Tiên Tuyệt

Chương 153: Thú nha long sào (thượng)

Linh Long từ chiều dài năm trượng trước đó, hiện tại đã tăng lên mười trượng. Một tiếng long ngâm vui vẻ vang lên, nó co rút thân thể của mình lại, chui vào trong Long Sào. Mỗi một chiếc răng thú trong đó đều dài chừng ba mươi trượng, giăng mắc khắp nơi, miệng tổ đủ lớn cho Linh Long thoải mái chui ra chui vào.

Linh Long dạo chơi trong tổ vô cùng vui thích, thân thể nó thỉnh thoảng cọ xát vào răng thú, tựa như cực kỳ sảng khoái.

Vũ La gật gật đầu hài lòng. Tấn thăng cảnh giới Long Sào cũng tương đương tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá. Từ một tên đần không biết tu luyện, hiện tại hắn đã tiến vào cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá, chỉ mới chưa tới một năm, nếu nói ra chuyện này không biết sẽ dọa khiếp biết bao nhiêu người.

Bất quá Vũ La không hề tự mãn. Tiền kiếp hắn từng được ca tụng là ‘thiên tài’ không biết bao lần, với chút thành tựu nho nhỏ hiện tại, tự nhiên hắn không cảm thấy vui mừng.

Sau khi giải quyết xong vấn đề này, Vũ La bèn suy nghĩ cách giúp cho Thác Bạt Thao Thiên một tay.

Vũ La vô cùng tin tưởng Thác Bạt Thao Thiên, trong lúc mình đang không ngừng đột phá cảnh giới, Thác Bạt Thao Thiên cũng bế quan liên tục, không ngừng tôi luyện bản thân mình. Lần này Thác Bạt Thao Thiên xung kích cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, Vũ La tin rằng y nhất định sẽ thành công, Hơn nữa trong những thiếu niên cùng lứa tuổi, hầu như không ai có thể vượt qua Thác Bạt Thao Thiên.

Thác Bạt Thao Thiên một thân sát khí, sợi xích huyết quang cùng vẫn Thiết Trọng Kiếm của y hung hãn vô cùng, nếu nói chiến lực không hề e ngại những đối thủ cùng cấp.

Nếu Vi Phụng Hiếu chiếu theo quy củ lập lôi đài trung thực, Vũ La cũng sẽ không nhúng tay vào, nhưng Vi Phụng Hiếu không phải loại người thành thật, Vũ La không thể không đề phòng.

Hắn còn đang suy nghĩ tìm cách giúp Thác Bạt Thao Thiên một tay, thình lình trong Thiên Phủ Chi Quốc truyền đến một trận dao động, Vũ La thoáng động trong lòng, bèn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, vừa nhìn thấy nhất thời vui mừng khôn xiết.

Thì ra đoạn Thần Chi của Bồng Kinh Thụ Vương đã trưởng thành.

Thần Chi lóe lên ánh sáng vàng mờ mờ, tràn trề thiên địa linh khí. Mà trên Thần Chi chỉ còn lại bốn phiến lá, chúng cũng tranh chấp với nhau giống như Thần Miêu trước đây, thắng làm vua, thua làm giặc.

Trên bốn phiến Thần Diệp này, gân lá đã hoàn toàn hóa thành sắc vàng, mà phiến lá vẫn xanh biếc như trước, giống như một màng phi thúy tươi tốt, trông xinh đẹp vô cùng.


Vũ La nhìn thấy những phiến Thần Diệp xinh đẹp này, ý nghĩ đầu tiên này ra trong đầu hắn là tặng cho Cốc Mục Thanh. Dù sao cũng là thiếu nữ, hẳn là nàng rất thích những thứ xinh đẹp như vậy.

nhưng rất nhanh hắn chợt nghĩ rằng, không phải mình đang tìm cách giúp Thác Bạt Thao Thiên một tay, đây không phải là biện pháp hay sao?

Vũ La không phải là kẻ trọng sắc khinh bạn, hơn nữa chuyện gì cũng có trọng có khinh, hiển nhiên chuyện của Thác Bạt Thao Thiên quan trọng hơn nhiều. Hắn bèn ngắt Thần Chi xuống, hái cả bốn phiến Thần Diệp, sau đó vất Thần Chi sang bên. Trong này là Thiên Phủ Chi Quốc, nếu Vũ La không muốn, không ai có thể tiến vào, cho nên không cần phải cất kỹ bảo bối.

Bốn phiến Thần Diệp này là bảo bối hiếm có, Vũ La dám bảo đảm rằng chỉ cần mang bốn phiến Thần Diệp này đi tìm bất cứ một phù sư nào, có thể đổi được một đạo linh phù mà mình muốn, thậm chí là hai đạo.

Muốn luyện chế linh phù, thứ đầu tiên cần lo tới chính là nguyên liệu. Không có nguyên liệu tốt, cho dù năng lực của phù sư hùng mạnh tới mức nào, cũng không thể chế ra linh phù có đẳng cấp cao.

Thiên Sinh Thần Thạch, Thiên Sinh Thần Mộc, Thiên Sinh Thần cốt, Thiên Sinh Thần Ngọc, từ thấp tới cao chính là những nguyên liệu tốt nhất để luyện chế linh phù. Nếu như có thể tìm được Thiên Sinh Thần Ngọc, thậm chí có khả năng luyện chế ra linh phù cực phẩm tương đương với Thiên Mệnh Thần Phù. Đương nhiên Thiên Sinh Thần Ngọc chính là khả ngộ bất khả cầu, cả Tu Chân Giới hiện nay chỉ có được vài khối.

Dù là Thiên Sinh Thần Thạch, cả đời rất nhiều phù sư cũng chưa chắc đã tìm được một khối.

