Edit: Tagoon
Trong khi Hùng Dã lo lắng cho Chu Tịch, Chu Tịch thì lại trừ xử lý con cá voi khổng lồ trước mặt ra thì không còn ý niệm nào khác.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, trong lòng chỉ có chiến đấu. Chẳng sợ biển cả không phải sân nhà của hắn, sẽ khiến hắn khó có thể phát huy toàn bộ thực lực, hắn cũng không chút sợ hãi.
Hắn đã điên rồi, làm sao còn biết sợ hãi?
Mắt thấy cá voi kia chạy trốn vào trong biển, hắn ngay lập tức đuổi theo. Bởi vì thân hình quá lớn, ở khu vực biển nông dù sao cũng không bị nước nhấn chìm.
Nước biển dưới sự khống chế của cá voi nổi lên từng đợt sóng, không ngừng đánh mạnh vào thân thể hắn. Nước biển chảy vào mắt, mũi hắn, nhưng hắn không hề sở giác, chỉ một lòng tìm cá voi kia liều mạng, năng lượng như không muốn sống cuồn cuộn phóng xuất ra bên ngoài......
Chu Tịch tuy rằng trở thành Thú Vương thời gian không dài, nhưng thực lực của hắn lại rất mạnh, càng đừng nói hắn còn có dị năng và tinh thần lực.
Cá voi kia ngay từ đầu còn nghĩ lấy thực lực của hắn nhất định có thể nhẹ nhàng giết chết Chu Tịch, kết quả...... Kẻ bị đánh đến không hề có sức phản kháng, không ngờ lại là hắn.
Thú Thần Điện từ khi nào lại có Thú Vương cường đại đến vậy? Cá voi lại lặn xuống biển né tránh, cảm thấy sau khi trốn xuống biển hẳn có thể coi như bất bại, xử lý Chu Tịch, kết quả......
Chu Tịch biến thành hình người, mượn dùng năng lượng ở trên mặt biển nhẹ tiến lên phía trước, sau đó đứng ở trên lưng cá voi khổng lồ, nhắm chuẩn lỗ thoát khí nện một quyền.
Cá voi quay cuồng giãy giụa, Chu Tịch lại không thuận theo, không chịu buông tha mà tiếp tục công kích, thậm chí còn giục sinh rong rêu trong biểno trói chặt cá voi lại.
Thú Vương có hình thú là cá voi ở trên đất bằng tuy rằng sức chiến đấu không cao, chỉ có thể dựa vào hình thể áp chết người khác, nhưng ở trong biển thì chính là vô địch, cố tình hắn lại đụng phải Chu Tịch.
Tinh thần lực công kích, thực vật công kích và cả năng lượng công kích ba đòn kết hợp, cá voi cho dù lợi hại tới đâu cũng có chút ăn không tiêu.
"Thú Thần Điện, khinh người quá đáng!"
"Ngươi dừng tay!"
"Thú Thần Điện đáng chết......"
......
Cá voi liên tục phát ra tiếng rống giận, thanh âm vang vọng thiên địa nhưng chẳng hề tác dụng. Chu Tịch biến thành hình người, mặc kệ nó có trốn thế nào cũng vẫn chặt chẽ bám dính nó, công kích nó, ở trên người nó xé rách ra từng miệng vết thương.
Cá voi khổng lồ rốt cuộc chịu không nổi. Hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ chết......
Hắn cuối cùng quyết định giảng hòa: "Ngươi buông tha ta! Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta nguyện ý dâng lên một viên Thần Thú quả!"
Chu Tịch vẫn không phản ứng, đôi mắt đỏ ngầu tiếp tục công kích, từ trên người cá voi khổng lồ tước xuống một miếng thịt.
Con cá voi kia lúc này đã tuyệt vọng. Máu của hắn đang nhanh chóng xói mòn, cứ tiếp tục thế này, không bao lâu nữa hắn sẽ tử vong......
Hắn thậm chí không duy trì nổi hình thú, biến thành hình người.
