Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 2: Sư Lệ

Edit:Tagoon
Tuy rằng Sư Lệ biểu hiện rất kỳ quái, nhưng Hùng Dã cũng không để ở trong lòng. Buổi sáng hôm nay bọn họ còn kề vai chiến đấu, hiện tại có lẽ...... đại khái Sư Lệ gặp ác mộng?
Hùng Dã tiếp tục đi lên bậc thang, thực mau đã tới trước cửa một cái sơn động, hô: "Dì Oánh!"


Cái sơn động này chính là chỗ ở của một nhà Sư Lệ. Sơn động không lớn, vị trí cũng không tốt lắm, cửa dùng tấm gỗ và dây đằng tạo thành nhưng thật ra phi thường rắn chắc, còn được tinh tế trát lên một tầng bùn đất.
Đây là mùa đông năm trước Hùng Dã giúp bọn họ làm.


Mẹ Hùng Dã nuôi dưỡng vài người con gái, không rảnh quản y. Từ nhỏ y đã ở tập thể với đám trẻ con và người già trong bộ lạc, học được rất nhiều tay nghề.
Cửa mở, một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn vô cùng gầy yếu hệt như cây gậy trúc, khóe mắt hiện đầy nếp nhăn từ bên trong bước ra.


Người phụ nữ này chính là mẹ của Sư Lệ Dương Oánh. Bà nhìn thấy Hùng Dã, khuôn mặt kéo đến thật dài: "Cậu tới làm cái gì?"


Dương Oánh cũng không muốn Sư Lệ và Hùng Dã ở bên nhau. Từ khi Hùng Dã và Sư Lệ quyết định kết thành bạn lữ, thái độ của bà đối với Hùng Dã liền xuống dốc không phanh.


Hùng Dã đối với điều này không hiểu rõ lắm. Y rất mạnh, cùng Sư Lệ kết làm bạn lữ đối với Dương Oánh mà nói rõ ràng là có chỗ lợi, không phải sao?


Đến nỗi không thể sinh con...... Trong bộ lạc nhiều trẻ con như vậy, còn có rất nhiều cô nhi, muốn có con thì hoàn toàn có thể mang mấy đứa về động nuôi...... Hơn nữa bọn họ không có con, cùng Dương Oánh có quan hệ gì?


Chẳng qua người trước mắt mẹ Sư Lệ, Sư Lệ còn rất coi trọng bà. Thời điểm Hùng Dã đối mặt với Dương Oánh, thái độ vẫn luôn rất lễ phép: "Dì Oánh, ta bắt được một con Lai Tác Thác long nên cầm lại đây cho dì một ít."


Dương Oánh lúc này mới chú ý tới Hùng Dã trên tay xách theo một con mồi. Ánh mắt bà ta dính chặt lên Lai Tác Thác long không dời, duỗi tay định nhận lấy.
Nhưng Hùng Dã chưa cho bà.


Hùng Dã vươn tay, xé con Lai Tác Thác long ra thành hai nửa, sau đó đặt thêm nội tạng vào, đưa nửa nhiều hơn cho Dương Oánh: "Dì Oánh, cho dì."


Con Lai Tác Thác long kia đã chết được một đoạn thời gian, lúc Hùng Dã xé đôi nó ra cũng không chảy máu gì cả, nhưng trường hợp này cũng đủ huyết tinh. Dương Oánh lắp bắp kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, không lập tức nhận lấy.


Hùng Dã thấy Dương Oánh không nhận, đặt một nửa con Lai Tác Thác long lên trên bệ đá, gật đầu chào Dương Oánh rồi đi luôn.


Ở bộ lạc bọn họ, đứa trẻ sau khi thành niên đều sẽ rời khỏi mẹ mình, tuyệt đại đa số hài tử thậm chí còn rời đi trước lúc thành niên, sau đó sẽ không ở cùng với mẹ nữa, nhiều nhất cũng chỉ khi bộ lạc phân đồ ăn cho người già yếu không đủ, họ mới chia cho người mẹ từng nuôi nấng mình một ít đồ ăn —— nếu người cha cũng gánh vác trách nhiệm dưỡng dục thì cũng sẽ cho cha một phần.


