Tiên Tuyệt

Chương 122: Nhậm chức lập uy, cưỡng từ đoạt lý (trung)

Mỗi đạo linh văn bao gồm nhiều tầng ý nghĩa như vậy đã là phức tạp vô cùng, nhưng nếu so với ngữ pháp của nó vẫn còn là đơn giản.

Tuy rằng Vũ La đã phá giải được trăm đạo Linh Văn, nhưng vẫn chưa hiểu hết ngữ pháp của chúng. Nếu muốn hiểu hết rõ ràng, e rằng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Hôm nay trời sáng, Vũ La nhất định phải ăn.

Tuy rằng nhà ăn Nhược Lô Ngục đơn giản, nhưng tay nghề của đại trù sư quả thật không tệ. Chẳng qua muốn ăn món ngon thì phải trả tiền nhiều, bữa sáng có những món điểm tâm cầu kỳ ngon miệng, cũng có cả bánh bao ăn cho xong bữa.

Dọc trên đường đến nhà ăn, mọi người gặp mặt Vũ La đều khom lưng thi lễ. Tới nhà ăn rồi, đám ngục tốt quen biết mỉm cười nghênh đón, miệng không ngừng ân cần chào hỏi:

- Tổng Lãnh Đại nhân mạnh giỏi.

Ăn cơm sáng xong, Vũ La tới Vọng Sơn các điểm danh.

Thật ra hắn tới dạo chỗ Diệp Niệm Am một vòng, ra ý là ta đã tới rồi, có chuyện gì không? Nếu như không có, vậy ta sẽ ra ngoài kiếm chuyện phá hại người khác...

Hôm qua Vũ La làm cho bọn ba người Mộc Dịch Trạc giật mình kinh hãi, tâm trạng Diệp Niệm Am trở nên rất tốt, bèn khoát tay đuổi cổ Vũ La đi. Hôm nay lão muốn chuyên tâm dạy chữ cho Diệp Thanh Quả.

Tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả đang tức tối ngồi sau bàn học, hai tay cầm quyển Dịch Dương kinh, lộ vẻ căm thù đến tận xương tủy, xem ra hận không thể nuốt chửng cả kinh này.

Vũ La liếc mắt với nàng, thế nhưng tiểu nha đầu Đỏ bừng mặt mũi, cúi gầm đầu không dám nhìn hắn.

Tổng Lãnh Ban Đầu nói trắng ra là đầu lĩnh của tất cả Ban Đầu. Tuy rằng cấp bậc của chức vụ vẫn còn dưới chức Giám Ngục Viên của Bạch Thắng Kiếp, nhưng lại là một địa vị có thực quyền, cai quản tất cả ngục tốt ở Nhược Lô Ngục.

Bất cứ ở thời đại nào, nếu như không có một thân quyền lợi, phát ra mệnh lệnh không ai chấp hành, tất cả cũng chỉ là lời nói suông, Cho nên, lúc nào cũng là lấy người làm gốc.

Trong lúc không hay không biết, Vũ La đã trở thành đệ nhất vương bài của Diệp Niệm Am, Vũ La nắm giữ toàn bộ ngục tốt, Diệp Niệm Am mới có thể yên tâm.

Hắn ra khỏi Vọng Sơn các, rẽ qua một khúc quanh định trở về phòng mình, Không ngờ vừa đi được vài bước thình lình bị hai người nấp trong góc tối xông ra kèm hai bên.

- Các ngươi muốn làm gì vậy?

Vũ La nở một nụ cười khổ.

Kiều Hổ và Mã Hồng kéo hắn sang bên:

- Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi nhậm chức, khoan nói tới chuyện đốt lên ba ngọn đèn, tối thiểu cũng phải tuần tra xung quanh một chút, nói một vài lời với các huynh đệ mới phải.

Vũ La còn ngơ ngác chưa hiểu, Kiều Hổ nói rõ hơn:

- Còn có bọn Vinh Thiên...

