Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 87: Nồi gốm

Edit: Tagoon
Đối với lúa mạch, đừng nói những nô lệ vừa tới, kỳ thật ngay cả người tham gia gieo trồng lúa mạch cũng không quá hiểu biết.
Lần trước Thần Thú giáng xuống thần tích, làm lúa mạch trong bộ lạc toàn bộ thành thục, tuyệt đại đa số lúa mạch đều được dùng để làm hạt giống.


Không chỉ có thế, lúc ấy thu lúa mạch là tư tế tự mình làm.
Rốt cuộc đó là thần tích!


Bởi vì đủ loại nguyên nhân, người trong bộ lạc căn bản đối với lúa mạch không hiểu biết. Lúc này Chu Tịch nói lúa mạch có thể thu, bọn họ lập tức tụ hết lại ở đây, muốn biết lúa mạch này phải thu hoạch như thế nào.


Hôm nay vừa vặn là ngày không cần đi săn, Hùng Dã đi bên cạnh Chu Tịch nhìn tảng lớn lúa mạch trước mắt, đặc biệt tưởng niệm bánh bột Chu Tịch làm cho y.


Lúa mạch này là Chu Tịch mang về, Chu Tịch có thể nhận được rất nhiều...... Y cảm thấy mình hẳn là sẽ có cơ hội ăn rất nhiều bánh, nói không chừng còn có thể được ăn nhiều món khác.
"Thu lúa mạch!" Tư tế nói: "Một vài người sức lực lớn tới rút lúa mạch lên, mang về bộ lạc!"


Ông đã nghiên cứu rồi, chỉ hái bông quá phiền toái, muốn cắt đứt lại không có công cụ, dứt khoát cho người rút về là được.
"Chúng ta tới rút!" Rất nhiều người hưởng ứng, Hùng Dã cũng là một trong số đó.


Tư tế chọn một vài người, Hùng Dã liền ở trong danh sách. Sau đó những người sức lực lớn này bắt đầu rút lúa mạch, rút xong thì đặt ở một bên, cuối cùng mang tới nơi làm đồ gốm.


Khe núi tuy rằng có đất trống, nhưng ánh sáng mặt trời tương đối ít. Cố tình lúa mạch này cần phải phơi khô...... Tư tế cuối cùng bèn chọn nơi thiêu chế đồ gốm, còn chuyên môn san bằng ra một mảnh sân phơi lúa mạch.


Đối với người trong bộ lạc mà nói, việc rút lúa mạch này so với đào trứng đất còn đơn giản hơn rất nhiều. Không bao lâu sau, tất cả lúa mạch đều được phơi ở trên đất trống.


Hùng Dã xử lý xong chỗ lúa mạch, đang định ra ngoài đi săn cho Chu Tịch thêm cơm thì bị Chu Tịch gọi lại: "Hùng Dã, ngươi giúp ta lấy ít lúa mạch trở về."
"Được." Hùng Dã lên tiếng, cầm một cái bồn gỗ bắt đầu ngắt bông lúa mạch.
Chưa đến chốc lát, y đã ngắt đầy một chậu bông.


"Hùng Dã, Chu Tịch có phải lại làm đồ ăn ngon hay không?" Tư tế thấy một màn như vậy, liền cảm thấy hơi thèm.
"Ta cũng không biết." Hùng Dã nói, mang theo chậu lúa về tới sơn động.


Lúc y trở lại sơn động, Chu Tịch không ở. Hùng Dã đặt chậu gỗ ở trên mặt đất, sau đó có chút bất đắc dĩ phát hiện, sơn động của mình hơi nhỏ.


Đồ đạc trong huyệt động ngày càng nhiều. Tuy rằng sơn động này y đã mở rộng thêm một chút, nhưng vẫn có chút không đủ dùng. Không chỉ như thế, trong động còn có nhiều rất nhiều đồ vật y chưa từng chú ý đến.


