Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 34: Hôn mê

Edit: Tagoon
Sư Lệ quả thực không thể tin nổi chính tai mình.
Hùng Dã cùng Chu Tịch ở bên nhau, còn khiến Chu Tịch...... Lăn lộn đến bị thương?
Sao có thể!


Nhưng nghĩ đến sự tuyệt tình tối hôm qua của Hùng Dã, còn có cả buổi sáng hôm nay Hùng Dã cùng Chu Tịch hỗ động, gã lại rất rõ ràng, đây hẳn là sự thật.
Hùng Dã thật sự đã cùng người khác ở bên nhau.


Sư Lệ chỉ cảm thấy nghẹn một hơi trong lồng ngực không thể đè nén xuống, khó chịu đến không thở nổi.


Đời trước, gã và Hùng Dã trong ngày Thần Thú tế đó kết làm bạn lữ, cùng ngày liền dọn đến ở cùng. Nhưng bởi vì hai người đều đối với chuyện giữa nam nhân và nam nhân phải làm thế nào không biết tí gì cả, ngay từ đầu căn bản không phát sinh cái gì.


Hùng Dã tuy rằng từ nhỏ đã ở trong khu cư trú tập thể của bộ lạc, không ít lần thấy được cả trai lẫn gái phát sinh quan hệ, nhưng chủ yếu vẫn là nam nhân cùng nữ nhân ở bên nhau.


Một vài nữ nhân trong sơn động tập thể chỉ cần một miếng thịt nhỏ đã nguyện ý ngủ cùng người khác. Những nam nhân khác thì lại không đi tìm đồng tính, ngẫu nhiên trợ giúp lẫn nhau nhiều nhất cũng chỉ dùng tay.


Bọn họ khi đó đơn thuần trải qua hơn một tháng, đến khi được người khai sáng mới biết được nam nhân và nam nhân rốt cuộc phải làm như thế nào, sau đó lại bởi vì vấn đề trên dưới mà vung tay đánh nhau.
Bọn họ mỗi lần đều là ngang tay nên vẫn luôn tranh chấp không thôi.


Sau lại Hùng Hà mang theo đội săn thú gặp phải khủng long ăn thịt phi thường lợi hại, đội săn thú có rất nhiều người đều bị cắn chết, Hùng Hà và mẫu thân Hùng Dã đều không trở về, Hùng Dã mới đột nhiên không tranh với gã nữa, hai người lúc này mới bắt đầu quan hệ một cách đúng nghĩa.


Nguyên nhân chính là vì như vậy, tuy rằng Chu Tịch và Hùng Dã ở cùng một chỗ, nhưng gã không quá lo lắng.
Hùng Dã cái gì cũng cũng không hiểu, tên ngốc như Chu Tịch e là cũng không hiểu.
Nhưng hiện tại......
Sư Lệ trong mắt tràn đầy khói mù, cảm thấy mình sắp nổ tung.


Hùng Dã thế nhưng cùng người khác ở bên nhau!
Mới mấy ngày công phu? Hùng Dã thế nhưng đã di tình biệt luyến!
Sư Lệ có một loại xúc động muốn tìm Hùng Dã đánh một trận. Nhưng đúng lúc này, trên đùi gã đột nhiên đau xót......
Lại có một con sâu cắn gã một ngụm!


Bị loại sâu này cắn sẽ khiến người đó vô cùng đau đớn, nhưng Sư Lệ lại cảm thấy, chút đau này xa xa không bằng nỗi đau trong tim.
Gã kỳ thật bận tâm đến Hùng Dã...... Nhưng Hùng Dã lại phản bội cảm tình của bọn họ.


Sư Lệ đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Hùng Dã từ trong sơn động của tư tế chạy ra.
Hùng Dã sau khi mang theo Chu Tịch trở về bộ lạc lập tức đã đi tìm tư tế, muốn tư tế xem bệnh cho Chu Tịch.
Nhưng mà tư tế cái gì cũng không nhìn ra.


