Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 31: Thiên tài địa bảo

Edit: Tagoon
Sư Lệ xác thật bị ngã văng rất nghiêm trọng.
Gã không ngờ tới Hùng Dã sẽ đột nhiên đẩy gã, cũng không nghĩ tới Hùng Dã lại dùng sức lớn đến như vậy, lảo đảo một cái đã bị hụt từ trên đài cao xuống dưới.


Cái đài trước cửa nhà Hùng Dã đại khái cao khoảng 5 mét, gã trong tình trạng không biến thành hình thú, lại toàn không chút phòng bị ngã xuống như vậy không khỏi bị rơi đến hôn mê đầu óc, sau khi khụ một tiếng, trong miệng còn có một cỗ vị tanh ngọt.


Sư Lệ trong lúc nhất thời không thể động đậy, trong lòng lại càng hận không kể xiết.
Gã tới tìm Hùng Dã, một mặt là thật sự hối hận, còn mặt khác thì lại là để ngăn cản Hùng Dã cùng Chu Tịch cử hành nghi thức bạn lữ.


Gã không thể tiếp thu chuyện Hùng Dã cùng người khác kết thành bạn lữ.
Trên người Hùng Dã còn chưa có mùi vị của Chu Tịch, nói cách khác Hùng Dã và Chu Tịch kỳ thật cái gì cũng chưa hề phát sinh, nếu lúc này gã có thể cùng Hùng Dã phát sinh chút chuyện nào đó......


Hùng Dã làm người có chút cứng nhắc, nếu như đã xảy ra quan hệ với gã thì có lẽ sẽ lập tức hồi tâm chuyển ý!
Đến nỗi nghi thức bạn lữ, gã có thể trước tiên giả bộ đồng ý, sau đó trong cùng một ngày làm ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến nghi thức không thể thành công là được.


Nếu như năm nay gã và Hùng Dã không thể tổ chức nghi thức bạn lữ thì sẽ phải chờ đến sang năm. Một năm này sẽ phát sinh rất nhiều rất nhiều chuyện, nghi thức bạn lữ tự nhiên có thể tiếp tục kéo dài đến vô hạn.


Chờ về sau gã đủ cường đại, Hùng Dã chẳng lẽ còn có thể buộc gã cử hành nghi thức bạn lữ nữa ư?
Sau khi suy nghĩ như vậy, Sư Lệ càng thêm hối hận -- thời điểm gã vừa mới trọng sinh quá tự đại quá lỗ mãng, thế nhưng trực tiếp xé rách mặt với Hùng.


Gã khi đó nên trấn an Hùng Dã, sau đó nghĩ cách khiến nghi thức bạn lữ không thể cử hành!
May mắn, thời gian gã và Hùng Dã trở mặt còn chưa quá lâu.
Hùng Dã thích gã như vậy, tổng không có khả năng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã di tình biệt luyến.


Sư Lệ không hề nghĩ Chu Tịch có thể làm ra được chuyện lớn gì, Chu Tịch quá yếu.
Hùng Dã thích cường giả, gã một chút cũng không cảm thấy Hùng Dã sẽ thật sự thích Chu Tịch!
Nguyên nhân chính là vì như vậy, gã mới có thể trời đã tối đen mà còn tới tìm Hùng Dã.


Gã cho rằng sau khi gã nhận lỗi, thái độ của Hùng Dã sẽ mềm hoá, tiếp theo gã cứ tự nhiên tiến tới là có thể nắm chặt được Hùng Dã ở trong tay......
Lúc này Hùng Dã cái gì cũng không hiểu, kỳ thật rất dễ dụ.
Nhưng mà, sự tình phát triển so với gã tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.


Hùng Dã nói không trách gã, lại cự tuyệt gã thân cận, thậm chí hung hăng đẩy gã một cái.
Sư Lệ nằm phía dưới đài ngửa mặt lên trời, trong mắt đều bốc hỏa.


