Tiên Tuyệt

Chương 124: Ma tử câm (hạ)

Ma Tử Câm đi tới trước mặT Nam Cung Bảo, Nam Cung Bảo vội vàng nở một nụ cười bồi:

- Muội tử...

Ma Tử Câm nghiêm mặt hỏi:

- Lúc ta không có ở đây, huynh có chạy lung tung tìm hoa bẻ nhụy hay không vậy?

Nam Cung Bảo rối rít xua tay:

- Không có, tuyệt đối không có! Lòng trung của ta với nàng có trăng sao làm chứng...

- Tốt nhất là không có.

Ma Tử Câm ngạo nghễ nhướng mày:

- Huynh hãy nhớ thật kỹ, nếu có làm cũng đừng để cho ta phát hiện, bằng không lão nương đây sẽ cất đứt mầm tai họa của huynh, để cho cả đời này không thể gây họa cho nữ nhân nào nữa!

Dứt lời, nàng đưa tay ra làm tư thế kéo cắt, khiến cho Nam Cung Bảo run lên một cái, theo bản năng lui về phía sau.

Thình lình Ma Tử Câm biến sắc:

- Nếu lòng huynh trong sáng, cần gì lui trốn như vậy, chẳng lẽ huynh đã thật sự làm chuyện có lỗi với ta sao? Nơi này núi cao hoàng đế xa, không ai quản được huynh, cho nên huynh mới tự tung tự tác, có phải vậy không?

- Không thể nào...

Nam Cung Bảo không nhịn được, bất giác liếc nhìn đám nữ ngục tốt đứng bên kia.

Ma Tử Câm cũng liếc nhìn về phía đó một cái, hừ lạnh một tiếng:

- Hàng hóa nơi này không ra hồn thật, bất quá cũng không chịu nổi khẩu vị tham lam của huynh...

Giọng Nam Cung Bảo vô cùng oan ức:

- Làm sao muội cũng nói được cả, chẳng lẽ không chừa đất sống cho ta sao?

- Huynh còn dám mạnh miệng ư?

Rốt cục Ma Tử Câm đã tìm được cớ, lập tức xông tới nắm lấy tai Nam Cung Bảo. Tiếng ối của Nam Cung Bảo còn chưa ra khỏi miệng, Ma Tử Câm đã đá một cước vào sau nhượng y, khiến cho y quỳ sụp xuống.

- Được rồi, được rồi, lão bà Đại nhân, ta không dám, ta không dám nữa, ở đây có nhiều người như vậy, muội tha cho ta đi...

Nam Cung Bảo đau khổ van xin, lúc này Ma Tử Câm mới buông tay, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào đũng quần Nam Cung Bảo, Nam Cung Bảo chỉ cảm thấy lạnh toát toàn thân như vừa rơi xuống hố băng, theo bản năng lấy hai tay ‘bảo vệ’,


Vũ La bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi trợn mắt há mồm, thê tử bậc này quả thật vô cùng hung hãn, lại quá lợi hại sắc bén...

Diệp Niệm Am đằng hắng một tiếng, ôm quyền tiến lên phía trước nói:

- Ma cô nương, lão hũ Diệp Niệm Am, cô nương dọc đường vất vả, chúng ta hãy vào trong trước, Ta đã chuẩn bị xong chỗ ở cho cô nương, trước hết hãy nghỉ ngơi một chút...

Ma Tử Câm cũng tỏ ra biết lễ với Diệp Niệm Am, dịu dàng đáp lại:

- Diệp Đại nhân, chuyện trong nhà khiến cho Đại nhân chê cười.

Vẻ mặt Diệp Niệm Am tỏ ra kỳ quái, cười khan liên tục:

-Hắc hắc, không sao, không sao...

Ma Tử Câm quét mắt nhìn ba người bọn Vũ La một cái, bĩu môi lầm bầm:

- Hàng hóa ở đây đúng là không ra gì...

Vũ La nghe vậy ngẩn người bật cười, nhưng Bạch Thắng Kiếp vẫn tự cho mình là anh tuấn phong lưu, lúc này bị người nói một câu như vậy, nhất thời tức giận đến xanh mặt.

về phần Mộc Dịch Trạc, y cũng đã lớn tuổi, mặc dù cũng có chút hứng thú, thỉnh thoảng cũng tìm vui với vài nữ nhân còn gầy hơn cả y, nhưng y cũng thật sự không dám có tâm tư gì với một vị phù sư tương lai. Cho nên mặc kệ Ma Tử Câm nói gì, y cũng làm như không nghe không thấy.

Diệp Niệm Am đưa tay ra mời, ban nhạc thành lập lâm thời lập tức tấu nhạc om sòm, một mảnh tơ đồng vang vang, khiến cho chim chóc xung quanh cả kinh bay lên phần phật.

Vào Nhược Lô Ngục rồi, không còn chuyện của những ngục tốt nữa. Dù là như vậy, những ngục tốt đứng dưới ánh nắng chói chang từ sáng sớm tới trưa, chỉ cần nhìn mặt Ma Tử Câm một cái đã cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cho dù là cảm giác được Ma Tử Câm nhìn lướt qua mình một cái, cũng Đủ làm đề tài khoác lác cả buối trời.

Lực hấp dẫn của phù sư đối với tu sĩ quả thật là quá lớn.

- Ma tiên tử, có thấy hài lòng về nơi này chăng?

Diệp Niệm Am tỏ ra hết sức ân cần chu đáo đưa Ma Tử Câm tới chỗ ở. Đây là một địa phương chuyên dùng chiêu đãi khách quý ở Nhược Lô Ngục, không kém chút nào so với Vọng Sơn các của Diệp Niệm Am.

