Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 104: Hoan nghênh

Edit: Tagoon
Hùng Dã vẫn luôn muốn làm tộc trưởng, chẳng qua lúc này nếu thật sự lên, y lại có chút không biết làm sao. Nhưng y vẫn kiên định nói: "Ta nhất định sẽ nỗ lực, khiến cho mọi người trong bộ lạc đều được sống những ngày tháng tươi đẹp!"
"Ngươi nhất định có thể." Tư tế cười nói.


Hùng Hà cũng cảm thấy Hùng Dã nhất định có thể.
Làm tộc trưởng là được người kính yêu, cũng có rất nhiều chỗ tốt, ông vẫn muốn tiếp tục làm tộc trưởng, nhưng một năm này bộ lạc biến hóa quá lớn.


Ông kỳ thật có thể tiếp tục làm tộc trưởng, Hùng Dã hẳn cũng sẽ không tranh đoạt với ông. Nhưng đối mặt với đám người Trư Chiến thực lực cường đại, ông thật sự có chút chột dạ, cũng bèn dứt khoát buông tay.


Dù sao bây giờ bộ lạc rất giàu có, cho dù ông không còn là tộc trưởng thì cũng vẫn có thể ăn ngon uống tốt như cũ: "Hùng Dã, ngươi tuổi còn rất trẻ đã cường đại đến vậy rồi, về sau nhất định sẽ càng ngày càng mạnh, bộ lạc Đại Hùng cũng nhất định sẽ ngày càng cường đại."


Hùng Dã gật đầu, sau đó hỏi: "Chu Tịch đâu?"
Từ sau khi trở về y vẫn luôn tìm kiếm Chu Tịch, nhưng mà lại không thấy tăm hơi của hắn trong đám đông.
Bây giờ nhận được một tin tức như vậy, y lại càng muốn đi tìm Chu Tịch để chia sẻ, nhưng...... Chu Tịch đâu?


"Chu Tịch mấy ngày nay vẫn luôn không ra cửa, hắn nói muốn ở nhà câu thông với Thần Thú." Tư tế nói, sau đó phát hiện ông còn chưa nói xong, Hùng Dã đã chạy mất dạng.
Tư tế: "......"


Hùng Hà thấy thế thì hơi lo lắng: "Hùng Dã cứ thế đi qua sẽ không quấy rầy đến Chu Tịch chứ?" Bọn họ mấy ngày nay cũng không dám tới gần chỗ Chu Tịch...... Nháy mắt bọn họ đã gần một tháng chưa gặp mặt Chu Tịch, Chu Tịch hẳn là không có việc gì đâu nhỉ?
Tư tế cũng có chút sốt ruột: "Chúng ta đi xem."


"Ngươi quá chậm, ta mang ngươi đi!" Hùng Hà một phen bế tư tế lên, lập tức chạy vọt về phía trước.
Tư tế: "......" Hùng Hà gia hỏa này cũng dám ghét bỏ ông chậm chạp sao!


Hùng Hà cõng tư tế chạy như điên mà vẫn không tài nào đuổi kịp Hùng Dã. Trong khi ông còn đang chạy thì Hùng Dã đã tới được trước cửa nhà mình: "Chu Tịch!"
Hùng Dã vừa dứt lời đã nhìn thấy Chu Tịch mở cửa.
Chu Tịch hình như đen hơn một chút, cười nhìn y: "Ngươi đã trở lại?"


"Ta đã trở về." Hùng Dã ôm chặt Chu Tịch: "Chu Tịch, ta sắp được làm tộc trưởng!"
"Ngươi thật lợi hại." Chu Tịch xoa xoa đầu Hùng Dã, lại ở ngoài miệng Hùng Dã hôn một cái.


Hùng Dã bị xoa đầu vốn dĩ có chút buồn bực, nhưng ngay sau khi được hôn một cái thì lại lập tức cười rộ lên: "Chu Tịch, Hổ Thiên bị ta giết chết, Hổ Thiên chính là tộc trưởng của bộ lạc Cự Hổ!"
Chu Tịch lại hôn y một cái, khen ngợi y.


"Ta mang về đây rất nhiều người, rất nhiều đồ ăn!" Hùng Dã lại nói.
"Ngươi là lợi hại nhất." Chu Tịch lại hôn mấy cái nữa.
Hùng Hà và tư tế vừa vội vàng chạy tới: "......" Bọn họ không nên tới!


Rời đi một tháng, Hùng Dã vô cùng nhớ Chu Tịch, nhưng sau khi nói chuyện với Chu Tịch được một lát, y đột nhiên nghĩ tới mình còn chưa tắm rửa.
Trên người y hẳn là rất hôi hám, làm khó Chu Tịch còn có thể hôn......
"Ta đi tắm một lát!" Hùng Dã lập tức nhảy vào sông tắm rửa.


Tư tế vốn định rời đi thấy thế bèn ở lại: "Chu Tịch, ngươi câu thông với Thần Thú thế nào rồi?"
"Rất tốt." Chu Tịch nói.
Hắn lần này ra cửa chịu không ít khổ, cũng chỉ về sớm hơn so với Hùng Dã một ngày.
Sau đó tắm rửa sạch sẽ đánh một giấc, Hùng Dã đã quay trở lại.


