Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 89: Chuyển nhà

Edit: Tagoon
Hôm nay không cần đi săn, Hùng Dã sáng sớm đã dẫn người tới giúp Chu Tịch đào hồ nước.
Y có kinh nghiệm!
Chẳng qua lần đào hồ nước này so với hồi trước lại phiền toái hơn nhiều.


Hồ nước đào quá nhỏ dễ trở thành vũng nước lặng, Chu Tịch dự định nối liền cái hồ này với con sông nhỏ ở phụ cận. Nếu như vậy, Hùng Dã có thể ở hồ nước tắm táp, tẩy rửa con mồi, còn có nước thải sinh hoạt cũng có thể trực tiếp đổ vào hồ nước mà không cần lo lắng nước thối.


Thời này, nước thải sinh hoạt cũng chính là nước rửa rau vo gạo linh tinh, không chỉ không gây ô nhiễm môi trường mà còn có thể nuôi cá, đổ vào trong sông khá tốt.
Đây là một công trình rất lớn, cũng may bây giờ trong bộ lạc không thiếu người.


Những nô lệ mới đến bộ lạc Đại Hùng bây giờ có một nửa mỗi ngày đều ở chỗ Chu Tịch làm việc.
"Các ngươi đào bùn đất lên rồi đổ ở bên kia."
"Các ngươi ấn theo tuyến này đào đất, sau đó nén thật chắc những chỗ khác lại."
"Ngày mai là có thể bắt đầu đầm tường."


......
Hùng Dã trước sau vội vàng không ngừng.
Chu Tịch mỗi buổi tối đều sẽ dạy y tính toán hoặc là viết chữ, nhưng mấy ngày nay Chu Tịch không cách nào dạy được, thay vào đó lại luôn miệng nói với y về ngôi nhà mới của bọn họ.


Chu Tịch càng nói, Hùng Dã lại càng chờ mong, sau đó liền phát hiện sơn động mình đang ở thật sự chẳng ra gì.


Mặt đất lạnh lẽo như băng, đi vệ sinh phải ra bên ngoài, giặt rửa đồ vật cũng phiền toái...... Bây giờ lại không giống. Chu Tịch ở trước cửa nhà đào hồ nước, còn tính toán đào một cái...... Giếng?


Mặt khác, Chu Tịch còn nói có thể xây thêm vài cái phòng, cái dùng để ngủ, cái dùng để nấu cơm, cái dùng để ăn cơm chiêu đãi khách nhân......
Hùng Dã cũng không biết đầu óc Chu Tịch lớn lên kiểu gì, hắn sao có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy?
Đương nhiên, ẩn ẩn, y cũng có chút lo lắng.


Y vẫn luôn cảm thấy Chu Tịch rất yếu, cho nên mới ôm suy nghĩ chiếu cố Chu Tịch, nhưng bây giờ...... Chu Tịch so với y lợi hại hơn nhiều!
Y có chút bất an, thực mau lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Bọn họ là bạn lữ, sẽ mãi mãi ở bên nhau, Chu Tịch còn đối tốt với y như vậy, y không cần thiết phải lo lắng.


Nghĩ thế, Hùng Dã lại bắt đầu bận rộn.
Đây là nhà của y và Chu Tịch, y nhất định phải làm cho xinh xinh đẹp đẹp.
Trong khi nhà của Chu Tịch xây dựng hừng hực khí thế, thời tiết chậm rãi trở lạnh.


Năng lực thích ứng của các thú nhân đối với thời tiết rất mạnh. Tuy rằng trời trở lạnh nhưng mọi người đều thích ứng rất tốt, một chút cũng không chịu ảnh hưởng, Hùng Dã lại càng như cũ ở trong sông bắt cá.


Nhưng những đứa trẻ vẫn chưa thức tỉnh ra hình thú lại không được như vậy. Mấy đứa đều rất sợ lạnh. Chúng bắt đầu bọc lên trên người mình da thú thật dày. Vào buổi tối, sơn động tập thể còn đốt lửa.


Hôm nay lại là ngày không cần săn thú. Hùng Dã cầm đường ăn vặt mà Chu Tịch cho mình đổi với Trư Chiến hai con chim rồi tới nơi thiêu chế đồ gốm tìm Chu Tịch. Vừa tới nơi, y lập tức nhìn thấy mấy đứa trẻ trong bộ lạc đang quấn da thú kín mít ở cạnh hố chơi đùa, còn có một vài nữ nhân ôm con nhỏ cũng ở gần hố vừa nướng thịt vừa nói chuyện.