Mấy ngày nay bận quá, y thường xuyên không về nhà, thế cho nên cũng không biết những cái chai lọ vại bình bên cạnh chứa cái gì bên trong.
Nghĩ như vậy, Hùng Dã thuận tay mở ra một cái bình gỗ y chưa thấy bao giờ, sau đó ở bên trong thấy được...... Một con gấu nhỏ?
Hùng Dã kinh hỉ nhìn con tiểu hùng.


Chỉ liếc mắt một cái, y đã nhận ra được con tiểu hùng này chính là mình.
Ở bộ lạc, hình thú hoàn toàn giống với y cũng chỉ có Hùng Hà. Mà con gấu nhỏ được đặt thật cẩn thận trong bình gỗ, rõ ràng là Chu Tịch làm, như thế nào cũng không thể là Hùng Hà, vậy khẳng định là y!


Chu Tịch thế nhưng làm một con tiểu hùng giấu đi!
Hùng Dã trong lòng nói không nên lời cao hứng. Y biết mấy ngày hôm trước Chu Tịch đi nặn bùn, lại không nghĩ rằng Chu Tịch thế nhưng nặn y...... Y cũng phải đi nặn một tiểu Chu Tịch.
Hùng Dã để bình lại rồi tiếp tục xem những bình khác.


Cuối cùng y mở ra bình mật ong, dùng đũa dính một ít bỏ vào trong miệng.
Thật ngọt!
Hùng Dã đôi mắt híp lại, sau đó đậy chặt cái nắp, tính toán trả bình mật ong lại chỗ cũ.
Đúng lúc này, y nghe được giọng nói của Chu Tịch: "Nếu thích thì ăn nhiều một chút."


Hùng Dã: "......" Chu Tịch như thế nào lặng yên không một tiếng động đã trở lại?!
Còn nữa, y có thể ăn nhiều một chút...... Hùng Dã cầm cái thìa, múc một thìa mật ong đặt ở trong bát, sau đó dùng đũa dính, chậm rãi nhấm nháp.
Mật ong thật sự ăn quá ngon!


Hùng Dã ôm bát hỏi: "Chu Tịch, lúa mạch kia ngươi muốn làm gì?"
"Làm cháo bí đỏ lúa mạch." Chu Tịch nhấc bí đỏ mình đang cầm lên cho Hùng Dã xem.


Lần ra ngoài lúc trước, hắn đã mang theo bí đỏ trở về. Bởi vì bí đỏ không trồng nhiều lắm, người trong bộ lạc tạm thời chưa được phân, nhưng hắn có thể ăn.
Hùng Dã từng được ăn cháo lúa mạch Chu Tịch nấu, cũng từng ăn bí đỏ, hỏi: "Như vậy cháo có phải ngọt hay không?"


"Có, ta sẽ bỏ thêm đường." Chu Tịch nói.
Hùng Dã tức khắc bắt đầu chờ mong.
Y đối với đồ ngọt không có sức chống cự, thích nhất ăn các loại đồ ăn ngọt ngào!
Chu Tịch lại nói: "Nhưng mà ngươi phải giúp ta thoát xác lúa mạch trước đã."
"Thoát xác?" Hùng Dã khó hiểu.


"Chính là bỏ đi lớp vỏ bên ngoài." Chu Tịch nói.
Hùng Dã nhìn một chậu lớn lúa mạch có chút ngốc. Lúa mạch này từng hạt nhỏ như vậy, muốn lột hết toàn bộ vỏ phải tốn bao nhiêu thời gian?


Từ từ, bọn họ lần trước ăn hình như đã được bỏ xác, khi đó Chu Tịch tốn bao nhiêu thời gian lột xác? Hùng Dã kính nể nhìn về phía Chu Tịch.
Chu Tịch nói: "Ngươi lấy gậy gỗ nhẹ nhàng gõ là có thể gõ rớt phần vỏ bên ngoài."


Hùng Dã cầm cây gậy gỗ thử thử, sau đó không cẩn thận gõ nát một ít lúa mạch.
Cũng may y dùng sức lực không lớn, cũng không có gõ lúa mạch đến nát bấy.
Y bắt đầu chậm rãi nghiên cứu.


