Trước cung điện là một diễn võ trường rộng lớn. Mà lúc này đã có một lôi đài được dựng lên ở trung tâm diễn võ trường. Trước cung điện có bốn cây cột cờ, trên cột cờ tung bay lá cờ hình tam giác tứ sắc. Hai bên lôi đài cách đó không xa có bày tám cái trống trận thật lớn.
Dưới cột cờ bày ra một dãy Thái Sư ỷ, Vi Phụng Hiếu đang ngồi ở giữa, bên trái chính là ba tên đệ tử thân truyền, bên phải chỉ có hai cái ghế. Một nữ nhân còn trẻ ngồi trên một ghế, lụa mỏng che mặt, bất quá hầu như trong suốt, có thể nhìn được diện mạo nữ tử.
Vũ La khẽ bĩu môi:
- Vi Thanh Thanh đó sao, bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Hiển nhiên nữ tử kia chính là đối tượng tranh đoạt của lần tỷ võ lôi đài này, Vi Thanh Thanh, con gái Vi Phụng Hiếu. Dung mạo của nàng có thể nói là không tệ, cũng xếp vào hàng trung thượng, chẳng trách đám ong bướm vây quanh nịnh hót nàng là ‘Tiên tử’.
nhưng tiền kiếp Vũ La từng qua mắt biết bao tuyệt sắc giai nhân, đời này lại ở cùng các mỹ nữ tuyệt trần Cốc Mục Thanh, Ma Tử Câm, cho nên cảm thấy Vi Thanh Thanh hết sức tầm thường.
Chiếc Thái Sư ỷ còn lại bên cạnh Vi Thanh Thanh là một nam tử mặc võ phục, dáng người cường tráng chẳng khác nào trâu rừng, Vũ La nhìn lướt qua đám ‘tuyển thủ’ bên dưới lôi đài, thừa biết những kẻ này chỉ là làm cảnh, con rể chân chính mà Vi Phụng Hiếu đã chấm từ trước, e rằng chính là con trâu đang ngồi bên cạnh Vi Thanh Thanh.
Ngay cả Thác Bạt Thao Thiên cũng không nhịn được khẽ cau mày, cho dù Vi Phụng Hiếu ngươi muốn chọn rể từ trong nội bộ, nhưng vừa mới mở lôi đài đã cho rể tương lai cùng con gái ngồi chung một chỗ như vậy, lẽ nào không thấy khó coi?
Chu Thanh cảm thấy thần sắc Thác Bạt Thao Thiên nhìn Vi Thanh Thanh có hơi phức tạp, thình lình thốt ra một câu bốc mùi chua chua:
- Đây là nữ nhân mà các ngươi liều chết tranh đoạt hay sao?
Lúc này Thác Bạt Thao Thiên không có tâm trạng nhiều lời. Đứng trước lôi đài, máu nóng trong cơ thể y bất chợt sục sôi, loại người như y trời sinh ra là vì chiến. Nếu không có chiến đấu, thậm chí y không có khả năng được sinh ra trên thế gian này.
Thác Bạt Thao Thiên nheo mắt nhìn Vi Phụng Hiếu, khóe miệng y nhếch lên trong lãnh khốc vô cùng.
- Cóc ghẻ tới rồi...
Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám đệ tử Thanh Ngọc cung tranh nhau quay đầu lại nhìn Thác Bạt Thao Thiên.
- Thì ra là y, dám có ý định động vào sư muội, thật sự là không biết trời cao đất rộng, cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga.
- Đúng vậy, cũng không lấy gương ra soi thử, chỉ bằng vào y cũng đòi sánh đôi với Đại tiểu thư Thanh Ngọc cung chúng ta...
- Chắc chắn là y coi trọng cơ nghiệp Thanh Ngọc cung ta, lấy cớ đính hôn từ nhỏ, mặt dày muốn theo bên cạnh sư muội, rốt cục không đáng mặt nam nhân...
Những tiếng châm chọc xung quanh vang lên không ngớt.
Một tên đệ tử chạy vội tới, ghé tai An Tích Linh nói mấy câu, An Tích Linh nghe xong sắc mặt chợt biến, chậm rãi từ bên cạnh Vi Phụng Hiếu đứng dậy nói:
- Thác Bạt Thao Thiên, ngươi thật là lớn mật, dám vào Thanh Ngọc cung phế đi Lâm sư đệ.
Đệ tử Thanh Ngọc cung nghe vậy sửng sốt, sau đó những tiếng thóa mạ nhao nhao vang lên:
- Y dám đả thương Lâm sư đệ sao, tên khốn kiếp này... Phế y đi thôi, nhân tiện giải quyết phiền phức cho sư muội...
An Tích Linh chợt thét lớn một tiếng:
- Dừng tay.
Hiển nhiên các đệ tử Thanh Ngọc cung vô cùng sợ hãi An Tích Linh, vừa nghe tiếng quát của y đã lập tức không dám vọng động.
An Tích Linh hung hăng trừng mắt nhìn Thác Bạt Thao Thiên một cái:
- ngươi lấy danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn, Thanh Ngọc cung ta nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, tạm thời không động tới ngươi, nhưng ngươi lên lôi đài rồi cũng sẽ như những người khác, không còn là công sai nữa.
Vũ La chịu không được nữa, trên đời này còn môn phái nào vô sỉ hơn nữa không? Còn dám nói là nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, quả thật vô cùng bỉ ổi.
- Được rồi.
Vũ La ngắt lời An Tích Linh:
- Chó cắn không sủa, An Tích Linh, bớt nói lời thừa đi, mau mau bắt đầu. Công vụ chúng ta vô cùng bận rộn, không có thời gian đôi co với ngươi ở đây chỉ vì một ả đàn bà.