Ông tỉ mỉ quan sát Chu Tịch thật lâu, kiểm tra cho Chu Tịch hết một lượt vẫn không biết Chu Tịch rốt cuộc bị làm sao. Ông muốn dò hỏi Chu Tịch...... Nhưng Chu Tịch hôn mê vẫn chưa tỉnh lại.
Hơi thở của Chu Tịch còn ngày càng mỏng manh.


Tư tế vô cùng bất đắc dĩ. Thấy Chu Tịch biểu tình thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, cả người nóng lên, hơi thở thoi thóp, ông chỉ có thể đề nghị: "Bằng không, cho hắn ăn chút thảo dược an thần?"


Số thảo dược tư tế biết cách dùng cũng không nhiều, gần đây mới biết thêm được một loại, chính là thảo dược an thần mà Hùng Kỳ từng ăn.
Bộ dạng này của Chu Tịch, thuốc trị thương đối với hắn vô dụng, cũng chỉ có thể để hắn ngủ.
Tốt xấu gì cũng giúp hắn thoải mái hơn một chút.


"Được!" Hùng Dã lập tức nói: "Thảo dược đâu?"
"Thảo dược ở chỗ ta chỉ có một chút xíu, e là không đủ, ngươi đi hái ít nữa đi. Ngươi hẳn là biết nơi nào có?" Tư tế nói.


Sau khi phát hiện một loại thảo dược như vậy, tư tế đã tính toán lập tức đi hái một ít trở về. Nhưng ông gần đây luôn vội vàng chuyện Thần Thú tế, không có lúc nào nhàn rỗi, chỉ có thể đặt việc này qua một bên trước.


Hùng Dã xác thật biết nơi nào có loại thảo dược này. Y lúc trước đã từng cùng Chu Tịch đi hái nên lập tức trả lời: "Ta đi hái ngay đây."
Lời còn chưa dứt, Hùng Dã đã chạy mất hút.
Sư Lệ nhìn thấy Hùng Dã chạy ra từ sơn động của tư tế, không chút nghĩ ngợi đuổi theo.


Hùng Dã chạy phi thường nhanh, gã trong lúc nhất thời theo không kịp —— Cái ngã tối hôm qua đã khiến gã nội thương! Càng đừng nói gã hôm nay còn bị sâu cắn rất nhiều!
Sư Lệ cắn răng một cái, dứt khoát biến thành hình thú đuổi theo.


Thú hình của gã chạy cực kỳ nhanh, tốt xấu gì cũng đuổi kịp Hùng Dã, sau đó liền nhìn thấy Hùng Dã ngừng ở một chỗ, bắt đầu hái thảo dược.


Sư Lệ biết Hùng Dã học được rất nhiều tri thức từ tư tế. Nguyên nhân chính là vì như vậy, sau khi bọn họ bộ lạc gặp phải hạo kiếp, bị bộ lạc khác giết hai phần ba, ngay cả tư tế cũng không thể may mắn thoát nạn, Hùng Dã bắt đầu đảm đương chức trách tư tế.


Chẳng qua gã không thích đùa nghịch với các loại thảo dược, cho nên hoàn toàn không có chút hiểu biết gì về chúng.
"Ngươi tự tay hái thảo dược cho Chu Tịch?" Sư Lệ hỏi, đây là thảo dược trị thương cho Chu Tịch đi?


Trên người Hùng Dã có mùi vị của Chu Tịch, mùi vị kia còn trộn lẫn với mùi máu tươi. Xem ra Hùng Dã thật sự lăn lộn khiến Chu Tịch bị thương......
Hùng Dã cũng không biết Sư Lệ suy nghĩ cái gì, y lúc này lười phản ứng lại Sư Lệ, cũng chỉ nói: "Đúng vậy."
"Chu Tịch tốt đến thế sao?" Sư Lệ hỏi.


"Khẳng định tốt hơn so với ngươi." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi liền nói.
Không lâu sau đã hái được không ít thảo dược...... Hùng Dã không rảnh lo Sư Lệ, xoay người chạy trở về.


