Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 81: Khiêu chiến

Edit: Tagoon
Hùng Dã cực kì phòng bị Trư Chiến, cho nên hôm nay trước khi rời khỏi bộ lạc, y đã công đạo riêng với lũ trẻ trong bộ lạc giúp y trông chừng Trư Chiến.
Kết quả, y vừa trở về đã nhận được một tin tức như vậy, tức khắc nổi trận lôi đình.


Tên Trư Chiến này quả nhiên rắp tâm bất lương, thế nhưng thừa dịp y không ở để xum xoe với Chu Tịch!
"Anh Hùng Dã, người này trừ bỏ tìm Chu Tịch nói chuyện, còn vẫn luôn nhìn Chu Tịch!" Lại có đứa nói.


Hùng Dã nói: "Ta đã biết, các ngươi về sau tiếp tục giúp ta nhìn chằm chằm hắn!" Y nói, rồi đưa một con chim hôm này mình bắt được cho bọn trẻ: "Cầm đi chia nhau!"


Hùng Hà vẫn luôn không ngại trong bộ lạc tồn đồ ăn nhiều một chút, cho nên gần đây lại bắt đầu dựa theo hình thức trước kia để phân phối đồ ăn.
Bộ lạc phân đồ ăn cho trẻ con không tính ít, có thể khiến bọn nhỏ no nê. Nhưng bọn nhỏ đều vui khi có thêm miếng ăn.


"Cảm ơn anh Hùng Dã!" Mấy đứa nhỏ này xách theo con chim chạy biến.
Hùng Dã thì xách theo mấy con còn lại, đi tới bên cạnh Chu Tịch.
Đám chim này mỗi con đều tương đương với gà ở hiện đại, lớn lên còn rất xinh đẹp, bộ lông muôn tía nghìn hồng. Chu Tịch nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Hùng Dã.


Hùng Dã toàn thân bốc lên một cỗ mùi chua lè, đầy mặt trông mong nhìn hắn, tựa hồ có chút ủy khuất......
Không nghĩ tới y thế nhưng bảo bọn trẻ trong bộ lạc nhìn chằm chằm Trư Chiến...... Chu Tịch cảm thấy khá buồn cười, chỉ vào con chim hỏi: "Đây là chim gì?"


"Ta cũng không biết nó gọi là gì, ta dùng lưới bắt." Hùng Dã trong lúc nhất thời đã quên ghen: "Lưới đánh cá thật sự rất tốt, dùng để bắt chim cũng thực tốt, trước kia ta vốn không bắt được loại chim này."
"Thật lợi hại." Chu Tịch nói.


Hùng Dã cũng có chút đắc ý: "Loại chim này trước kia ta từng được ăn một lần, hương vị rất ngon, ngươi nhất định thích!" Cũng không phải tất cả chim chóc đều ăn ngon, bọn họ nơi này có loài chim ăn cá đặc biệt tanh, ngay cả y không kén chọn mà cũng không thích ăn.
"Ừm." Chu Tịch cười.


Chu Tịch cười rộ lên thật là đẹp mắt! Hùng Dã có chút muốn hôn hắn một ngụm, đồng thời cũng nhớ tới chuyện của Trư Chiến: "Đúng rồi, hôm nay tên Trư Chiến kia tới tìm ngươi? Hắn nói với ngươi cái gì?"
"Hắn hỏi ta có thể giúp hắn trở về hay không." Chu Tịch cũng không giấu giếm.


Hùng Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn chưa buông phòng bị.
Trư Chiến rất mạnh, không chỉ có như thế, ngoại hình của hắn xuất chúng, hình thể cao lớn. Cho dù hắn không phải người của bộ lạc, mấy ngày nay cũng đã có không ít nữ nhân trong bộ lạc coi trọng hắn.


Liền tính hắn hơn phân nửa sẽ đi, sẽ không hỗ trợ nuôi dạy con cái, sinh hạ một đứa nhỏ cường đại giống hắn cũng rất không tồi —— Nữ nhân nào lại không muốn con mình cường tráng?


Các nữ nhân thưởng thức Trư Chiến, các nam nhân cảm giác lại không giống...... Đối mặt với Trư Chiến, mọi người đều có loại cảm giác tự biết xấu hổ.
Đừng nói những nam nhân có thực lực bản thân kém, ngay cả Hùng Dã, mỗi khi đối mặt với Trư Chiến cũng sẽ cảm thấy chính mình so ra kém Trư Chiến.


Nếu như Trư Chiến coi trọng Chu Tịch...... Đây là có khả năng rất lớn. Chu Tịch so với các nữ nhân trong bộ lạc khá hơn nhiều!
"Chu Tịch, hắn nói không chừng chỉ là tùy tiện tìm lý do để nói chuyện cùng ngươi...... Ngươi đừng để ý đến hắn." Hùng Dã nói.
"Được." Chu Tịch nói.