"Gần đây bọn nhỏ sao lại hay tới bên này thế nhỉ?" Hùng Dã khó hiểu: "Bên này rất nguy hiểm, không cẩn thận một cái rơi vào hố thì toi." Gần đây trong bộ lạc lục tục vẫn luôn thiêu chế đồ gốm, hôm nay cũng đốt lửa thiêu gốm, nếu như không cẩn thận ngã xuống hố......


Nhìn thấy Hùng Dã có chút lo lắng, tư tế đang uống trà lúa mạch nói: "Mấy hôm nay trời lạnh, mấy đứa nhỏ liền tới bên này. Ở chỗ này ấm áp." Gần đây nơi này xây một ít tường vây, lại xây thêm một vài phòng ở, đều được dùng lửa hơ qua, không chỉ có thể vào ở mà còn chắn gió ấm áp, khiến cho người trong bộ lạc mỗi ngày thời tiết sáng sủa đều thích tới đây.


Sau khi trời lạnh, nơi thiêu chế đồ gốm lại càng không hề làm người muốn tránh đi, mà là khiến người muốn ở bên cạnh đợi, hấp thụ ấm áp.


Hùng Dã nghe tư tế nói, theo bản năng nhìn về phía Chu Tịch thì phát hiện Chu Tịch hồi trước vẫn luôn nằm dưới tàng cây, hiện tại cũng dọn ghế tới chỗ cách hố lửa tương đối gần. Chu Tịch lúc này đang nhìn y, thấy y nhìn qua còn cười cười với y.


Hùng Dã đột nhiên nghĩ đến chuyện Chu Tịch không có hình thú, nói cách khác, khả năng chống đỡ rét lạnh của hắn không quá tốt.
Mấy ngày nay còn đỡ, về sau thời tiết sẽ ngày càng lạnh hơn......
Tư tế uống xong trà lúa mạch, bỏ hạt mạch bên trong vào miệng nhai nhai ăn.


Trà lúa mạch này là ông nhìn thấy Chu Tịch ngâm uống nên cũng học theo, uống còn rất ngon.
Uống xong trà, lúa mạch vừa lúc ngâm mềm, ông ăn vừa vặn tốt.
Hùng Dã lúc này lại bước về phía Chu Tịch, sau đó duỗi tay cầm tay Chu Tịch: "Chu Tịch, gần đây trời lạnh, ngươi có cảm thấy lạnh hay không?"


"Sẽ không." Chu Tịch nói.
"Mùa đông......"
Chu Tịch cười nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ dọn đến ở nhà mới, đến lúc đó có thể ở bên đó nhóm lửa sưởi ấm."


Mùa đông ở trong sơn động đối với hắn thì không quá thoải mái. Trong sơn động có thể nhóm lửa nhưng không thoát được khói. Này còn chưa tính, đá tóm lại là lạnh lẽo, lúc ra vào cửa sơn động chắc chắn rất lạnh, bọn họ lại không thể không ra ngoài.


May mắn, nhà của bọn họ sắp được xây xong!
"Đúng vậy." Hùng Dã gật gật đầu. Y đưa hai con chim đã xử lý sạch sẽ cho Chu Tịch, lại nói: "Ta qua bên kia nhìn chằm chằm, để cho bọn họ nhanh chóng xây xong nhà."
Chu Tịch nghĩ nghĩ nói: "Ta cũng qua đó."
Hùng Dã và Chu Tịch cùng nhau đi tới nơi bọn họ xây nhà.


Nơi này hồ nước đã khai thông với dòng sông nhỏ phụ cận, phòng ở cũng đã xây không sai biệt lắm.
Chu Tịch cuối cùng lợp ba gian nhà đất hướng nam, phía sau mỗi gian lại đều có thêm một căn nhà nhỏ.


Phòng đất ở chính giữa hắn tính toán dùng để ăn cơm, nếu như có khách tới cũng có thể dùng để đãi khách. Mà căn phòng nhỏ ở phía sau tắc bị làm thành phòng bếp.