Vũ La lập tức giật mình, quả thật trong đám ngục tốt vẫn còn có một ít Ban Đầu nghiêng về phía Mộc Dịch Trạc. Hắn làm chức Tổng Lãnh Ban Đầu chính là người của Diệp Niệm Am, nếu không dằn mặt Vinh Thiên một chút, e rằng sau này đến khi mình ra lệnh, những kẻ đó ắt sẽ bằng mặt không bằng lòng.

Chuyện tranh quyền đoạt lợi như vậy không phải là sở trường của Vũ La. Bất quá tiền kiếp hắn đã từng làm Đế Quân, khiến cho tâm tư hắn vô cùng thông tỏ, bất cứ chuyện gì chỉ cần nghĩ qua là có thể hiểu được rõ ràng.

Vũ La cười nói:

- Tức là có người đã lên tiếng nói, sẽ không để ta làm chức Tổng Lãnh Ban Đầu này yên ổn chứ gì?

Kiều Hổ và Mã Hồng nhìn nhau:

- Quả thật ngươi mới nghe qua đã hiểu...

Thật ra Vũ La không có nhiều bằng hữu chân chính trong Nhược Lô Ngục. Tuy rằng hắn đã trở thành thượng cấp của Kiều Hổ và Mã Hồng, nhưng cũng không làm ra vẻ bề trên, Bọn Kiều Hổ cũng xem hắn như Vũ La, chứ không phải Vũ Tổng Lãnh Đại nhân.

Rất nhiều người làm quan vô cùng chú trọng đến đạo trị kẻ dưới, không phải là Vũ La không hiểu rõ đạo lý trong chuyện này, nhưng hắn không quan tâm tới địa vị chức tước, chỉ coi trọng tình cảm chân thành không dễ gì có được.

- Lão Đao, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Tuy rằng hiện tại tên đần kia chó ngáp phải ruồi được lên làm Tổng Lãnh, nhưng cấp trên vẫn ủng hộ Mộc Dịch Đại nhân. Các ngươi toàn là người thông minh, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không ra được? Đồ đần này lập công lớn như vậy, cấp trên bất quá mới ban cho chức Tổng Lãnh Ban Đầu, còn Mộc Dịch Đại nhân thì sao? Lập tức phái Bạch thần bộ, một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ chạy tới trợ giúp, hơn nữa Bạch tiền bối còn là Giám Ngục Viên, chức vị này còn trên cả tên đần kia.

- Đường đường một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ lại được phái tới đây phụ tá Mộc Dịch Đại nhân, ý của cấp trên như vậy còn chưa rõ ràng sao?

Vũ La đi gần tới cửa nhà ăn, chợt nghe thấy Vinh Thiên lên tiếng nói.

Trong nhà ăn, đám ngục tốt phổ thông đã bị đuổi hết ra ngoài, chỉ còn đại trù sư béo núc ních đang lê cái mông phì nộn quanh bếp, cầm một chiếc khăn lau dọn nồi niêu.

Một chiếc bàn tròn gỗ từ vân được bày ra giữa nhà ăn. Ngoại trừ Mã Hồng và Kiều Hổ ra, mười một trong mười ba Ban Đầu của Nhược Lô Ngục đang ngồi đủ mặT ở nơi này.


Vinh Thiên đạp một chân trên ghế, hai tay chống nạnh, dáng vẻ vênh mặT hất hàm.

Trong số mười Ban Đầu còn lại, có hai người theo phe Mộc Dịch Trạc, tự nhiên không ngừng phụ họa lời Vinh Thiên, Bốn người thuộc phe Diệp Niệm Am, còn lại bốn người là phe trung lập.

Lão Đao mà Vinh Thiên đang khuyên giải chính là một Ban Đầu trung lập, tên là Đao Đoạn Hồn.

