Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 116: Thăng cấp

Edit: Tagoon
Hùng Dã trong lòng sốt ruột, tốc độ làm bè gỗ cũng bèn rất nhanh. Không bao lâu sau, bè gỗ đã làm xong.
Y đẩy bè gỗ xuống biển, tính toán ra khơi đi tìm người.
Đám người Hùng Kỳ sôi nổi nói: "Tộc trưởng, ta cũng đi."
"Ta đi cùng ngươi."
"Cả ta nữa."


Hùng Dã cự tuyệt toàn bộ: "Không, các ngươi ở lại."
"Ta và ngươi cùng nhau đi." Trư Chiến nói. Ra biển rất nguy hiểm, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, những chiến sĩ thú sơ cấp kia căn bản chẳng có tác dụng gì...... Ngược lại hắn đi theo, có lẽ có thể giúp đỡ Hùng Dã phần nào.


"Cảm ơn." Hùng Dã cũng hiểu điều này nên lập tức nói cảm ơn, sau đó đến bên cạnh Độc Nhãn Lang, không chút do dự bẻ trật khớp xương hai tay hai chân của Độc Nhãn Lang —— Y và Trư Chiến đều phải rời đi, đến lúc đó thực lực của người này chính là mạnh nhất, y phải đề phòng người này chơi xấu.


Độc Nhãn Lang bị bẻ khớp xương, chửi ầm lên, Hùng Dã thấy thế, lại sai người bịt kín miệng ả, trói lại.
Độc Nhãn Lang: "......"
Hùng Dã và Trư Chiến cùng nhau lên bè gỗ, cầm mái chèo khua khoắng.


Bọn họ đều chưa chèo thuyền bao giờ, chuyện này làm rất không thuần thục. Ngay từ đầu bè gỗ chỉ có thể đảo quanh tại chỗ, nhưng Hùng Dã thử thêm vài lần là tìm được phương pháp, cuối cùng khống chế bè gỗ tiến lên phía trước.


Sóng biển đánh tới, bên trên bè gỗ cũng ướt đẫm, nhưng ít ra có thể nổi lên trên mặt nước...... Hùng Dã và Trư Chiến mỗi người một bên, ra sức chèo.


Trong lúc này, Hùng Dã vẫn luôn không nói chuyện, Trư Chiến có chút không quen yên tĩnh như vậy: "Hùng Dã, ngươi đừng lo lắng, Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát kia nếu như không trở về, chứng tỏ là Chu Tịch thắng."


"Ừm." Hùng Dã lên tiếng. Y sợ Trư Chiến không thích Chu Tịch, lại bổ sung thêm câu: "Chu Tịch không giúp ngươi khẳng định là có nguyên nhân...... Ta cảm thấy sau khi hắn biến thành hình thú có chút gì đó không thích hợp. Có lẽ lực lượng cường đại như vậy cũng không phải thứ hắn có thể khống chế."


Hùng Dã vừa nói xong, Trư Chiến cũng cảm thấy có đạo lý.
Khác không nói, ngay sự kiện không lâu trước đây bộ lạc Cự Hổ bị hắn toàn diệt......


Lúc ấy Chu Tịch hoàn toàn có thể trộm đi giết chết đám người bộ lạc Cự Hổ. Nếu thật làm như vậy, bọn họ e là sẽ không hề mảy may phát hiện được. Nhưng kết quả thì sao? Chu Tịch khi đó nháo ra động tĩnh lớn đến như vậy, không chỉ tiêu diệt bộ lạc Cự Hổ, còn giết rất nhiều khủng long, huỷ hoại cả một mảnh rừng rậm.


Chu Tịch giết khủng long còn chưa tính, hủy rừng rậm làm cái gì? Đây rõ ràng có điểm không thích hợp. Hơn nữa thủ đoạn của hắn khi đó quá tàn nhẫn quá điên cuồng......


"Ta biết, hắn như vậy khẳng định là có nguyên nhân." Trư Chiến nói: "Ngươi cũng đừng để ý lời của Độc Nhãn Lang. Lần này đổi muối hắn kiên trì đi theo, lúc trước chúng ta đi tấn công bộ lạc Cự Hổ hắn cũng trộm đi theo...... Hắn khẳng định rất để ý ngươi."


