Tiên Tuyệt

Chương 109: Vực sâu mờ mịt (trung)

Cảm giác đầu tiên giống như đột nhiên tiềm nhập biển cả sâu vạn trượng, áp lực xung quanh quá mức khổng lồ. Càng đáng sợ hơn nữa chính là áp lực này vẫn đang không ngừng gia tăng, dường như dù hắn có thể dâng lên bao nhiêu lực lượng để chống lại áp lực này, sát khí kia vẫn có thể xuất ra lực lượng mạnh hơn hắn một thành, đủ sức nghiền nát hắn thành phấn vụn.

Nếu như chỉ là những vật chết như y phục, hài cốt... thì không sao, bất quá chỉ có kết quả là tan tác thành từng mảnh, nhưng nếu là vật sống bị khí hung sát này xâm nhập vào cơ thể, vậy không chỉ đơn giản là tan xương nát thịt mà thôi. E rằng nguyên hồn cũng bị lực hung sát ăn mòn, biến thành ác quỷ đần độn chỉ biết giết chóc, vậy thì thật là sống không bằng chết.

Vũ La có được Cửu Long Thôn Nhật hộ thân, uy lực Tiên quyết không gì sánh kịp, trong lúc nhất thời nửa khắc cũng được an toàn, chỉ bất quá dù sao hỏa hậu Cửu Long Thôn Nhật của hắn còn thấp, đứng yên trên sa mạc này chỉ trong thoáng chốc, đã mơ hồ cảm giác có chút kiệt lực, không nhịn được chậm rãi ngồi xuống.

Diệp Niệm Am nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên mình tới Ma Lạc Uyên này, Giám Ngục đời trước đưa mình theo. Một mình lão đứng trong Ma Lạc Uyên, chỉ chịu được trong thời gian bốn lần hô hấp đã không chịu nổi. Lúc ấy Giám Ngục đời trước còn lên tiếng ngợi khen tư chất của mình xuất chúng, thường thì kẻ lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên một mình, có thể chịu được thời gian hai lần hô hấp đã là không dễ.

Trong bao nhiêu năm qua, Diệp Niệm Am cũng từng mang không ít thanh niên tài tuấn trên Tu Chân Giới vào Ma Lạc Uyên này.

Cho dù là những tu sĩ được cả phe Chính đạo gọi là thiên tài, cũng chưa ai phá vỡ kỷ lục thời gian chịu đựng bốn lần hô hấp của lão, về chuyện này, Diệp Niệm Am vô cùng kiêu ngạo.

Lần này Diệp Niệm Am đưa Vũ La vào đây, thật ra lão có tính toán của riêng mình.

Lão nhận được tin ở trên đưa xuống, biết Vũ La được lên chức, nhưng cấp trên cũng ngầm cho lão biết, phía Mộc Dịch Trạc cũng có được một mức bồi thường nhất định. Hơn nữa lần này người mang công văn bổ nhiệm tới tuyên bố ở Nhược Lô Ngục, sẽ là người trong phe phái của Mộc Dịch Trạc, hẳn sẽ tìm mọi cách làm khó Diệp Niệm Am cùng Vũ La.

Những kẻ đó tới đây còn có một nhiệm vụ khác, nhiệm vụ này có liên quan tới Ma Lạc Uyên này. Diệp Niệm Am sợ rằng lúc ấy Vũ La lần đầu tiên vào Ma Lạc Uyên, không thích nghi được, sẽ bêu xấu trước mặt địch nhân, cho nên mới đưa Vũ La tới trước để làm quen.

Vũ La ngồi xuống, Diệp Niệm Am còn tưởng rằng hắn đã không chịu được nữa, nhất thời sợ hãi hồn phi phách tán. Nếu chẳng may Vũ La chết ở nơi này, vậy mọi chuyện coi như hỏng bét.

Vốn lão tính rằng tư chất Vũ La hết sức tầm thường, có thể chịu được hai lần hô hấp đã là kỳ tích.

Lúc Vũ La ngồi xuống, đã là hai lần hô hấp.

Năng lực của Diệp Niệm Am trong Ma Lạc Uyên này cũng rất có hạn, nếu không có gương đồng này bảo vệ, lão cũng không kiên trì được bao lâu, nhưng pháp bảo gương đồng này cũng có khuyết điểm của nó, nếu như sử dụng, hoạt động sẽ rất khó khăn.