Bộ lạc bên đó khẳng định rất náo nhiệt, hắn cũng bèn không có đi xem, dù sao Hùng Dã sẽ về đây...... Quả nhiên, Hùng Dã tới.
"Vậy là tốt rồi!" Tư tế nhìn về phía Chu Tịch: "Chu Tịch, Hùng Dã sắp trở thành tộc trưởng của bộ lạc, ngươi có muốn làm tư tế hay không?"


"Ta không có thời gian." Chu Tịch mặt không đỏ tim không run đáp lại.
Tư tế cảm thấy Chu Tịch nói lời này có chút không biết xấu hổ. Trong bộ lạc bọn họ, người thanh nhàn nhất hẳn chính là Chu Tịch!
Nhưng ông lại vốn không còn cách nào với Chu Tịch.


Tư tế nói: "Vậy ngươi cảm thấy Hùng Hà thế nào? Có thích hợp làm tư tế không?" Ông lúc trước đã từng dụng tâm bồi dưỡng Hùng Hà, đáng tiếc sau đó phụ thân Hùng Dã qua đời, Hùng Hà phải nhảy qua làm tộc trưởng.
Hiện giờ...... Chính là thời điểm để Hùng Hà tiếp tục nỗ lực.


"Ta không làm được!" Nghe tư tế nói vậy, Hùng Hà không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối, nỗi sợ hãi khi bị tư tế dạy dỗ lại trỗi dậy.
Lúc trước tư tế mỗi ngày bắt ông học thuộc lòng, nhận biết thảo dược, không thuộc thì không cho ăn thịt, ông đã học đến sắp vỡ cả đầu rồi!


Ông không muốn làm tư tế, ông thích đi săn!
"Thích hợp." Chu Tịch không chút do dự nói.
Hùng Hà hối hận! Ông cảm thấy ông hẳn là nên bá chiếm vị trí tộc trưởng không bỏ!


"Ta cũng cảm thấy Hùng Hà rất thích hợp, ngày mai liền bắt đầu bồi dưỡng hắn...... Đúng rồi Chu Tịch, lần này bộ lạc Cự Hổ không còn, bộ lạc chúng ta nhiều thêm 300 người, ngươi cảm thấy chúng ta phải nên làm thế nào?" Tư tế lại hỏi. Chu Tịch tuy rằng mặc kệ mọi chuyện, nhưng tổng có thể đưa ra rất nhiều kiến nghị chính xác.


Chu Tịch vừa định nói cái gì thì Hùng Dã đã tiếp lời: "Tư tế gia gia, công việc hôm nay rất nhiều, chúng ta để ngày mai rồi nói sau."
Y vừa tắm rửa xong, đang muốn ôm Chu Tịch kia kìa, tư tế sao lại cứ lôi kéo Chu Tịch nói này nói nọ làm gì?


"Vậy ngày mai lại nói." Tư tế đáp, sau đó lập tức nhìn thấy Hùng Dã một phen bế Chu Tịch về phòng.
Tư tế: "......" Hùng Dã trông quá gấp gáp, quả thật là không nỡ nhìn thẳng!
Tư tế và Hùng Hà cũng không tiện quấy rầy người ta, chỉ đành rời đi.


Tư tế lắc qua lắc lại đi rất chậm, Hùng Hà nhịn không được nói: "Tư tế, ta cõng ngươi trở về."
Tư tế nói: "Ngươi vẫn nên chậm rãi theo ta đi thôi...... Nào, chúng ta cùng nhau đọc thuộc lòng sử thi của bộ lạc Đại Hùng!"
Hùng Hà: "......"
"Còn cả thi ca ca ngợi Thần Thú cũng phải học thuộc." Tư tế nói.


Hùng Hà: "......"
"Đúng rồi, nhảy múa cũng phải học." Tư tế nói.


Hùng Hà: "Tư tế, ngươi thân thể khoẻ mạnh, còn có thể sống thêm hai mươi năm. Ngược lại là ta thời còn trẻ đã chịu không ít thương, nói không chừng ngày nào đó sẽ lập tức toi mạng...... Ngươi vẫn nên tìm một người tuổi còn nhỏ bồi dưỡng đi!"


Phân biệt thảo dược gì đó còn đỡ, làm tư tế phải học thuộc lòng quá nhiều thứ, quả thực muốn lấy mạng ông mà!
Nếu không phải như vậy, ông cũng không đến mức không muốn lên làm tư tế được người người tôn kính, còn có thể ăn những thứ ngon nhất tốt nhất.


"Ngươi nhỏ hơn ta tận mười ba tuổi, ở trong mắt ta vẫn còn là một thằng nhóc." Tư tế từ ái nhìn Hùng Hà.
Hùng Hà không còn lời nào để nói.
Hùng Dã lúc này đang thân mật với Chu Tịch —— Một tháng không gặp Chu Tịch, y muốn ở trên người Chu Tịch cọ mấy cái!