Hùng Dã gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Sau khi kết làm bạn lữ, có phải thật sự có thể đổi ý hay không?"
Trư Chiến nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm. Dù sao ở đại lục Thú Nhân, không hề có chuyện sau khi kết làm bạn lữ thì không thể tách ra."
Hùng Dã nói: "Ta biết rồi."


Trư Chiến thấy vẻ mặt của y có chút không đúng, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Hùng Dã ngay cả chuyện giữa nam nhân và nam nhân thế nào cũng không biết, y và Chu Tịch...... Có phải thật sự có vấn đề hay không?


Chẳng qua hắn hiện giờ ngay cả chuyện của mình còn chưa giải quyết được, nào có công phu đi nhọc lòng chuyện nhà người khác?
Thậm chí, hắn lúc này cùng Hùng Dã ra ngoài tìm người cũng là tồn tâm tư khác...... Chu Tịch thực lực mạnh như vậy, hắn muốn nhờ Chu Tịch đưa hắn qua sông.


Hắn có cầu với Chu Tịch, cho dù trong lòng có ý kiến thì cũng sẽ không giống như Độc Nhãn Lang đi đắc tội Hùng Dã, đắc tội Chu Tịch.
Bè gỗ rất nhanh đã rời xa bờ biển, nhưng trước mắt biển rộng vô biên, bọn họ căn bản không biết phải đi đâu tìm người.


Trư Chiến đang phát sầu, Hùng Dã đã đứng ở trên bè gỗ, hô lên thật to: "Chu Tịch! Chu Tịch!"
Thanh âm xa xa truyền đi, nhưng không hề nhận được bất cứ sự đáp lại nào.
Sau khi hô một đoạn thời gian, giọng nói của Hùng Dã còn trở nên khàn khàn.


"Chúng ta đi tiếp về phía trước, ngươi lại gọi." Trư Chiến nói. Mặt biển rất bình lặng, nhìn không ra chút dấu vết nào của trận đại chiến phía trước...... Chu Tịch có phải gặp chuyện rồi hay không?


Hắn hy vọng Chu Tịch sẽ không có việc gì. Chu Tịch nếu như không có việc gì, nói không chừng có thể đưa hắn qua sông, nhưng Chu Tịch nếu như xảy ra chuyện...... Hắn cũng chỉ đành tự mình liều mạng.
Hùng Dã không hô nữa, cùng Trư Chiến tiếp tục chèo thuyền, đi được một đoạn mới lại bắt đầu gọi to.


Nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Trời dần sáng, bọn họ vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Hùng Dã ngay từ đầu còn có thể bình tĩnh, dần dần lại bắt đầu nôn nóng.


Chu Tịch thực lực rất mạnh, nhưng người tối hôm qua tới gây sự với Chu Tịch thực lực cũng chẳng kém, người nọ hình thú còn lớn như vậy......
"Chúng ta đi về trước?" Trư Chiến đề nghị.


Hùng Dã không muốn trở về, tổng cảm thấy lại tìm thêm trong chốc lát là có thể thấy được Chu Tịch. Nhưng mặt biển bởi vì mặt trời mọc được ánh nắng chiếu rọi xanh lam một mảnh, rõ ràng cái gì cũng không có.


Hơn nữa, bọn họ hiện giờ cách bờ biển đã rất xa, lại tiếp tục đi ra ngoài, nói không chừng sẽ không nhìn thấy bờ biển, đến lúc đó nếu như bị lạc giữa mênh mông biển rộng......
"Nói không chừng Chu Tịch đã trở về, hắn lợi hại như vậy mà." Trư Chiến nói.


"Chúng ta trở về." Hùng Dã cuối cùng đưa ra quyết định.
Bọn họ cùng nhau trở về, rốt cuộc thấy được đường ven biển. Cũng chính là lúc này, bọn họ nhìn thấy ở nơi xa trên bờ cát bốc lên khói đặc cuồn cuộn.
Trong khi Hùng Dã và Trư Chiến ra biển tìm người, Chu Tịch đã khôi phục chút ít.


