Tiên Tuyệt

Chương 127: Tình cảnh mập mờ - lang viên cự thú (thượng)

Chủ tớ Ma Tử Câm canh giữ trong đầu lâu, sắc mặt bọn họ càng ngày càng trở nên hết sức khó coi. Thời gian dần dần trôi qua, công hiệu một canh giờ của Tị Sát châu sắp hết.

Mà trên vòng tay của họ, ngoại trừ ba điểm hồng quang của ba người bọn họ ra, những điểm hồng quang khác cũng đã hóa thành màu lục. Hiển nhiên thời gian công hiệu của Tị Sát châu đã hết, tất cả mọi người đã rút ra ngoài Ma Lạc Uyên.

Ma Lạc Uyên rộng lớn vô cùng, hơn nữa sát khí nồng đậm, lần trước Hạn Bạt Huyết Phần cùng Bách Vạn Nhân Đồ chiến đấu tới mức khó phân, ngoài trăm dặm còn không cảm giác được. Mặc dù Ma Lạc Sa Bạo này hung hãn thật, nhưng cũng chỉ có thể hoành hành ở chốn này.

Bọn Mộc Dịch Trạc may mắn hơn bọn họ, không gặp phải Ma Lạc Sa Bạo, thoải mái chém giết hung thú sát khí, nhưng hiện tại thời gian công hiệu của Tị Sát châu đã hết, bọn họ cũng đành phải lui ra ngoài.

Trên người Ma Tử Câm vẫn còn bảy, tám viên Tị Sát châu, bên ngoài bão cát hoành hành, chủ tớ hai người không ra được, chỉ có thể lấy thêm mỗi người một viên Tị Sát châu.

Ma Tử Câm vừa nhớ ân cứu mạng của Vũ La, vừa bị chuyện cho hắn uống bừa linh đan làm cho rối loạn trong lòng, cho nên hết sức hào phóng cho Vũ La thêm một viên Tị Sát châu nữa.

Ma Ngao tỏ ra lo lắng:

- Tiểu thư, còn nhiệm vụ của chúng ta thì sao?

Ma Tử Câm cũng không có biện pháp nào, hiện tại bọn họ đã bị vây khốn ở nơi này, có trời mới biết khi nào Ma Lạc Sa Bạo mới chịu tan. Vạn nhất sử dụng hết Tị Sát châu nhưng vẫn không thể đi ra ngoài, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ chết.

- Ôi, bây giờ còn lo nhiệm vụ gì nữa, còn sống ra được bên ngoài đã là may mắn...

Ma Ngao cũng tỏ ra bất đắc dĩ, nói với vẻ hy vọng:

- Nói không chừng bọn cô gia có thể có thu hoạch. Lần trước bọn họ đã lấy được một đạo Mệnh Tủy, chỉ cần tìm thêm hai đạo nữa là được.

Nhắc tới vị hôn phu của mình, Ma Tử Câm vô cùng tức giận:

- Tên nam nhân vô dụng kia, nếu có thể tìm được Mệnh Tủy cũng sẽ không đưa lại cho ta.

Ma Ngao lúng túng, nhưng vẫn cố tìm lời khuyên nhủ:

- Tiểu thư, nói không chừng cô gia vẫn nhớ tới người đó.

- Thối lắm!

Ma Tử Câm lại tỏ ra cay độc:

- Nhớ tới ta ư, ngươi cho rằng ta thật không biết gì sao? Từ năm mười tuổi, ta bắt đầu đánh ngã y, cởi lên lưng y, y vừa thấy ta đã vội vàng bỏ trốn. Lần này y không dám về báo cáo với Nhị thúc, cho nên mới van cầu ta, đúng là tên phế vật vô dụng.

Lúc này Ma Ngao đã hiểu vì sao tiểu thư của mình vừa tới Nhược Lô Ngục, đã làm cho cô gia mất mặt không thể hạ đài.

- Tiểu thư, nếu người không thích cô gia, vậy từ hôn quách cho xong.

Đầu óc Ma Ngao quả thật vô cùng đơn giản.

-Ôi...

Vẻ mặt Ma Tử Câm trở nên buồn bã, buông tiếng than dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:

- Nào có chuyện đơn giản như ngươi vừa nói... Đừng nói Ma gia chúng ta đời đời giao hảo với Nam Cung gia bọn họ, chỉ bằng vào thân phận của ta hiện tại, nếu như từ hôn, e rằng tu sĩ khắp cả thiên hạ sẽ nói rằng ta thấy trăng quên đèn, vứt bỏ nghĩa tào khang thuở trước.

