- Ngươi là ai?
Diêm Xuyên hỏi.
- Ta là Tửu Kiếm Sinh, là nhị đại đệ tử của Đại Hà tông. Trước kia từng được phụ thân ngươi chỉ dạy qua kiếm pháp. Năm đó ngươi còn nhỏ nên có thể không nhớ ra ta!
Nam tử đạo bào cười nói.
- Ký ức năm đó ta đã quên đi tám chín phần, Tửu Kiếm Sinh? Là ngươi bảo vệ bọn hắn đi ra ngoài sao?
Diêm Xuyên gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, bọn oắt con này mới học được chút bản lĩnh đã không biết trời cao đất rộng là gì. Cũng mày lần này gặp phải ngươi chứ nếu là người khác thì chỉ sợ mạng của bọn hắn đã mất rồi!
Tửu Kiếm Sinh lắc đầu cười nói. Đám cao thủ ngã dưới đất lập tức liền xấu hổ.
- Đã như thế thì ngươi dẫn bọn hắn đi đi!
Diêm Xuyên nói rất trực tiếp.
- Việc này nếu như ta đoán không sai thì người đốt trong lư hương chính là quả Túy Nguyên a. Bọn hắn như vậy...!
Tửu Kiếm Sinh khó xử nói.
- Lưu Cẩn, hái xuống mười tám chiếc lá Túy Nguyên cho bọn hắn!
Diêm Xuyên liền quay đầu nhìn về Lưu Cẩn rồi nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức gật đầu rồi rất nhanh hái xuống mươi tám chiếc lá trên cây Túy Nguyên đưa cho Tửu Kiếm Sinh!
- Đa tạ! Bằng không thì ta còn phải mất một hồi công phu a!
Tửu Kiếm Sinh cười nói rồi rất nhanh hắn liền đem một chiếc lá nhét vào miệng một gã đệ tử ngã trên mặt đất. Một lát sau thì người này liền có thể cử động.
- Đi, nhét vào miệng mỗi người một chiếc, nhai nát rồi nuốt!
Tửu Kiếm Sinh đưa những chiếc lá khác cho người này rồi nói.
Rất nhanh mười tám người đều được giải độc rồi tất cả đều đứng đậy cung kính hướng về Tửu Kiếm Sinh nói:
- Đa tạ sư thúc!
Đồng thời ánh mắt của bọn hắn nhìn về Diêm Xuyên càng bắt đầu hiện lên vẻ phức tạp. Trong đó ánh mắt của Phùng Thiệu nhìn về Diêm Xuyên càng hiện ra sự oán độc.
Giang Nam thì nhìn về Diêm Xuyên với một thần sắc nghẹn khuất khó có thể nói nên lời.
- Đã như vậy thì chúng ta liền đi trước, cáo từ. Ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại ở Đại Hà tông!
Tửu Kiếm Sinh cười nói.
- Không tiễn!
Diêm Xuyên gật đầu đáp.
- Diêm Xuyên, ngươi chờ, thù này ta sẽ báo!
Phùng Thiệu trước khi đi còn bỏ lại một lời nói hung ác.
- Ba!
Tửu Kiếm Sinh liền một chưởng đánh vào trên đầu Phùng Thiếu rồi quát mắng:
- Báo cái rắm. Hắn muốn giết ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi. Hơn nữa sau này hắn cũng là trưởng bối của ngươi. Người dám báo, gia gia của ngươi không đánh gãy chân ngươi mới là lạ đấy!
-...!
Phùng Thiệu nhất thời im lặng.
Rất nhanh Tửu Kiếm Sinh liền mang theo cả đám biến mất dưới ánh mắt của Diêm Xuyên.
Trên đường đi.
- Sư thúc, cuối cùng thì Diêm Xuyên có tu vi gì? Thật sự vẫn là Lực cảnh sao?
Giang Nam cắn cắn môi rồi hỏi.
- Diêm Xuyên? Hẵn vẫn chỉ có tu vi như trước, Lực cảnh tầng ba. Nhưng mà hắn lại chín chắn hơn rất nhiều so với các ngươi!
Tửu Kiếm Sinh trầm giọng nói.
Lực cảnh tầng ba? Mọi người bỗng nhiên cảm giác được trước mặt tối sầm lại. Thật sự? Hắn thật sự vẫn chỉ là Lực cảnh.