Nếu đã khôi phục, hắn đương nhiên không thể tiếp tục trôi nổi trên biển.
Hắn xuống biển chiến đấu với con cá voi này, Hùng Dã khẳng định rất lo lắng. Hắn phải nhanh một chút trở về để Hùng Dã không cần lo lắng nữa.
Chu Tịch nghĩ vậy, bèn nhìn về phía Hải Phong: "Bên kia là bờ biển?"


Chu Tịch ở trên biển căn bản là phân không rõ đông nam tây bắc, tinh thần lực duỗi thân rời đi, chung quanh tất cả đều y như đúc...... Hắn cũng không biết bên kia là bờ biển.


Nhưng hắn không biết, Hải Phong vẫn luôn sinh hoạt ở trong biển lại biết. Hắn bị trói tay không động đậy được, bèn cử động đầu hướng về phương hướng nào đó: "Bên kia là bờ biển."


Sau khi chỉ ra phương hướng, hắn lập tức nhìn thấy Chu Tịch chẳng biết từ khi nào đã bọc kín rong biển lên người đứng dậy, sau đó ở trên mặt biển chạy như bay.
Năng lượng tụ tập bao quanh thân thể Chu Tịch, giúp Chu Tịch có thể nhanh chóng đi lại, cũng giúp Chu Tịch có thể không chìm xuống nước.


Hoá ra còn có thể làm như vậy? Hải Phong nhìn cách làm của Chu Tịch hơi ngạc nhiên, còn đang cân nhắc cách dùng năng lượng đã bị lôi đi.
Lúc trước Chu Tịch dùng rong biển trói hắn kín mít, bây giờ lại nắm một sợi dây nối với rong biển của hắn chạy.


Loại cảm giác bị người kéo đi này quả thật không dễ chịu, nhưng chính mình một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ đành phải cố gắng thích ứng hết thảy, giữ lấy tánh mạng.


Hải Phong nhắm mắt lại, mặc cho mình ở trên mặt biển "lướt" như gió, tổng cảm thấy miệng vết thương trên đầu bị nước biển ngấm vào ngày càng đau.


Chu Tịch đã khôi phục rất nhiều, không bao lâu sau đã kéo theo Hải Phong đặt chân lên bờ biển, sau đó bất đắc dĩ phát hiện, nơi này cách bộ lạc Bờ Cát rất xa.
Chu Tịch chỉ đành xách theo Hải Phong, lại chạy về hướng bộ lạc Bờ Cát bên kia.


Chạy một đoạn, Chu Tịch đột nhiên cảm thấy không dám đi tiếp.
Hắn lừa Hùng Dã, Hùng Dã lúc này có phải rất không vui hay không?
Đều tại cái tên Hải Phong này!
Chu Tịch ném Hải Phong xuống đất, đột nhiên nói: "Ta có thể thả ngươi, nhưng ngươi về sau phải luôn nghe ta."


"Dựa vào cái gì?" Hải Phong nói.
"Dựa vào ngươi không phải là đối thủ của ta." Chu Tịch nói, khôi phục một ít tinh thần lực và năng lượng đồng thời nghiền ép trên người Hải Phong.
"Ta nghe ngươi, ta nhất định nghe ngươi!" Hải Phong lập tức đáp ứng. Hắn không muốn chết, chỉ có thể khuất phục.


"Nghe lời là tốt." Chu Tịch nói: "Nếu vậy, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói. Lúc trước chúng ta đánh một hồi là lưỡng bại câu thương. Ngoài ra...... Sau khi ngươi đánh với ta một trận, cảm thấy trước kia tự phong Hải Thần thật sự không đúng, mạo phạm Thần Thú, cho nên tính toán sám hối với Thần Thú, về sau nghe lời ta."


"Được." Hải Phong đồng ý, lại hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Chu Tịch muốn tỏ ra yếu thế, nhưng hắn không định nói cho Hải Phong.
Ném người trên bờ cát, Chu Tịch đi kiếm một ít củi về nhóm một đống lửa.
Lửa lớn bốc lên rất nhiều khói, hẳn là có thể khiến bộ lạc Bờ Cát nhìn thấy từ xa.