"Ta tung hoành biển lớn mấy chục năm, không nghĩ tới......" Hắn ngửa mặt lên trời, đối với kết cục của mình vô cùng bi thương, không hề hay biết mình sơ ý một cái, thế nhưng trốn tới địa bàn của một con cự thú biển cả.
Thực lực của con cự thú biển cả này lại không kém gì Thú Vương.
Cá voi xanh tuy rằng tự phong cho mình là Hải Thần, nhưng chưa bao giờ chủ động đi chọc ghẹo cự thú, rốt cuộc thật sự chiến đấu, hắn không nhất định có thể thắng.
Nhưng bây giờ, hắn lỡ chân sa vào địa bàn của nó.
Hắn nhất định không sống nổi...... Vốn đã thân chịu trọng thương, lúc này gương mặt hắn tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Con cự thú kia dần bơi về phía hắn, há to miệng.
Thú nhân có thể thông qua hấp thu tinh hạch trong cơ thể dã thú tiến hóa để biến cường, mà đám dã thú tiến hóa nếu như cắn nuốt thú nhân thì cũng có thể trở nên mạnh hơn.
Kẻ có hình thú là cá voi xanh cho rằng mình sẽ chết, chưa từng nghĩ đúng lúc này, kẻ đuổi giết hắn đột nhiên lao về phía con cự thú.
Chu Tịch lâm vào điên cuồng chỉ biết chiến đấu, mà khi có đối thủ chiến đấu cường đại, hắn đương nhiên sẽ xem nhẹ đối thủ nhỏ yếu, hơi thở đã thoi thóp kia.
Hiện giờ hắn đã quên kẻ địch ban đầu của mình, cùng con cự thú biển cả lao vào đánh nhau.
Kẻ có hình thú là cá voi thấy một màn như vậy liền sững người.
Người có hình thú là cá voi tên Phong, hắn sinh ra trong một bộ lạc lớn ở đại lục Thú Nhân.
Trước mười tuổi, hắn sống rất hạnh phúc, nhưng vừa đến mười tuổi, hắn thức tỉnh thành một con "cá".
Trong bộ lạc bọn họ chưa từng xuất hiện hình thú nào như vậy. Cha mẹ hắn rất khϊế͙p͙ sợ, cũng không làm rõ được nguyên nhân, bèn đưa hắn tới Thú Thần Điện, muốn biết hình thú của hắn rốt cuộc là con gì, phải nuôi như thế nào.
Kết quả Thú Thần Điện thế nhưng nói hắn đã bị nguyền rủa nên mới biến thành một con cá, sau đó bảo cha mẹ hắn vứt bỏ hắn.
Mẹ hắn không muốn, nhưng cha hắn lại ném hắn đi.
Sau đó, hắn đã trải qua một cuộc sống vô cùng gian khổ. Ngay từ đầu hắn ấn theo thói quen dĩ vãng sinh hoạt ở trên đất bằng, kết quả thiếu chút nữa bị đói ngất xỉu. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải biến thành hình thú, nhảy xuống nước.
Hình thú của hắn rất lớn. Từ sau đó, hắn không bao giờ phải chịu đói bụng nữa, mỗi ngày đều có thể ăn cá, còn càng lúc càng lớn......
Tám năm sau, hắn thành niên, lại rất nhớ người nhà của mình, bèn trở về bộ lạc nơi hắn sinh sống từ nhỏ. Nhưng cha mẹ hắn sớm đã tách ra, còn đều có con của riêng mình.
Hắn trở thành người không nhà để về.
Không chỉ thế, hình thú của hắn quá lớn...... Hắn đã không có biện pháp sống trong con sông nhỏ đó. Rơi vào đường cùng, hắn đành sinh hoạt ở con sông lớn ngăn cách đại lục Thú Nhân và mãng hoang rừng rậm kia.
Bởi vì hình thể đủ lớn, hắn tại dòng sông này không gặp phải nguy hiểm không nói, còn mỗi ngày đều có thể ăn no.
Hắn cảm thấy sống như vậy khá tốt, tâm tình cũng khá dần lên, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào còn sẽ che chở một vài người bị lưu đày sang bờ bên kia.
Sau đó hắn đã bị người Thú Thần Điện phát hiện.