- Sư thúc, ta không cam lòng!
Phùng Thiệu nghẹn khuất nói.
- Không cam lòng cái rắm? Việc này là do ngươi tự tìm. Đừng tưởng rằng tu vi của ngươi bây giờ cao hơn hắn thì có thể thấy được thủ đoạn của hắn ư? Hắn muốn giết ngươi cũng chỉ giống như chơi đùa mà thôi.
Tửu Kiếm Sinh quát mắng.
- Nhưng mà?
Phùng Thiệu vẫn không phục. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Sau này nên dùng đầu óc nhiều hơn. Lần này ta âm thầm đi theo các ngươi cũng để thuận tiện ghi chép những biểu hiệu của các ngươi trong chuyến rèn luyện này. Nhìn biểu hiện của các ngươi xem? Hoàn toàn là một đám trẻ trâu, Diêm Xuyên nói các ngươi chồi non là không sai chút nào.
Tửu Kiếm Sinh không nể tình mà nói. Mọi người nhất thời liền im lặng.
- Vậy, sư thúc chúng ta bậy giờ đi đâu?
Giang Nam hỏi.
- Đi đâu? Ở trong ghi chép của ta thì toàn bộ các ngươi đã chết rồi, vậy thì còn muốn đi đâu nữa? Bây giờ trở về tông môn! Hảo hảo nghĩ lại. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, bọn chồi non các ngươi cũng quá non đi a!
Tửu Kiếm Sinh khó chịu nói.
Mọi người lại im lặng, mặt thì đỏ đến mang tai, ai cũng không dám nói gì nữa. Đừng nhìn Tửu Kiếm Sinh ở trước mặt Diêm Xuyên khách khác khí khí, nhưng nói chuyện với vãn bối lại căn bản không lưu chút mặt mũi nào. Quan trọng là thực lực của Tửu Kiếm Sinh cực cao nên mọi người chỉ có thể mang theo một bụng nghẹn khuất mà quay trở về tông môn.
Không trung trên cao, thiếu nữ đang cưỡi hạc nhìn Tửu Kiếm Sinh mang theo đám người của Đại Hà tông rời đi.
- Tửu Kiếm Sinh? Có vẻ như đã nghe nói qua, hình như là nhân vật thiên tài của đệ tử đời thứ hai Đại Hà tông.
Thiếu nữ sờ lên cái cằm như có điều suy nghĩ mà nói.
Phía dưới, Diêm Xuyên thấy Tửu Kiếm Sinh rời đi thì lại lần nữa ngồi vào trong kiệu.
- Khởi kiệu
Lưu Cẩn hét lớn. Đại quân lại tiếp tục hướng về núi Long mạch mà đi.
Chỉ là giờ phút này, chúng tướng sĩ đều giống như được tiêm thuôc kích thích vào vậy. Ai cũng toàn thân đều là sức mạnh.
- Ồ? Bọn hắn cũng đi đến sơn khẩu kia? Thiếu niên kia muốn làm gì?
Thiếu nữ ngạc nhiên nói.
- Lệ lệ!
Tiên hạc khẽ kêu, dương như cũng đang rất hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi này cũng hiểu về Phong Thủy chi đạo? Cũng nhìn ra được đây là Long mạch? Không có khả năng, hắn mới có bao nhiêu tuổi a!
Thiếu nữ vừa lắc đầu vừa nói.
- Lệ lệ!
- Xem một chút!
Thiếu nữ cũng cảm thấy hào hứng. Đội quân của Diêm Xuyên quả nhiên tiến thẳng đến hồ nước nhỏ mà lúc trước thiếu nữ tắm rửa.
Hơn hai ngàn đại quân thủ hộ dưới chân núi. Kiệu của Diêm Xuyên đã ở vào trước hồ nhỏ trên đỉnh núi. Hoắc Quang và Lưu Cẩn cũng theo tới, còn có một số binh sĩ khiêng theo bàn, giấy, mực và bút.
Diêm Xuyên ra khỏi kiệu rồi nhìn một vòng quang hồ nhỏ.
- Tiểu Hạc nhi, ngươi nói thiếu niên kia đang làm gì?