Hùng Dã lúc này cũng có chút xấu hổ. Y chỉ định đẩy Sư Lệ ra mà thôi, thật không nghĩ tới mình thế nhưng có thể đẩy Sư Lệ được xa như vậy.
Sức lực của y lớn đến thế sao?


Hùng Dã đứng ở bên trên đài, ngượng ngùng nhìn xuống phía dưới: "Ngươi không sao chứ?" Y tuy rằng không thích Sư Lệ, nhưng cũng không muốn Sư Lệ bị thương......
Sư Lệ nuốt xuống một búng máu. Gã từ chỗ cao như vậy ngã xuống, có thể không có việc gì sao?


Gã cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ vô cùng, nhìn thấy biểu tình của Hùng Dã, trong lòng lại nháy mắt lạnh lẽo.
Gã thậm chí cảm thấy đông lạnh từ đầu tới chân.


Hôm nay ánh trăng rất sáng, hai vầng trăng trên bầu trời tưới xuống ánh sáng đầy nhu hòa, khiến gã có thể thấy rõ được sắc mặt của Hùng Dã -- Hùng Dã tuy rằng hỏi như vậy, nhưng trên mặt kỳ thật không có bao nhiêu thần sắc lo lắng.
Sư Lệ ngơ ngẩn nhìn Hùng Dã.


Gã đời trước đã cùng Hùng Dã ở bên nhau vài thập niên, luôn luôn như hình với bóng. Khi đó, Hùng Dã đối với gã vẫn luôn rất để bụng. Đừng nói gã từ nơi cao như vậy ngã xuống, ngay cả khi gã chỉ bị vướng ngã một cái thôi là Hùng Dã đã hiện ra vẻ mặt đầy lo lắng rồi.


Ngay từ đầu gã rất thích được Hùng Dã quan tâm, nhưng dần dần, gã lại bắt đầu không kiên nhẫn, cảm thấy bộ dạng này của Hùng Dã quá phiền phức, thậm chí ước gì cách Hùng Dã xa xa một chút.


Hùng Dã đại khái là cảm giác được thái độ của gã, chậm rãi liền không tiếp tục quan tâm đến gã từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nữa. Nhưng nếu gã thật sự xảy ra chuyện gì, gã tổng có thể ở trong mắt Hùng Dã nhìn ra được vẻ lo lắng.


Nhưng còn bây giờ thì sao? Gã bị thương, Hùng Dã thoạt nhìn lại một chút cũng không lo lắng.
Sư Lệ đột nhiên có một loại cảm giác, gã hình như đã mất đi điều gì.


Sư Lệ không nói lời nào, Hùng Dã nhíu mày: "Với độ cao chút xíu này, ngươi hẳn là không có việc gì đâu nhỉ?" Y cảm thấy Sư Lệ hẳn là sẽ không có việc gì, nhưng bộ dạng Sư Lệ nằm bất động tại chỗ này...... Y có nên đi xuống nhìn xem một cái hay không?


Hùng Dã đang do dự, thanh âm của Chu Tịch đột nhiên vang lên: "Hùng Dã?"
Hùng Dã không rảnh quan tâm đến Sư Lệ nữa, y quay đầu lại đi xem Chu Tịch: "Ngươi tỉnh?"
"Có phải có người tới hay không?" Giọng nói của Chu Tịch nghe có chút mơ hồ.
"Không có." Hùng Dã nói, y trở lại trong động, thuận tay đóng cửa lại.


Sư Lệ nếu như bị thương, hẳn là phải đi tìm tư tế, y lại không giúp được gì, liền không cần tiếp tục quan tâm.
Huống chi, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, người bên dưới chắc cũng bị đánh thức...... y nghe thấy tiếng mở cửa từ sơn động phía dưới.
"Vậy sao ngươi lại đi ra ngoài?" Chu Tịch hỏi.


Hùng Dã mạc danh có chút chột dạ: "Ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nên mới đi ra ngoài xem xét...... Không liên quan gì tới chúng ta hết."
Chu Tịch cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy là tốt rồi."
Hai người nói xong, liền tiếp tục ngủ.