Lời của Vinh Thiên cũng không phải là không có đạo lý, hơn nữa trong Nhược Lô Ngục đã có một suy đoán từ lâu, rằng sở dĩ Mộc Dịch Trạc có thể đối kháng với Diệp Niệm Am cho đến bây giờ, chính là vì cấp trên có người úng hộ y.

Đao Đoạn Hồn do dự một hồi, thẳng thắn mà nói, Đao Đoạn Hồn không muốn nhúng vào vũng nước đục này. Bất quá gần đây Nhược Lô Ngục kiếm tuốt cung giương, y cũng đã ngửi được mùi vị khác thường. Sáng hôm nay ăn điểm tâm xong, thấy Vũ La rời đi, Đao Đoạn Hồn cũng đứng dậy định đi.

nhưng thình lình Vinh Thiên ngăn tất cả bọn họ lại.

Đao Đoạn Hồn chính là cao thủ ít có trong đám Ban Đầu đạt tới cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá, chỉ còn kém một bước nữa là đạt tới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ.

Y là nhân vật thủ lãnh trong bốn vị Ban Đầu trung lập, chỉ cần tranh thủ được y cũng đồng nghĩa đã tranh thủ cả phe Ban Đầu trung lập, khi ấy cục diện bất lợi của Mộc Dịch Trạc ở Nhược Lô Ngục lập tức có thể xoay chuyển.

Vũ La đứng bên ngoài lắng nghe, vẫn không nói gì.

Kiều Hổ và Mã Hồng nhìn sắc mặt hắn, cũng không đoán được thiếu niên này đang nghĩ gì trong lòng.

Vũ La không thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng không có nghĩa là hắn không biết, Vinh Thiên làm như vậy, Vũ La chỉ nghĩ thoáng qua lập tức đã hiểu hết.

Đây là Vinh Thiên cả gan trở mặt, lôi kéo người về phe mình một cách trắng trợn. Trước tiên y lấy tư thái hùng hồn xuất hiện trước mặt đám Ban Đầu trung lập Đao Đoạn Hồn, buộc bọn họ phải đưa ra lựa chọn. Trên thực tế nếu làm theo phương pháp này, thông thường sẽ đạt được kết quả mà mình mong muốn. Kế đó, chuyện này cũng để cho Vũ La xem, cũng là một cách thị uy với hắn.

Vinh Thiên không có được lá gan to như vậy, không nghi ngờ gì sau lưng y có Mộc Dịch Trạc hoặc Bạch Thắng Kiếp ủng hộ.

Mộc Dịch Trạc hận Vũ La thấu xương, đã tới mức muốn trả thù một cách điên cuồng liều lĩnh. Phong cách trong chuyện này quả thật giống như thủ đoạn của Mộc Dịch Trạc.

Vũ La ung dung bình thản đi vào nhà ăn, vị trí mà Vinh Thiên đứng hiển nhiên đã lựa chọn trước, đối diện với cửa, liếc mắt nhìn qua lập tức nhìn thấy Vũ La cùng hai người Kiều Hổ, Mã Hồng.

Vinh Thiên nở một nụ cười giả tạo, giọng kỳ dị:

- ủa, đây không phải là Vũ Tổng Lãnh, người quen cũ của chúng ta sao?

Hai tên Ban Đầu theo phe Mộc Dịch Trạc lập tức bật cười rộ, Vinh Thiên nói Vũ La là ‘người quen cũ tự nhiên là muốn gợi lại quá khứ đồ đần của Vũ La trước đây ở Nhược Lô Ngục.

Vũ La cũng không trả lời, chỉ chậm rãi đi tới trước bàn, kéo một cái ghế ngồi xuống, bình tĩnh như nước.

Xa xa trong trù phòng, đại trù sư béo cười hăng hắc, ngưng việc đang làm dở, hai mắt híp lại sáng long lanh, hưng phấn nhìn sang, chờ đợi tuồng hay mở màn.