Trên bầu trời, thiếu nữ nghi ngờ hỏi Tiên hạc. Tiên hạc liền lắc đầu tỏ vẻ không biết:
- Lệ!
Hồ nhỏ không lớn, Diêm Xuyên nhìn một lúc rồi dừng lại ở biên hồ phía bắc, ánh mắt hắn sáng ngời nói:
- Vị trí phun châu của Long khẩu? Không sai, chính là trong chỗ này!
- Đem nơi đây đầm cho bằng, trải lên mấy hòn đá rồi đặt bàn viết vào!
Diêm Xuyên lập tức hạ lệnh.
- Vâng!
Hoắc Quang liền tuân lệnh. Hắn chém xuống một cây đại thụ rồi làm thanh những cọc gỗ lớn. Đám tướng sĩ giáp bạc rất nhanh dùng những cọc gỗ nện vào vị trí kia. Tiếp theo bọn hắn tìm mấy tảng đá lớn trải lên phía trên rồi mới đặt bàn viết vào!
Trên bầu trời, thiếu nữ đã bị làm cho mơ màng. Nàng không hiểu được Diêm Xuyên đang muốn làm gì.
- Lấy tấm vải trắng được trước đó ra đây!
Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn.
- Vâng!
Lưu Cẩn liền lấy ra tấm vải trắng trước kia rồi đặt ngang tấm vải trắng lên trên bàn và lấy cái giữ giấy đặt lên trên.
- Mài mực!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức cung kính mài mực. Diêm Xuyên lấy ra một chiếc bút lông tím ngọc rồi nhìn vào tấm vải trắng hới có chút suy nghĩ.
Hoắc Quang cùng với chúng tướng sĩ đều hiếu kỳ không thôi.
Trên bầu trời, thiếu nữ cũng kinh ngạc nhìn thấy một màn này:
- Đây là, hắn tới đây để làm gì? Viết chữ?
Trong lúc thiếu nữ kinh ngạc thì phía dưới Diêm Xuyên đã bắt đầu viết.
- Vù vù!
Một nét hạ xuống thì dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ để cho mặt hồ xuất hiện gợn sóng.
- Ta hoa mắt rồi?
Thiếu nữ lập tức dụi dụi mắt. Sau khi nàng dụi mắt thì gió trên mặt hồ càng lúc càng lớn. Hơn nữa trên mặt hồ đã nổi lên đại lượng sương mù, sương mù lên trên không rồi dần dần ngưng tụ, thậm chí còn tạo thành một đám mây.
- Bút sa động gió mưa? Thật sự là bút sa động gió mưa? Điều này, điều này không có khả năng!
Thiếu nữ cả kinh kêu lên. Nàng thế nào cũng không thể nghĩ tới một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi sau khi đặt bút liền dẫn động gió mưa ở bốn phía? Bút sa động gió mưa? Đây chính là một số ít đại nho, đại thư pháp gia mới có thể làm được a. Nhưng hắn mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi?
Việc này là thật sao?
Diêm Xuyên một nét lại một nét hạ xuống. Lưu Cẩn đứng ở một bên có thể thấy rõ bên trên tấm vải trắng là một bức họa.
Tuy rằng chỉ la bức họa được phác họa từ bút đen nhưng sắc thái đơn điệu này lại để cho Lưu Cẩn thấy được sức sống tràn đầy.
Nhà trúc? Diêm Xuyên vẽ nhà trúc, đúng là nhà trúc trước kia hắn sống, bốn phía nhà trúc?
Nhìn bức họa này thì Lưu Cẩn có một loại cảm giác không chân thực, giống như nới này chính là nhà trúc vậy.
Mấy cái nhà trúc nhỏ, một cái sân nhỏ. Diêm Xuyên không vẽ núi ở phía sau, cũng không vẽ rừng trúc ở bốn phía mà chỉ vẽ lên sân nhỏ cùng nhà trúc nhỏ.
Trên mặt hồ cuồng phong đang gào thết, mưa to dồi dào. Trong mặt hồ còn hình thành ra một cái vòng xoáy lớn.
Chúng tướng sĩ vô cùng kinh dị.
Trên trán Diêm Xuyên chảy ra những giọt mồ hôi, nhưng tay hắn vẫn liên tục vẽ xuống từng nét rồi từng nét.