Ngay từ đầu không nắm giữ tốt lực đạo, y gõ nát không ít lúa mạch, nhưng dần dần y đã có thể khống chế tốt, không chỉ như thế...... Y còn phát hiện dùng tới năng lượng, thế nhưng có thể gõ lúa mạch càng dễ hơn.
Hùng Dã cứ như vậy hết sức chuyên chú gõ.


Y cũng không biết mình đã gõ bao lâu, chỉ biết một hồi lâu sau, y rốt cuộc gõ xong toàn bộ số lúa mạch.
Ngay từ đầu rất nhiều lúa mạch đều bị y gõ nát, nhưng tới lúc sau, lúa mạch y gõ ra lại có không ít xác rớt, nhưng hạt mạch vẫn còn hoàn chỉnh.
"Ta gõ xong rồi." Hùng Dã nói.


"Nhanh như vậy đã gõ xong, thật lợi hại." Chu Tịch cười nói.
Hùng Dã có chút ngượng ngùng: "Rất nhiều đều bị gõ nát, còn có xác cũng xen lẫn bên trong......"


"Không có việc gì." Chu Tịch nói. Hắn dùng tay xoa nắn một chút những hạt mạch, đổ nước vào, sau đó những cái xác liền nổi hết lên mặt nước. Hớt xác ra bỏ đi, lại đổ bớt nước...... Chu Tịch cho những hạt lúa mạch đó vào trong nồi nấu lên.


Rất nhiều lúa mạch đều nát, nhưng này kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến việc nấu cháo.
Chu Tịch chậm rãi nấu, chờ nước sôi lại thả bí đỏ vào, sau đó bắt đầu nướng thịt cho Hùng Dã.


Dùng nồi đá nấu ăn thật sự rất rất chậm, Chu Tịch nướng thịt cho Hùng Dã ăn xong, cháo kia mới nấu chín. Hắn bỏ thêm một ít đường, cho Hùng Dã một chén.
Cháo ngọt ngào, bí đỏ bên trong mềm mại, hạt mạch nấu mềm lại càng ăn ngon......
Hùng Dã cảm thấy cháo như vậy thật sự đặc biệt ăn ngon.


Cơ mà y không có ăn nhiều, cháo này vẫn là cho Chu Tịch ăn thì hơn!
Nhưng mà y mới vừa ăn xong, Chu Tịch lập tức dùng muôi gỗ múc thêm vào trong bát y một muôi lớn.
Hùng Dã cười cười, chậm rãi ăn, tránh cho mình vừa ăn xong Chu Tịch lại phải múc cho y.
Ăn cháo xong, Hùng Dã liền rời khỏi sơn động.


Y tới nơi làm đồ gốm, tìm một khối bùn định nặn một cái tượng Chu Tịch.
Trong lòng y có bộ dáng Chu Tịch, vốn tưởng rằng mình có thể giống Chu Tịch nặn tiểu hùng, nặn ra một tiểu Chu Tịch giống như đúc, không nghĩ tới mặc kệ nặn như thế nào cũng đều không nặn được.


Khẳng định là quá nhỏ, không dễ tạo hình...... Hùng Dã lấy thêm một khối bùn bắt đầu nặn, lại tìm một loại thực vật hơi cứng giống cây châm để tạo hình.
Sau đó, thành phẩm vẫn là rất xấu.
Hùng Dã: "......"


Trong lúc Hùng Dã có chút buồn bực, Trư Chiến vừa mới từ bên ngoài đi săn trở về bước tới gần Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi hôm nay sao lại không ra bên ngoài đi săn?"
Thu lúa mạch buổi sáng đã xong, Hùng Dã buổi chiều hẳn là rảnh rỗi, nhưng không biết vì cái gì, thế nhưng không có ra ngoài đi săn.


"Ta có việc." Hùng Dã nói.
"Chuyện gì? Làm tượng đất?" Trư Chiến ngồi xuống bên cạnh Hùng Dã, sau đó nhìn cái tượng mà Hùng Dã đang tạo hình, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết —— Tượng đất này Hùng Dã nặn cũng quá xấu!
"Đúng vậy." Hùng Dã đáp.