Ma Ngao cười phì một tiếng:

- nghĩa tào khang ư, tiểu thư người tưởng tượng quá mức rồi...

Ma Tử Câm khoát tay, trong lòng buồn phiền vô hạn. Trong lúc vô tình nàng liếc nhìn Vũ La một cái, đột nhiên khẽ run lên:

- Ma Ngao, mau tới giúp ta lật người hắn lại...

Nàng vừa nói như vậy, Ma Ngao mới phát hiện ra, nãy giờ Vũ La đang nằm úp sấp xuống mặt cát.

Vốn trước nay hai nàng không quen chăm sóc người khác, Ma Tử Câm càng không cần phải nói, là phù sư tương lai quen được người người hầu hạ, Ma Ngao thật ra chỉ là lá chắn thịt của Ma Tử Câm, cơ hồ không hầu hạ ai khác. Lúc nãy Vũ La vừa ngã xuống, hai người kiểm tra một chút, thấy hơi thở Vũ La đã trở nên ổn định, hơn nữa bản thân các nàng đã mệt, bèn ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi mà không để ý.


Sau khi chủ tớ hai nàng tâm sự một hồi, mới đột nhiên nhớ ra để cho một người nằm ngủ úp mặt xuống cát như vậy, hơn nữa người này còn là ân nhân cứu mạng của các nàng, tựa hồ có vẻ không được ổn.

Hai chủ tớ có tật giật mình này vội vàng lật ngược Vũ La lại, trong lúc đang ngủ say, Vũ La vô ý thức khẽ hừ một tiếng, khiến cho hai nàng giật bắn mình, giống như hai con thô bị kinh động.

Cũng may ngay sau đó Vũ La tiếp tục ngủ say, trên mặt hắn dính đầy cát cùng máu tươi khô đọng lại.

- Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?

Ma Ngao há hốc mồm, vẫn là Ma Tử Câm cơ trí, ngẫm nghĩ một chút bèn lấy bầu rượu bạc ra, lấy khăn nhúng rượu lau chùi cho Vũ La.

Thân hình của nàng vốn yểu điệu, lại chưa từng hầu hạ một ai, cho nên động tác hết sức vụng về. Bộ ngực ngạo nhân kia dán sát thân thể Vũ La, chà xát tới lui, chỉ tiếc Vũ La đang hôn mê bất tỉnh, uổng mất một trường diễm phúc.

Hai nàng dìu Vũ La ngồi dậy tựa vào đầu lâu, Ma Tử Câm cẩn thận lau sạch cát trên mặt hắn. Rượu lau trên mặt Vũ La tạo ra cảm giác mát mẻ, đến khi Ma Tử Câm lau sạch cát trên mặt, Vũ La cũng dần dần tỉnh lại.

Ma Tử Câm không chú ý tới Vũ La sắp tỉnh, thấy trên trán hắn vẫn còn dính cát, bèn với tới định lau cho sạch. Thế nhưng đôi ngọc thô trước ngực nàng trời sinh quá lớn, chạm vào một bên cánh tay Vũ La, ngăn không cho nàng với tới trán hắn, Ma Tử Câm bèn vận lực chồm lên, đôi ngọc thô liên tục cọ xát vào tay hắn.

Vừa lúc Vũ La tỉnh lại. Tiền kiếp hắn cũng chưa từng gần gũi Tống Kiếm Mi tới mức này, dù đôi ngọc thô của Tống Kiếm Mi không nhỏ, nhưng chắc chắn không bằng Ma Tử Câm.

Hiện tại cảm giác êm ái mê hồn khiến cho Vũ La bừng tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt ra, chợt nhìn thấy y phục bị bão cát xé rách của Ma Tử Câm ràng ràng ngay trước mắt, Vũ La cũng có khả năng nhìn trong bóng tối, xuyên qua những vết rách, làn da trắng như tuyết của Ma Tử Câm ân hiện theo từng động tác của nàng, Càng chết người hơn nữa là đôi ngọc thô kia không chịu vâng lời, lộ ra bên ngoài non nửa, quả thật là quá lớn, khó lòng cam chịu trói buộc...

Vũ La vốn không phải phường hiếu sắc, lúc trước hắn đánh giá cách lớp y phục không hề kiêng kỵ, chỉ vì cố ý chọc tức tiểu cô nương cay độc này. Bây giờ nàng là vô ý lộ ra, nếu hắn nhìn chằm chằm như vậy, quả thật là khiếm lễ.