- Bành!
Bút lông tím ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng giòn vang rồi hóa thành bột mịn bị thổi bay vào trong gió.
Diêm Xuyên không hề dừng lại mà nhanh chóng cầm lên một chiếc bút khác rồi chấm vào mực vẽ tiếp.
Oanh long long! Trong hồ phát ra từng trận âm thanh nổ vang.
Không trung trên cao, con mắt thiếu nữ trừng lớn, nàng nuốt một miếng nước bọt mà nói:
- Đậy là, lạc bút chi lực, có lẽ chỉ có Văn Nhược tiên sinh mới có thể sánh cùng a?
- Lệ!
Tiên hạc cũng lập tức một trận xao động.
- Sao vây? Tiểu Hạc nhi?
Thiếu nữ nghi ngờ hỏi.
- Lệ, lệ, lệ!
Tiên hạc kêu lên một hồi.
- Cái gì? Long mạch chi khí? Ngươi cảm nhận được sự di động của Long mạch chi khí dưới mặt đất?
Thiếu nữ ngoài ý muốn hỏi.
- Lệ! Tiên hạc liên tục gật đầu.
- Long mạch chi khí? Mặc dù chỉ là một tiểu Long mạch nhưng lại được tích góp mấy ngàn năm thì tất nhiên sẽ có một số lượng Long khí nhất định. Không phải là hắn muốn thu nạp Long khí nới đây chứ?
Thiếu nữ cổ quái nói.
Phía dưới bức họa đã được vẽ rất tốt. Bút lông lại lần nữa xuất hiện vết rạn.
Diêm Xuyên dùng bút lông vẽ lên bức họa một nét thiếu.
- Nạp!
Diêm Xuyên kêu lên một tiếng nhỏ.
- Ầm!
Vòng xoáy trong hồ lập tức tuôn ra một cỗ giống như gió lớn.
Gió lớn ngút trời để cho mây mù bốn phía lập tức tản ra. Tiếp theo chúng ấm ấm rơi xuống thằng vào trong bức họa của Diêm Xuyên.
Chúng mãnh liệt lao ra mặt nước rồi mãnh liệt lao vào trong bức họa. Mơ hồ có thể thấy được trong gió có ẩn chứa một tia kim quang nhàn nhạt.
- Long mạch chi khí, quả nhiên là đại địa Long mạch chi khí!
Thiếu nữ trên bầu trời kinh ngạc nói.
- Oanh long long!
Bốn phía núi lớn bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển giống như động đất vậy. Trong thời gian một nén nhang thì địa chấn mới dừng lại.
- Bành!
Vòng xoáy trong mặt hồ ầm ầm hợp lại. Gió to cũng đều tiến vào bên trong bức họa của Diêm Xuyên. Bầu trời khôi phục lại sự thoáng mát.
Bút lông trong tay Diêm Xuyên lại vẽ xong nét thiếu lúc trước.
- Hợp!
- Bành!
Bút lông tím ngọc lại lần nữa bị biến thành bột mịn. Giữa lúc chiêc bút lông thứ hai bị hỏng thì đầu Diêm Xuyên đã đầy mồ hôi, sắc mặt thì trắng nhợt. Nhưng mà bức vẽ cũng xem như triết để hoàn thành.
Phía trên bức hoa có tỏa ra kim quang nhàn nhạt rồi rất nhanh ẩn vào bên trong bức họa.
Giờ phút này, nhà trúc bên trong bức họa càng ngày càng giống. Thậm chí, ban đầu chỉ có màu đen trắng thì bây giờ có thêm rất nhiều màu xanh lá. Những cây cỏ nhỏ trên mặt đất trong bức họa càng thêm chân thật sinh động.
- Chúc mừng Vương gia!
Lưu Cẩn, Hoắc Quang cùng đám tướng sĩ lập tức kích động chúc mừng.
- Biết làm khung ngoài sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng, lão nô biết, biết!
Lưu Cẩn trả lời có chút không lưu loát.
- Làm cái khung ngoài cho bức họa này!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức cẩn thận sờ sờ lên bức họa.
Diêm Xuyên đi đến bên cỗ kiệu rồi tiến vào bên trong để tiến hành điều tức. Vừa rồi vẽ một bức họa đã là cực hạn thừa nhận của thân thể này.