Vinh Thiên không chút khách sáo:

- Vũ Tổng Lãnh, đám thuộc cấp chúng ta tụ tập lại ở đây, nơi này ngài không tiện lên tiếng nói. Nếu chúng ta muốn nói xấu sau lưng ngài, ngài lại ngồi ở đây, chúng ta cũng không dám nói thoải mái.

Giọng điệu của y giống như đang nói giỡn, thế nhưng mọi người ở đây ngoại trừ đám Ban Đầu thủ hạ Mộc Dịch Trạc ra, không ai dám bật cười, dáng vẻ thật là lúng túng.

Vinh Thiên thách thức quyền uy của Vũ La, bọn họ bị kẹt ngay chính giữa.

Vũ La vẫn không nói nửa lời, chỉ nhìn Vinh Thiên, Vinh Thiên thầm cười lạnh trong lòng, rốt cục chỉ là một tiểu tử mới lớn, cho dù thình lình hóa thông minh, nhưng đột ngột gặp phải trường hợp khó giải quyết như hiện tại, có lẽ cũng không biết làm thế nào ứng phó.

Dù sao Vũ La bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, cho dù tu vi hắn cao tới đâu, về phương diện nhân tình thế thái cũng vẫn có điều khiếm khuyết, Vinh Thiên sống hơn bốn mươi năm, tự nhận hơn xa Vũ La về phương diện này.

- Hay là Vũ Tổng Lãnh tránh mặt một chút đi...

Vinh Thiên lạnh lùng nói, dường như y mới là Tổng Lãnh Ban Đầu, có thể dễ dàng ra lệnh cho Vũ La vậy,

Vũ La ngồi bên cạnh bàn, ngón tay hắn gõ nhịp liên hồi, giống như tiếng vó ngựa phi, Đột nhiên thanh âm dồn dập hẳn lên, giống như chiến mã đang tăng tốc.

- Nếu ta không đi thì sao?

Dáng vẻ Vũ La vẫn nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, nhìn Vinh Thiên hỏi ngược lại.

Vinh Thiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thình lình biến đổi:

- Quả nhiên là một tên tráo trở, vừa mới nhậm chức đã trở mặt vô tình, tác oai tác quái.


Vũ La bị y nói như vậy, chỉ nở một nụ cười, trở mặt ư, trước đây ta với ngươi vẫn là cừu nhân kia mà?

- Vũ La, đừng tưởng rằng ngươi lên làm Tổng Lãnh Ban Đầu rồi muốn sao được vậy, chức vị này là do cấp trên ban cho ngươi, một khi cấp trên muốn thu hồi lại, ngươi cũng phải ngoan ngoãn giao ra. Hôm nay ngươi là Tổng Lãnh Ban Đầu, nhưng ngày mai... vậy thì chưa chắc.

- Huống hồ dù ngươi có làm Tổng Lãnh Ban Đầu đi nữa, thì đã sao?

- ngươi đừng quên bên trên còn có Bạch Đại nhân và Mộc Dịch Đại nhân. Cho dù là Diệp Niệm Am, cấp trên của lão cũng còn Thẩm Phán Đình và Trưởng Lão hội, lão cũng không bảo vệ được ngươi.

- Hừ, nếu ngươi cho rằng mình làm Tổng Lãnh Ban Đầu là thượng cấp của chúng ta, dám ra lệnh cho chúng ta, vênh mặt hất hàm ở nơi này, chỉ bằng vào bản lãnh của ngươi ư, còn kém rất xa, Hãy đi học đạo cai quản cầm quyền cho thật giỏi đi, tên đần kia!

Vinh Thiên không hề kiêng kỵ, thóa mạ ầm ĩ, hiển nhiên sau lưng y có chỗ dựa. Ân oán giữa Vũ La và Vinh Thiên, người ở trên cũng không biết, Vinh Thiên vin vào chỗ Vũ La vừa mới nhậm chức đã chèn ép đồng liêu, tuy rằng đây không phải là tội danh gì, nhưng truyền ra ngoài cũng sẽ cực kỳ khó nghe.