Sư Lệ nhìn bộ dạng của Hùng Dã, lửa trong lòng rốt cuộc không nén lại được nữa, một quyền đánh lên trên thân cây bên cạnh.
Một quyền này khiến tay gã máu tươi đầm đìa, xương cốt cũng thiếu chút nữa gãy nát, còn cực kỳ cực kỳ đau. Nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng gã.


Đau đớn qua đi, Sư Lệ đảo cũng bình tĩnh lại.
Gã hừ lạnh một tiếng, nhìn về hướng Hùng Dã rời đi, ánh mắt ngày càng lãnh ngạnh.
Lúc trước, gã đối với Hùng Dã vẫn luôn giữ lại mong chờ, cũng không bỏ được Hùng Dã, còn nghĩ muốn phá hư nghi thức bạn lữ ngày mai. Nhưng bây giờ......


Bộ dạng này của Hùng Dã, gã đã không còn khả năng tiếp tục cùng Hùng Dã ở bên nhau.
Nguyên bản gã còn nghĩ, chờ gã một lần nữa trở thành Thú Vương, nhất định phải hảo hảo đối đãi Hùng Dã, hiện giờ đã không cần nữa rồi!


Gã trọng sinh lại một lần, không nên nhớ thương mấy chuyện nhi nữ tình trường, mục tiêu của gã hẳn là biến cường, biến cường, lại biến cường!
Gã sẽ trở thành Thú Vương mạnh nhất, được mọi người sùng bái kính yêu!


Đến lúc đó, Hùng Dã và cả người trong bộ lạc...... Để cho bọn họ hối hận đi thôi!
Nói không chừng khi đó, bọn họ đều đã không tồn tại.
Sư Lệ tưởng tượng như vậy xong thì cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực, cả người đều không giống như bình thường.


Kết quả, đại khái là gã vẫn luôn đứng bất động,  có vài con sâu lao về phía gã, há mồm, cắn!
"Đáng chết!" Sư Lệ đau đến nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới con sông phụ cận.
Gã nhất thiết phải tắm rửa!


Hùng Dã cũng không biết Sư Lệ sau khi cho rằng y và Chu Tịch đã xảy ra chuyện gì đó đã hoàn thành một lần tự mình "thăng hoa", còn một lần nữa quyết định lại mục tiêu nhân sinh.
Y lúc này trong lòng chỉ có Chu Tịch, cũng chỉ nhớ thương Chu Tịch.


Chạy về sơn động của tư tế, Hùng Dã lập tức nhét thảo dược vừa mới ngắt vào trong miệng Chu Tịch.
Một lúc sau, phát hiện làm như vậy Chu Tịch ăn không vô, y lại định dùng dao cắt nhỏ ra, nhưng như vậy quá chậm......


Hùng Dã ngắt thảo dược nhét vào miệng mình nhai nhai, sau đó miệng đối miệng đút cho Chu Tịch ăn.
Tuy rằng vẫn luôn không nói chuyện nhưng kỳ thật ý thức thực thanh tỉnh Chu Tịch: "......" Nụ hôn đầu tiên thế nhưng cứ như vậy mất tiêu......


Còn có, hắn đút cho Hùng Dã ăn không ít thảo dược, hiện tại Hùng Dã lại đút cho hắn, đây cũng coi như là báo ứng?
"Chu Tịch, ngươi nhất định không được có việc gì......" Hùng Dã thanh âm hơi phát run. Y vẫn luôn cảm thấy nam nhân không thể khóc, nhưng lúc này, đôi mắt lại có chút chua xót.


"Thần Thú phù hộ, hắn nhất định sẽ không có việc gì." Tư tế nói. Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng khi nhìn Chu Tịch, trong mắt ông lại tràn đầy lo lắng.
Chu Tịch bộ dáng này, tựa hồ là mắc phải bệnh cấp tính nào đó...... Trong bộ lạc bọn họ từng có người như vậy, cuối cùng đều chết......


Chu Tịch hơn phân nửa cũng không sống nổi.
Tư tế đau lòng nhìn Hùng Dã.