Ở bộ lạc bọn họ, quan hệ giữa cha mẹ và con cái kỳ thật cũng quá thân mật, mọi người cũng sớm đã quen với điều này.
Hùng Dã đối tốt với Dương Oánh, chỉ là bởi vì Dương Oánh là mẹ của Sư Lệ, nhưng muốn bắt y cung phụng Dương Oánh thì đương nhiên là không có khả năng.


Từ nhà Sư Lệ rời khỏi, đi chưa được mấy bước, Hùng Dã đã nhìn thấy bên cạnh cửa sơn động, một thanh niên trẻ tuổi làn da trắng nõn khoác tấm da thú to rộng ngồi dưới đất, vừa nhai một thứ đại khái là thực vật gì đấy vừa nhìn y, hoặc là...... Là nhìn thịt trên tay y?


Hùng Dã dừng bước, nhíu mày nhìn người trẻ tuổi kia.
Thanh niên trước mặt tên "Chu", lớn hơn y hai tuổi, ở trong bộ lạc, bọn họ cũng coi như là bạn đồng trang lứa. Nhưng bọn y chưa bao giờ cùng chơi với nhau. Bởi vì Chu rất ngốc, khi còn nhỏ gần như sẽ không rời khỏi sơn động.


Đứa trẻ như vậy nếu như được sinh ra trong nhà người khác, khẳng định sẽ bị vứt bỏ. Nhưng mẹ của Chu lại bất đồng, bà vẫn nuôi nấng Chu.


Chu mẫu phi thường cường đại. Bộ lạc bọn họ có gần một phần ba người sẽ thức tỉnh thành các loại gấu, trong đó lại có một phần ba người thức tỉnh thành gấu có sức chiến đấu tương đối cao, mà Chu mẫu chính là một trong số đó.


Mẹ gấu nuôi con nhỏ thật sự không dễ chọc, Chu mẫu lại càng không dễ chọc. Bà vẫn luôn nuôi nấng Chu rất cẩn thận, cho dù Chu không học được cách đi săn, thậm chí không biết giao lưu với người khác, bà cũng không để Chu phải chịu đói một ngày nào.
Cho đến tận khi bà qua đời.


Hai tháng trước, Chu mẫu một mình ra ngoài đi săn, sau đó không còn trở về nữa.
Mọi người đều biết, mẫu thân hắn nhất định đã chết ở bên ngoài.


Mấy ngày đầu, những người trong bộ lạc có quan hệ tốt với mẹ của Chu đều tới cửa thăm Chu, nhưng dần dần không còn ai quan tâm hắn nữa —— trong bộ lạc mỗi năm đều sẽ có người chết, không ai lại luôn đắm chìm trong đau xót.
Sau đó...... Chu liền suýt nữa thì chết đói.


Hắn đại khái là quá ngu ngốc, thế nhưng lúc bộ lạc phân chia đồ ăn lại không lấy đi phần của mình. Mà người khác lại cho rằng nhà hắn vẫn còn lương thực mà mẹ hắn tồn trữ, cho nên cũng không để ý tới điều này.
Hùng Dã nghĩ đến đây, thở dài.


Một tháng rưỡi trước, thời điểm y tới bên này tìm Sư Lệ thì nhìn thấy Chu từ trong huyệt động bò ra, lúc này mới phát hiện Chu thế nhưng thiếu chút nữa bị chết đói.


Y lúc ấy cho Chu chút đồ ăn, Chu giữ được lại cái mạng. Sau đó đại khái là từng suýt chết một lần, Chu thay đổi rất nhiều, thế mà lại nguyện ý bước ra khỏi huyệt động.


Cơ mà Chu cũng đã thành niên rồi mà vẫn chưa thức tỉnh thành động vật gì, còn chưa bao giờ được dạy dỗ huấn luyện...... Cho hắn tham gia săn thú đó là hại hắn, hắn chỉ có thể theo đội thu lượm đi phụ cận nhặt nhạnh.


Người trong đội thu lượm đều là người già, trẻ nhỏ và người tàn tật, cũng chỉ có mình Chu là người tuổi trẻ tay chân lành lặn. Vẫn như vậy, nghe nói lúc thu lượm Chu còn thường xuyên thất thần, số lượng đồ ăn nhặt được thậm chí so ra còn kém một vài đứa nhóc.