Thú Thần Điện cảm thấy hắn là ác ma, lại phái một vài chiến sĩ thú cao cấp công kích hắn khi đó mới chỉ là chiến sĩ thú trung cấp!
Hắn bị đánh đến mình đầy thương tích. Nếu không phải hắn ở dưới nước, mà những người khác lại không thành thạo ở trong nước chiến đấu, hắn e là đã sớm mất mạng.
Cuối cùng, hắn bèn trốn vào trong biển, hơn nữa ở nơi này chậm rãi biến cường, tiếp tục sinh hoạt.
Hắn vẫn luôn hận Thú Thần Điện, nhưng cũng không đi tìm Thú Thần Điện phiền toái —— Sức chiến đấu của hắn ở trên bờ thật sự quá kém......
Không chỉ thế, bản thân hắn cũng có chút nhát gan.
Bộ lạc Bờ Cát vốn là một bộ lạc nhỏ ở rừng rậm mãng hoang. Hắn giúp bọn họ, họ bèn bắt đầu tín ngưỡng hắn, tiến cống đồ ăn cho hắn.
Hắn sinh hoạt ở trong biển, bình thường toàn trực tiếp nuốt ăn đủ loại cá, chưa từng được ăn cái gì ngon. Hắn rất thích cống phẩm của bộ lạc Bờ Cát nên mới bắt đầu che chở bộ lạc Bờ Cát, cuối cùng còn trở thành Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát.
Hôm nay, hắn vốn định tới bộ lạc Bờ Cát lấy cống phẩm, kết quả nhìn thấy nồi gốm chỉ Thú Thần Điện mới có, cảm thấy nói không chừng là Thú Thần Điện tới tìm hắn phiền toái, bèn đi thăm dò một chút.
Chờ phát hiện trong đội ngũ của bộ lạc gọi là bộ lạc Đại Hùng kia có cường giả, hắn ngay lập tức khẳng định điều này —— Nhất định là Thú Thần Điện lại tới gây rối hắn!
Hắn vô cùng tức giận, chủ động phát động công kích, không nghĩ tới cuối cùng không chỉ bị đánh suýt chết, kẻ đánh hắn suýt chết kia thế nhưng còn có sức lực đi đánh người khác......
Cá voi khổng lồ lấy Hải làm họ, tự đặt tên cho mình là "Hải Phong" lúc này nổi lềnh bềnh trên mặt biển, có chút mờ mịt.
Sau đó một cơn sóng đánh tới, hắn lập tức trôi dạt đi một quãng xa.
Hải Phong ước gì lại có thêm mấy con sóng nữa, đẩy hắn ra thật xa thì càng tốt —— Hắn muốn trốn thoát khỏi con voi khổng lồ kia!
Đáng tiếc bọt sóng chậm rãi thu nhỏ lại, hắn bị thương quá nặng, đã không thể nào cử động nổi.
Trong khi Hải Phong vô cùng tuyệt vọng, Chu Tịch đang liều mạng đánh chết con cự thú cấp bậc Thú Vương kia, đồng thời tỉnh táo trở lại. Lúc này, lực lượng của hắn đã hao hết, cả người vô cùng suy yếu.
Này còn chưa tính, hắn thế nhưng còn ở dưới đáy biển......
Nếu không nhanh trồi lên mặt biển, hắn lập tức sẽ phải mất mạng!
Chu Tịch cảm thấy mình sắp bị áp lực khổng lồ của nước biển ép chết, đang định ngoi lên mặt biển thì đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
Hắn hiện giờ còn có chút sức lực để gắng gượng chống đỡ, nhưng chờ lát nữa sẽ ngày càng suy yếu. Đến lúc đó ở trên biển, sơ sẩy một cái, khả năng sẽ trở thành đồ ăn trong đĩa của kẻ khác.
Nghĩ đến đây, Chu Tịch đột nhiên lại nhớ tới cái gì. Hắn cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng của mình đào tinh hạch trong cơ thể con cự thú ra nhét vào trong miệng.