Căn nhà phía đông thì là phòng ngủ của Chu Tịch và Hùng Dã, mà căn phòng kèm theo ở phía sau thì lại là WC cùng nhà tắm.


Từ phòng ngủ mở cửa đi ra ngoài là đến phòng tắm, lại mở ra một cánh cửa mới là nhà vệ sinh. Bởi vì Chu Tịch cũng không muốn ngửi phải mùi lạ, này nói là WC, kỳ thật chỉ đặt mỗi một cái bồn cầu.
Phía tây và mặt sau nhà ở, Chu Tịch tạm thời không nghĩ ra tác dụng, dứt khoát bèn để không.


Kỳ thật ngôi nhà ngay từ đầu Chu Tịch nghĩ tới là một căn hai tầng, nhưng sau lại phát hiện lấy kỹ thuật hiện tại muốn dựng lên thực phiền toái nên đành từ bỏ.


Đồng thời, vì nghênh đón mùa đông kế tiếp sắp tới, hắn còn ở trong phòng ngủ đào một cái hố, thuận tiện cho tương lai ở bên trong nhóm lửa sưởi ấm...... Tóm lại căn nhà này thật sự chính là bộ dáng thích hợp nhất cho người nguyên thủy ở.


Hiện tại, tường phòng sớm đã làm xong, đến nỗi nóc nhà...... Trước dùng gỗ giá thành một hình tam giác, sau đó phủ lên mấy tầng da khủng long, lại đắp một lớp bùn thật dày, cuối cùng ở mặt trên lợp từng tầng tầng lớp lớp phiến lá to rộng...... Lúc này, Hầu Thạch hình thú là con khỉ đang làm bước cuối cùng của công việc, dùng một ít phiến lá phủ lên trên nóc nhà.


Đây là công việc Chu Tịch giao cho bọn họ. Bọn họ làm cũng không có đạt tới mức độ hoàn mỹ mà Chu Tịch yêu cầu, nhưng ở trong mắt Chu Tịch xem ra cũng coi như không tồi. Xong việc hắn lại dùng tinh thần lực rà quét một lần, gia cố một chút, hẳn là có thể sử dụng.


Hết thảy mọi thứ trong mắt Chu Tịch đều là qua loa đại khái, nhưng ở trong mắt Hùng Dã......
Hùng Dã cảm thấy nơi này mỗi một loại đồ vật đều phi thường hoàn mỹ.
Trên thế giới này hẳn là không đâu có phòng ở đẹp hơn thế!


"Chu Tịch, Trư Chiến nói phòng ở này so với căn tốt nhất trong bộ lạc bọn hắn còn tốt hơn nhiều!" Hùng Dã nói. Dựa theo cách nói của Trư Chiến, ở chỗ hắn phòng ở trong bộ lạc phần lớn đều làm bằng gỗ rồi phủ da khủng long lên là coi như xong, phi thường thấp bé, căn bản là không được tốt như cái mà Chu Tịch cho người làm.


"Ngươi thích không?" Chu Tịch hỏi.
"Đương nhiên." Hùng Dã nói.
Chu Tịch cười cười, vào phòng.
Hiện tại trong phòng trống rỗng, chỉ cần sắp xếp đồ đạc vào là lập tức có thể tới ở, đáng tiếc gia cụ còn chưa được chuẩn bị xong.
Chu Tịch nhìn về phía Hùng Dã: "Chúng ta trở về đi."


"Được." Hùng Dã gật gật đầu.
Sau khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, bộ lạc Đại Hùng lập tức bắt đầu làm công tác chuẩn bị qua mùa đông. Khi hai người vừa trở lại khe núi thì nhìn thấy Hùng Hà đang cùng với những người khác bận rộn.


Hùng Hà lấy thịt hun khói và lúa mạch ra ngoài, một lần nữa phơi khô, sau đó bắt đầu làm thêm thật nhiều thịt hun khói. Đến nỗi đồ ăn phân cho mọi người thì toàn bộ đổi thành trứng đất không dễ bảo tồn.


Kỳ thật dựa theo ý tưởng của Chu Tịch, hẳn là lấy thịt hun khói làm từ hồi trước ra ăn luôn, sau đó dùng con mồi săn được gần đây nhất làm thành thịt hun khói, như vậy mùa đông mọi người mới có thể được ăn chút đồ ăn mới mẻ. Nhưng trong bộ lạc không còn nhiều muối lắm, không làm được như vậy.