Không trung trên cao, thiếu nữ nâng cằm lên như có điều suy nghĩ.
Lúc Diêm Xuyên khôi phục xong đi ra khỏi kiệu thì Lưu Cẩn đã làm khung xong.
Một bức họa cuộn tròn, một cái ống cuộn được đưa tới trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên tiếp lây rồi nhẹ nhàng mở ra. Trong bức họa đúng là nhà trúc trước kia hắn sống.
Trong mắt Lưu Cẩn cùng Hoắc Quang hiện ra vẽ hiếu kỳ. Đám tướng sĩ thì lộ ra vẻ mặt sùng bái.
- Vương gia, bức họa này có tác dụng thần kì gì?
Lưu Cẩn hiếu kỳ hỏi.
Diêm Xuyên chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi cùng Hoắc Quang mở ra!
- Vâng!
Hai người lập tức đáp một tiếng rồi mỗi người cầm lấy một đầu mà mở bức họa ra.
Diêm Xuyên đưa tay cầm cái bàn lên rồi đặt lên trên bức họa.
- Ông!
Trên bức họa đột nhiên xuất hiên một tia rung động, mà chiếc bàn lại biến mất một cách rất quỷ dị.
Biến mất? Chiếc bàn biến mất?
Mọi người đều biến sắc, lại xem xét.
- Chiếc bàn, chiếc bàn đi vào trong bức họa, đi vào trong bức họa rồi!
Lưu Cẩn cả kinh kêu lên.
Trên bức họa, bên trong sân nhỏ kia, giờ phút này có một chiếc bàn đang nằm ở đấy. Việc này, việc này. Lưu Cẩn cùng Hoắc Quang đều sợ đến ngây người.
- Bức họa này được thu nạp Long mạch chi khí cho nên bên trong tự hành một cái không gian có thể bỏ vào một ít vật. Nhưng đáng tiếc là Long khí quá ít, chất lượng bức họa quá kém cho nên không gian cũng không lớn chỉ có ba trượng vuông. Hơn nữa, sau trăm năm, Long khí sẽ tự tiết ra ngoài và bức họa cũng không còn tác dụng.
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- À? Không gian?
Lưu Cẩn kinh dị một lúc.
- Vương gia, chiếc bàn kia bỏ vào rồi làm sao có thể lấy ra được?
Giờ phút này Hoắc Quang cũng không biết nói gì.
- Thò tay vào là có thể lấy được.
Diêm Xuyên cười nói. Khi đang nói thì hắn thò tay vào một trảo thì bức họa lại xuất hiện rung động rồi cánh tay thò vào liền nâng chiếc bàn đi ra.
- Đây, đây...?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
- Vương gia thần tiên!
Mọi người đều kính bái nói.
- Ha ha ha, tu luyện thật tốt thì sau này các ngươi cũng có thể làm được!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng!
Mọi người liền cung kính đáp.
- Lưu Cẩn, mặc dù bên trong bức họa này có không gian nhưng rất kỵ lửa. Sau này ngươi liền phụ trách thay ta bảo quản bức họa này!
Diêm Xuyên nhìn về Lưu Cẩn nói.
- Vâng! Lão nô sẽ cẩn thận bảo quản!
Lưu Cẩn liền kích động nói.
Không trung trên cao, thiếu nữ đang nhìn xuống phía dưới.
- Không gian pháp bảo? Một người chỉ có Lực cảnh tầng ba lại có thể luyện chế ra không gian pháp bảo? Nói đùa gì vậy?
Thiếu nữ cười khổ nói.
- Lệ!
Tiên hạc cũng gật gật đầu rồi im lặng.
- Không gian pháp bảo, hiếm càng thêm hiếm. Xem hắn luyện chế như vậy thì còn thật sự không có bao nhiêu người có thể làm được. Công lực thư họa sâu như vậy lại còn thông hiểu Phong Thủy, càng là có thể gặp được Long mạch? Quá ít, tuy rằng không gian không lớn nhưng là cũng rất giỏi rồi. Xem ra Văn Nhược tiên sinh gặp được đối thủ rồi, hì hì!
Ánh mắt thiếu nữ hiên lên một tia tươi cười giảo hoạt.