Chu Tịch cũng rất nhớ y. Hắn tuy rằng vẫn luôn nhìn thấy y, nhưng không thể ôm ấp hôn hít.
Hai người giúp đỡ nhau một hồi, Hùng Dã tức khắc thần thanh khí sảng: "Chu Tịch, chúng ta đi tham gia tụ hội chứ?" Hôm nay bộ lạc bọn họ sẽ tổ chức lễ hội hoan nghênh, vô cùng náo nhiệt.


"Ta không đi đâu, ngươi đi đi." Chu Tịch đối với mấy cái này không có hứng thú. Ở bên ngoài màn trời chiếu đất một tháng, hắn baay giờ chỉ muốn nằm ườn trong nhà, làm một bậc "Hiền giả".
"Thế thì thôi vậy......" Hùng Dã hơi mất mát.
Chu Tịch thấy thế, lại hôn y một cái: "Trở về sớm một chút."


"Được!" Hùng Dã đồng ý, rất nhanh đã chạy đến nơi thiêu chế đồ gốm.
Hố lửa thiêu gốm đã tắt, xung quanh lại nhóm rất nhiều đống lửa. Tư tế và Hùng Hà còn lấy ra món ăn đặc sắc thịt hun khói của bộ lạc bọn họ, nấu cho người mới tới ăn.


Mấy ngày nay bộ lạc lục tục làm ra không ít nồi gốm. Lúc này tư tế bèn đặt nồi gốm trên đống lửa, nấu rất nhiều nồi thịt hun khói hầm trứng đất.
"Thật thơm, đây là loại thịt gì?"
"Cái nồi đá này sao lại bóng loáng như vậy?"
"Đây hình như không phải nồi đá......"
......


Những người mới tới vô cùng ngạc nhiên.
Người bộ lạc Đại Hùng lại rất đắc ý: "Đây là đồ gốm, là chúng ta dưới sự chỉ dẫn của Thần Thú thiêu chế ra được!"
"Kỳ thật thịt hun khói này không tính là cái gì, ăn cũng chẳng ngon...... Lẩu ăn mới ngon."


"Ngày mai sẽ mời các ngươi nếm thử lúa mạch rang."
......
Người mới tới trên cơ bản đều đã được nghe Hầu Thạch giảng giải cho bọn họ mọi chuyện về bộ lạc Đại Hùng. Lúc này sau khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ lại càng thêm rõ ràng nhận thức được mức độ dồi dào của bộ lạc Đại Hùng.


Có thể gia nhập bộ lạc Đại Hùng thật sự là quá tốt!
Mùa đông năm nay, bọn họ nhất định sẽ trải qua thật bình an.
Trong khi người bộ lạc Đại Hùng mặc sức tưởng tượng về tương lai thì ở bên kia, Sư Lệ đang lưu lạc.


Gã tốn không ít công phu bắt được một con khủng long, nhưng không tài nào nổi được lửa để nướng thịt. Đây còn chưa tính, mùi máu tươi lại dụ tới một đám khủng long trộm trứng, chúng nó còn đoạt mất con mồi của gã!


Gã vừa lạnh vừa đói, chỉ đành đi tìm con mồi khác, cố tình lúc này trời đổ mưa to.
Trú ở dưới một thân cây, Sư Lệ lại một lần nữa hối hận.
Gã hẳn là nên ở lại bộ lạc Đại Hùng ......


Gã đời trước đã từng lưu lạc, nhưng khi đó là đi cùng Hùng Dã, còn có cả những người khác trong bộ lạc nữa.


Tuy rằng khi đó bộ lạc bọn họ chỉ còn lại không tới vài người, nhưng gã vẫn như cũ là tộc trưởng...... Cho nên trừ bỏ lúc đi săn yêu cầu gã xuất lực, những lúc khác gã không cần làm cái gì.


Ít nhất, chờ đi săn trở về, gã lập tức có thể nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó chờ người khác rửa thịt sạch sẽ rồi nướng chín...... Tay nghề của Hùng Dã rất không tồi, y còn luôn để dành phần thịt ngon nhất lại cho gã ăn.


Những ngày mưa như thế này, Hùng Dã sẽ biến thành hình thú nằm ở bên cạnh gã, hai người cùng nhau sưởi ấm.
Nghĩ đến đây, Sư Lệ tâm tình phức tạp.
Mấy cái này đều là thứ trước kia gã không muốn nhắc tới, nhưng bây giờ nhớ lại...... Gã có chút nhớ nhung Hùng Dã.


Bộ lạc Cự Hổ lúc này hẳn là đã tấn công bộ lạc Đại Hùng, Chu Tịch hơn phân nửa đã chết, không có bạn lữ Hùng Dã sẽ có thể một lần nữa lựa chọn bạn lữ mới. Gã về sau giữ Hùng Dã lại bên người, cũng không phải không được......


"Tìm được ngươi." Một giọng nói đột ngột vang lên. Sư Lệ ngẩng đầu, không ngờ thấy được Tượng Thiên.
Nét mặt của Tượng Thiên còn cực kì không đúng.