Tay Ma Tử Câm cầm khăn đưa lên lau mặt Vũ La bất chợt dừng lại nửa chừng. Vừa rồi động tác của nàng vô ý khiến cho hạt châu trên ngọc thô lướt qua người Vũ La, lập tức nảy sinh cảm giác như vừa có một luồng điện chạy qua người, khiến cho nàng không tự chủ được giật bắn mình. Hơn nữa nàng ở gần sát Vũ La như vậy, mùi đặc trưng của nam nhân xông lên mũi ngào ngạt. Lúc trước nàng không cảm giác được gì khác, nhưng cái giật mình vừa rồi dường như đã kích thích một thứ gì đó sâu tận đáy lòng. Lúc này bị mùi của thân thể Vũ La kích thích, nhất thời nàng chỉ cảm thấy tâm thần mê loạn, ngay cả chuyện đang định làm cũng quên bẵng đi.

- Tiểu thư, tiểu thư...

Ma Ngao kêu được vài tiếng, Ma Tử Câm mới bừng tỉnh ngộ lại:

- A...

Ma Ngao cũng có tật giật mình, vội vã thúc giục:

- Hắn sắp tỉnh rồi, tiểu thư nhanh nhanh một chút...

Ma Ngao quả thật không có ý thức của một thị nữ chút nào, nếu là người khác, đã nhanh chóng làm thay cho chủ nhân mình, còn nàng chỉ bàng quan thúc giục chỉ đạo, nhưng kỳ quái hơn nữa, Ma Tử Câm vẫn ngoan ngoãn làm theo, cố nén cảm giác rối bời trong lòng, lau mặt sạch sẽ cho Vũ La, nhờ bóng tối che đậy gương mặt Đỏ bừng của mình, sau đó lặng lẽ ngồi dựa một bên.

Nàng lặng lẽ quan sát Vũ La một chút, Sau khi lau sạch mặt mũi, nam nhân nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều này nhìn qua vạm vỡ cường tráng, cũng có vài phần mị lực của nam nhân trưởng thành, không giống như một thiếu niên chỉ vừa mười sáu tuổi.

Chợt một tiếng bùng rất lớn vang lên, không biết bão cát đã cuốn thứ gì đó va vào bên ngoài đầu lâu, nghe tiếng động này, thình lình Ma Tử Câm bừng tỉnh ngộ, âm thầm tự trách, vì sao mình lại nghĩ vẩn vơ như vậy, mình đã là hoa có chủ kia mà...

Nhớ tới vị hôn phu, trong lòng Ma Tử Câm chợt cảm thấy hết sức đau buồn, nhưng nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.

Nàng không còn là thân nhi nữ tự do nữa, bất kể vị hôn phu của nàng vô dụng tới mức nào, y cũng là người mà phụ mẫu đã chọn cho nàng. Vì danh dự của Ma gia, nàng phải thủ tiết.

Ma Tử Câm nhẹ buông tiếng thở dài, nhìn Vũ La lúc này còn đang ‘ngủ say âm thầm hạ quyết tâm giữ một khoảng cách với nam nhân này.

-Ư...

Một tiếng rên rỉ vang lên, Vũ La ‘rốt cục’ tỉnh lại, Ma Ngao thân cao chín thước, to lớn vô cùng, vốn là người đần độn mới phải, nhưng lúc này ánh mắt nàng đảo tròn liên hồi:

- Hừ, ngươi tỉnh rồi sao, cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?

Ma Tử Câm tức điên nhưng không nói được, ngươi có tật giật mình cũng không nên chột dạ tới mức này...

Vừa rồi Vũ La áp chế thú huyết sôi trào xuống, cũng chột dạ, tự nhiên hắn không cảm thấy vẻ khác thường trong lời Ma Ngao, Hắn lắc đầu vài cái, cảm thấy mình vẫn còn có chút suy yếu, chợt buột miệng hỏi:

- Ta hôn mê đã bao lâu?

- Hơn một canh giờ rồi, tiểu thư ta vừa cho ngươi thêm một viên Tị Sát châu.


Vũ La vội vàng ôm quyền thi lễ với Ma Tử Câm:

- Đa tạ Ma Tử... Câm cô nương.

Ma Tử Câm tỏ vẻ thờ ơ:

- ngươi đã cứu mạng chủ tớ chúng ta, đây là chuyện nên làm, xin đừng khách sáo.

Ma Tử Câm có cảm giác mình quá thờ ơ, nhưng không nghĩ rằng với tính tình của mình, nàng đối với Vũ La như vậy đã là vô cùng khách sáo. Nếu như nhớ lại thái độ của nàng với Diệp Niệm Am và Vũ La lúc mới tới Nhược Lô Ngục, lập tức sẽ hiểu.

