Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 93: Con kỳ nhông

Edit: Tagoon
Mã Tiếu nghe những người này mắng chửi, tuy rằng vẫn luôn cố gắng chống đỡ nhưng nụ cười trên mặt đã cứng còng.
Bộ lạc Cự Hổ của bọn họ cường đại như vậy, thế nhưng bị đám người đó mắng thành cái dạng này......
Gã nhất định phải giết sạch bọn chúng!


Nhưng mà, trong lòng gã nghĩ như vậy, ngoài mặt lại không thể không nói hùa theo.
Hùng Dã nằm trên đống cỏ, nhìn một màn này cảm thấy hơi buồn cười.


Y không có nói chen vào, những người khác trong bộ lạc cũng không nói chen, thậm chí để tránh lộ tẩy, mấy người ở đây hầu như còn không biết Mã Tiếu đến từ bộ lạc Cự Hổ —— Tư tế chỉ dặn bọn họ không thể để cho người khác biết bộ lạc Đại Hùng rất dồi dào.


Bọn họ vốn cũng không muốn để người khác biết bộ lạc Đại Hùng dồi dào.


Bọn họ rất nhanh sẽ phải nghênh đón mùa đông rét lạnh, rất nhiều bộ lạc vào mùa đông đều vô cùng khổ sở. Nếu những người đó biết bộ lạc Đại Hùng dồi dào, nói không chừng sẽ đến đầu nhập vào bộ lạc Đại Hùng, nếu vậy lại phải chia bớt lương thực của bọn họ!


Bọn họ thật sự không muốn lương thực của mình bị phân đi!
Tất cả bọn họ đều không hé răng lấy một câu, chỉ yên lặng nghe đám người tư tế mắng chửi người khác.
Mắng một trận đến tận lúc ăn cơm chiều, Hùng Hà bắt đầu phân chia thức ăn.


Ông đặc biệt sai người lục tìm ra những củ trứng đất cực nhỏ, phân chính là cái này, ngoài ra còn có một ít rau cỏ.


"Bộ lạc chúng ta cách một ngày đi săn một lần, hôm nay không phải ngày đi săn, cho nên......" Hùng Hà ngượng ngùng nhìn về phía Mã Tiếu, sau đó đưa mấy củ trứng đất siêu nhỏ cùng một khối thịt muối sắp thối cho bọn họ.
Thịt muối này là của ông.


Trong một lần bộ lạc thiếu muối, lúc ông muối thịt đã dùng quá ít muối nên thịt bị thối. Vốn dĩ dù thối thì ông cũng sẽ ăn hết, nhưng sau đó Chu Tịch lấy ra phương pháp làm thịt hun khói, trong bộ lạc còn không thiếu thịt......


Ông bèn đem miếng thịt muối thối này ra phơi, sau đó ném ở trong lều chứa củi —— Thịt muối này mùi vị thật sự không thể nào khiến cho người ta thích, đặt ở trong nhà ông chịu không nổi.
Ném xong ông liền quên béng mất, hôm nay mới chợt nhớ ra.


Mã Tiếu tiếp nhận khối thịt muối thối, khóe miệng giật giật. Thứ như vậy, gã trước kia đã bao giờ ăn qua?
Nhưng bây giờ gã sắm vai là một tên xui xẻo ra ngoài đổi muối, kết quả còn bị kẻ khác cướp mất hàng hóa...... Mã Tiếu chỉ có thể cắn răng nuốt vào.


Có trong một khoảnh khắc, gã thậm chí hoài nghi bộ lạc Đại Hùng có phải đã nhìn ra được cái gì rồi hay không, nhưng rất nhanh nghi ngờ của gã lập tức tan biến.
Bởi vì gã nhìn thấy tên Chu Tịch kia lấy ra một đống cỏ lớn cho Hùng Dã ăn.


Hùng Dã nghe nói là chiến sĩ cường đại nhất trong bộ lạc, thế nhưng cũng chỉ có thể ăn cỏ......
Mấy loại này, có loại gã chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng có vài loại gã từng nhìn thấy, thậm chí có loại gã đã ăn...... Dù sao đều ăn không ngon!