Làm xong hết thảy, Chu Tịch lại đi đến bên cạnh Hải Phong, dùng năng lượng chữa trị toàn bộ vết thương trên mặt Hải Phong.
Người này sau khi mặt lành hẳn, Chu Tịch mới phát hiện hắn tuổi đã không còn trẻ, đã 5-60 tuổi, bộ mặt trông còn đặc biệt trung hậu thành thật.


"Quá thần kỳ." Hải Phong phát hiện thương trên mặt mình không còn, ngạc nhiên một hồi, không còn có ý niệm phản kháng.
Người trước mắt so với hắn cường đại quá nhiều.


Người này sau khi đánh hắn suýt chết còn có thể xử lý một con hải thú cấp bậc Thú Vương, hắn bất kể thế nào cũng đánh không lại, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
"Chờ lát nữa lúc ta nói chuyện, ngươi tốt nhất chớ nói bậy." Chu Tịch nói, uy hϊế͙p͙ liếc mắt nhìn Hải Phong.


Hải Phong gật đầu như máy, sau đó liền nhìn thấy Chu Tịch trực tiếp nằm xuống bên cạnh đống lửa, nhìn...... Có vẻ suy yếu?
Hải Phong: "......" Người này rốt cuộc muốn làm gì?!
Hải Phong không biết Chu Tịch muốn làm gì, cũng không dám chạy trốn. Được rồi, hắn cũng trốn không thoát.


Hắn mười tuổi đã rời khỏi bộ lạc, lúc sau phần lớn thời gian đều dùng hình thú sinh hoạt ở trong nước, đối với thế giới thú nhân kỳ thật không hiểu biết, lúc này cũng trở nên rất ngốc.


Ngọn lửa ấm áp thiêu đốt khiến người thực thoải mái, nhưng Hải Phong lại không cảm thấy thoải mái, ngược lại có chút muốn né tránh —— Hắn thấy trên người mình khô khốc rất khó chịu.
Hải Phong cả người không khoẻ, Chu Tịch đang nằm đột nhiên nói: "Ngươi cho thêm ít củi vào trong đi."


"Trên người ta......" Hải Phong đang định nói trên người mình bọc rong biển thì thấy mớ rong biển đó đã toàn đứt ra.
Hắn kéo một thân thương, gian nan bò dậy. Kết quả hắn đã thảm như vậy rồi, Chu Tịch còn nói: "Ngươi bọc ít rong biển lên người, đừng trần trụi thân mình."


Nhiều năm như vậy, Hải Phong vẫn luôn trần trụi thân mình sinh hoạt ở trong biển, lúc này chỉ có thể bọc rong lên người.
Ngọn lửa thiêu đốt được một giờ, Hùng Dã và Trư Chiến mang theo người tới.


Sau khi ở trên biển nhìn thấy bên bờ đằng xa có khói, Hùng Dã ngay lập tức nghĩ tới Chu Tịch từng dạy y dùng khói báo động. Y cảm thấy, Chu Tịch hẳn là ở nơi đó!


Có suy nghĩ này, tốc độ chèo thuyền của y cũng nhanh hơn. Trước đi vào bờ biển, sau đó lại kêu đám người bộ lạc Đại Hùng đi tìm Chu Tịch —— Chèo thuyền so với chạy ở trên bờ chậm hơn nhiều, như vậy tốc độ sẽ càng nhanh hơn một ít.


Hùng Dã cùng người khác tới cạnh đống lửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Tịch sắc mặt trắng bệch.


"Chu Tịch, Chu Tịch ngươi không sao chứ?" Hùng Dã đầy mặt lo lắng, biết bao ý nghĩ thượng vàng hạ cám trong lòng lúc trước giờ đây một cái cũng không nhớ nổi, hiện tại chỉ hy vọng Chu Tịch không có việc gì.
"Ta không sao." Chu Tịch nói.