Một luồng năng lượng cùng với nước biển mặn chát lan toả trong cơ thể hắn...... Chu Tịch biết mình sẽ không có việc gì. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho mình bị nước biển đẩy lên trên bề mặt.
Năng lượng trong cơ thể hắn đã hao hết, đôi mắt bị nước biển chảy vào cực kì khó chịu, trong miệng và lỗ mũi đều có nước biển, đau rát như có lửa đốt trong khí quản, trong cổ họng......
Cũng may, viên tinh hạch của con hải thú kia có năng lượng rất cường đại, đang chậm rãi tẩm bổ thân thể hắn.
Chu Tịch để mặc sóng biển đẩy mình về phía trước —— Lại thêm mấy giờ nữa, hắn sẽ có thể khôi phục một chút, đến lúc đó lại tìm đường về là được.
Trôi nổi, Chu Tịch đột nhiên phát hiện bên cạnh có người. Hắn giương mắt nhìn lại thì thấy một kẻ bị thương khắp nơi, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên mặt biển cách đó không xa, trôi dạt giống như hắn.
Người này mặt sưng vù, cái mũi cũng sưng, quanh mắt bởi vì có thương tích nên chỉ có thể khép thành một sợi chỉ.
Gương mặt này Chu Tịch xa lạ, nhưng cái khí vị này, Chu Tịch thật đúng là không xa lạ.
Đây chẳng phải là con cá voi đột nhiên công kích hắn sao? Chính là tại vì kẻ này, hắn đột nhiên bại lộ lớp vỏ bọc của mình, còn nổi điên thêm một lần, thiếu chút nữa mất mạng!
Nếu không phải bệnh của hắn thoáng đỡ hơn, thanh tỉnh sớm hơn chút, bây giờ hắn nói không chừng đã chết đuối ở trong biển.
Chu Tịch trong lòng cười lạnh một tiếng, quyết định phải trả thù.
Hải Phong lúc này lại đầy mặt tuyệt vọng.
Tên Thú Vương này rốt cuộc là từ đâu tới?! Có thể ở trong biển đánh hắn thành như vậy còn chưa tính, sau khi thiếu chút nữa đánh chết hắn thế nhưng còn có sức lực đi thu thập một con hải thú cấp bậc Thú Vương.
Bây giờ người này còn có thể ở đây...... Con hải thú đó đã bị hắn giết rồi phải không?
Hắn có phải...... Cũng không sống được bao lâu nữa?
Hải Phong suy nghĩ nhiều rồi.
Nếu đã thanh tỉnh, Chu Tịch sẽ không có khả năng đi giết hắn. Rốt cuộc nếu như lại động thủ, hắn còn phải điên thêm một lần.
Chẳng qua, bắt lấy Hải Phong, đây là nhất định.
Chu Tịch nuốt một viên tinh hạch hải thú cấp bậc Thú Vương, năng lượng trong cơ thể đã khôi phục một ít. Hắn giục sinh một cây rong biển, trực tiếp trói chặt Hải Phong.
Hải Phong vội vàng xin tha: "Cầu ngươi thả ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều đồ vật, ta có Thần Thú quả......"
Hắn hiện giờ đã không còn chút sức lực nào, đối phương chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết mình...... Hải Phong chỉ có thể lặp đi lặp lại lời cầu xin.
Lúc trước hắn nói như vậy, đối phương một chút phản ứng cũng không có, Hải Phong còn tưởng rằng lần này nói vẫn sẽ vô dụng, không nghĩ tới sự thật tương phản so với trong tưởng tượng.
Sau khi hắn nói như vậy, thú nhân cường đại kia thế nhưng nói: "Ngươi có Thần Thú quả?"
"Ta có! Chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ lập tức cho ngươi!" Hải Phong nói.
Chu Tịch nhướng mày: "Chỉ cần ngươi cho ta, ta sẽ buông tha ngươi."
"Ngươi thật sự nguyện ý thả ta? Ngươi không sợ Thú Thần Điện trách tội sao?" Hải Phong hỏi.
Chu Tịch nói: "Ta đã sớm nói rồi, ta không phải người Thú Thần Điện."
Hải Phong: "......"