Ông không có con ruột, Hùng Dã được ông nhìn từ nhỏ tới lớn lên, còn đối xử rất tốt và cực kỳ tôn kính ông, ông đã gần như coi Hùng Dã như con ruột của mình. Gần đây Hùng Dã đầu tiên là bị Sư Lệ vứt bỏ, thật vất vả mới yêu thích Chu Tịch, Chu Tịch lại xảy ra chuyện thế này......


Hùng Dã thật sự quá xui xẻo!
Tư tế thở dài một hơi: "Các ngươi yêu nhau như vậy, Thần Thú sẽ phù hộ các ngươi...... Ngươi đưa hắn về sơn động hảo hảo chiếu cố, có thể cho hắn ăn ít mật ong."


Ông nhìn không ra Chu Tịch mắc bệnh gì, tự nhiên cũng không có biện pháp chiếu cố Chu Tịch, nếu như thế, để cho Hùng Dã chiếu cố là được.
"Vâng, tư tế gia gia." Hùng Dã trầm trầm lên tiếng, ôm Chu Tịch trở về sơn động của mình.


Chiếc giường của Chu Tịch được thu dọn đặc biệt sạch sẽ, cố tình hiện tại, mặc kệ là y hay Chu Tịch, trên người đều không sạch sẽ......


Hùng Dã bế Chu Tịch mềm như bông, dường như một chút sức lực cũng không có đặt ở trên giường mình, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Chu Tịch, ngươi nhất định phải tỉnh lại......"


Hùng Dã lúc trước cầu hôn Chu Tịch chủ yếu là cảm thấy Chu Tịch rất thích hợp với mình. Nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng hấp hối Chu Tịch, y lại luống cuống sợ hãi, trái tim phảng phất như bị người hung hăng bóp chặt đến không thể cựa quậy.


Chu Tịch nếu như xảy ra chuyện, về sau còn có ai sẽ nấu cho y ăn, sẽ ở bên cạnh y đây?
Hùng Dã nôn nóng nói không nên lời, rồi lại không biết mình có thể làm cái gì...... Y tìm mật ong, pha với ít nước lúc sau định đút cho Chu Tịch, nhưng nước lại men theo khoé miệng Chu Tịch chảy xuống dưới.


Hùng Dã dứt khoát uống trước một ngụm, lại miệng đối miệng đút cho Chu Tịch.
Chu Tịch: Tốt, bây giờ không chỉ nụ hôn đầu tiên không còn, nụ hôn thứ hai, thứ ba cũng không còn nốt.


Chu Tịch biết Hùng Dã lúc này nhất định thực thương tâm cũng thực lo lắng. Hắn rất muốn ở lúc Hùng Dã dùng miệng đút nước mật ong cho mình đáp lại, "xác chết vùng dậy" khiến Hùng Dã trở nên vui vẻ. Nhưng năng lượng trong cơ thể hắn quá rối loạn, hắn căn bản không làm nổi chút việc nhỏ này.


Khả năng lớn hơn nữa là hắn đột nhiên phun ra một búng máu vào trong miệng Hùng Dã.
Chu Tịch không dám nghĩ loạn nữa, nỗ lực dùng tinh hạch trong cơ thể hấp thu năng lượng viên trái cây kia mang lại.


Luồng năng lượng này thực dễ dàng đã có thể bị tinh hạch hấp thu nhưng lại có quá nhiều, tinh hạch của hắn căn bản là hấp thu không kịp.
Lúc hắn vừa mới xuyên qua, tinh hạch trong thân thể trong suốt không có màu sắc. Nhưng sau khi tu luyện hai tháng, tinh hạch này liền mang lên một màu vàng nhàn nhạt, mà lúc này......


Sau khi hấp thu rất nhiều năng lượng, tinh hạch của hắn đã biến thành màu cam.
Tinh hạch trở nên ngày càng đậm, tốc độ hấp thu năng lượng cũng biến nhanh, nhưng liền tính như vậy, hắn vẫn không hấp thu kịp.


