Vũ La nhìn mọi người một lượt, thản nhiên nói tiếp:
- Ta lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, nếu không tìm Đủ bốn đạo Mệnh Tủy, ta sẽ tự sát!
Diệp Niệm Am thất kinh:
- Vũ La, ngươi điên rồi sao?
Ma Tử Câm thầm than trong lòng, vì Cốc Mục Thanh sao? Nàng không nhịn được liếc nhìn sang Nam Cung Bảo đang ngồi gần đó, nếu như mình có chuyện gì, không biết có nam nhân nào bất chấp tính mạng để cửu mình không? Nam Cung Bảo ư? Ma Tử Câm tự biết đáp án câu hỏi này, chỉ có thể thở dài.
Nàng nhìn Vũ La chăm chú, không biết trong lòng hiện có cảm giác gì.
- Cơ hội tốt như vậy, các người còn do dự gì nữa? Cho dù là ta thất bại, các người cũng có thể đẩy hết trách nhiệm cho ta, các ngươi không có chút tổn thất gì.
Vũ La không chút lưu tình, vạch trần tính toán trong lòng Lưu Khê Tả, Gương mặt già nua của Lưu Khê Tả Đỏ bừng, rốt cục cũng gật đầu:
- Được rồi, bất quá ngươi chỉ có thời gian một canh giờ, Hai viên Tị Sát châu cuối cùng, hai ta mỗi người mang theo một viên, cùng nhau vào Ma Lạc Uyên.
Lưu Khê Tả vẫn không thể tin được Vũ La, chỉ là muốn tìm người chịu tội thay cho mình. Hơn nữa lão cũng còn ôm một tia hy vọng, nếu mình đi lần này, nói không chừng kỳ tích phát sinh, tìm được bốn đạo Mệnh Tủy, đó chính là công lao lớn bằng trời, Cho dù không thu hoạch được gì, đã có Vũ La làm kẻ chịu tội thay.
Sau lưng Vũ La không có ai chống đỡ, thế lực của Cốc Mục Thanh cửu nàng còn không kịp, còn ai lo tới Vũ La? Đến lúc đó Lưu Khê Tả muốn nói sao cũng được, Vũ La không có cả cơ hội khiếu nại biện hộ cho mình.
Lưu Khê Tả vừa định đứng dậy, Vũ La đã khoát tay ngăn lại:
- Ta đã nói rồi, ta muốn giao dịch với Thẩm Phán Đình, không phải với lão...
Lưu Khê Tả cười lạnh:
- Có lẽ ngươi không biết thế lực sau lưng Cốc Mục Thanh lớn tới mức nào, chỉ cần ngươi lập được công lao lần này, ngươi đã chịu dùng công lao của mình thay tội cho Cốc Mục Thanh, đừng nói là Thẩm Phán Đình, cho dù là Trưởng Lão hội, cũng sẽ không có ai cản trở.
Vũ La suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu.
Dùng công lao của một người khác gánh tội thay cho Cốc Mục Thanh, đây vốn là chuyện không thể nào, nhưng thân phận siêu nhiên của Cốc Mục Thanh khiến cho chuyện này trở thành có thể, Diệp Niệm Am không nhịn được tiến lên hỏi:
- Vũ La, ngươi nghĩ kỹ chưa? Đây chính là Ma Lạc Uyên...
Vũ La chỉ khẽ mỉm cười với lão, không nói gì, nhìn sang Lưu Khê Tả:
- Lưu đại nhân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường đi.
Diệp Niệm Am còn muốn nói nữa, Lưu Khê Tả đã nổi giận:
- Diệp Đại nhân, mở cửa!
-nhưng...
- mở cửa!
Lưu Khê Tả nổi giận gầm lên, vất vả lắm mới có một người chịu tội thay, Diệp Niệm Am ngươi muốn làm gì?
Diệp Niệm Am không thể làm gì chỉ đành lắc đầu, mở ra ổ khóa hình thuyền.
Hai viên Tị Sát châu, mỗi người một viên. Tị Sát châu ở trong tay Lưu Khê Tả, lão có thể chịu đựng được hai canh giờ, Vũ La cũng đã sử dụng Tị Sát châu vài lần, tự nhiên có kinh nghiệm, sử dụng vài thủ đoạn nho nhỏ khiến cho Lưu Khê Tả kinh ngạc phát hiện, tốc độ tiêu hao Tị Sát châu của Vũ La cũng giống như mình.
Lão không khỏi liếc nhìn Vũ La, hừ lạnh một tiếng, giọng không hài lòng:
- Chuẩn bị những thứ thủ đoạn nhỏ này biểu hiện ở trước mặt ta có ích gì? Tìm được Mệnh Tủy mới là quan trọng.
Hai người vừa nói vừa đi, Kể từ khi Mệnh Tủy Xà Giao dung nhập vào Bồng Kinh Thụ Vương, cảm giác của Vũ La đối với tất cả sự vật trong Ma Lạc Uyên đã tăng lên một bậc. Hiện tại hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong phạm vi mười dặm xung quanh, trên mặt đất không có một con hung thú sát khí nào cả.
Lưu Khê Tả cũng có kinh nghiệm phong phú, sau khi nhìn quanh một vòng tỏ vẻ không nhịn được:
- Nơi này bất quá chỉ là vòng ngoài, không thể nào tìm được Mệnh Tủy, chúng ta đi sâu vào trong.
Lưu Khê Tả phóng xuất một lá thuẫn hai màu xanh đỏ, sau đó bước lên, ra hiệu bảo Vũ La cùng phi hành với mình, Vũ La giang hai tay ra, Lưu Khê Tả thừa biết hắn không biết phi hành, chỉ là giả vờ như vậy để cho hắn bêu xấu một phen. Thấy Vũ La đã thừa nhận, lão làm ra vẻ ‘bừng tỉnh ngộ’:
- ủa, đúng rồi, ngươi chỉ mới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, không phi hành được, lên đây đi.