Xem bộ dạng ăn cỏ của Hùng Dã cũng có thể nhìn ra y khẳng định không thích ăn mấy thứ này, nhưng y vẫn ăn, ăn cả một sọt lớn......
Bộ lạc Đại Hùng khẳng định rất nghèo.


Đương nhiên, bộ lạc càng nghèo, bình thường mà nói lại càng thích tích trữ đồ ăn. Chỉ là xem tình huống của bộ lạc Đại Hùng...... Thức ăn mà bọn họ tích trữ không phải toàn là thịt muối có mùi thối này đấy chứ?
Mã Tiếu cảm thấy có chút ghê tởm.


Gã còn đang nghĩ như vậy thì thấy Hùng Dã nhìn lại đây, còn cười cười với gã.
Mã Tiếu vội vàng đáp trả một cái tươi cười, sau đó lại nhìn thấy Hùng Dã tiếp tục ăn cỏ.


Mấy loại cỏ này hương vị xác thật không thể nào ngon, nhưng bên trong chứa năng lượng, có thể khiến mình biến cường!


Hùng Dã nghiêm túc ăn. Ăn được một lúc, y đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Chu Tịch, ngươi muốn ăn chút không?" Nói đoạn, y cầm một gốc cỏ có hương vị khá tốt trong đống này đưa đến bên miệng Chu Tịch.


"Ta có ăn cũng vô ích." Chu Tịch nói, sau đó lấy một ít cỏ khác ra ăn —— Mấy loại rau này so với loại của Hùng Dã ăn ngon hơn nhiều!


Hùng Dã cũng không biết còn tồn tại vấn đề hương vị, thấy Chu Tịch đưa hết cỏ chứa đựng năng lượng cho mình ăn, y có chút cảm động —— Chu Tịch đối với y thật sự quá tốt!
Nhưng Chu Tịch làm sao lại biết loại cỏ nào có năng lượng? Là Thần Thú nói cho hắn?


Hùng Dã thoáng nghi hoặc trong chốc lát, đành buông bỏ mặc kệ.
Y phát hiện Chu Tịch đặc biệt thích các loại thực vật, cũng giỏi về phân biệt các loại thực vật, đây tuyệt đối Thần Thú ban cho.


Nghĩ vậy, Hùng Dã cuối cùng ăn hết sạch một sọt cỏ của mình, sau đó liền thu hoạch được ánh mắt kính nể của tư tế và Hùng Hà.
Tư tế và Hùng Hà: Hùng Dã thật sự quá liều mạng, vì để đám người bộ lạc Cự Hổ cho rằng bọn họ rất nhỏ yếu, không ngờ lại ăn cỏ! Còn ăn sống!


Lúc Mã Tiếu đi vào bộ lạc Đại Hùng thời gian đã không còn sớm, chờ mọi người ăn cơm xong thì trời đã tối đen.


Ba người Mã Tiếu được sắp xếp ở trong sơn động mà lúc trước Trư Chiến cùng các thủ hạ của hắn ở. Còn đám người Trư Chiến...... Bọn họ hôm nay không thể về bộ lạc, bị nhét ở nơi thiêu chế đồ gốm.


Tư tế giao cho bọn họ một nhiệm vụ, bảo bọn họ phòng bị một chút, ngàn vạn chớ để người của bộ lạc Cự Hổ phát hiện bí mật của bọn họ.


Khi bộ lạc bọn họ dồi dào, bộ lạc Cự Hổ khả năng sẽ bởi vì đỏ mắt mà tới tấn công bọn họ, lại cũng có thể sẽ bởi vì sợ hãi mà không dám tới tấn công bọn họ.


Nhưng nếu như bọn họ rất nhỏ yếu...... Bộ lạc Cự Hổ khẳng định sẽ đến, hẳn là còn sẽ coi bọn họ như một thứ không đáng đặt lên mặt bàn!
Vì thế đêm hôm khuya khoắt, Trư Chiến không thể không dẫn theo người ra bên ngoài gác đêm.