Chu Tịch dùng tinh thần lực chú ý dưới lầu, nghe được người sống phía dưới nhà hắn bước ra ngoài, giật mình nhìn thấy Sư Lệ nằm ngã ngay đơ trước cửa: "Sư Lệ, ngươi làm sao vậy?"
Sư Lệ từ trên mặt đất bò lên, lại nuốt xuống một búng máu: "Ta không có việc gì."


"Không có việc gì thì tốt." Người nọ ngáp một cái: "Ai, khuya vậy rồi mà ngươi làm cái quỷ gì đấy......"
Sư Lệ không nói chuyện, lê thân thể đi mất, càng đi sắc mặt lại càng khó coi, trong lòng cũng càng ngày càng khó chịu.
Hùng Dã thế nhưng đối xử với gã như vậy!


Sau khi trọng sinh, thái độ của Sư Lệ đối với Hùng Dã vẫn luôn không tốt, kỳ thật cũng là vì gã cảm thấy Hùng Dã sẽ không thật sự rời khỏi gã.
Nhưng mà sự thật lại không phải là như thế.
Hùng Dã đối xử với gã vô cùng tuyệt tình.


Sư Lệ trở lại huyệt động của mình, trong lòng khó chịu khôn tả, cắn chặt răng, lại bắt đầu tu luyện.
Gã nhất định sẽ khiến cho Hùng Dã phải hối hận!
Sự tình phát sinh vào buổi tối cũng không ảnh hưởng đến người trong bộ lạc.


Ngày hôm sau thời tiết thoáng đãng, dương quang xán lạn. Sáng sớm, người của đội săn thú đội đã bắt đầu tập hợp.
Ngày hôm qua vừa mới tổ chức săn thú, theo lý thì hôm nay không cần đi săn, nhưng ngày mai là phải cử hành Thần Thú tế.


Tư tế bảo chiến sĩ trong bộ lạc hôm nay cũng đi săn thú, mà tất cả số con mồi hôm nay bọn họ săn được đều sẽ chia sẻ hết cho mọi người trong bộ lạc vào buổi Thần Thú tế ngày mai.


Đây là lệ thường từ xưa tới nay, người trong bộ lạc không có ý kiến. Vì thế mới sáng sớm đội săn thú đã tập hợp lại đi săn.
Hùng Dã nhìn thấy Sư Lệ đứng trong đội ngũ, xác định Sư Lệ không có trở ngại, liền coi như sự tình đêm qua chưa bao giờ xảy ra.


Tuy rằng Sư Lệ động tay động chân với y rất đáng giận, nhưng bị y đẩy đến ngã bịch một phát như vậy cũng đủ xui xẻo.


Hùng Dã đối với săn thú tràn ngập chờ mong, gần nhất là bởi y thích săn thú, thứ hai...... Lần Thần Thú tế này, đồng thời cũng là ngày cử hành nghi thức bạn lữ giữa y và Chu Tịch, nói cách khác con mồi hôm nay y săn được là dành cho những người tham gia nghi thức bạn lữ của y ăn......


Y hiện tại liền nhớ thương muốn bắt được thật nhiều con mồi.
Trước khi xuất phát, Hùng Dã cũng không quên dặn dò Chu Tịch: "Ngươi không thích đi cùng với đội thu thập cũng không sao, nhưng đừng đi đến nơi quá xa, sẽ gặp phải nguy hiểm......"
"Được." Chu Tịch cười đáp ứng.


"Ngươi chờ ta trở lại, ta nhất định sẽ đem đồ ăn ngon về cho ngươi!" Hùng Dã lại nói.
"Ừm, ta chờ ngươi." Chu Tịch nói.
Chu Tịch giương một bộ mặt đẹp như vậy nói "Ta chờ ngươi"...... Hùng Dã chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp mềm như bông, toàn thân tràn ngập sức lực.
Sư Lệ vẫn luôn nhìn Hùng Dã.


Lúc trước gã vội vàng tu luyện, không hay ra bên ngoài, cũng liền không quá chú ý tới Hùng Dã và Chu Tịch hỗ động, bây giờ mới phát hiện...... Hùng Dã đã từng quan tâm yêu quý gã, còn có cả gương mặt tươi cười của Hùng Dã, thế nhưng đều đã trở thành của người khác.


