Lưu Cương chưa nói chuyện thì Địch Nhân Kiệt đứng trên hải đảo bỗng hét to.
- Đại Chu thiên đình, Địch Nhân Kiệt, kính chào Thủy hoàng đế!
Phía xa Địch Nhân Kiệt hơi hành lễ với Diêm Xuyên.
Cái lễ này khiến đám Công Dương Tiên, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ kinh ngạc.
Địch Nhân Kiệt, nhân vật năm ngàn năm trước từng đến Chân Long cương vực, mọi người biết rõ thân phận của gã, tể tướng của Đại Chu thiên đình.
Tể tướng của thiên đình, địa vị gần như ngang hàng với thánh vương, còn bởi vì Địch Nhân Kiệt là Đại Chu thiên đình nên khi đối diện thánh vương bình thường nên càng kiêu ngạo mới đúng.
Nhưng trước mắt Địch Nhân Kiệt lại khiêm tốn, cái lễ trước? Cái này hình như đặt Diêm Xuyên ngàng hàng với Võ Chiếu.
Mọi người quái dị nhìn tình hình này.
Diêm Xuyên nheo mắt, Thủy hoàng đế?
Trước long liễn, hồng long bỗng hét to:
- Chí tôn, Địch đại nhân, cứu ta với, grao!
Hồng long hét khiến Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Bắc Hải Long Hoàng, Miên Nhu, Địch Nhân Kiệt thế này mới phát hiện ra là Đại Hỏa.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ kinh ngạc hỏi:
- Đại Hỏa, ngươi làm sao vậy?
Đại Hỏa sốt ruột nói:
- Ta, ta, ta....
Địch Nhân Kiệt bỗng nhướng mày nói:
- Ngươi, gieo gió gặt bão!
Đại Hỏa há hốc mồm kinh ngạc:
- A?
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ cũng kinh ngạc nhìn hướng Địch Nhân Kiệt:
- A?
Địch Nhân Kiệt lại nhìn hướng Diêm Xuyên.
Địch Nhân Kiệt nhíu mày nói:
- Mới gần đây Đại Chu thiên đình nhận được tin tức, thì ra Diêm đế chính là Thủy hoàng đế. Thiên Đế biết được rất rung động, thấy vô cùng đáng tiếc, lúc ở phong ấn giới không thể trò chuyện nhiều với Thủy hoàng đế. Trước khi đến đây Thiên Đế có ra lệnh chúng ta không được đặt chân lên lãnh Chân Long cương vực. Thành Tổ, hồng long này ở hải vực nào vậy?
Phía xa Đại Hỏa nghẹn lời.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ trầm giọng nói:
- Đó là một Nam Hải Long Vương.
Địch Nhân Kiệt nhìn Đại Hỏa, mắt chớp lóe nói:
- Đại Hỏa, ngươi vi phạm mệnh lệnh của Thiên Đế, có thể nói là tội khi quân, theo luật của Đại Chu thiên đình thì nên xử tử. Nhưng nếu ngươi đã bị Diêm đế bắt thì đó xem như là tạo hóa của ngươi, từ nay ngươi không liên quan gì đến Đại Chu thiên đình nữa!
Đại Hỏa ở phía xa kinh ngạc hỏi:
- A?
Chính mình bị Đại Chu vứt bỏ? Không đúng, cho dù được cứu về cũng sẽ bị xử tử. Kéo xe hay là trở lại chịu chết? Đại Hỏa rối rắm không biết làm sao.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ thấy ra Địch Nhân Kiệt khách sáo. Mặc dù Đại Hỏa có sai nhưng tướng ở bên ngoài không theo quân lệnh, huống chi Long tộc chỉ kết minh với Đại Chu thiên đình, tội của Đại Hỏa không đáng chết, vậy mà Địch Nhân Kiệt từ bỏ Đại Hỏa?
Địch Nhân Kiệt qua khách sáo với Diêm Xuyên đi?
Diêm Xuyên nhìn Địch Nhân Kiệt, hít sâu, nói:
- Đại Chu, lại là Đại Chu, năm đó trẫm diệt chư quốc mới hoàn toàn rửa sạch Chu, không ngờ Chu lại xuất hiện, Võ Chiếu sao?
Địch Nhân Kiệt giải thích rằng:
- Sau chín trăm năm ngô hoàng thành tựu nữ hoàng đế đệ nhất lịch sử, thiên hạ cúi đầu!
Xung quanh có nhiều người không nghe hiểu được, nữ hoàng đế đệ nhất lịch? Chín trăm năm?
Trên long liễn, Diêm Xuyên con ngươi co rút. Chỗ địa cầu kia người khác không hiểu nhưng hắn biết rõ ràng. Tại thời đại nô lệ, phong kiến là xã hội nam quyền, thế giới không có pháp lực, chỉ tràn ngập trí tuệ. Một phụ nữ có thể trở thành chủ thiên hạ, hiển nhiên năng lực cực kỳ cường đại.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Võ Chiếu, năm đó ở phong ấn giới trẫm vẫn có chút đần đồn, không thể gặp người, đáng tiếc.
Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói:
- Trước khi đến đây Thiên Đế có dặn là nếu Thủy hoàng đế có rảnh thì Thiên Đế ở tại Thái Cực cung tịnh thân nghênh đón.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, Bắc Hải Long Hoàng, Miên Nhu, Công Dương Tiên đều kinh ngạc nhìn Địch Nhân Kiệt.
Võ Chiếu, nàng chính là Thiên Đế, giống như thánh nhân đứng ở đỉnh cao thế gian, nhân vật như vậy lại chú trọng Diêm Xuyên? Tịnh thân nghênh đón? Cái này cần lễ long trọng biết bao?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Nếu có cơ hội thì trẫm sẽ đi.
Địch Nhân Kiệt cười nói:
- Phải rồi, trước khi ta đến đây Thượng Quan đại nhân có kêu ta mang phong thư cho Diêm đế, thư riêng, ta không biết nội dung cụ thể.
Địch Nhân Kiệt lấy ra phong thư quăng hướng Diêm Xuyên.
Vù vù!
Phong thư bay vào tay Diêm Xuyên.
Xẹt!
Diêm Xuyên xé thư ra, nhìn xem.
Diêm Xuyên xem một lúc, nhướng mày. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Diêm Xuyên cất thư đi.
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu, nói:
- Lá thư này rất quan trọng với trẫm, lần này đa tạ Địch tiên sinh!
Địch Nhân Kiệt cười sang sảng nói:
- Chỉ là tiện tay!
Diêm Xuyên gật đầu.
Địch Nhân Kiệt cười nói:
- Long tộc là quốc thú của Đại Chu thiên đình ta, do ta làm chứng hai Long Hoàng thì đúng là hơi không đủ, không bằng Diêm đế cùng ta làm chứng được không?
Từ đầu đến cuối Địch Nhân Kiệt bài xích Công Dương Tiên ra ngoài.
Công Dương Tiên ở phía xa sắc mặt âm trầm.
Diêm Xuyên nhìn Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, hỏi:
- Ngao Đông, ngươi thấy sao?
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhíu mày nhìn, cuối cùng trầm giọng nói:
- Nhờ Diêm đế!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tốt!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhìn hướng Long Ngũ:
- Long Ngũ, trở về vị trí của ngươi đi.
Long Ngũ nhìn Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông, rất sốt ruột nhưng cuối cùng đành lên tiếng:
- Tuân lệnh!
- Grao!
Long Ngũ hóa thành một bạch long lao hướng Diêm Xuyên.
Long Ngũ cung kính hành lễ:
- Thánh vương!
Long Ngũ bay tới đằng trước long liễn, từ long liễn vươn ta một sợi long tỏa trói Long Ngũ.
Trên long liễn, tứ long rống to:
- Grao!
Phía xa, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Bắc Hải Long Hoàng, Miên Nhu, Công Dương Tiên rất khó hiểu nhìn tình hình này. Tại sao Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông khiến một Long Vương kéo xe cho Diêm Xuyên? Sự kiêu ngạo của Long tộc đâu rồi?
Vù vù!
Lòng bàn tay Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông chậm rãi trồi lên một ngọc phiến, toát ra long khí mạnh mẽ, hình dạng vừa lúc bù đắp hơn phân nửa miếng ngọc của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ.
Mắt Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông lóe tia kích động nói:
- Mệnh cách của thái tổ cự long!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông vung tay, hai mệnh cách phá vỡ chậm rãi tới gần.
Ầm ầm!
Bỗng hai mệnh cách vỡ dung hợp lại, hoàn mỹ vô khuyết.
Trên mệnh cách, con rồng há mồm hướng trời bỗng phát ra tiếng rống to:
- Grao!
Trong tiếng rống, vô số Long tộc trên Đông Hải chân mềm nhũn, kiềm không được muốn thần phục.
Ánh mắt Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ chứa sự hưng phấn nói:
- Đúng, đúng, đúng!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ hưng phấn, mắt Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông cũng hưng phấn.
Nhưng hai người vẫn là đẩy mệnh cách tới chỗ trung tâm Địch Nhân Kiệt, Diêm Xuyên. Mệnh cách bềnh bồng ở giữa không trung, Diêm Xuyên và Địch Nhân Kiệt không ai lấy đi.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nghiêm túc nói:
- Diêm đế, làm phiền.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ nói:
- Địch đại nhân, làm phiền!
Diêm Xuyên, Địch Nhân Kiệt đồng thanh kêu lên:
- Tốt!
Phía xa, Công Dương Tiên biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng gã không nói gì, mang theo thuộc hạ bay tới một hải đảo khác, kiên nhẫn chờ đợi.