Hùng Dã và Chu Tịch sau khi ăn xong bèn trở về nhà, sau đó Chu Tịch lấy một khối thịt hun khói to nấu chín cho Hùng Dã ăn.
Hùng Dã đang cần nuôi dưỡng thân thể, không thể ăn ít!
Cả đêm trôi qua, Hùng Dã cảm thấy thân thể của mình lại tốt hơn rất nhiều, năng lượng trong cơ thể cũng tràn trề.


Ngủ quả là một phương thức khôi phục thể lực không thể tốt hơn!
Chỉ là...... Rõ ràng tối hôm qua đã ăn no, hôm nay y thế nhưng lại đói bụng, còn cực kì cực kì đói......
"Ăn cơm." Chu Tịch nói.
Hùng Dã vừa ra bên ngoài đã thấy Chu Tịch đang làm mạch dầu chiên.


Chu Tịch lần này làm mạch dầu chiên ngoại trừ thêm rau băm còn thêm thịt hun khói băm vào bột hồ, như vậy mạch dầu chiên làm ra hơi bị nát, nhưng ăn vào lại cực kì ngon!
Hùng Dã cảm thấy đây là món ăn ngon nhất mà mình từng được ăn!


Y ba miếng đã ăn hết một phần mạch dầu chiên Chu Tịch đưa cho, sau đó lại nói: "Thịt của chúng ta có phải không đủ rồi hay không?"


Trước đó vài ngày vướng bận chuyện xây nhà, còn phải tìm đám người Trư Chiến đánh nhau, thời gian không đủ dùng nên y không có đi săn thêm, chỉ dùng mấy thứ Chu Tịch không thiếu như ớt cay linh tinh đổi với người khác ít cá cho Chu Tịch ăn.


Vì thế, bọn họ đương nhiên không tồn được chút thức ăn nào cả.
Bây giờ bọn họ dọn nhà...... Hùng Dã cảm thấy đã tới lúc phải chuẩn bị đồ ăn cho mùa đông!
Căn phòng bỏ không kia vừa lúc có thể dùng để chứa đồ ăn!


"Không phải là không đủ, mà là đã không còn." Chu Tịch nói, bọn họ còn tích trữ không ít lúa mạch trứng đất, nhưng thịt đã hết.
Mấy ngày nay đầu tiên là chuyển nhà, sau đó Hùng Dã bị thương cần ăn nhiều, chưa gì thức ăn đã cạn kiệt.
"Hôm nay ta ra ngoài đi săn!" Hùng Dã nói.


Chu Tịch: "......" Đều bị thương thế này rồi còn đi săn cái gì nữa?
Chu Tịch không muốn cho Hùng Dã đi săn, nhưng Hùng Dã lại rất kiên trì: "Trong bộ lạc có tư tế và Hùng Hà ở, không cần đến ta. Hơn nữa ta bị thương cũng không phải rất nghiêm trọng......"
"Ta và ngươi cùng đi." Chu Tịch nói.


Bộ dạng này của Hùng Dã, ra cửa thì có thể, nhưng đi săn...... Nhìn thấy mấy con mồi loại nhỏ bắt thì cũng được.
Nhưng y khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cho nên, tốt nhất vẫn là để mình đi theo.
"Ta bị thương, không nhất định có thể bảo vệ ngươi." Hùng Dã nóng nảy.


"Vậy đi gọi thêm vài người." Chu Tịch nói.
Chu Tịch ánh mắt kiên định, rõ ràng là không muốn đổi ý, Hùng Dã chỉ đành nói: "Được rồi......"


Hùng Dã vốn định đi gọi Trư Chiến, nhưng trên đường đi, Chu Tịch đột nhiên nói: "Chỉ có hai người chúng ta không được sao? Nhất định phải kêu thêm người khác à?"


Hùng Dã tư tâm cũng muốn cùng Chu Tịch ở riêng hai người. Vừa nghe Chu Tịch nói như vậy, y lập tức từ bỏ đi gọi người khác, sau đó đưa Chu Tịch tới bờ sông ở phụ cận bộ lạc.


Chỉ có hai người y và Chu Tịch, bọn họ khẳng định không thể đi tìm khủng long chiến đấu, không bằng bẫy ít cá tôm gì đó về ăn là được!