"Tượng đất ngươi đang làm này là ai?" Trư Chiến lại hỏi.
"Ta định nặn Chu Tịch." Hùng Dã nói. Y thật sự không có mặt mũi nói với Trư Chiến rằng thứ y nặn chính là Chu Tịch, chỉ có thể nói mình định nặn Chu Tịch.


Hùng Dã định nặn Chu Tịch, kết quả...... Lại nặn một cái tượng xấu xí như vậy? Trư Chiến có chút bất đắc dĩ. Hắn một chút cũng không cảm thấy cái tượng xấu xí trước mắt giống Chu Tịch.


Chẳng qua, phần tâm tư này của Hùng Dã nhưng thật ra rất không tồi: "Ngươi làm cái tượng đất này là để hống Chu Tịch sao? Ý tưởng này của ngươi rất không tồi."
Hùng Dã có thể theo đuổi Chu Tịch khẳng định có chút bản lĩnh, hắn cảm thấy hắn có thể học tập một chút.


Như vậy về sau là có thể dỗ dành nữ nhân của hắn thật vui vẻ, sau đó khiến nàng đừng đánh mình!
Trư Chiến hắn cũng rất sĩ diện!
Hùng Dã cũng không biết Trư Chiến suy nghĩ cái gì, hắn một phen phá tượng đất một lần nữa tạo thành khối bùn, nhịn không được nhíu mày: "Ta nặn không được."


"Kỳ thật cũng còn dùng được." Trư Chiến nói. Hắn cảm thấy chính mình còn không nặn tốt được bằng Hùng Dã.
"Chu Tịch nặn giống y như thật." Hùng Dã nói.


"Người ta cùng chúng ta không giống nhau, hắn chính là sứ giả Thần Thú." Trư Chiến nói. Chu Tịch là có bản lĩnh thật sự, bọn họ cùng hắn không thể so, cũng không cần thiết so.
"Đương nhiên, Chu Tịch đặc biệt lợi hại." Hùng Dã nói.


Trư Chiến thấy Hùng Dã đầy mặt hạnh phúc, nói: "Cảm tình của các ngươi thật đúng là tốt. Hy vọng cảm tình này có thể vẫn luôn tiếp tục duy trì như vậy."
"Đó là đương nhiên, chúng ta chính là bạn lữ được Thần Thú chúc phúc!"


"Bạn lữ được Thần Thú chúc phúc thì thế nào? Còn không phải có người tách ra?" Trư Chiến nói.
"Ngươi nói bậy gì đó? Bạn lữ được Thần Thú chúc phúc sao có thể tách ra!" Hùng Dã nói: "Sau khi kết thành bạn lữ là phải cả đời ở bên nhau."


"Trong bộ lạc các ngươi còn có loại chuyện này?" Trư Chiến có chút ngốc.
"Các ngươi chẳng lẽ không phải như vậy?" Hùng Dã nói.
"Đương nhiên không phải." Trư Chiến nói. Trong bộ lạc bọn họ, người kết làm bạn lữ rất nhiều, trên cơ bản có hai phần ba người sau khi thành niên sẽ tìm cho mình một bạn lữ.


Tuyệt đại đa số người đều sẽ cùng bạn lữ của mình sống với nhau đến già, nhưng cũng không phải mỗi người đều như vậy, số người tách ra cũng rất nhiều.
"Các ngươi là thế nào?" Hùng Dã hỏi.
Trư Chiến kể tình huống trong bộ lạc, lại nói: "Ta đã có một bạn lữ, ta thực thích nàng."


Hùng Dã không có chú ý tới sắc mặt Trư Chiến khi nhắc tới bạn lữ của mình ôn hoà hẳn xuống, chỉ nói: "Các ngươi nghĩ sai rồi, sau khi kết thành bạn lữ là cả đời không thể tách ra!"
Trư Chiến: "......" Còn có loại sự tình này?