Ma Tử Câm vung tay một cái, Ma Ngao cô nương thân thể cường tráng phía sau lập tức mở một chiếc nhẫn trữ vật ra, lấy ra trong đó rất nhiều đồ gia dụng dành cho thiếu nữ, bắt đầu bày biện trong phòng.

Ma Tử Câm không để ý tới Ma Ngao đang bận rộn, liếc mắt nhìn mọi người với vẻ bất thiện, ngữ điệu kinh người:

- Các ngươi cũng là một bọn phế vật.

Vẻ mặt già nua của Diệp Niệm Am nhất thời có vẻ không nhịn được, nhưng lại không dám phát tác. Bọn ba người Mộc Dịch Trạc bên cạnh mừng thầm, nhưng không ngờ Ma Tử Câm trừng mắt nhìn về phía bọn chúng:

- Cười gì mà cười, các ngươi có còn thể diện hay không? Ba người các ngươi cũng chẳng khác nào phế vật, nhất là Nam Cung Bảo, không biết vì sao ta lại có một vị hôn phu vô dụng tới mức này, quả thật làm mất mặt vô cùng...


Nam Cung Bảo cười xấu hổ, nhưng không dám phản kháng:

- Hắc hắc, chuyện này, muội tử, chuyện này không phải chúng ta nói riêng với nhau xong rồi sao?

- Không được!

Ma Tử Câm quả thật không chừa cho vị hôn phu của mình chút thể diện nào, lớn tiếng đường hoàng điểm mặt bọn họ mà trách mắng:

- Tị Sát châu nhiều như vậy, các ngươi chỉ tìm được một đạo Mệnh Tủy, nói ra các ngươi không cảm thấy xấu hố hay sao? Nhị thúc tức tối tới nỗi đập vỡ cả nghiên mực mà người yêu quý nhất...

Bạch Thắng Kiếp không nhịn được liếc nhìn Mộc Dịch Trạc một cái.

- Huynh hãy chờ xem, lần này trở về, Nhị thúc ắt không tha cho huynh.

Nhị thúc trong lời của Ma Tử Câm chính là một trong ba vị Phán Quan, Ma Cửu Long.

Vũ La lẳng lặng ở bên xem náo nhiệt, không ngờ Ma Tử Câm thình lình xoay chuyển lời nói, quay về phía hắn:

- ngươi là tên óc bã đậu nào vậy, ta dạy dỗ phu quân mình, ngươi ở bên cạnh cười trộm cái gì?

Người khác kiêng kỵ thân phận phù sư tương lai của nàng, nhưng Vũ La không hề sợ, hắn bình thản nói:

- Đừng quên đây là Nhược Lô Ngục, ta là người Nhược Lô Ngục, nàng dạy dỗ người khác ở nơi này, tự nhiên ta có thể nghe thấy.

Ma Tử Câm đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận, bước tới bên cạnh Vũ La, khí tức bạo phát khiến cho Vũ La có chút không chịu nổi.

Thiếu nữ này đùng đùng nổi giận, hai vật tròn tròn trước ngực nảy lên, khiến cho người ta nhìn thấy phải miệng đắng lưỡi khô.

Vũ La không phải là chánh nhân quân tử gì, chỉ là không để ý tới một số chuyện tầm thường nhỏ nhặt mà thôi, nhưng Ma Tử Câm này bức người quá đáng, Vũ La cũng nổi cơn giận của mình, tính tình thiên hạ đệ nhất hung nhân tốt mới là chuyện lạ.

Hắn định mở miệng châm chọc, Ma Tử Câm đã giận đùng đùng vọt tới sát trước mặt hắn, Vũ La khẽ cúi đầu, ánh mắt hắn vô tình lướt ngang bộ ngực của nàng, trong lòng thầm tính toán một chút, cuối cùng xác định, đúng vậy, một tay nhất định không phủ hết...

- Đồ khốn kiếp!

Ma Tử Câm nổi giận, xuất ra một chiêu Lưỡng Long Tranh Châu đâm vào mắt Vũ La.

Địa vị Ma Tử Câm cực cao, nhưng tu vi chân chính cũng chỉ cao hơn Nam Cung Bảo nửa bậc.

Thân thể Vũ La bất động, trôi nhanh ra phía sau, hắn không muốn động thủ với nữ nhân này. Mặc dù nàng ngang ngược, nhưng Vũ La cũng đã nhìn mãn nhãn, coi như hai người không ai thiếu ai.

- Ma Tử... Ma Tử gì vậy, chữ kia ta không biết, gọi nàng là Ma Tử cô nương có được chăng?

(Ma Tử Câm họ Ma, tên Tử Câm, có nghĩa là cổ áo, Vũ La gọi riêng hai chữ Ma Tử có nghĩa là mặt rỗ, Ma Tử cô nương có nghĩa là cô nương mặt rỗ.)

Vũ La vô cùng ranh mãnh, lập tức gọi Ma Tử Câm là mặt rỗ, Mặc dù không dám nói Ma Tử Câm đẹp như thiên tiên, nhưng cũng là mỹ nhân trăm người chọn một, còn có vóc dáng ngạo nhân, không ngờ tiểu tử này dám gọi mình là mặt rỗ.

- Cặp mắt chó của ngươi nhìn gì đó?

Ma Tử Câm giận không kềm được.

Vũ La cười hăng hắc:

- Nhìn những gì mà ta muốn nhìn, theo nàng ta đã nhìn gì?

Ma Tử Câm xấu hổ không dám đáp. Mặc dù tính nàng chua cay độc lạt, nhưng là đối với người khác, đối với thân mình lại rất kín đáo bảo thủ.