Bờ sông ở phụ cận bộ lạc thường xuyên có người tới, mùi rất nồng, cũng không có khủng long tới bên này uống nước, nhưng trong sông cá tôm thì vẫn phải có.
Cá tôm không thông minh, cho dù bọn họ bắt nhiều, tổng sẽ có một ít từ nơi khác bơi tới.


Hùng Dã đang định xuống nước bắt cá thì bị Chu Tịch ngăn cản: "Ngươi bắt cá bột phí sức lực, ăn còn không bù lại được công bắt."


Đây là nói thật...... Người trong bộ lạc mùa đông thích nằm bất động không ra ngoài đi săn, chính là bởi vì vất vả đi ra ngoài đi săn, bắt được con mồi ăn xong cũng không nhất định có thể bù lại được sức lực bọn họ đã tiêu hao lúc đi săn. Nếu vậy thì đi săn làm cái gì?


Mà đối với Hùng Dã bây giờ mà nói, cực khổ mất công bắt mấy con cá còn không đủ nhét kẽ răng, còn bắt cái gì mà bắt?
Chu Tịch nói: "Chúng ta lại đi lên phía trước đi?"
Hùng Dã gật gật đầu, cùng Chu Tịch đi về phía trước.


Chu Tịch vừa đi vừa dùng tinh thần lực quan sát xung quanh xem có gì nguy hiểm hay không, có cái gì...... Có thể ăn được hay không.
Liếc sơ một lượt, hắn thật đúng là phát hiện thứ có thể ăn.
Nơi xa dưới đáy sông, một con con kỳ nhông đang ẩn núp.


Kỳ nhông là một loài động vật lưỡng cư trên địa cầu cũng có. Lịch sử nó ở trên địa cầu sinh sống rất dài, thế cho nên được xưng là hoá thạch sống. Mà Chu Tịch nhớ kỹ nó là bởi vì có một lần, bên cạnh nhà hắn có người bán kỳ nhông......


Lúc ấy hắn đã tìm hiểu một chút về kỳ nhông, bây giờ đương nhiên sẽ nhận ra được.
Chu Tịch phát hiện con kỳ nhông, Hùng Dã lại chưa phát hiện gì cả.
Hùng Dã đã chuẩn bị xong tinh thần bất lực trở về.


Y và Chu Tịch đi rất chậm, không có ẩn giấu thân hình, cho nên con mồi nhỏ một chút sớm đã chạy mất. Còn con mồi dám xuất hiện trước mặt bọn họ, khẳng định là bọn họ đánh không lại.
Đương nhiên, xung quanh bộ lạc cũng không có con mồi nào như vậy.


Trong khi Hùng Dã còn đang phát sầu, Chu Tịch đột nhiên dừng bước, chỉ vào trong sông nói: "Trong sông hình như có gì đó."
"Có cá?" Hùng Dã hỏi.
"Không phải, ở đáy sông một đại gia hỏa...... Ta nhìn thấy nó động." Chu Tịch nói.


Hùng Dã vừa nãy chưa nhìn thấy gì, bây giờ nghe Chu Tịch nói vậy mới cẩn thận quan sát, phát hiện ở cục đá dưới đáy sông thanh triệt có một thứ gì đó màu đen đang ẩn nấp, là thứ mà y chưa từng nhìn thấy.
Y không biết đây là cái gì, nhưng có thể thử bắt xem......


"Ta đi kiếm cây gậy gỗ." Hùng Dã nói, lập tức chạy về hướng cách đó không xa rồi bẻ một cây gậy gỗ thật dài, lúc này mới lại lần nữa đi tới bờ sông.
Đại gia hỏa kia vẫn không nhúc nhích...... Hùng Dã hai mắt tỏa ánh sáng, tay cầm gậy gỗ lập tức đâm xuống.


Hùng Dã rất có kinh nghiệm bắt cá, lần này vừa đâm trên người đại gia hỏa kia một cái đã trực tiếp xuyên thủng lưng nó.