Diệp Niệm Am vô cùng lo lắng, ra sức di chuyển tới gần Vũ La, Sợi xích của lão chẳng qua dùng để nhặt pháp bảo, không chộp được một người sống. Lão tốn thời gian hai lần hô hấp mới tới được bên cạnh Vũ La, đang muốn đưa hắn vào. Bất ngờ lão phát hiện ra hô hấp của Vũ La hết sức vững vàng, không có vẻ gì là sắp sửa bị lực hung sát chèn ép tan xác mà chết.

Diệp Niệm Am cảm thấy kinh ngạc trong lòng, thầm tính lại, đến bây giờ Vũ La đã chịu được bốn lần hô hấp, ngang bằng với kỷ lục của mình, làm sao có thể như vậy được?

Mặc dù Diệp Niệm Am rất coi trọng Vũ La, hơn nữa nhận định Vũ La là người của mình, nhưng lão biết rất rõ tư chất của Vũ La. Một kẻ đần độn thình lình hóa thông minh, thế nhưng không ngấp nghé được tới Tuệ Căn, làm sao có thể chịu được thời gian ngang với kỷ lục của mình cho được?

Lão cảm thấy không yên lòng, cẩn thận quan sát Vũ La, chỉ thấy ngực bụng Vũ La phập phồng hết sức đều đặn, mỗi lần như vậy, Vũ La lại há miệng phun ra nuốt vào.

Diệp Niệm Am như hóa đá ngay tại chỗ, miệng há to, cằm dài đến ngực. Lão biết rõ Vũ La đang làm gì, lão đã tu luyện hơn hai trăm năm, nếu còn không biết Vũ La đang tu luyện, coi như hơn hai trăm năm qua lão đã sống uổng phí trên đời.

nhưng nơi này là địa phương nào? Nơi này là đường đường Ma Lạc Uyên, hung hiểm không kém gì Ly Nhân Uyên. Cho dù là Đại Năng tới nơi này cũng phải vô cùng cẩn thận, đề tụ công lực toàn thân, còn phải nhờ vào pháp bảo mới có thể đối phó được với khí hung sát vô tận.

Đừng nói là tu luyện, chỉ cần hơi phân tâm, bị khí hung sát xâm nhập vào thân thể, hậu quả cũng khó lòng chịu được,

nhưng Vũ La chỉ là một tiểu tu sĩ vừa mới mở cảnh giới Cửu Cung, lại có thể tu luyện ở nơi này giống như không hề có chút áp lực nào. Thậm chí mặt hắn khẽ mỉm cười, thở ra hít vào có vẻ hết sức ung dung.

Làm sao có thể như vậy được? Chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của Diệp Niệm Am về Ma Lạc Uyên từ trước tới nay.

Lão trợn mắt há mồm nhìn Vũ La một lúc, chợt nghe hào quang màu vàng hộ thể xung quanh kêu lên một tràng răng rắc giòn tan, bắt đầu xuất hiện vết nứt. Lúc này Diệp Niệm Am mới bừng tỉnh ngộ, Vũ La có thể chịu được, nhưng lão không chịu được. Nếu hiện tại Diệp Niệm Am không ra ngoài, bộ xương già của lão ắt sẽ phải vùi tại nơi này.

nhưng còn Vũ La thì sao?

Hiện tại nhìn qua Vũ La có vẻ vô cùng dễ chịu, nhưng nếu như mình không có ở đây, hắn kiên trì không nối nữa, không ai đưa hắn rời khỏi thì sao?

Diệp Niệm Am nghiến răng một cái, trong lòng tự nhủ chuyến này phải liều bộ xương già của mình thôi...

Lão lấy ra tất cả linh đan, ngọc túy phách trong không gian trữ vật của mình, bày ra thành hàng trước mặt. Trước tiên lão nuốt một viên linh đan, sau đó tay cầm ngọc túy phách ngồi xuống bên cạnh Vũ La. Linh nguyên rót ào ào vào trong gương đồng, hào quang màu vàng vốn có vài vết nứt, lập tức khôi phục bình thường.

Diệp Niệm Am nhẩm tính trong lòng, Vũ La ở bên trong Ma Lạc Uyên này đã ba mươi lần hô hấp.

Hắn mới lần đầu tiên vào đây, thời gian này chắc chắn là kỷ lục mới. Từ khi phe Chính đạo phát hiện ra Ma Lạc Uyên, chưa từng có người nào lần đầu tiên vào đây có thể chịu đựng được trong thời gian dài như vậy.