Nếu không phải hắn có tinh thần lực cường hãn, gắt gao chèn ép năng lượng này, có lẽ chính hắn sẽ bị năng lượng căng bạo, biến thành một huyết nhân.
Như vậy sẽ mất mạng không nói, khẳng định còn dọa đến Hùng Dã.
Chu Tịch tiếp tục đấu tranh với năng lượng trong cơ thể.


Như vậy rất thống khổ, hắn có đôi khi còn muốn mặc kệ, tự mình sa ngã.
Hắn đời trước cũng chính là tự sa ngã, để mặc cho mình tiến vào hình thức đại tàn sát rồi mất mạng.
Chỉ là, thế giới này tốt đẹp như vậy, hắn không muốn chết.
Huống chi, trên thế giới này, còn có Hùng Dã.


Hắn sắp phải cùng Hùng Dã kết hôn, lúc này làm sao có thể từ bỏ!
Vừa nghĩ như vậy xong, Chu Tịch lại nghe thấy Hùng Dã nói bảo hắn không được chết, phải tỉnh lại.


Hắn khẳng định không thể chết được! Hắn nếu như chết rồi, không chừng sẽ có người khác tới ngủ trong sơn động của hắn, vuốt ve con gấu của hắn!
Này sao được!
Chu Tịch vẫn luôn nỗ lực chải vuốt hấp thu năng lượng trong cơ thể mình, Hùng Dã lại gấp đến độ xoay vòng.


Y buổi sáng hôm nay không ăn nhiều lắm, sau lại càng là chưa ăn chút gì, kỳ thật rất đói bụng, nhưng y không rảnh lo.
Trên người y có rất nhiều vết máu, sau lại còn bị Chu Tịch phun cho một búng nữa, dính dính nhớp nhớp rất khó chịu, y cũng không rảnh lo.


Canh giữ ở bên cạnh Chu Tịch, Hùng Dã chỉ có thể một lần lại một lần cầu nguyện, cầu nguyện Thần Thú phù hộ Chu Tịch, cầu nguyện Chu Tịch có thể không có việc gì.
Chu Tịch: Đột nhiên có chút ghen ghét Thần Thú......
Không biết qua bao lâu, tinh hạch trong cơ thể Chu Tịch thế nhưng chậm rãi biến thành màu đỏ.


Tinh hạch màu đỏ thoạt nhìn phi thường xinh đẹp, tốc độ hấp thu năng lượng cũng càng nhanh hơn. Cùng lúc đó, Chu Tịch còn ý thức được mình hiện tại rất mạnh, phi thường phi thường mạnh.
Hắn cho dù là dị năng hay là tinh thần lực đều tăng lên một lượng lớn.


Chẳng qua hắn hiện tại không có biện pháp biết tinh thần lực của mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại —— Hắn còn đang phải dùng tinh thần lực áp chế năng lượng trong cơ thể kia kìa!


Năng lượng này quá nhiều! Tinh hạch của hắn đều từ màu vàng nhạt biến thành màu đỏ, thế nhưng dường như chỉ mới hấp thu được một phần mười!
Đây rõ ràng chính là muốn giết chết hắn!


Chu Tịch buồn bực cực kỳ, càng làm cho hắn buồn bực chính là, hắn nghe được Hùng Dã vẫn luôn ở bên cạnh nói: "Chu Tịch, trời sắp sáng rồi. Ngươi nếu như còn không tỉnh lại, chúng ta sẽ không kịp cử hành nghi thức bạn lữ mất......"


Chu Tịch kỳ thật không có chấp niệm gì với việc cử hành nghi thức bạn lữ, nhưng hắn biết Hùng Dã đã mong chờ biết bao nhiêu.
Chẳng lẽ, hắn lại bởi vì ăn phải trái cây không biết là thứ gì mà bỏ lỡ hôn lễ của mình?
Này cũng quá hố!


Thân thể Chu Tịch đã thoáng tốt hơn một chút. Hắn dùng tinh thần lực áp xuống năng lượng táo bạo trong cơ thể, mở to mắt nhìn về phía Hùng Dã: "Vẫn kịp."
Một