Chu Tịch thật ngoan! Hùng Dã lại nói: "Nếu như hắn lại đến dây dưa ngươi...... Ta sẽ đi đánh hắn!"
Chu Tịch cười rộ lên.
Hùng Dã kỳ thật ngay lúc này đã muốn đi tìm Trư Chiến phiền toái, nhưng vẫn là Chu Tịch càng quan trọng: "Chu Tịch, chúng ta đi ăn thịt chim đi? Ngươi thích ăn như thế nào?"


Chu Tịch nói: "Làm......" Chu Tịch định nói làm gà ăn mày, nhưng cái địa phương này lại không có từ "ăn mày", thứ này còn không phải gà, là chim.
Nghĩ nghĩ, Chu Tịch nói: "Làm chim bùn đi."
"Chim bùn?" Hùng Dã hơi ngẩn ra —— đây là thứ gì?


"Đúng vậy." Chu Tịch gật gật đầu, sau đó chỉ huy Hùng Dã sát muối lên mấy con chim đã xử lý tốt kia.
Chim sát lên một tầng muối, xoa chút bột ớt, trong bụng nhét ít trứng đất, lại dùng một loại lá cây lớn mang mùi thơm bọc mấy tầng, sau đó ở bên ngoài bọc bùn là có thể ném vào lửa nướng.


Hùng Dã và Chu Tịch ở bên này lăn lộn chim bùn, còn Trư Chiến bên kia thì đang quan sát bọn họ.
Thủ hạ Trư Chiến thấy một màn như vậy tấm tắc bảo lạ: "Đại ca, tên Chu Tịch kia cũng quá thích bùn rồi? Hắn dùng bùn để làm đồ gốm xây nhà liền tính, thế nhưng còn dùng bùn để nấu ăn."


"Đồ ăn làm bằng kiểu này...... Có thể ăn ngon sao?" Lại có người nói.
Trư Chiến như suy tư gì: "Ta cảm thấy...... Hẳn là có thể?"
Chu Tịch kia rất lợi hại, đồ ăn làm ra hình như đều ăn khá ngon? Đặc biệt là ớt cay...... Hắn ngày đó ăn lẩu xong thì vẫn luôn nhớ mãi không quên.


Đây chính là một loại đồ ăn thần kỳ, sau khi ăn vào sẽ làm người có sức lực, bệnh tình cũng tốt lên!
Còn đặc biệt đặc biệt ăn ngon!
"Trong bộ lạc những người khác đều không có ớt cay...... Ta đi theo Chu Tịch xin một ít." Trư Chiến nhìn thấy Hùng Dã đi nướng chim, đứng dậy đi về phía Chu Tịch.


Hắn định chiếu theo cách làm của Chu Tịch nướng thịt ăn, hoặc là làm nồi lẩu ăn.
"Chu Tịch," Trư Chiến nhìn về phía Chu Tịch, "Ta nghe người trong bộ lạc nói, ớt cay là ngươi phát hiện cũng chỉ mình ngươi có...... Có thể cho ta một ít ớt không?"


"Ớt trên tay ta không nhiều lắm, không thể cho ngươi." Chu Tịch nói. Lúc trước tư tế tới đòi hắn, hắn đều nói không có, bây giờ sao lại có thể cho một người ngoài như Trư Chiến?
"Ta có thể dùng đồ vật đổi! Quần áo của ta thế nào?" Trư Chiến nghĩ nghĩ, cởi quần áo trên người mình xuống.


Lúc bọn họ vừa tới, thấy Chu Tịch mặc quần áo, còn tưởng rằng người trong bộ lạc này biết làm quần áo, sau lại mới biết được cũng không phải là như thế.


Người trong cái bộ lạc này vốn không biết làm, chỉ có Chu Tịch biết bện quần áo, mà thứ hắn dùng để bện quần áo cũng không giống với thứ bọn họ dùng.
Kể từ đó...... Trư Chiến cảm thấy quần áo của mình vẫn là có chút giá trị.


"Không đổi." Chu Tịch dời tầm mắt —— Trư Chiến không mặc quần áo, có chút cay đôi mắt. Hơn nữa...... Hắn đối với quần áo người khác từng mặc không có hứng thú.


Trư Chiến còn định tiếp tục khuyên nhủ, Chu Tịch đột nhiên nói: "Chờ lát nữa Hùng Dã muốn tìm ngươi đánh nhau, ngươi hãy nói ngươi bị thương không thể đánh, bảo thủ hạ của ngươi đánh với y."
Trư Chiến đầy đầu mờ mịt. Mà lúc này, Hùng Dã đã trở lại.