Vũ La đương nhiên không biết suy nghĩ của Ma Tử Câm, còn cho rằng vì mình vừa cứu mạng nàng, cho nên nàng đã thay đổi so với lúc trước.

- Cũng không biết đến khi nào bão cát mới tan đi...

Ma Ngao có vẻ chán nản, Ma Tử Câm cúi đầu ngồi một bên, không biết đang suy nghĩ những gì, Vũ La cũng không biết nên nói gì, ba người không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.

Sau chừng ba khắc, rốt cục bão cát bên ngoài cũng tan đi, vốn trước đây chiếc đầu lâu khổng lồ này đã bị cát vàng chôn mất phần cằm, hiện tại sau khi trải qua bão cát, từ hốc mắt trở xuống đã hoàn toàn chôn vùi trong cát, ba người phải sử dụng pháp thuật bay ra từ trong hốc mắt.

Một ít hài cốt nhỏ đã hoàn toàn bị chôn sâu dưới cát vàng vô tận, hiện tại trước mặt mọi người là một mảng vàng óng ánh trải dài, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.

Thời gian còn lại của viên Tị Sát châu thứ hai cũng không nhiều, Vũ La nhìn Ma Tử Câm một cái, hỏi thử dò xét:

- Ma cô nương, chúng ta trở về hay sao?

Ma Tử Câm kiên quyết lắc lắc đầu:

- Không về, thay vì mang số Tị Sát châu còn lại cho loại người vô dụng như Nam Cung Bảo, chi bằng chính mình liều một phen, hẳn xác suất tìm được Mệnh Tủy sẽ lớn hơn nhiều.

Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời Ma Tử Câm cảm thấy hối hận. Vì sao mình lại quở trách hôn phu trước mặt hắn, không phải hắn sẽ cho rằng mình đang khích lệ hắn sao?

Vũ La nghe nàng nói một câu đã dừng lại, vẻ mặt trở nên ảo não, trong lòng lấy làm kỳ, vì sao cô nương này lại tỏ ra như vậy...

Có trời đất chứng giám, lúc này Vũ La thật sự không hề nghĩ vẩn vơ, nhưng Ma Tử Câm quả thật có tật giật mình, tự nhiên là sợ bóng sợ gió.

- Đi thôi.

Ma Tử Câm cất bước đi trước.

Trong ba người, tu vi thấp nhất phải nói là Vũ La. Nếu xét chiến lực, vậy còn phải tổng hợp rất nhiều yếu tố như tu vi, pháp bảo, linh phù, pháp quyết... Cho nên Vũ La mới có thể chế ngự Ma Ngao hết sức dễ dàng, nhưng hiện tại phi hành, muốn so tốc độ vậy chỉ có tu vi đơn thuần.

Nếu như Vũ La tìm được thiên địa Linh Vật, ngưng tụ ra một Linh Long, lúc này ngự long mà đi, phong vân cùng nổi, tự nhiên cởi gió bay nhanh, đáng tiếc là hắn không có.

Với bản lãnh hiện tại của hắn thậm chí còn không thể ngự phong mà đi, hai nàng cũng không làm sao được, cũng không thể bỏ lại hắn. Cho nên hai nàng đành phi hành sát đất, Vũ La chỉ có thể theo sát phía sau nhấm nháp cát vàng mà không có biện pháp nào khác.

Lúc trước Ma Ngao ngưng tụ lực lượng toàn thân xuất ra một quyền, bị Vũ La hóa giải nhẹ nhàng hời hợt, sau đó bắt nàng làm tù binh. Lúc ấy nàng còn tưởng Vũ La là ‘đại cao thủ’ ẩn giấu tu vi, lúc này xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác khinh mạn.

Ba người đi rất nhanh, dần dần tiến vào sâu trong Ma Lạc Uyên.

Một tiếng gầm thét rung trời truyền đến, trên một cồn cát ngoài xa chừng vài chục dặm, có một hung thú sát khí đầu gấu, thân hổ, đuôi cá sấu, dài chừng mười lăm trượng đang hùng cứ. Hung thú này có răng nhọn như giáo, trảo dài như đao, đang rống giận với mấy chục hung thú thuộc hạ của nó bên dưới cồn cát.

Hai nàng hoan hô một tiếng, Ma Tử Câm bay lên không, dưới chân nàng thình lình xuất hiện một đạo linh phù màu vàng sáng. Hai bên linh phù lộ ra hai chiếc cánh ve hào quang rộng chừng năm trượng, chỉ vỗ một cái đã ra xa mấy dặm.