Mới tách ra với gã chưa được bao lâu, Hùng Dã đã di tình biệt luyến?
Sư Lệ trong lòng hận đến không xong, lúc nhìn về phía Chu Tịch, trong mắt thậm chí có sát ý.
Gã muốn giết Chu Tịch.


Chỉ là, trong bộ lạc người đến kẻ đi, gã không có khả năng lặng yên không một tiếng động giết chết Chu Tịch, mà nếu như bị người khác phát hiện...... Lại qua hai tháng nữa, phụ thân Thú Vương của Chu Tịch sẽ tới tìm mẹ con bọn họ!
Nếu như phụ thân Chu Tịch biết Chu Tịch chết ở trong tay gã......


Sư Lệ chỉ có thể một lần nữa dằn xuống sát ý đang cuồn cuộn trong lòng.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, gã muốn giết chết Chu Tịch!
Sát ý của Sư Lệ người khác không phát hiện, nhưng Chu Tịch lại phát hiện.
Hắn cảm thấy tên bạn trai cũ này của Hùng Dã thật sự có chút phiền phức.


Đã bởi vì muốn có con mà chia tay với Hùng Dã, thế nhưng còn nhớ thương Hùng Dã...... Chu Tịch lúc trước đối với Lang Âm kỳ thật không có hảo cảm gì cả, nhưng bây giờ lại có chút thương hại Lang Âm.


Nếu không ngoài ý muốn, Sư Lệ này hẳn là thích nam nhân, cho nên Lang Âm lúc trước kỳ thật là bị lừa hôn làm vợ người ta...... Được rồi, bọn họ chưa kết hôn, không tính là vợ.


Gã đàn ông tiêu chuẩn kép như Sư Lệ thật không khiến cho người khác yêu thích...... Chu Tịch giục sinh một gốc cây hoa mà đám sâu nhỏ rất thích ăn, sau đó dùng tinh thần lực rải phấn hoa lên trên người Sư Lệ.
Rừng rậm không thiếu nhất chính là đủ loại sâu nhỏ, hy vọng Sư Lệ hôm nay trải qua thật vui sướng.


Nghĩ như vậy, Chu Tịch lại tặng thêm thật nhiều phấn hoa cho Sư Lệ.
Sau khi đội săn thú rời khỏi, người của đội thu thập cũng đi rồi, Chu Tịch thấy thế mới ra bên ngoài bộ lạc.
Lễ vật kết hôn hắn muốn tìm vẫn chưa thấy tăm hơi, cần phải tiếp tục kiếm thêm.


Nếu thật sự không tìm được, chỉ có thể về sau chậm rãi bổ sung.
Chu Tịch ở mạt thế sống mười mấy năm, đến tận cuối cùng, thực vật trên cơ bản đều bị ô nhiễm bởi virus tang thi, liền tính là thứ hắn dùng dị năng giục sinh ra cũng bị ô nhiễm.


Nhân loại và động vật cũng bị diệt sạch không sai biệt lắm, dù sao hắn đã bước vào tận thế, muốn tìm một người sống cũng khó.
Mà khi đó, dị năng của hắn đã phi thường lợi hại, tinh thần lực trải rộng ra có thể bao trùm phạm vi đại khái 1000 mét.


Không thể hiểu được xuyên qua tới thời đại này, dị năng của hắn kỳ thật đã yếu đi rất nhiều, hiện tại hắn đại khái chỉ có thể bao trùm trong phạm vi 50m quanh thân.
Nhưng có tinh thần lực và dị năng thực vật trong tay, xúc giác của hắn còn phi thường nhạy bén, khứu giác gì đó cũng nhạy bén y hệt.


Lúc trước Chu Tịch không biết đây là vì cái gì, hiện tại ngẫm lại, đại khái là bởi vì hắn cũng thức tỉnh thành động vật có vú.
Trong bộ lạc, tất cả mọi người đã thức tỉnh thành động vật, cảm quan đều so với người chưa thức tỉnh còn nhạy bén hơn rất nhiều.