Hùng Dã vừa trở về đã nhìn thấy Trư Chiến trần trụi thân mình đứng ở trước mặt Chu Tịch, Chu Tịch còn không thể không quay đầu đi.
Y phía trước cũng đã đầy một bụng hỏa khí, lúc này lại càng rốt cuộc khắc chế không được: "Grừ! Trư Chiến, ta muốn khiêu chiến ngươi."
Trư Chiến: "......"


"Chúng ta tới đánh một trận!" Hùng Dã chạy đến trước mặt Trư Chiến, che chắn cho Chu Tịch.
Y đã sớm muốn cùng Trư Chiến đánh một trận!
Trư Chiến rất mạnh, mà y muốn nhìn xem Trư Chiến có bao nhiêu mạnh.
Chẳng qua khi đó nghĩ Trư Chiến chưa lành thương, y cũng đành không có nói ra, nhưng bây giờ......


Trư Chiến nói hắn đã khỏi, ngày hôm qua còn tham gia săn thú!
Hắn còn biến đổi biện pháp thông đồng Chu Tịch!
Hùng Dã cảm thấy mình có chút không chịu đựng nổi!


"Ta không đánh với ngươi." Trư Chiến thu hồi lại quần áo, chắn trước mặt mình. Hắn liền tính bị thương thì cũng là chiến sĩ thú trung cấp, cùng một chiến sĩ thú sơ cấp như Hùng Dã đánh, này không phải khi dễ người sao? Hơn nữa lời Chu Tịch vừa mới nói......


Chu Tịch cũng rất rõ ràng, Hùng Dã đánh không lại Trư Chiến. Nhưng hắn đối với chuyện Hùng Dã tìm người đánh nhau thật ra cũng không bài xích.
Ở dưới mí mắt của hắn, cùng người đánh nhau có thể tăng lên sức chiến đấu cho Hùng Dã, còn khá tốt.


Chu Tịch từ phía sau Hùng Dã ló đầu ra, nhìn về phía Trư Chiến, chỉ chỉ một tên thủ hạ đứng bên cạnh Trư Chiến.
Trư Chiến: "......"
"Ngươi vì sao không đánh? Nhát gan à?" Hùng Dã phát hiện Trư Chiến nhìn chằm chằm phía sau mình, càng tức giận.


Trư Chiến định nói Hùng Dã khẳng định đánh không lại mình, nhưng Chu Tịch vừa rồi nói......
Hắn còn có cầu với Chu Tịch...... Trư Chiến chỉ có thể nói: "Ta bị thương, không thể đánh với ngươi...... Ta cho thủ hạ của ta đánh với ngươi."


Hùng Dã muốn đánh chính là Trư Chiến, nhưng cũng không thể khi dễ một người đang bị thương. Nghĩ nghĩ, y rốt cuộc vẫn vẫn đồng ý: "Được!"
Trư Chiến đẩy người Chu Tịch vừa chỉ lên phía trước.


Người nọ là một chiến sĩ thú sơ cấp, thực lực không kém nhiều so với Hùng Dã, Chu Tịch mới có thể chỉ đích danh hắn ra.


Lúc này, hắn đứng ở trước mặt Hùng Dã, nói: "Ta trở thành chiến sĩ thú sơ cấp đã bảy năm, có hi vọng trở thành chiến sĩ thú trung cấp, đánh nhau với ngươi có vẻ như khi dễ ngươi......"


Người này nói chính là chân tình thực lòng. Hùng Dã vừa mới thành niên, mà hắn lớn hơn Hùng Dã mười tuổi. Tuy rằng đều là chiến sĩ thú sơ cấp, nhưng hắn như thế nào cũng là lợi hại hơn Hùng Dã.


Nhưng mà Hùng Dã cũng không biết mấy cái này, y ngay chiến sĩ thú sơ cấp là cái gì cũng không biết: "Ngươi khinh thường ta? Tới đánh!"
Người nọ sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy Hùng Dã biến thành hình thú.
Hắn cũng vội vàng biến thành thú hình, lao vào chiến đấu với Hùng Dã.


Hùng Dã ở trong bộ lạc coi là mạnh, cũng chỉ có Hùng Hà Hùng Kỳ là so được với y, cho nên bình thường ở trong bộ lạc, y rất hiếm khi cùng người khác luận bàn.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của y vẫn rất phong phú!


Lúc này, y liền đem ưu thế thú hình của chính mình vận dụng tới cực hạn, dốc hết toàn lực.
Nhưng mà đối phương cũng không ngu ngốc!


Cự trư hình thể lớn ngang với sư hổ, tuy rằng so ra kém Hùng Dã, lại cũng không sai biệt mấy. Đồng thời, chúng nó còn có được lực cắn vô cùng cường đại, đây là yếu điểm của Hùng Dã, Hùng Dã cần phải vô cùng cẩn thận, không thể để cho người này cắn được.