Vũ La lên lá thuẫn, Lưu Khê Tả cười khẩy nói tiếp:
- Cũng phải cẩn thận chút ít, chỉ cần sơ ý một chút là ngã nhào xuống cát, đó không phải là cách hay để tìm Mệnh Tủy, ha ha...
Dứt lời lão cố ý thôi thúc pháp bảo đột ngột, bay rất nhanh về phía trước.
nhưng Vũ La vẫn vững vàng đứng trên lá thuẫn, cũng không nhúc nhích.
Theo Lưu Khê Tả phi hành, Vũ La có thể cảm nhận được số lượng hung thú sát khí đang dần dần tăng lên, nhưng lại không cảm ứng được Mệnh Tủy. Chuyện này cũng không trách được, nếu có thể tìm được Mệnh Tủy một cách dễ dàng, vì sao khi trước bọn Lưu Khê Tả không thu hoạch được gì?
Phi hành sâu vào trong Ma Lạc Uyên chừng trăm dặm, dọc đường vượt qua mấy mộ địa hài cốt khổng lồ, đã thấy phía trước mơ hồ xuất hiện một đám hung thú sát khí, cầm đầu là một hung thú thân dài hai mươi trượng, xung quanh là bảy, tám mươi hung thú tộc nhân của nó. Đây là bầy hung thú sát khí lớn nhất mà hai người gặp được từ đầu tới giờ, Lưu Khê Tả lập tức nhấn mạnh một cái, hạ pháp bảo xuống.
Lưu Khê Tả cũng không để ý tới Vũ La, giơ tay xuất ra phi kiếm, Phi kiếm này không ngừng vờn quanh lòng bàn tay lão, làm nổi lên một vòng sáng màu vàng chói, bắt đầu tấn công về phía bầy hung thú sát khí.
Cảnh giới của lão cao hơn Vũ La rất nhiều, tốc độ cực nhanh, không đợi đám hung thú sát khí kia kịp có phản ứng, đã mang theo một cơn lốc chẳng khác một con rồng vàng xông vào giữa bầy hung thú. Phi kiếm lão tung hoành ngang dọc, phấp phới khôn lường, chỉ vừa ra chiêu đã có ba con hung thú sát khí bị chém tan tác.
Vũ La lại trợn mắt há mồm nhìn vào chỗ Lưu Khê Tả mới vừa đáp xuống, Hắn xòe tay ra, Thần Điểu Đồng Hoàn kêu lên loảng xoảng một trận, khẽ đè một chưởng xuống đất, tám chiếc khoen sắt chui xuống cát, phong tỏa biển cát xung quanh.
Bên kia Lưu Khê Tả giống như hổ lạc đàn dê, kiếm pháp như thần, lôi quang bắn ra bốn phía, một tay múa kiếm, một tay thi triển pháp thuật, chỉ trong khoảnh khắc đã giết cho bầy hung thú đại loạn. Hung thú thủ lãnh gầm lên một tiếng bay lên không, thân dài hai mươi trượng của nó giống như một cụm mây đen ép xuống, Lưu Khê Tả cười lạnh, đánh một đạo pháp quyết lên trên phi kiếm, thình lình phi kiếm toát ra ánh sáng điên cuồng, một đạo kiếm quang dài chừng trăm trượng bắn ra, ầm một tiếng chém hung thú thủ lãnh kia làm hai đoạn.
Bầy hung thú bỏ chạy tứ tán, Lưu Khê Tả truy sát tới cùng, lát sau giết sạch đám hung thú sát khí.
Đáng tiếc là không có được một đạo Mệnh Tủy nào, khiến cho lão vô cùng thất vọng.
Phí công vô ích một hồi, Lưu Khê Tả ủ rũ trở lại tìm Vũ La, chỉ thấy hắn đang ngồi thụp xuống đang đào bới mặt cát, Lưu Khê Tả đùng đùng nổi giận:
- ngươi làm gì vậy, thời gian chúng ta vô cùng cấp bách, ngươi có biết không, ngươi còn lòng dạ ngồi nghịch ngợm sao?
Vũ La buông tiếng than dài:
- Vừa rồi ta định gọi lão, lão nói rất đúng, thời gian chúng ta vô cùng cấp bách, lão lại rảnh rỗi đuổi theo đám hung thú sát khí đùa giỡn như vậy, nhưng lão chạy quá nhanh, khiến cho ta gọi không kịp...
Hắn vừa nói vừa đào xuống thành một hố cát to. Dưới hố, một con hung thú sát khí giống như tê tê đang bị tám chiếc khoen sắt trói gô thành một đống, Hung thú sát khí này chỉ to bằng con heo, trông yếu ớt vô cùng.
Lưu Khê Tả giận tím mặt:
- ngươi có ý gì, dám nói ta lãng phí thời gian ư?
Vũ La giáng một quyền không nhẹ không nặng lên thân thể hung thú sát khí giống tê tê kia, chỉ nghe nó kêu thét một tiếng, sau đó thân hình từ từ tiêu tán, chỉ để lại một đốm lửa nhỏ màu xanh sẫm, không phải Mệnh Tủy còn là gì nữa?
Lưu Khê Tả trừng mắt nhìn tới nỗi suýt lòi tròng. Không ngờ một con hung thú sát khí yếu ớt như vậy lại có thể sinh ra một đạo Mệnh Tủy, hơn nữa nó còn trốn sâu dưới cát, đúng là chỗ mà mình vừa đặt chân xuống khi nãy.