Trư Chiến nguyên bản định đưa ra nghi vấn, nhưng nghĩ đến Chu Tịch là sứ giả Thần Thú nên lại từ bỏ —— Có lẽ, thật đúng là như vậy?


Trư Chiến không có tiếp tục rối rắm điểm này, đang định cùng Hùng Dã nói sang chuyện khác, Hùng Dã nói: "Ngươi về sau nhất định phải đối xử thật tốt với bạn lữ của ngươi, không thể phản bội nàng, bằng không Thần Thú sẽ không cao hứng, sẽ giáng tội cho ngươi."


Mấy ngày gần đây, Trư Chiến thường xuyên cùng Hùng Dã đi săn, quan hệ với Hùng Dã cũng dần tốt lên. Đương nhiên, quan hệ giữa bọn họ có thể trở nên tốt đẹp, điều quan trọng nhất vẫn là bởi vì giải trừ hiểu lầm —— Sau khi biết được Trư Chiến đã có bạn lữ, địch ý của Hùng Dã đối với Trư Chiến cũng hoàn toàn biến mất.


"Được." Trư Chiến nói.
Hùng Dã lại hỏi: "Bạn lữ của ngươi thích thứ gì? Ngươi thường cho nàng thứ gì?"
Trư Chiến nói: "Nàng thích đánh ta, thích ăn thịt, ta bình thường sẽ cho nàng con mồi hoặc là vũ khí."


Hùng Dã vốn định học hỏi Trư Chiến, không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như vậy, tức khắc có chút thất vọng —— Chu Tịch không bao giờ động tới vũ khí, đến nỗi con mồi...... Ai, không tiễn a?


Hùng Dã cảm thấy mình e là không nặn nổi tượng đất, còn đang cân nhắc muốn tặng lễ vật cho Chu Tịch, Trư Chiến lại nói: "Hùng Dã, cùng nam nhân ở bên nhau cảm giác như thế nào?"
"Rất tốt." Hùng Dã nói.


Hùng Dã cơ hồ là buột miệng thốt ra, Trư Chiến nói: "Xem ra Chu Tịch rất tuyệt...... Hắn nhìn xác thật không tồi, bế lên nhất định thoải mái, chỉ là có chút cao lớn. Ta ở bên ngoài nhận thức một người, hắn thích nam nhân, nhưng chỉ thích nam nhân có dáng người tinh tế, diện mạo đẹp."


Hùng Dã có chút ngốc: "Dáng người tinh tế mà là đẹp?" Chẳng lẽ không phải dáng người càng chắc nịch càng đẹp sao?
Trư Chiến nói: "Ngươi thật là...... Đúng rồi, ta biết hắn sẽ dùng đến một loại đồ vật, ngươi có muốn không? Sẽ giúp cho các ngươi thoải mái một chút."


"Thứ gì?" Hùng Dã hỏi.
"Là chất lỏng bên trong một loại trái cây." Trư Chiến nói lên.
Hùng Dã càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Trư Chiến nói cái này, cùng y và Chu Tịch không giống nhau a!
Chẳng lẽ y trước kia cùng Chu Tịch ở bên nhau, đều nghĩ sai rồi?


Hùng Dã trong giây lát suy nghĩ cẩn thận, có loại cảm giác như bị sét đánh.
"Ngươi làm sao vậy?" Trư Chiến hỏi.
"Nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, không phải dùng tay?" Hùng Dã hỏi.
Trư Chiến: "......" Cho nên, hai người này kết thành bạn lữ đã làm cái gì?!


Trư Chiến hơi há hốc mồm, Hùng Dã cũng hận không thể đấm ngực dậm chân —— Y đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian?!
Hùng Dã lập tức chạy về sơn động.
Trư Chiến nhìn thấy Hùng Dã chạy, mới nhớ tới mình tới để làm cái gì: "Hùng Dã, ngươi hôm nay không cùng chúng ta đánh nhau?"


Hắn còn chờ thủ hạ của mình cùng Hùng Dã đánh một trận, sau đó đổi chút gia vị cơ mà!
Kết quả