanh tin tức đã truyền ra, các sư huynh các sư tỷ tỏ ra vô cùng ghen tị với Đường Tử Phong, quả nhiên sư tôn vẫn yêu thương đồ đệ út nhất.

Vũ La nghiền ngẫm chuyện Thiên Nhai Yêu Bài, Diệp Niệm Am nghiền ngẫm chuyện cháu gái của mình, hai người ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, sau khi vào Nhược Lô Ngục ai đi đường nấy.

Vũ La trở lại chỗ ở của mình, lấy Thiên Nhai Yêu Bài ra xem, trong lòng tính toán tới Thiên Nhai kiếm chút bảo bối gì đó.

Đối với thánh địa trong truyền thuyết này của các tu sĩ, Vũ La không có chút tôn kính nào, Tiền kiếp hắn từng đạt tới độ cao được vạn người kính ngưỡng, nếu mọi người đã đứng cùng một độ cao, vậy vì sao ta phải kính ngưỡng ngươi?

Vấn đề là thiên hạ đệ nhất hung nhân hồn nhiên không coi Thiên Nhai ra gì đã đành, đằng này còn đặt mình vào vị trí một tên đạo tặc, trong mắt hắn, Thiên Nhai đã trở thành một con dê mập tròn béo tốt, hiện tại Đế Quân bệ hạ dường như đang cân nhắc xem mình nên ăn món đùi dê nướng, hay ăn món nạc lưng chiên giòn.

Đây mới là nguyên nhân mà hắn tỏ ra hưng phấn khi nhìn thấy Thiên Nhai Yêu Bài.

Nhận được Thiên Nhai Yêu Bài cũng không phải là có thể lập tức đi Thiên Nhai. Trên thực tế các tu sĩ của Thiên Nhai hiểu rất rõ tầm quan trọng của ngọc bài này. Mặc dù là tặng, nhưng tới tay môn phái cũng phải tranh đấu rất lâu, cuối cùng mới có thể xác định được Thiên Nhai Yêu Bài thuộc về ai.

Chuyện này nhìn bề ngoài dường như Thiên Nhai thiếu trách nhiệm. Nếu đã nhìn trúng người nào, cứ đưa thăng Thiên Nhai Yêu Bài cho người đó không phải được sao? Với thủ đoạn của Thiên Nhai, muốn làm một Thiên Nhai Yêu Bài khiến cho trừ người được chỉ định ra, những người khác không thể tiến vào, chắc chắn không phải là chuyện khó khăn gì lắm.

nhưng đừng quên rằng, Thiên Nhai coi trọng nhất là cơ duyên, trên thực tế, Thiên Nhai Yêu Bài là một vấn đề thử thách cơ duyên. Xét ở một góc độ nào đó, kẻ nào có thể được Thiên Nhai Yêu Bài trân quý như vậy, không phải là thể hiện kẻ đó có được đại cơ duyên sao?

Muốn tiến vào Thiên Nhai, phải chờ ba mươi ngày sau.

Vũ La sắp sửa tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc, để tạm thời đè nén hưng phấn về chuyện Thiên Nhai, nhưng hắn chợt nhớ tới phù văn Quang Mang Thái Dương, vừa nhớ tới đây, cho dù là Vũ La cũng cảm thấy hơi lành lạnh.

Nam Hoang Đế Quân hắn là nhân vật thế nào? Quét mắt nhìn khắp cả lịch sử Tu Chân Giới, nhân vật như Thôi Xán hắn cũng có không biết bao nhiêu. Tiền kiếp hắn trên Tu Chân Giới không ai sánh kịp, nhưng nếu nhìn chung cả lịch sử, cũng chỉ có thể xem như nhân vật nổi bật trong lịch sử, không dám khoác lác nói câu ‘Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’.

Có thể có kẻ cuồng vọng, dám nói nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau, trừ phi là kẻ điên, bằng không không ai dám thừa nhận.

Vũ La thừa sức tự biết mình, nếu vị Ma Tổ dưới Ly Nhân Uyên thoát vây, cũng hùng mạnh hơn nhiều so với thời kỳ mà mình hùng mạnh nhất, cả hai thân mang Thiên Mệnh Thần Phù vào hàng thiên hạ đệ nhất, lão ma đầu mở thần thông Thiệt Xán Liên Hoa, ngay sau đó mở tiếp thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy. Nếu nói hiểu biết về Thiên Mệnh Thần Phù, Vũ La thúc ngựa cũng không theo kịp người ta. Đây là chuyện không còn cách nào, dù sao lão ma đầu đã sống quá lâu.

nhưng lão ma đầu hùng mạnh như vậy, lại tỏ ra sợ phù văn Quang Mang Thái Dương như rắn rết, thậm chí thà rằng không ra khỏi Ly Nhân Uyên, cũng không muốn dính tới Vũ La, Vũ La làm sao không kinh hãi cho được?

Nếu tính toán thời gian, còn cách ước hẹn với lão ma đầu mười ngày nữa, Vũ La biết mình có nôn nóng cũng bằng vô dụng, chỉ có thể áp chế tâm tư, cố gắng tĩnh tâm bắt đầu tu luyện.

Chuyện Vũ La thân là phù sư, bởi vì nguyên nhân mọi người biết được chỉ giữ trong lòng, cho nên cũng không được lan truyền. Trên thực tế những người biết được thân phận phù sư của Vũ La, ai nấy đều ra sức không nói cho người khác biết.