Chu Tịch hôm nay thay đổi một phương hướng khác đi tới.
Hắn lần này vẫn đi về phía rừng rậm, là một khu rừng vô cùng vô cùng rậm rạp.
Thế giới này với địa cầu thời viễn cổ có nhiều điểm tương tự.


Địa cầu thời viễn cổ, bởi vì hàm lượng oxy cao, thảm thực vật rậm rạp, rất nhiều động vật đều sinh trưởng lên đặc biệt khổng lồ, nơi này cũng giống như thế.
Chu Tịch lần này đi vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm, phát hiện đại thụ mấy người ôm mới hết chỗ nào cũng có.


Đại khái là để tranh đoạt ánh sáng mặt trời, những đại thụ này mỗi một cây lại cao hơn một cây, không ngoa chút nào khi nói là vươn lên tận trời. Đồng thời, tán của những cây này cũng che chắn kín mít ánh sáng.
Trên mặt đất không có lấy một tia nắng chiếu xuống.


Rừng ở phụ cận bộ lạc mọc rất nhiều bụi cây thấp bé. Nhưng ở khu rừng rậm này, những thực vật nhỏ bé đó rất khó có thể sinh trưởng dưới những tàng cây đại thụ, thế cho nên nơi này không chỉ không có bụi cây, ngay cả cây nhỏ cũng chẳng có. Trên mặt đất phủ một lớp lá rụng dày đặc, còn có cả các loại dương xỉ rêu phong nấm linh tinh không cần quá nhiều ánh mặt trời dựa vào đại thụ sinh trưởng.


Ở trong môi trường như vậy, ngay cả khủng long cũng không có -- Tuyệt đại đa số khủng long đều ăn các loại thực vật tương đối thấp bé, không ăn lá cây trên cao đến như vậy.
Nơi này không có con mồi, người trong bộ lạc tự nhiên cũng sẽ không tới nơi này, cũng liền có vẻ phi thường an tĩnh.


Chu Tịch chậm rãi đi tới, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài con sâu còn to hơn đùi hắn từ dưới lớp lá chui ra, nhìn thật khiến cho người không yêu thích.
Cây cối nơi này đều ẩn chứa năng lượng rất cao, nhưng hắn không có khả năng ăn gỗ...... Chu Tịch đẩy nhanh tốc độ, muốn đi xuyên qua phiến rừng này.


Nhưng mà phiến rừng này lại có chút vô biên vô hạn...... Hắn đã đi được một giờ vẫn chưa đến cuối.


Chu Tịch không có hứng thú tiếp tục đi về phía trước, đang định trở về thì đột nhiên cảm giác được có điểm không đúng -- Năng lượng chung quanh hắn trở nên nồng đậm hơn, mấy cây lớn bên cạnh hắn ẩn chứa năng lượng cũng cao hơn so với nhứng cây vừa nãy.


Chu Tịch cẩn thận cảm thụ một chút, hướng một phía tiến đến. Đi được một đoạn, hắn nghe được tiếng dòng nước đang chảy.
Kinh ngạc nhướng mày, Chu Tịch chạy tới chỗ phát ra tiếng nước thì nhìn thấy một cái hồ.


Cái hồ này có kích thước không khác nhiều so với khe núi nơi bộ lạc Đại Hùng cư trú, không tính nhỏ, nhưng cũng không phải đặc biệt lớn.
Mà một cái hồ nước như vậy khiến nơi này có một mảnh trời không bị đại thụ che phủ. Vì thế bên cạnh hồ có đủ loại thực vật sinh trưởng.


Hiện giờ đúng tiết xuân, còn có hoa nở một mảnh rực rỡ.
Chu Tịch dừng bước bên bờ hồ, ẩn ẩn có loại cảm giác chính là nơi này -- Năng lượng của nơi này thật sự quá dư thừa!
Hắn cảm thấy, hắn nếu có thể ở một nơi như vậy tu luyện, nhất định