Hắn xác thật không có việc gì, chỉ là hơi mệt mỏi, mặt khác...... Tinh hạch của con hải thú cấp bậc Thú Vương kia còn chưa hấp thu hết, làm hắn cảm thấy hơi căng trướng.
"Ngươi không sao là tốt rồi." Hùng Dã ôm lấy thân thể dính đầy những hạt muối thật nhỏ sau khi được hong khô của Chu Tịch vào trong ngực.


Lực chú ý của Hùng Dã tất cả đều đặt trên người Chu Tịch, Trư Chiến lại chú ý tới Hải Phong: "Ngươi là ai?"
Hải Phong nhìn về phía Chu Tịch, không dám trả lời —— Lúc trước Chu Tịch dặn hắn chớ nói chuyện lung tung!


"Khụ khụ...... Hắn là Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát." Chu Tịch nói: "Chúng ta sau khi chiến đấu, Thần Thú giáng xuống thần tích. Hắn hiện giờ đã biết sai rồi, không dám tiếp tục nói mình là Hải Thần nữa, quyết định tín ngưỡng Thần Thú."
Chu Tịch chỉ nói bậy bạ, chính hắn còn không tín ngưỡng Thần Thú.


Hải Phong nghe Chu Tịch nói vậy, lập tức tiếp lời: "Đúng!"
Trư Chiến nghe vậy, tức khắc có chút kinh hỉ.
Lấy thực lực của Chu Tịch, muốn đưa hắn qua sông rất đơn giản, nhưng trên người Chu Tịch tựa hồ có vấn đề gì đó...... Nhưng tên Hải Thần này, hắn không có vấn đề!


Nếu có thể khiến người này che chở hắn qua sông......
"Hùng Dã, thực xin lỗi, lúc trước lừa ngươi......" Chu Tịch lại nhìn về phía Hùng Dã: "Ta không thể tùy tiện động thủ......"


Chu Tịch tận tâm giả bộ đáng thương, khiến Hùng Dã tha thứ cho mình, nhưng cũng không định làm quá mức. Không nghĩ tới đúng lúc này, năng lượng trong thân thể hắn chấn động, hắn thế nhưng không khắc chế được phun ra một búng máu.


Viên tich hạch Thú Vương kia không dễ hấp thu, năng lượng bên trong quá nhiều. Không chỉ có thế...... Chẳng biết có phải hắn vẫn luôn tu luyện hay không, lần này lại ăn tinh hạch nên có chút "căng", tinh hạch trong thân thể hắn thế nhưng bắt đầu phát sinh biến hóa.


Tinh hạch nguyên bản màu tím của hắn ngày càng đậm, cuối cùng lại là chậm rãi biến đen.
Hắn đây là...... Lại sắp thăng cấp.
Hoá ra trên Thú Vương còn có cấp bậc khác?


Thú nhân lúc thăng cấp đều không quá dễ chịu, Chu Tịch cũng vậy. Hắn không chỉ phun ra một búng máu, còn bởi vì năng lượng trong cơ thể quá lớn, đa phần lại không thuộc về hắn, ngay cả làn da cũng bắt đầu tích ra huyết châu.
Hắn rất nhanh đã biến thành một huyết nhân.


Kỳ thật thú nhân sau khi giết chết động vật biến dị, thu được tinh hạch, không ai sẽ trực tiếp ăn. Nếu trực tiếp ăn, năng lượng sẽ bài xích lẫn nhau, khả năng sẽ khiến thú nhân mất mạng, đặc biệt là tinh hạch của sinh vật có cùng thực lực với mình thì lại càng không được.


Chỉ là Chu Tịch cái gì cũng không biết.
Nhưng hắn biết tu luyện, tốt xấu không đến mức xảy ra hậu quả nghiêm trọng. Cũng giống như lần ăn Thần Thú quả lúc trước, năng lượng đột ngột tăng quá nhiều, ở trong thân thể hắn đấu đá lung tung, gần như phá huỷ toàn bộ thân thể hắn.


"Chu Tịch!" Hùng Dã thấy thế lập tức hoảng sợ.
Hải Phong: "......" Tên Chu Tịch