Tiên Tuyệt

Chương 151: Từ hôn (thượng)

Hồng Liệt Hỏa chính là chỗ dựa của Thanh Ngọc cung.

Trong những năm gần đây Sở dĩ Thanh Ngọc cung có thể xung bá Vô Hồi sơn, chiếm lấy hai mỏ ngọc túy, cũng nhờ sau lưng có chỗ dựa là Hồng Liệt Hỏa. Chẳng qua là Vi Phụng Hiếu cho rằng mình hết sức quan trọng với Hồng Liệt Hỏa, lại không ngờ rằng người ta là Hồng Trưởng Lão của Cửu Đại Thiên Môn, không coi y ra gì, nói đánh là đánh, nói mắng là mắng.

Thẩm Phán Đình, Hình Bộ Đài, Nhược Lô Ngục là cơ quan quyền lực của Cửu Đại Thiên Môn, tượng trưng cho giới luật của Cửu Đại Thiên Môn, Giống như lời Hồng Liệt Hỏa, cho dù là bản thân lão cũng không dám diễu võ dương oai như vậy trước đại môn Nhược Lô Ngục, Cửu Đại Thiên Môn hết sức oai phong, thống trị cả phe Chính đạo, nhưng tất cả đều hành sự theo giới luật, không để rối loạn quy củ.

Nếu thật sự Vi Phụng Hiếu có tài năng, có thể nhìn thấu nhân quả bên trong, vậy y sẽ không được Hồng Liệt Hỏa chọn làm con rối để thống trị Vô Hồi sơn, bởi vì bản thân Hồng Liệt Hỏa không phải là người đa mưu túc trí, nếu tìm người mưu kế sâu xa, lão cũng ngại rằng mình không trị nổi.

Vì vậy lão chọn lựa bộ hạ cũng là ngoan ngoãn nghe lời, không quá thông minh.

những năm vừa qua Vi Phụng Hiếu hơi bành trướng kiêu căng một chút, rốt cục bị hai mươi tát tai rơi từ trên mây xuống đất, thê thảm vô cùng.

Dù Hồng Liệt Hỏa đi rồi, nhưng Vi Phụng Hiếu cũng hiểu, Nhược Lô Ngục không phải là chỗ mà mình có thể diễu võ dương oai, Cho dù tức tối đến mức nào, cũng phải đành chịu vậy.

đệ tử của y đã chết mất một tên, chỉ còn y và An Tích Linh, hai thầy trò bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ của bọn Diệp Niệm Am cùng Vũ La.

An Tích Linh bên cạnh bàng hoàng ngơ ngác một lúc lâu. Lúc trước y cho rằng Thanh Ngọc cung khí thế ngất trời không ai dám chọc, rốt cục chứng kiến sư phụ ăn hai mươi tát tai hoàn toàn tỉnh ngộ, mới biết sư tôn mình bất quá cũng chỉ là chó giữ nhà. Còn mình, còn thua cả chó giữ nhà.

Ngay cả chủ nhân của mình cũng không dám càn rỡ trước cửa Nhược Lô Ngục, mình và sư phụ vừa rồi làm ầm ĩ một phen, nói thật ra hai mươi tát tai vừa rồi là Hồng Liệt Hỏa đã bảo vệ sư đồ bọn chúng, coi như trừng phạt nhẹ một chút, cho qua chuyện này.

Vi Phụng Hiếu không nói nửa lời, xoay người rời đi, An Tích Linh vội vàng cõng thi thể sư huynh Lý Dung lên lưng, thuận tay xách tên người hầu nửa sống nửa chết dưới đất lên, nhanh chóng đuổi theo.

Vi Phụng Hiếu đi được vài bước bỗng nhiên xoay đầu lại, giọng mất tự nhiên:

- Các ngươi... nói với Thác Bạt Thao Thiên, nếu còn muốn cưới con gái của ta, mười ngày sau hãy xuất hiện ở Vô Hồi sơn.

Có lẽ là y muốn nói ra những lời này với giọng điệu không chút khách sáo, nhưng bị Hồng Liệt Hỏa dạy dỗ một phen cho nên không dám làm càn nữa, Rốt cục cũng đè nén được lửa giận trong lòng, nhưng giọng nói cũng không khá hơn chút nào.

Dứt lời, Vi Phụng Hiếu cũng không để ý tới mọi người đang ngạc nhiên, xoay người rời đi.

Vũ La ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng, dù mình và Thác Bạt Thao Thiên thân như huynh đệ, nhưng cũng không biết tình huống trong nhà của Thác Bạt Thao Thiên thế nào.

Mà con gái của Vi Phụng Hiếu có quan hệ thế nào với Thác Bạt Thao Thiên, mọi người càng không hiểu rõ.


chỉ có Diệp Niệm Am không nói nửa lời, xoay người trở về, Diệp Thanh Quả nhìn Vũ La với ánh mắt hơi khác thường, vốn nàng định tới xem náo nhiệt, nhưng bất ngờ nhìn thấy Vũ La đại phát thần uy, trong lòng cũng không biết làm sao, chỉ là cảm thấy vui rạo rực. Dường như Vũ La càng oai phong, nàng lại càng cao hứng, nhưng không nghĩ qua chuyện này có liên quan gì tới mình.

Diệp Niệm Am đi rồi, Diệp Thanh Quả cũng chỉ có thể lưu luyến ở lại được thêm một lúc rồi cũng phải trở về. Nàng ngập ngừng do dự muốn nói gì đó với Vũ La, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng liếc nhìn Vũ La, cảm thấy buồn bực, ngươi cũng không biết chủ động tới nói chuyện với người ta...

Diệp Thanh Quả khẽ giậm chân, hai má nổi lên hai đóa mây hồng, lại sợ người khác nhìn thấu tâm sự của mình, vội vàng đuổi theo Diệp Niệm Am.