Vi Thanh Thanh nghe vậy đùng đùng nổi giận, nàng nghe Vũ La gọi mình là ‘ả đàn bà’, vốn xưa nay nàng tự cho rằng mình đẹp như tiên, gia thế không ai sánh được, Một tiếng ‘ả đàn bà’ của Vũ La chính là cách gọi làm nhục nàng nhất từ trước tới nay, lúc này lửa giận bốc cao, vỗ mạnh vào thành ghế đứng bật dậy:
- Tiểu tử càn rỡ ở đâu ra, dám làm càn ở Thanh Ngọc cung. Người đâu, dùng loạn côn đánh hắn cho ta.
Vũ La cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng thẳng:
- Giỏi thật, để ta xem lão tử Vi Phụng Hiếu của nàng có dám đánh đuổi ta hay không?
An Tích Linh cảm thấy hoảng hốt trong lòng, Bất kể thế nào Vũ La cũng là công sai, tuy rằng miệng y nói nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, nhưng hiện tại trong lòng đã hiểu rõ ràng, đối với Cửu Đại Thiên Môn, Thanh Ngọc cung chúng không bằng con chó, Vũ La giờ chiêu bài Cửu Đại Thiên Môn ra, nếu hắn bị Thanh Ngọc cung đuổi ra ngoài, e rằng Cửu Đại Thiên Môn biết được, vì duy trì thể diện của mình sẽ làm cho Thanh Ngọc cung tiêu tan.
Nhân vật đẳng cấp như Hồng Liệt Hỏa, nếu muốn tiêu diệt Thanh Ngọc cung bất quá chỉ cần nói một tiếng. Phía dưới ắt sẽ có kẻ vừa muốn lấy lòng Hồng Liệt Hỏa, vừa muốn thay thế thế lực Thanh Ngọc cung, ra tay động thủ thay cho Hồng Liệt Hỏa.
An Tích Linh thấy sư muội mình không biết trời cao đất rộng, đứng lên ra lệnh dùng loạn côn đánh Vũ La, vội vàng khuyên bảo:
- Sư muội, đừng chấp nhất với hắn, chúng ta nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, chứ không phải là sợ hắn.
Vi Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, không dây dưa cùng Vũ La nữa, mà vênh mặt hất hàm nhìn Thác Bạt Thao Thiên:
- ngươi chính là Thác Bạt Thao Thiên đó sao? ngươi quả thật không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi cũng dám vọng tưởng cưới ta? Nếu ta là ngươi, đã sớm tuyên cáo thiên hạ, từ đi hôn ước. Đúng vậy, nếu ngươi cưới ta, xác thực có thể một bước lên trời, bất quá ngươi không biết là ngươi làm như vậy thật là mặt dày mày dạn sao? Với thân thế của ngươi hiện tại, cho dù là một nữ nhân bình thường cũng sẽ không chịu gả cho ngươi, ngươi làm như vậy không phải là cố ý hại ta sao?
Tính cách Thác Bạt Thao Thiên hết sức cương cường, tự nhiên sẽ không thèm đấu võ mồm với nàng. Tiền kiếp Vũ La cũng có tính cách như vậy, cần gì nhiều lời vô nghĩa như vậy, không phục chứ gì, bản Đế Quân sẽ nện đến khi nào ngươi phục mới thôi. Bất quá vào lúc ấy, thường là có hết tám phần Đế Quân bệ hạ sơ ý đánh người ta tới chết.
Vi Thanh Thanh lài nhài, An Tích Linh đứng dậy nhìn Vũ La chằm chằm:
- Không biết Vũ La ngươi có gan lên lôi đài so tài cao thấp với ta một trận hay không? Ta muốn báo thù cho Lý Dung sư huynh.
Vũ La thầm cười lạnh trong lòng, An Tích Linh cũng giống như Lý Dung, cũng là một liều đan dược đại bổ. Người ta dâng thuốc bổ cho mình, nếu mình từ chối, chẳng phải là bất cận nhân tình hay sao?
- Như ngươi mong muốn.
kẻ ngồi bên cạnh Vi Thanh Thanh vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Khí tức trên người y hết sức mơ hồ, dù là Vũ La ở xa như vậy cũng khó lòng phân biệt được y ở cảnh giới nào.
Bất quá Thác Bạt Thao Thiên lại không cần nhiều như vậy. Y bước ra một bước, thân thể thình lình bay lên, giống như đang bước trên bậc thang, nháy mắt đã đứng trên lôi đài cao ba trượng.
sắc mặt An Tích Linh khẽ biến, không phải đã nói trước, không cần y tỷ võ từ đầu hay sao, chẳng lẽ tiểu tử này là kẻ thâm tàng bất lộ?
An Tích Linh và Vi Phụng Hiếu không muốn cho Thác Bạt Thao Thiên nhân cơ hội này dương danh, cho nên mới bảo y chỉ cần đánh bại lôi chủ là được, chỉ cần người có đầu óc bình thường một chút cũng thấy được cái lợi trong chuyện này: không cần phải đánh nhiều trận, tiết kiệm được rất nhiều linh nguyên.
nhưng Thác Bạt Thao Thiên lại là người đầu tiên lên lôi đài.
- Ta lên!
Dưới đài chợt có một người hét lớn một tiếng, tung mình nhảy lên lôi đài. Thế nhưng y vừa nhảy lên một quãng, bất ngờ bị một cước cách không nện mạnh vào ngực. Người nọ hét thảm một tiếng, bay đi xa mấy chục trượng, ngã sóng xoài trên mặt đất không biết sống chết.