Cho dù không phải là lần đầu tiên đi vào, đám người mà cấp trên phái tới đây thi hành nhiệm vụ, tay cầm pháp khí đặc biệt bảo vệ thân mình, cũng có rất ít người có thể chịu được trong thời gian dài như vậy.

Tu vi của Diệp Niệm Am cao hơn Vũ La rất xa, chỉ còn một bước nữa là đạt tới cảnh giới Đại Năng, nhưng ngay cả lão cũng không bằng Vũ La.

Vốn Diệp Niệm Am vẫn lấy làm đắc ý về kỷ lục bốn lần hô hấp của mình, kết quả trong lúc vô tình, Vũ La đã hung hăng chà đạp lên niềm tự hào của lão. Diệp Niệm Am sống tới từng tuổi này rồi, lòng tranh cường hiếu thắng đã sớm không còn. Cho nên thấy Vũ La có thành tựu như vậy, chẳng những lão không ganh tỵ mà còn vô cùng cao hứng.

Dù sao Vũ La cũng là người của mình, hơn nữa lão cũng biết rõ thân thế của Vũ La. Hiện tại Vũ La có thể có được thực lực như vậy, trong lòng Diệp Niệm Am cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Một khắc sau, Diệp Niệm Am chú ý thấy hô hấp của Vũ La có hơi dồn dập. Lão thầm gật gật đầu, quả nhiên đã không còn chịu được, chỉ còn chờ hắn không được, sẽ vội vàng thu hắn vào.

Lão lại không ngờ sau khi Vũ La hô hấp dồn dập như vậy kéo dài ba mươi lần hô hấp, bỗng nhiên hô hấp của hắn chậm lại, trở về trạng thái hô hấp sâu dài, ung dung thư thái, Há miệng hít sâu vào, ngưng một lúc, sau đó thổ khí ra...

Diệp Niệm Am khổ không nói nổi, chỉ trong vòng sáu mươi lần hô hấp ngắn ngủi, một viên linh đan và một miếng ngọc túy phách của lão đã tiêu hao gần như không còn.

Ngọc túy phách thì không sao, nhưng linh đan này trân quý vô cùng, là do Diệp Niệm Am dùng pháp bảo thượng đẳng đổi với người khác. Linh đan chỉ sử dụng khi nguy cấp bảo vệ tính mạng, còn bình thường không dám khinh suất sử dụng.

Không biết làm sao, Diệp Niệm Am chỉ đành không ngừng nuốt linh đan, ngọc túy phách trong tay cũng thay đổi liên tục, tiếp tục chịu khổ.

Vũ La vào Ma Lạc Uyên cũng giống như rồng về biển cả, hổ trở lại rừng, thuận theo tự nhiên ngồi xuống, pháp môn Thực Phù trong cơ thể tự động vận chuyển.

Khí hung sát ở nơi này bất kể nồng độ hay phẩm chất đều vượt qua nhà giam trong giếng đá mấy chục lần, Vũ La ở rất lâu trong giếng mới ngưng luyện ra được một đạo linh phù sát khí, nhưng ở nơi này, bất quá chỉ một khắc, hắn đã ngưng luyện được một linh phù sát khí.

Lúc Diệp Niệm Am thấy hắn hô hấp dồn dập, chính là dấu hiệu linh phù thành hình.

Một đạo linh phù vừa thành hình, Vũ La liền vứt qua một bên, sử dụng đó bắt đầu ngưng luyện đạo linh phù thứ hai.

Điều kiện nơi này vô cùng phù hợp, khiến cho Vũ La trong lúc không hay không biết tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, vô tư không nhớ còn có Diệp Niệm Am bên cạnh đang chờ đợi mình. Hắn ngưng luyện hết đạo linh phù này tới đạo linh phù khác, trong lúc không hay không biết đã luyện chế được mười ba đạo linh phù. Cộng thêm đạo linh phù đầu tiên, tổng cộng Vũ La đã có mười bốn đạo linh phù sát khí.

chỉ bất quá ngoại trừ đạo linh phù đầu tiên, mười ba đạo linh phù còn lại trống không, vẫn chưa khắc linh văn lên đó.

Lúc đạo linh phù thứ mười ba thành hình, Vũ La còn muốn tiếp tục ngưng luyện nữa, bên trong Cửu Cung Vũ La thình lình vang lên một tiếng nổ ầm, sát khí xung quanh điên cuồng tràn vào thân thể Vũ La.