Vũ La không chú ý tới Diệp Thanh quả, bởi vì hắn nhìn ra sắc mặt của Diệp Niệm Am có vẻ khác thường.

nghĩ kỹ một chút, trong chuyện vừa rồi rõ ràng Diệp Niệm Am không hề thoái nhượng chút nào. Thậm chí trước khi lão ra khỏi Nhược Lô Ngục đã báo cho Trưởng Lão hội, cho nên Hồng Liệt Hỏa mới xuất hiện vô cùng đúng lúc.

Nói cách khác, ngay từ đầu Diệp Niệm Am đã muốn làm lớn chuyện này, như vậy không hợp với tính cách ngày thường của lão.

Lão già này giảo hoạt chẳng khác hồ ly, ngày thường lại thích làm ra vẻ bí hiểm, hết thảy nắm chắc trong tay. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt gì, ắt lão cũng sẽ không hiển lộ phong mang như vậy.

Vũ La thoáng động trong lòng, bèn lặng lẽ đi theo.

Diệp Thanh quả phát hiện sắc mặt gia gia không tốt, bèn rón rén cẩn thận theo sau, trong lòng vẫn thầm oán hận. Đầu nàng đang ảo tưởng hình dáng một Vũ La vô cùng bé nhỏ, còn Tiểu Công chúa Diệp Thanh quả cao to khổng lồ, chỉ vào tiểu Vũ La quở trách một tràng, nói ra hết thảy oán hận trong lòng.

Sau đó lửa giận của Diệp Thanh quả cũng tiêu tan, cảm thấy thư thái trở lại, bèn híp mắt cười một tiếng, hai mắt ngây thơ trong suốt như nước hồ thu.

- ngươi theo ta làm gì?

Diệp Niệm Am phía trước chắp tay sau lưng, bỗng nhiên tức giận hỏi một câu.

Diệp Thanh Quả vô cùng sửng sốt, ta ư, ta không theo gia gia thì theo ai, ta là cháu ruột của ông mà...

Thình lình Diệp Niệm Am quay lại, nhưng lại không nhìn Diệp Thanh Quả.

Diệp Thanh Quả theo bản năng quay đầu lại, nhất thời bị dọa cho sợ đến nỗi dựng đứng tóc gáy, Vũ La giống như hồn ma bóng quỷ âm thầm lặng lẽ đi theo sau nàng, nhất thời nàng có tật giật mình, có cảm giác như bí mật trong lòng mình đã bị người ta nhìn thấy, nhanh chóng vù một cái phóng tới nép sát vào người Diệp Niệm Am, giống như gà con chui xuống cánh gà mẹ.

Bất quá trong lòng Diệp Thanh Quả đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, chẳng lẽ là hắn vì mình mà tới...


Vũ La thở dài hỏi:

- Rốt cục giữa Thác Bạt Thao Thiên và Vi Phụng Hiếu xảy ra chuyện gì?

Diệp Niệm Am suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Đi theo ta.

Vũ La theo ở phía sau không nói một lời, Diệp Thanh Quả dọc theo đường đi cúi đầu nhìn mũi hài thêu màu xanh lá mạ của mình. Dường như sinh linh đầy đất, còn nàng có lòng Bồ Tát nên sợ mỗi bước đi của mình sẽ giẫm chết những sinh vật vô tội kia.

Diệp Thanh Quả chờ Vũ La lên tiếng nói, nhưng dọc đường đi Vũ La tâm sự trùng trùng, cơ hồ quên mất bên cạnh mình còn có một thiếu nữ ngây thơ khả ái.

Sau khi vào Vọng Sơn các, Diệp Niệm Am nói với cháu gái mình:

- Nha đầu, đi pha ấm trà...

Diệp Thanh Quả tức giận bỏ ra ngoài, chỉ chốc lát sau trở lại, đặt mạnh bình trà xuống bàn, chu cao đôi môi xinh xắn, Diệp Niệm Am thấy vậy sửng sốt hỏi:

- Hôm nay có chuyện gì vậy?

Vũ La tiến lên rót hai chén trà, Diệp Niệm Am cũng vì có chuyện trong lòng nên không chú ý, tiện tay bưng lên uống một ngụm, nhất thời phun ra ngoài:

- Tại sao dùng nước lạnh pha trà?

Diệp Thanh Quả nấp sau cửa nhìn trộm cười thầm không dứt.

Diệp Niệm Am không có cách nào với cháu gái mình, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Vũ La cười khổ.

- Phải nói rằng mặc dù ngươi và Thác Bạt Thao Thiên không phải là thân huynh đệ, nhưng còn hơn cả thân huynh đệ. Nói với ngươi chuyện này cũng không có gì.

Diệp Niệm Am khẽ búng ngón tay, một luồng lửa nhỏ bay ra bao phủ bình trà, rất nhanh đã sôi lên sùng sục.

Diệp Niệm Am khuấy trà trong bình, sau đó châm lại cho hai người, chậm rãi nói:

- Con gái của Vi Phụng Hiếu tên Vi Thanh Thanh, chính là hôn thê định ra từ nhỏ của Thác Bạt Thao Thiên.

Vũ La giật mình kinh hãi, chợt đứng bật dậy, Diệp Niệm Am cười khổ:

- ngươi đừng nôn nóng, hãy nghe ta nói hết.

- ngươi biết gia gia của Thác Bạt Thao Thiên là ai rồi chứ?

Nếu Diệp Niệm Am hỏi như vậy, hiển nhiên không phải là hạng người vô danh, mà Thác Bạt cũng không phải là một cái họ phổ biến, cả Tu Chân Giới này chỉ có... Vũ La bất giác rùng mình, chẳng lẽ là...