Huống chi nếu để cấp trên biết được chuyện này, hiển nhiên hảo cảm với Vũ La sẽ giảm đi không ít, chỉ thấy hắn là một tên tiểu nhân đắc chí càn rỡ ngông cuồng.

Vinh Thiên cho rằng căn cơ Vũ La còn thấp, không dám làm gì quá đáng. Hơn nữa bên trên còn có người ủng hộ cho y, cho nên mới can đảm thóa mạ Vũ La không chút kiêng nể.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là y cũng đã nhìn ra, chỉ cần đuổi được Vũ La đi, Mộc Dịch Trạc luận công ban thưởng, vị trí Tổng Lãnh Ban Đầu này sẽ lọt vào tay y. Phú quý phải cầu từ trong hiểm cảnh, hiện tại đã có Mộc Dịch Trạc ủng hộ, cho nên Vinh Thiên quyết định đánh cược một ván.

Sắc mặt đám Ban Đầu phe Diệp Niệm Am trở nên hết sức khó coi, bọn Ban Đầu trung lập Đao Đoạn Hồn nhất thời trở nên do dự, Vinh Thiên dám không kiêng nể mắng thượng cấp trực tiếp của mình như vậy, chắc chắn là vì sau lưng y có chỗ dựa vững chắc, vốn bọn họ không muốn hai bên giao tranh, nhưng lại nghĩ rằng nếu tương lai Vinh Thiên thắng, e rằng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

ít nhất hiện tại xem ra, Mộc Dịch Trạc đã áp đảo phe Diệp Niệm Am không ngóc đầu lên được.

Trong lúc đám Ban Đầu trung lập đang nghĩ tới chuyện thay đổi phe phái, thình lình Vũ La nở một nụ cười, khoát tay ngăn Vinh Thiên lại:

- ngươi thóa mạ đã đủ chưa, được rồi, giao yêu bài ra đây, từ giờ trở đi, ngươi không còn là Ban Đầu nữa, để xem ai sẽ thu nhận ngươi. Hãy ngoan ngoãn làm một tên ngục tốt đi thôi, còn nếu không ai thu nhận ngươi, hãy cút khỏi Nhược Lô Ngục cho ta!

Vinh Thiên nghe vậy sửng sốt, chợt cười vang, chỉ vào Vũ La nói:

- Các ngươi có thấy không, quả thật hắn tự cho mình là nhân vật số một của Nhược Lô Ngục, còn đòi bãi miễn ta, ha ha ha!

Vũ La đưa mắt nhìn Kiều Hổ:

- Thu yêu bài của y.

Kiều Hổ nhanh chóng tiến lên, lăng không chộp ra một trảo. Thực lực Kiều Hổ không kém Đao Đoạn Hồn bao nhiêu, tự nhiên Vinh Thiên không phải là đối thủ của y, chỉ thấy một đạo chưởng ánh thật lớn cách không ấn Vinh Thiên ngã xuống, Kiều Hổ tiến tới chuẩn bị thu lấy yêu bài.

Hai tên Ban Đầu phe Mộc Dịch Trạc quát to một tiếng vừa định xông lên, Vũ La đột ngột vỗ bàn một cái, đột nhiên hai cái bóng bay ra.

Thần Điểu Đồng Hoàn bắn ra hai khoen sất, quất mạnh vào thân thể hai tên nọ. Bọn chúng hét thảm một tiếng ngã xuống, thất khiếu đổ máu, một thân tu vi bị phế đi hơn phân nửa.

- Còn kẻ nào to gan dám cản trở Kiều Ban Đầu chấp hành công vụ, đây chính là kết cục!