Tuy rằng hồi trước sau khi tới bộ lạc Tiểu Khê một chuyến, bộ lạc bọn họ đã không còn thiếu muối. Nhưng số muối đó cũng không tính quá nhiều, nếu như dùng quá nhanh, về sau sẽ không còn nữa!


Đáng được ăn mừng chính là bọn họ cũng từ chỗ bộ lạc Thanh Sơn mới gia nhập không lâu trước đó biết được lộ tuyến đổi muối.
Người của bộ lạc Thanh Sơn vẫn luôn đi về hướng đông, đổi muối với bộ lạc Bờ Cát ở ven biển.


Bộ lạc Bờ Cát sinh hoạt ở bờ biển, dựa biển mà sống, cách bên này lại rất xa, hẳn là cũng không lọt vào độc thủ của bộ lạc Cự Hổ...... Đương nhiên, đối với Chu Tịch mà nói, chỉ cần biết là có biển, như vậy chẳng sợ không có bộ lạc nào ở bờ biển, hắn cái gì cũng không cần lo lắng.


Bọn họ cuối cùng tính toán chờ mùa xuân sang năm sẽ tới bờ biển một chuyến.
"Chu Tịch, các ngươi đã trở lại." Nhìn thấy Chu Tịch, Hùng Hà cười chào hỏi.
Chu Tịch hướng tới gật gật đầu, cùng Hùng Dã quay về sơn động của bọn họ.


Mắt thấy nhà mới lập tức sẽ xây xong, Chu Tịch đối với cái khe núi này đột nhiên bắt đầu ghét bỏ.
Nơi này đủ các loại hương vị hỗn tạp, thật sự không thể nào làm cho người ta thích nổi......
Chu Tịch nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói: "Hùng Dã, chúng ta ngày mai chuyển nhà nhé?"


"Nhanh vậy sao?" Hùng Dã lộ ra chút khó xử.
"Ngươi luyến tiếc?" Chu Tịch hỏi. Cái sơn động này Hùng Dã đã ở thật lâu, Hùng Dã có thể sẽ luyến tiếc hay không?
"Không có mà? Vì sao phải luyến tiếc?" Hùng Dã đầy mặt mờ mịt: "Chỉ là ngày mai ta phải đi săn, bằng không ngày kia dọn?"


Chu Tịch cười rộ lên: "Có thể."
Sau khi quyết định ngày kia sẽ chuyển nhà, ngày hôm sau, Chu Tịch liền đi kiểm tra căn nhà của mình sau đó gia cố một chút, lại cho người kiếm rất nhiều củi, trong phòng ngoài phòng đốt qua một lần.


Phòng đất tường đất thế này sau khi dùng lửa đốt không những có thể trừ bỏ hơi ẩm, còn có thể giúp căn phòng càng thêm kiên cố.


Còn nữa chính là gia cụ...... Chu Tịch cho người tìm một ít thân gỗ to, giống như làm hàng rào cắm vào bùn đất. Cắm thành hai hàng thâm thấp, lại ở mặt trên trải lên tấm ván gỗ là xong một chiếc giường.


Hắn kỳ thật định làm giường đất phía dưới có thể nhóm lửa, nhưng thứ nhất hắn không biết giường đất này phải làm như thế nào, thứ hai là không có gạch nên cũng đành từ bỏ, dù sao hắn và Hùng Dã không phải đặc biệt sợ lạnh.


Chu Tịch bận việc liền bận cả một ngày. Mà lúc này, bộ lạc Cự Hổ bên kia cũng đang chuẩn bị cho mùa đông.


Bộ lạc Cự Hổ vào mùa đông năm ngoái đánh hạ bộ lạc Thanh Sơn. Nơi sinh sống của bộ lạc Thanh Sơn phi thường dồi dào, bọn chúng nguyên bản tính toán ở chỗ này một năm, sau đó trước khi mùa đông năm sau đến sẽ rời đi.


Vì chuẩn bị vượt qua mùa đông là một việc vô cũng phiền toái, Hổ Thiên thích trước khi mùa đông đến sẽ tấn công một bộ lạc nào đó rồi cướp đi lương thực của bọn họ, giết sạch bọn họ, chiếm lĩnh lãnh địa của bọn họ. Như vậy bộ lạc Cự Hổ không cần làm quá nhiều chuẩn bị đã có thể an bình trải qua một mùa đông lạnh giá.