Đầu óc hắn, e là còn chưa hoàn toàn bình phục.
"Chu!" Hùng Dã gọi một tiếng.
"Hả?" Chu làn da trắng nõn, da thú trên người cũng sạch sẽ nhìn về phía Hùng Dã.


Hùng Dã xé cái chi trước trên nửa con Lai Tác Thác long đưa cho Chu, lại vỗ lên vai Chu vài cái: "Ăn no chút, cố gắng rèn luyện, tranh thủ gia nhập đội săn thú!" Cái bộ dạng như vậy của Chu...... Đồ ăn bộ lạc phân cho hắn cũng ngang bằng với người già trẻ nhỏ. Chút xíu đồ ăn như vậy, một người trưởng thành sao có thể đủ ăn? Chu chỉ sợ mỗi ngày đều bị đói bụng.


Hùng Dã khi còn nhỏ từng một lần đói lả, đầy mặt trông mong nhìn Chu mẫu mang con mồi về tới. Chu mẫu đã từng cho y ăn, cho nên y cũng không ngại chia đồ ăn cho Chu.
Hùng Dã nói xong liền đi mất.
Chu liếc nhìn bóng dáng y một cái, lại nhìn cái chi trước, nhíu mày.


Mà đúng lúc này, một thằng nhóc mười hai mười ba tuổi đột nhiên từ bên cạnh chạy ra, duỗi tay định cướp luôn cái chi trước.
Mắt thấy chi trước sắp bị thằng nhóc cướp mất, Chu đột nhiên vươn tay nhặt lên trước rồi chạy như bay vào huyệt động của mình, đóng chặt cửa lại.


"Phi!" Đứa bé kia nhổ một bãi nước bọt trước cửa nhà Chu, chạy sang huyệt động Dương Oánh cư trú bên cạnh.
Mà lúc này, Hùng Dã đã đi tới sơn động phía bắc khe núi, một năm bốn mùa đều đốt lửa.


Sơn động mà y cư trú vô cùng đơn sơ, bên trong thậm chí không có lửa. Bởi vậy mỗi khi y bắt được con mồi thì đều tới nơi giữ lửa trong bộ lạc nướng thịt.


Phân cho Dương Oánh hơn phân nửa, lại cho Chu một ít, con Lai Tác Thác long vốn hai mươi mấy cân giờ chỉ còn lại có sáu bảy cân. Hùng Dã nướng trên lửa một lúc, ngay cả mấy khúc xương dính thịt cũng ăn hết toàn bộ.


Lúc Hùng Dã đang ăn thịt, Sư Lệ đã đi đến một sườn núi gần bộ lạc, một lần nữa biến thành hình người.
Gã tìm lá cây vây quanh bên hông mình, nhìn bộ dáng của mình rồi cảm thấy có chút mất mặt.


Gã hiện tại thế nhưng ngay cả một bộ quần áo cũng không có, chỉ có thể dùng một cái váy da thú để vây!
Nhưng đồng dạng, Sư Lệ cũng thực mờ mịt.


Gã chạy một vòng, nhìn ngắm vài lần cái khe dưới chân núi sớm đã mơ hồ trong trí nhớ, lại cắn vào cánh tay một miếng, rốt cuộc cũng xác định một chuyện —— gã quay về trăm năm trước.


Gã một đường gian khổ, cuối cùng trở thành Thú Vương, lại từ tráng niên trở thành lão niên. Kết quả, ngay lúc gã cho rằng gã sắp chết, sắp trở về với cái ôm của đất mẹ, thế mà lại phát hiện mình một lần nữa có được thân thể trẻ trung, trở về thời thanh niên trai tráng của mình......


Mê mang qua đi, Sư Lệ vui đến mức nói không nên lời, cuối cùng ngửa mặt lên trời thét dài. Từ mấy ngọn cây bên cạnh chim chóc náo loạn tan tác, trong đó một con chim hốt hoảng bay lên, còn rải một bãi phân lên trên đầu gã.


Sư Lệ giận dữ, duỗi tay muốn bóp chết con chim kia ngay lập tức, nhưng kia nó đã bay đi mất rồi......
Lấy thực lực của gã trước khi qua đời, bắt được rồi bóp chết một con chim như vậy là chuyện không thể nào đơn giản hơn. Nhưng hiện tại gã căn bản không có cái bản lĩnh này.