Ngay sau đó, đại gia hỏa bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Nhưng con mồi đã tới tay, Hùng Dã làm sao có thể để nó chạy thoát được...... Y đâm mạnh gậy gỗ xuống đáy sông, dùng sức ấn, mãi cho đến khi nó không còn giãy giụa nữa mới từ đáy sông vớt lên.


Đây là một loại sinh vật đầu tròn tròn, cái đuôi rất dài, cả người màu đen, thoạt nhìn hơi giống thằn lằn nhưng lại cực kỳ bóng loáng, Hùng Dã trước kia chưa từng thấy bao giờ: "Không biết đây là thứ gì, có thể ăn được hay không."


"Chắc là ăn được." Chu Tịch cười với Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi thật lợi hại."
Hùng Dã thích nhất được khen, lúc này vui vẻ ra mặt, sau đó nhanh chóng xử lí con mồi trên tay, rút gân lột da.
Con mồi này đại khái dài khoảng hai mét, nặng tầm bảy tám chục cân, đủ cho y và Chu Tịch ăn một bữa thật no nê!


Hùng Dã tâm tình khá tốt, miệng vết thương nứt ra cũng không thèm chú ý, sau đó đã được Chu Tịch đắp lên miệng vết thương một khối thảo dược: "Lúc cử động cẩn thận một chút."
"Ừm!" Hùng Dã đáp, một phen xách con kỳ nhông lên: "Chúng ta trở về thôi."
Chu Tịch gật gật đầu.


Hai người trở lại nơi ở của mình. Chu Tịch để dành một nửa con kỳ nhông, một nửa còn lại thì làm kỳ nhông nấu dưa chua.
Ngay cả nội tạng con kỳ nhông hắn cũng không lãng phí một chút nào. Hùng Dã rửa sạch sẽ xong, hắn bèn thái nhỏ, dùng ớt cay cùng một loại đậu que xào chung với nhau.


Con kỳ nhông không có mùi vị lạ, ngay cả nội tạng, khi hắn ăn cũng không thấy bài xích.
Lúc nấu cơm, Chu Tịch đã nhét vào trong lò một ít trứng đất, dùng tinh thần lực coi chừng, thời điểm lấy ra, tất cả đều được nướng vừa chín tới.


Trứng đất nướng ăn kèm với kỳ nhông nấu dưa chua và ớt xào ruột, hắn và Hùng Dã đều ăn đến tận khi cái bụng tròn xoe.
Ăn uống no đủ, bọn họ mới cùng nhau tới khe núi bên kia, sau đó biết được Mã Tiếu đã rời đi.


Hùng Kỳ cười nói: "Bộ lạc của chúng ta quá rách nát, không có cái gì ăn, còn luôn mồm mắng bọn chúng...... Bọn chúng không ở nổi!"
Hùng Bạch theo sát nói: "Bọn chúng cũng không phải là không ở nổi, có lẽ là muốn sớm một chút trở về tìm người, sau đó tới đối phó chúng ta!"


Hổ Nguyệt vốn không thích nói chuyện giờ lại mỏ miệng: "Ta chờ bọn chúng, nhất định khiến cho chúng có đến mà không có về!"
Mùa xuân năm nay, Hổ Nguyệt muốn có con nên đã bắt đầu ở trong bộ lạc tìm kiếm nam nhân thích hợp, kết quả vẫn luôn không tìm được.


Thật ra gần đây, nàng đã cùng với một người của bộ lạc Cự Trư thân mật với nhau, nhưng cái bụng vẫn chưa thấy động tĩnh.
"Bọn chúng có phát hiện cái gì không?" Chu Tịch hỏi tư tế.


"Không có, ta vẫn luôn cho người nhìn bọn chúng chằm chằm." Tư tế nói, sau đó kể lại chuyện đã xảy ra hồi sáng hôm nay.


Buổi sáng hôm nay Mã Tiếu thức dậy, sau đó tiếp tục hỏi thăm tin tức trong bộ lạc bọn họ, còn hỏi bọn họ làm thế nào để săn được Trọng long —— Bọn họ đặt xương cốt Trọng long ở khe núi.
Sau đó, bọn họ bèn nói cho Mã Tiếu, không lâu trước đây có một đám khủng long