Sát khí xuyên qua thân thể, nhưng linh khí hùng mạnh trong đó vẫn còn lắng đọng lại trong kinh mạch.

Linh khí mênh mông cuồn cuộn từ trong kinh mạch hội tụ lại, rót vào Minh Đường Cung, Long Bích của hắn càng ngày càng cao, cuối cùng phát ra một tiếng lôi minh rất lớn, đạt tới độ cao ba trượng, sau đó dừng lại.

Vũ La không ngờ mình tu luyện pháp môn Thực Phù, lại cũng có thể gia tăng Cửu Long Thôn Nhật, thu hoạch ngoài ý muốn này khiến cho hắn hết sức vui mừng.

Hắn không biết rằng Cửu Long Thôn Nhật cực kỳ thần diệu, bất kể hắn tu luyện công pháp gì, Cửu Long Thôn Nhật cũng sẽ lặng lẽ vận chuyển theo. Cũng giống như hắn tu luyện pháp môn Thực Phù, nuốt tất cả khí hung sát vào trong cơ thể, khí hung sát cô đọng lại thành linh phù, linh khí nằm lẫn trong khí hung sát bèn lắng đọng lại trong cơ thể, đây chính là công lao của Cửu Long Thôn Nhật.

Vô tình cắm liễu, liễu xanh um, Vũ La xem xét sơ qua cảnh giới bản thân mình, cố gắng áp chế nỗi vui mừng, tiếp tục chuẩn bị ngưng luyện linh phù, nhưng lần này ra ngoài dự liệu của hắn, không ngờ pháp môn Thực Phù tầng thứ nhất của hắn đã đại thành.

Nếu không tính tới Thủy Ngọc đạo và Thập Phương Quỷ Độn, Vũ La đã dùng khí hung sát ngưng kết mười bốn đạo linh phù, Phù sư tu luyện cũng không giống như những chức nghiệp khác, phù sư luyện chế linh phù, tiêu hao tài liệu cực kỳ khổng lồ, Có thể liên tục luyện tập hơn mười lần, đối với phù sư mà nói đã đạt tới cấp bậc ‘hết sức thuần thục’ rồi.

Pháp môn Thực Phù khác với những pháp môn khác, nếu Vũ La vẫn dùng tài liệu đẳng cấp như Thủy Ngọc đạo để tu luyện, cho dù ngưng luyện được một trăm đạo linh phù cũng không thể đạt tới cảnh giới đại thành.

nhưng đây là khí hung sát trong Ma Lạc Uyên, cho dù là Linh Vật thiên địa thông thường cũng không bằng nó. Cho nên sau khi Vũ La liên tục ngưng luyện mười ba đạo linh phù, pháp môn Thực Phù tầng thứ nhất lập tức tu luyện tới cảnh giới đại thành.

Vũ La dần dần tỉnh lại, vươn vai đứng dậy, lúc này mới cảm thấy áp lực khí hung sát xung quanh đột ngột gia tăng. Hắn lảo đảo một cái, ngã lăn ra, Diệp Niệm Am vội vàng phủ hào quang màu vàng bảo vệ lên người hắn.

Vũ La phủi đi bụi bám trên người, đứng dậy ôm quyền tạ ơn:

- Đa tạ Đại... Đại nhân ngài làm sao vậy?

Vũ La giật mình nhìn Diệp Niệm Am, lão nhân này từ trước tới nay trước mặt người khác luôn làm ra dáng vẻ bí hiểm khôn lường. Thường ngày gặp lão, y phục lão tuy đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ, thế nhưng hiện tại râu tóc rối nùi bết đầy mồ hôi. Có vẻ như lão vừa già đi vài tuổi, lưng còng hơn trước, trước mặt lão đầy chai lọ ngổn ngang, còn có vô số mảnh ngọc túy phách đã bị hút cạn linh khí vỡ vụn.


Diệp Niệm Am không hề lãng phí chút sức lực để đáp lời Vũ La, run run vịn vai Vũ La đứng dậy, không nói một lời rời khỏi Ma Lạc Uyên.

Sau khi ra được bên ngoài cửa động, rốt cục Diệp Niệm Am cũng thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, cũng không cần giữ gìn thể diện gì nữa, đưa tay ra nói với Vũ La:

- Có linh đan nào bổ sung linh nguyên hay không, mau đưa cho ta.