Phù sư phổ thông đều sử dụng Ngọc Túy Tinh Phách làm nguyên liệu luyện chế linh phù, hoặc là ngọc túy cao cấp.

nhưng những thứ này so ra đều kém xa bốn loại nguyên liệu trời sinh kia.

Mà Thiên Sinh Thần Mộc chính là loại nguyên liệu giống như Thần Chi Thụ Vương này, đương nhiên không chỉ giới hạn trong Bồng Kinh Thụ Vương, mà còn ở các loài cây khác.

So ra Thần Diệp vẫn kém Thần Chi, nhưng cũng là mười phần hiếm có, không phân cao thấp so với Thiên Sinh Thần Thạch. Tài liệu tốt như vậy, Vũ La lại hiểu biết pháp môn Thực Phù, có thể chế tạo linh phù, chuyện này khiến cho hắn hết sức chờ mong.


Trước đây Vũ La luyện chế những đạo linh phù sát khí, khắc linh văn lên đó là một bộ linh văn Quang Mang Thái Dương, tự nhiên uy lực không chê vào đâu được, nhưng bộ linh văn này ngay cả lão ma đầu cũng sợ như rắn rết, khiến cho Vũ La cũng không dám liều. Chưa biết sau này tốt xấu ra sao, tự nhiên Vũ La không dám đưa cho Thác Bạt Thao Thiên.

Hắn còn có một bộ Nam Quân Linh Văn, còn biết được nhiều loại linh văn khác, Bất quá nếu so chúng với hai bộ linh văn Thần Thú và linh văn Long tộc mà Vũ La mới có được gần đây, quả thật chỉ là rác rưởi.

Mà Thác Bạt Thao Thiên chính là nhân vật khí tức hung hãn ngập trời, cho nên Vũ La quyết định chọn ra một đạo Nhai Tí linh văn bên trong linh văn Thần Thú, khắc vào bốn phiến Thần Diệp này.

Vũ La vừa định động thủ, thình lình linh cơ thoáng động, bỗng nhiên nghĩ ra một ý mới mẻ: hay là mình dùng Phù Cổ để khắc linh văn...

Ý niệm này vừa nảy sinh ra trong đầu, giống như cỏ hoang sinh sôi nảy nở không ngừng, muốn dừng cũng không được, Vũ La nở một nụ cười khổ, cùng lắm thì chấp nhận phá hỏng một phiến Thần Diệp, sau này mình vẫn có thể tiếp tục thu hoạch Thần Diệp, coi như lần này hoang phí một phiến.

Vũ La bèn vận chuyển pháp môn Thực Phù, há miệng nuốt một phiến Thần Diệp vào. Nói thật ra mùi vị của thứ này cũng rất là khó nuốt, vừa vào miệng Vũ La đã can mày, nhưng vì Thác Bạt Thao Thiên, cố gắng coi như sơn hào hải vị vậy.

Vũ La lợi dụng pháp môn Thực Phù, ngưng kết tất cả tinh túy của phiến Thần Diệp này thành phôi thai một đạo linh phù, Sau đó hắn gọi Phù Cổ ra, ngưng tụ linh nguyên trên Phù Cổ, khống chế Phù Cổ vẽ Nhai Tí linh văn trên phôi thai linh phù mới tạo.

Vũ La nghĩ thì đơn giản, nhưng lúc thực hiện lại hết sức khó khăn, hao tổn linh nguyên không ít, không ngờ hao tổn nhiều hơn gấp mấy lần so với tự hắn khắc.

Nếu không phải nhìn thấy nhờ có Phù Cổ, tất cả linh văn ngưng tụ hoàn mỹ trên phôi thai linh phù, Vũ La đã bỏ cuộc từ sớm.

Không riêng gì Vũ La mệt nhọc, Phù Cổ cũng vậy, Sau khi khắc xong linh văn lên linh phù, linh nguyên trong cơ thể Vũ La hao tổn gần như không còn, Còn Phù Cổ dựa hẳn vào đạo linh phù vừa mới khắc xong, toàn thân mềm nhũn, không thể cử động.

Phải biết rằng hiện tại Phù Cổ là cấp bậc ngũ phẩm hạ, chỉ khắc một đạo linh phù mà mệt nhọc tới mức này, quả thật là khó lòng tưởng tượng.

Vũ La khắc mất bốn ngày, mới luyện chế xong bốn đạo linh phù Thần Diệp này. Trong linh phù màu xanh biếc mơ hồ ẩn hiện ánh sáng vàng lấp loáng, dường như có được sinh mệnh lực vô tận, nhưng trong sinh mệnh lực này còn ẩn chứa lực lượng hoang dã điên cuồng, quả đúng là lực lượng của Nhai Tí linh văn.

Vũ La chỉ là một tên phù sư gà mờ, cũng không thể xác định chắc chắn bốn đạo linh phù này đạt tới cấp bậc gì. Hắn chỉ có thể cảm thấy mạnh hơn nhiều so với linh phù sát khí mà mình luyện chế trước kia. Còn mạnh hơn thế nào, chính hắn cũng không biết.

Vũ La thu hồi bốn đạo linh phù Thần Diệp, sau đó cũng dùng phương pháp này luyện chế lại mười bốn đạo linh phù sát khí của mình một lần nữa. Lần này nhanh hơn nhiều, dù sao phẩm chất của linh phù sát khí so ra kém hẳn linh phù Thần Diệp.

Năm ngày sau, mười bốn đạo linh phù sát khí mới tinh ra lò, tuy rằng so ra còn kém linh phù Thần Diệp, nhưng trong tay Vũ La còn có phù trận bí tàng Sơn Hải Tọa, uy lực kinh người.