Lúc này gã, còn chưa phải Thú Vương thực lực cường đại khi ấy, chỉ là một người bình thường thức tỉnh thành động vật không tồi mà thôi.
Sư Lệ bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn xuống triền núi bên dưới.
Thần Thú chiếu cố gã, cho gã thêm một lần cơ hội, gã nên làm gì đây?


Vừa rồi sau khi chạy một vòng, Sư Lệ không sai biệt lắm đã biết thời gian hiện tại —— gã lúc này vừa mới thành niên không lâu, còn chưa kết thành bạn lữ với Hùng Dã.


Đời trước, sau khi gã và Hùng Dã kết thành bạn lữ, ở gần bộ lạc xuất hiện mấy con khủng long cường đại. Tộc trưởng hiện tại, thúc thúc Hùng Dã trong lúc cùng mấy con khủng long kia chiến đấu đã qua đời, sau đó gã liền trở thành tộc trưởng bộ lạc.


Sau lại, bộ lạc bọn họ bị bộ lạc khác tập kích, bị đuổi ra khỏi khe núi. Gã và Hùng Dã cùng nhau dẫn dắt những người còn sống sót trong bộ lạc bắt đầu lưu lạc.


Đoạn thời gian lưu lạc sinh hoạt kia phi thường gian khổ, cho đến khi gã và Hùng Dã trong lúc vô ý tìm được một bộ phương pháp tu luyện trong một cái sơn động, bọn họ mới rốt cuộc thấy được hy vọng.


Gã và Hùng Dã một đường tu luyện, một đường chiến đấu, càng ngày càng cường đại, cuối cùng đã đồng thời trở thành Thú Vương.
Lúc ấy bọn họ mới hơn 50 tuổi.


Lúc sau, trải qua Đại Tư Tế của Thú Thần Điện lên ngôi, bọn họ có được một mảnh rừng rậm vô cùng rộng lớn, tộc nhân của bọn họ có thể tại phiến rừng rậm này vui sướng mà sinh sôi nảy nở, các bộ lạc khác sinh hoạt trong rừng rậm này còn phải tiến cống cho bọn họ.


Sinh hoạt như vậy, là gã thời niên thiếu có mơ cũng không nghĩ tới.
Trước khi qua đời, gã đã làm Thú Vương được 50 năm, nhưng gã cũng không vui vẻ. Xét đến cùng, chính là bởi vì Hùng Dã.


Gã khi còn nhỏ thiếu chút nữa đói chết, là Hùng Dã cứu gã, cũng là Hùng Dã khiến cho bộ lạc thu lưu người vốn đang lưu lạc khắp nơi như gã, mẹ gã và em trai gã.
Lúc sau, Hùng Dã lại càng giúp gã rất nhiều chuyện. Gã và Hùng Dã, còn dưới sự chứng kiến của Thần Thú trở thành bạn lữ.


Bọn họ vĩnh viễn cột vào cùng nhau.
Vì thế, gã mặc dù trở thành Thú Vương, nhưng lại không thể giống với các Thú Vương khác, bên cạnh có rất nhiều mỹ nhân. Gã thậm chí còn không thể có lấy một đứa con của chính mình.


Tận đến khi Hùng Dã qua đời, gã rốt cuộc mới được sinh hoạt theo ý muốn của mình. Nhưng gã khi đó cũng đã già rồi, lực bất tòng tâm......
Đời này......
Sư Lệ hít sâu một hơi.
Gã không muốn lại bị trói định cùng với Hùng Dã.


Người trong bộ lạc này đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng gã lại biết bên ngoài là một khoảng trời bao la tới cỡ nào, gã cũng biết cách làm thế nào để có thể trở nên mạnh hơn.
Gã sẽ trở thành chí cường giả!


Mặt khác, những thứ mà gã chưa từng được nếm thử, gã cũng muốn nếm thử một chút, còn muốn có cả những đứa con thuộc về chính mình.
Sư Lệ suy nghĩ rất nhiều, bụng cũng rầm rì kêu lên.
Cảm giác đói bụng quả thật đã lâu lắm rồi chưa gặp...... Sư Lệ biến thành hình thú chạy như bay về nhà.