Ma Ngao thì hoàn toàn dựa vào tu vi của bản thân ngự khí phi hành, so ra tốc độ tuyệt đối không chậm hơn Ma Tử Câm. Nàng còn quay đầu lại kêu lên một tiếng với Vũ La:

- Người Nhược Lô Ngục kia, hãy xem chúng ta săn Mệnh Tủy thế nào, ha ha ha...

nữ nhân này tuyệt không giống như nữ nhân, bất kể là hình thể, diễn xuất, ngôn ngữ... cũng giống như ông trời nhét một linh hồn nam nhân vào trong thân thể nữ nhân.

Vũ La đứng ở phía sau lắc lắc đầu, Ma Tử Câm quả thật vẫn còn tâm tranh cường hiếu thắng, dù nàng không còn dùng lời nói kích thích mình nữa, nhưng vừa nhìn thấy hung thú sát khí đã vội vội vàng vàng xông thẳng tới, điểm này đã nói rất rõ vấn đề.

Hắn cũng không thấy trách, đây là tính cách vốn có của người tu chân, rất khó lòng thay đổi. Chẳng qua hắn cảm thấy hơi bất ngờ, không hiểu vì sao nàng không lên tiếng châm chọc mình như trước, chẳng lẽ là vì lúc nãy mình đã cứu mạng các nàng? Vũ La thầm cảm thấy thoải mái trong lòng, đương nhiên ơn cứu mạng không phải chuyện đùa, hiện tại hắn cũng chưa suy nghĩ gì nhiều.

Phía trước hai nàng đã bắt đầu động thủ cùng hung thú sát khí kinh khủng kia.

Ma Ngao gầm lên giận dữ, đầu quyền phủ kín hai tầng ô quang, chính là hai món pháp bảo bao tay ngũ phẩm thượng. Có pháp bảo trên người, Ma Ngao như hổ thêm cánh, mỗi một quyền đánh ra mang theo những vòng tròn sóng gợn màu xám đen đầy trời, tiếng kêu u ú, đánh cho hung thú sát khí kia không ngừng kêu la thảm thiết.

Ma Tử Câm khẽ vung tay phải, một đạo Thiên Mệnh Thần Phù bát phẩm lập lòe xuất hiện. Xung quanh đạo Thiên Mệnh Thần Phù này có ba đạo linh phù vờn quanh, phẩm cấp không đồng nhất, hợp thành một đạo phù trận Tứ Đại Chinh. Vô số lôi điện đánh xuống, hình thành một vòng công kích như bão táp mưa sa, một ít hung thú sát khí nho nhỏ còn sót xung quanh cồn cát lập tức hóa thành hư ảo.

Ma Tử Câm xuất ra một chiêu giải quyết hết thảy hung thú sát khí, tay ngọc khẽ nâng, phù trận Tứ Đại Chinh vận chuyển, trên Thiên Mệnh Thần Phù thình lình bạo phát một đạo hào quang, Lúc này hung thú sát khí trên cồn cát tựa hồ cũng đã đánh hơi được nguy hiểm, giận dữ gầm lên vỗ ra một trảo đầy lui Ma Ngao, sau đó quay đầu bỏ chạy.

nhưng phù trận Tứ Đại Chinh đã phát động, một luồng lôi quang to như cối xay đánh xuống. Ầm một tiếng nổ rung trời vang lên, hung thú sát khí kia tan tác, dư lực còn tạo ra một khe sâu nửa dặm, dài mấy dặm trên mặt cát.

Lúc này Vũ La mới ung dung nhàn nhã chạy tới, nhìn mặt cát ngổn ngang, nhìn hai nàng đang thở dốc một hồi, hắn giơ ngón tay cái lên nhìn hai nàng châm chọc:

- Giỏi lắm, tay chân thật là linh lợi, bất quá dường như ta không thấy Mệnh Tủy đâu...

Ma Ngao mặt dày không cảm thấy gì, nhưng Ma Tử Câm Đỏ bừng mặt mũi, Vũ La thấy vậy đột nhiên tim đập thình thịch, thầm nhủ trong lòng, không ngờ nữ nhân cay độc này lúc xấu hổ lại trở nên mê người như vậy.

- Bất quá mới gặp một đám hung thú sát khí mà thôi, làm sao may mắn như vậy được, ngươi hãy chờ xem, chắc chắn sẽ có.

Ma Ngao quả quyết nói.