Liền tính vào mùa đông đồ ăn không đủ...... Bọn họ cũng có thể bắt đám nô lệ đi săn ở lãnh địa mới đồ ăn sung túc nuôi sống bọn họ.


Nguyên bản mục tiêu tấn công tiếp theo mà Hổ Thiên coi trọng chính là bộ lạc Đại Hùng. Nhưng lúc trước bộ lạc Đại Hùng bên kia nháo ra ít sự tình, thật ra cũng khiến gã có chút chần chờ.


Nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, bộ lạc Đại Hùng một chút động tĩnh cũng không có, rồi lại làm gã ngo ngoe rục rịch trở lại.


Nếu bộ lạc Đại Hùng rất lợi hại, sau khi đã chết người ở chỗ gã, đã xé rách mặt với gã thì thế nào cũng hẳn là phải ra tay trả thù. Nhưng mà bộ lạc Đại Hùng lại không có làm như vậy.
Cho nên, cái bộ lạc Đại Hùng này ...... Chỉ e cũng không được lợi hại như vậy.


Hổ Thiên nghĩ nghĩ, lại phái người tới bộ lạc Đại Hùng điều tra.
Trong khi Hổ Thiên phái người tới bộ lạc Đại Hùng, bộ lạc Đại Hùng bên này, mọi người đang vội vàng chuyện Hùng Dã và Chu Tịch chuyển nhà.


Việc Chu Tịch muốn dọn ra ngoài ở, người trong bộ lạc đã sớm biết, đối với điều này mọi người đều cảm thấy thực khó hiểu.


Khe núi của bọn họ thật tốt mà, an toàn biết bao nhiêu! Đây chính là nơi đất lành mà tư tế đời trước giúp bọn họ tìm được, Chu Tịch thế nhưng muốn dọn ra ngoài......
Ở bên ngoài, nếu như đột nhiên có khủng long cường đại kéo tới thì làm sao bây giờ?


Đương nhiên, Chu Tịch là sứ giả Thần Thú, có lẽ không sợ khủng long nhỉ?
Trên thực tế, ngay cả Trư Chiến cũng cảm thấy thực khó hiểu đối với chuyện Chu Tịch dọn ra ngoài.
Ở hắn xem ra, cái khe núi này của bộ lạc Đại Hùng thật sự rất không tồi, dễ thủ khó công lại cực kỳ an toàn.


Ở bên ngoài...... Có cái gì tốt?
Chẳng qua, Hùng Dã nguyện ý trụ ở bên ngoài, Trư Chiến trong lòng thực sự rất cao hứng.


Hắn chủ động gia nhập bộ lạc Đại Hùng, hiện giờ đã là người của bộ lạc Đại Hùng. Nhưng bởi vì bộ lạc Đại Hùng sơn động có thể ở không nhiều lắm, hắn và thủ hạ của hắn vẫn luôn chen chúc nhau ở trong một cái sơn động.


Bọn họ một đám đều có thân hình rất lớn, chỉ một cái sơn động, thật là ngủ cũng không nổi. Nếu không phải thủ hạ nào đó của hắn ở trong bộ lạc tìm nữ nhân thân mật, bọn họ buổi tối nằm ngủ chỉ e còn không duỗi nổi người!


Hắn đã sớm mơ ước có một cái sơn động, nhưng mở một cái mới cũng rất phiền toái. Vừa lúc Hùng Dã và Chu Tịch muốn dọn đi, tư tế liền nói, sau khi sơn động của Hùng Dã và Chu Tịch bỏ trống, bọn họ có thể chuyển vào ở.


Trư Chiến hiện tại đã đối với cái sơn động kia nhớ thương không chịu nổi!
Sáng sớm hôm nay Trư Chiến đã tìm tới Hùng Dã: "Hùng Dã, ta giúp ngươi chuyển nhà nhé!"


"Được!" Hùng Dã đáp ứng. Đồ đạc phải dọn của y và Chu Tịch rất nhiều, Trư Chiến bọn họ nguyện ý hỗ trợ, vậy thì thật tốt quá.