Giọng Vũ La tuy bình thản, nhưng vừa ra tay đã phế đi hai tên Ban Đầu thủ hạ của Mộc Dịch Trạc, khiến cho bọn Đao Đoạn Hồn sợ tới mức run rẩy, không ai dám vọng động.

Kiều Hổ cũng hiểu được ý của Vũ La, sau khi chế ngự Vinh Thiên bèn lớn tiếng quát:

- Giao ra yêu bài Ban Đầu!

- Hừ, đừng mơ!

Vinh Thiên cũng tỏ ra cố chấp tới cùng, nhưng y vừa lên tiếng thóa mạ, Kiều Hổ đã không chút khách sáo điểm ra một cái, phế đi một đường kinh mạch của Vinh Thiên.

Vinh Thiên hét thảm một tiếng, đau đớn tới nỗi toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Kiều Hổ lại hỏi một tiếng, Vinh Thiên vẫn không chịu giao ra, Kiều Hổ lập tức ra tay, lại phế đi đạo kinh mạch thứ hai.

Kiều Hổ hỏi như vậy ba lần, phế đi ba đạo kinh mạch của Vinh Thiên, rốt cục Vinh Thiên vừa kêu la như heo bị chọc tiết, vừa giao ra yêu bài.

Vinh Thiên bị phế ba đường kinh mạch, lần này coi như y xong đời.

Bọn Đao Đoạn Hồn trợn mắt há mồm, tuyệt không ngờ kết quả sau cùng lại là như vậy. Toàn thân Vinh Thiên ướt đẫm máu tươi, nằm co rút như một con tôm luộc dưới đất, ngoài ra hai tên Ban Đầu còn lại choáng váng hôn mê, Phe Mộc Dịch Trạc ra tay trước làm khó dễ, thế công sắc bén, lại không ngờ Vũ La lại hung tàn như vậy, vừa ra tay đã lập tức phế đi ba người.

Đừng nói đám Đao Đoạn Hồn bị dọa cho choáng váng mặt mày, ngay cả bốn tên Ban Đầu phe Diệp Niệm Am cũng bị thủ đoạn lôi đình của Vũ La khiến cho sợ hãi ngây người.

Trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh đột nhiên có một tràng tiếng kêu chói tai vang lên, Đại trù sư béo cười to, vỗ vào chiếc nồi sắt nặng nề hét lớn:

- Sướng, sướng quá...

Lão cầm một vò rượu bên cạnh lên, ném vù tới trước mặt Vũ La:

- Vì tuồng diễn hay này, ta mời ngươi uống rượu!

Vũ La cũng không khách sáo, đón lấy mở niêm phong ra nốc một ngụm, sau đó phun ra ngay tức khắc, ném vò rượu đi, chỉ đại trù sư mắng to:

- Thật là khó uống, Hoàng Miêu Niệu gì đó cũng dám mang ra cho ta sao? Muốn mời khách, phải mời hảo tửu!

Đại trù sư cười vang:

- Lần sau có tuồng hay hơn, mới có hảo tửu uống!

Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận, đập một chưởng xuống mặt bàn bằng gỗ hoàng đàn, khiến cho cái bàn nát bấy:

- Vũ La, ngươi có quyền gì mà miễn chức Ban Đầu của Vinh Thiên? Trong Nhược Lô Ngục này còn có Bạch Đại nhân, còn có Mộc Dịch Trạc ta, còn có Diệp Đại nhân, khi nào thì đến lượt ngươi hoa tay múa chân như vậy?

Vũ La cười nụ, hai tay chắp sau lưng, thái độ không kiêu ngạo cũng không hạ mình:

- Mộc Dịch Đại nhân, ngài nói như vậy là không đúng. Vì sao ta lại không thể miễn chức Ban Đầu của Vinh Thiên? Ngài đừng quên, ta là Tổng Lãnh Ban Đầu, tất cả sự vụ của ngục tốt Nhược Lô Ngục đều nằm trong tay ta.