Vũ La không hiểu lắm, nhưng cũng đưa cho lão một lọ, Diệp Niệm Am mở nắp ra, ngửa cổ lên dốc hết linh đan vào miệng, Vũ La thấy vậy giật nảy mình, Diệp Niệm Am không nói nửa lời, lập tức ngồi xuống đả tọa ngay trước cổng chào khổng lồ.

Vũ La cũng không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là ở một bên canh chừng cho lão.

Qua hai canh giờ sau, Diệp Niệm Am mới dần dần tỉnh lại, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Vũ La như mắt ưng, Vũ La cảm thấy sợ hãi trong lòng, vội vàng cười khan hai tiếng:

- Hắc hắc, Đại nhân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Niệm Am nổi nóng, xảy ra chuyện gì ư, tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ, lại hỏi như vậy...

Vũ La luyện chế một hơi mười ba đạo linh phù sát khí, trước sau mất thời gian gần hai canh giờ. Chẳng những Diệp Niệm Am tiêu hao gần như hết sạch bình linh đan trân quý dùng bảo vệ tính mạng của mình, đến cuối cùng không còn lựa chọn. ngay cả những thứ linh đan khác cũng nuốt sạch sành sanh.

Nếu như Vũ La còn không tỉnh lại, Diệp Niệm Am không còn cách nào lo cho hắn nữa, mình phải về trước.

Diệp Niệm Am cực khổ mấy chục năm qua tích lũy được chút của cải, đã gần như cạn sạch trong hành trình Ma Lạc Uyên lần này.

Diệp Niệm Am nổi nóng, nhìn Vũ La với sắc mặT ảm đạm, lại giơ tay ra hỏi:

- Có còn linh đan hay không?

Vũ La tự nhủ trong lòng, ngài đường đường là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, vì sao lại đi xin thuộc hạ linh đan? nhưng lão đã mở miệng như vậy, hắn không thể không cho, không biết làm sao đành lấy ra một lọ cho lão.

Diệp Niệm Am không chút khách sáo nhận lấy, sao đó lại giơ tay ra:

- Nữa...

Vũ La thấy vậy trợn mắt há mồm.

- Nữa...

-nữa...

-nữa...

Sau khi Vũ La đưa cho lão bảy bình linh đan, không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn nói với vẻ mặt như đưa đám:

- Đại nhân, thật sự hết rồi, ngài muốn làm gì vậy?

Diệp Niệm Am nhảy dựng:

- Làm gì ư? ngươi còn không biết xấu hổ hỏi lão nhân gia ta làm gì ư? ngươi có biết chút của cải tích lũy của lão đầu tử ta đã bị ngươi làm cho cạn sạch? ngươi có thể chịu đựng được một thời gian dài như vậy, lẽ ra nên báo trước một tiếng, ta đi ra ngoài chờ không phải tốt hơn sao? ngươi chỉ cần bảo ta ở ngoài chờ, đến giờ ta vào đón ngươi ra, thời gian đi lại chẳng là bao, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn? Hiện tại ngươi chỉ có chút linh đan rác rưởi này, không Đủ bồi thường, ngươi còn tỏ ra oan ức như vậy, lão nhân gia ta vẫn còn bị lỗ rất nhiều...

Vũ La trợn mắt há mồm:

- Cái gì, chuyện vì vậy, ta không biết gì cả...

Diệp Niệm Am vừa thóa mạ vừa kể lại một lượt.

Vũ La tỏ ra vô cùng oan ức:

- Ngài không nói cho ta biết ta nên ở trong Ma Lạc Uyên bao lâu, ta cũng không biết lão nhân gia ngài chỉ có thể chờ ở trong đó được một lúc...

Nói tới đây, Vũ La biết mình đã sai rồi, quả nhiên râu tóc Diệp Niệm Am cùng nhau dựng ngược:

- Tên tiểu tử thối này, ý ngươi là lão nhân gia ta kém cỏi, ngươi muốn trách ta sao?

Vũ La lẩm bẩm:

- Nếu ngài nói sớm Ma Lạc Uyên hung hiểm, không thể ở lâu có phải đã tốt hơn không...

- ngươi nói cái gì?

- Ta không nói gì...

- ngươi là tiểu tử thối, trả linh đan lại cho lão nhân gia ta...

Vũ La quay đầu bỏ chạy.