Hai bên ngươi tới ta đi, đánh đến phi thường kịch liệt.
Chu Tịch ngồi ở bên cạnh, xem đến thực nghiêm túc.
Hắn nhìn phương thức chiến đấu của Hùng Dã, cũng đề phòng Hùng Dã bị thương nặng.
Đến nỗi vết thương nhẹ thì bỏ đi, Hùng Dã khẳng định sẽ không để ý.


Người của bộ lạc Cự Trư chiến đấu với Hùng Dã ngay từ đầu là lưu thủ. Bọn họ ở trên địa bàn của bộ lạc Đại Hùng, Hùng Dã lại là tộc trưởng tương lai của bộ lạc, hắn dù thế nào cũng không thể hạ tử thủ với Hùng Dã.


Nhưng Hùng Dã càng đánh càng lợi hại...... Thực mau, hắn liền không có biện pháp lưu thủ, lại một lát sau...... Hắn thế nhưng phải dốc hết toàn lực mới có thể cùng Hùng Dã đánh ngang tay.
Đến cuối cùng, hai người đều kiệt sức ngã xuống mặt đất.


Hùng Dã nằm xoài trên mặt đất, có chút không cao hứng.
Y cho rằng mình đã rất mạnh, không nghĩ tới không phải. Y thế nhưng ngay cả thủ hạ của Trư Chiến cũng đánh không lại!
Trư Chiến kia...... Y có phải càng đánh không lại hay không?


Lúc này, có vài người có lẽ sẽ tự sa ngã, nhưng trong đó tuyệt không bao gồm Hùng Dã. Hùng Dã trong lòng bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực, trong lúc nhất thời nhưng thật ra coi Trư Chiến trở thành mục tiêu.
Một ngày nào đó, hắn sẽ vượt qua Trư Chiến!


Hùng Dã nghĩ như vậy, lại từ trên mặt đất bò dậy, sau đó áp đảo người của bộ lạc Cự Trư đã mệt đến không bò dậy nổi kia xuống.
Người của bộ lạc Cự Trư xui xẻo bị áp: "......"
Chu Tịch: Hùng Dã thế nhưng cùng người khác da thịt thân cận...... Còn nữa, hắn có chút tưởng niệm thịt lợn.


Trước khi mạt thế, thịt lợn rất rẻ, có vài người thậm chí khinh thường ăn thịt lợn, chỉ ăn thịt bò thịt dê linh tinh đắt đỏ hơn. Nhưng kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, thịt lợn quả thực ăn Khá ngon.


Khi đó, nếu lợn thịt không thể nuôi dưỡng, phải mất cả trăm đồng một cân, nói không chừng mọi người đều sẽ thổi phồng thịt lợn ăn rất ngon, chứ không phải luôn miệng nói thịt lợn không tốt......
Ánh mắt trở lại trên chiến trường.


Cuối cùng Hùng Dã bò dậy, một trận này tự nhiên xem như Hùng Dã thắng.
Hùng Dã đầy mặt kích động, phi thường cao hứng kéo thân thể mỏi mệt đi tới trước mặt Chu Tịch.
Chu Tịch lập tức ôm lấy y: "Hùng Dã, ngươi thật lợi hại!"
Hùng Dã biến thành hình người: "Ta về sau sẽ lợi hại hơn."


"Ta tin tưởng ngươi." Chu Tịch ở trên người y che lại một tấm da thú: "Ngươi lần sau nhất định có thể xinh xinh đẹp đẹp mà thắng hắn!" Thực lực nếu muốn tăng lên thì cần thiết phải trải qua chiến đấu, để cho đám người bộ lạc Cự Trư làm đá mài dao cho Hùng Dã là được.


Chu Tịch cân nhắc muốn tìm cơ hội cho Hùng Dã cùng người của bộ lạc Cự Trư đánh thêm vài lần, chờ Hùng Dã có thể đánh thắng Trư Chiến rồi mới nói cái khác.
"Nhất định có thể!" Hùng Dã nói.
"Chúng ta đi ăn chim bùn." Chu Tịch nói.


Nguyên bản không còn sức lực Hùng Dã lập tức đứng lên: "Được!"
Gà ăn mày...... Không, chim bùn thật sự ăn rất ngon! Chu Tịch gõ vỡ lớp bùn bên ngoài, một trận mùi hương lập tức phiêu tán khắp nơi, cơ hồ mọi người đều bị này hương vị này hấp dẫn.


Người của bộ lạc Cự Trư lại càng thèm đến chảy nước miếng.
"Đại ca, ngươi đi hỏi ớt cay không được cũng thôi đi, thế nhưng còn hại ta bị đánh một trận......" Người chiến đấu với Hùng Dã vừa rồi rất tủi thân.


Trư Chiến nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định lấy được ớt cay! Đến nỗi Hùng Dã...... Chúng ta nghĩ cách đánh trả!"