Tuy rằng hết thảy trước mắt với gã mà nói đã thực xa lạ, nhưng gã vẫn nhớ rõ mùi hương của mình, đảo cũng có thể tìm được chỗ ở.
Sư Lệ rất nhanh đã tới trước cửa huyệt động. Gã phát ra tiếng gầm trầm thấp, sau khi Dương Oánh mở cửa liền lập tức bước vào.


Dương Oánh có hơi bất mãn: "Ngươi biến thành sư tử làm cái gì? Tiểu Tốc sẽ sợ hãi."
Sư Lệ đưa lưng về phía Dương Oánh biến thành hình người, lại nhanh chóng mặc quần áo.


Dương Oánh lại nói: "Vừa rồi Hùng Dã tới. Nó quá keo kiệt, một con Lai Tác Thác long nhỏ như vậy mà chỉ cho ta một nửa. Chúng ta có ba người, nó có mỗi một mình."
Sư Lệ nhíu mày. Gã kỳ thật đã hơi không nhớ rõ người mẹ này của mình.


Đời trước, mẹ hắn trong lúc bộ lạc bọn họ bị bộ lạc khác công kích đã chết, sau đó gã vẫn luôn rất nhớ thương bà. Nhưng bây giờ thấy đối phương thế nhưng lại một lòng nhớ mong một con Lai Tác Thác long nho nhỏ, gã lại cảm thấy có chút mất mặt.


Thứ như vậy, gã đã không ăn từ rất nhiều năm rồi!
"Anh, em nhìn thấy Hùng Dã cho Chu thịt! Y có phải đã làm chuyện có lỗi với anh không!" Lúc này, em trai Sư Lệ Dương Tốc cũng nói.
Dương Tốc năm nay mười ba tuổi, đã thức tỉnh rồi.


Một người sẽ thức tỉnh thành loài động vật nào sẽ liên quan đến tình trạng thân thể, động vật mà cha mẹ hắn thức tỉnh và động vật bên cạnh người thức tỉnh, cũng liên quan tới thức ăn mà người nọ dùng trước khi thức tỉnh.


Sư Lệ sau mới biết các cường giả đều sẽ ở thời điểm con mình còn nhỏ nghĩ cách cho bọn chúng ăn thịt khủng long chứa đựng năng lượng cường đại, như vậy là có thể bảo đảm bọn họ sẽ thức tỉnh thành động vật cường đại.


Gã có thể thức tỉnh thành sư tử, chính là bởi vì khi gã, mẹ gã và cả em trai chưa rời khỏi bộ lạc trước kia, một nhà bọn họ điều kiện sinh hoạt không tồi, ăn cũng no.


Nhưng em trai gã lại không được như thế. Mấy năm trước khi em gã thức tỉnh thường xuyên phải chịu đói bụng, một năm đều không ăn thịt khủng long được mấy lần, cho nên cuối cùng thức tỉnh thành con dê giống như mẹ bọn họ, phi thường nhỏ yếu.


Ở đời trước của gã, Dương Tốc sống sót sau hạo kiếp của bộ lạc, sau đó vẫn luôn sống cùng gã. Tuy rằng sẽ thường xuyên chọc cho gã chút phiền toái nhỏ, nhưng cảm tình của hai anh em bọn họ vẫn luôn không tệ.
Những năm đó, Dương Tốc rất thích nói bậy về Hùng Dã


Sư Lệ biết thói quen xấu này của nó nên không tin lời nó nói, chỉ hồi ức một chút "Chu" là ai, sau khi nhớ ra được liền nói: "Dương Tốc, ngươi đừng nói hươu nói vượn! Hùng Dã và Chu không quan hệ, chuyện này ngươi không cần lo!"
Cái tên Chu này, Sư Lệ vẫn còn ấn tượng.


Hắn ở trong bộ lạc chính là một phế vật. Nhưng mà, một tên phế vật như vậy, không chỉ có một người mẹ nuôi hắn đến thành niên, thế nhưng còn có một người cha đặc biệt lợi hại.
Gã nhớ rõ, mấy tháng sau, cha của Chu sẽ tới tìm Chu, mà Chu sẽ đi theo phụ thân hắn rời khỏi bộ lạc.


Khi đó, gã đối với Chu có một sự hâm mộ không nói nên lời. Bởi vì phụ thân Chu là Thú Vương, một Thú Vương có được lãnh địa.
Đương nhiên, gã bây giờ đã không còn hâm mộ.