- Thật sự, hắn thật sự kéo ra đạo ấn.
- Đại ca, làm thế nào đây?
- Mau ngăn cản hắn, nhanh lên!
- Mộng Tam Sinh hết sức đấu với trời, hắn không có lực lượng đối phó chúng ta, đây là dịp tốt trời cho, nhanh ra tay đi!
............
.........
...
Đám tiên hét to giết hướng Mộng Tam Sinh:
- Mộng Tam Sinh, chịu chết đi!
Một ngọn núi cách Mộng Tam Sinh không xa.
Tam huynh của Mộng Tam Sinh, người đàn ông mang hồ lô vàng hung ác vốn đang nhìn trời, chợt phát hiện đám tiên nhân dám đến gây rối thì mắt lóe tia sáng sắc bén.
Đám tiên nhào tới Mộng Tam Sinh.
Ánh mắt người đàn ông áo vàng lạnh lẽo, nhẹ vỗ hồ lô.
Trong miệng lồ hô bỗng bắn ra một vệt sáng, cao ba trượng, bên trong là hình đao bảy tấc, mũi đao có một đôi mắt có hình có mày cực kỳ tà ý dọc theo vệt sáng chiếu hướng bầy tiên.
Người đàn ông áo vàng cung kính nói:
- Thỉnh bảo bối, xoay người!
Vèo!
Hình như có tia chớp xẹt qua.
Bùm!
Một đao chém qua, phút chốc có năm cái đầu rớt xuống đất, máu phun tung tóe, bầy tiên biến sắc mặt.
Vèo!
Ánh sáng trắng chặt năm cái đầu tiên chỉ chớp mắt đã bay trở về hồ lô vàng.
Bên dưới, vô số đệ tử của Thần Tông thánh địa há hốc mồm hóa đá, tim đập nhanh.
Đặc biệt là Khổng Ngạo Thiên.
Đám tiên vừa ra tay thì Khổng Ngạo Thiên đã nhìn ra ba người dẫn đầu ngưng tụ đại chưởng căn bản không phải thiên tiên có thể làm được, quá mạnh mẽ.
Đại tiên? Là đại tiên?
Đang lúc Khổng Ngạo Thiên kinh ngạc thì phía xa người đàn ông áo vàng ra tay.
Một câu Thỉnh bảo bối, xoay người! thì năm cái đầu tiên nhân đã rớt xuyên, đây chính là đại tiên, quá nhanh đi!
Lúc trước Hồng Mông Hồ Lô thu nạp Công Dương Thao Lược thì gã còn vùng vẫy đôi chút, nhưng bây giờ đám tiên không kịp phản ứng, chớp mắt đầu mình hai nơi.
Hơn nữa xem hình dáng thì không chỉ chém thân xác, bao gồm thần hồn, hồn phách đều bị giết?
Khổng Ngạo Thiên giật mình kêu lên:
- Đây, đây là hồ lô gì vậy?
Khổng Ngạo Thiên có thể chắc chắn rằng nếu gã vô tình đụng phải pháp bảo thì sẽ chết ngay, quá khủng bố, pháp bảo này cực kỳ khủng bố.
Không chỉ mình Khổng Ngạo Thiên kinh sợ, bầy tiên ban đầu giết hướng Mộng Tam Sinh giờ đây vô cùng hoảng sợ.
Địa Nhị kinh kêu:
- Lão tam, lão tam!
Thiên Nhất kéo Địa Nhị lại:
- Đi!
Thiên Nhất quay đầu chạy nhanh, không để ý xác của đại tiên Nhân Tam.
Hai đại tiên chạy trốn, còn lại mười hai tiên nhân dứt khoát bỏ chạy, không kịp nhặt xác.
Cái này quá khủng bố, giới này tại sao có người đáng sợ như vậy?
Bầy tiên dùng tốc độ không thể tin bỏ chạy, như hận cha mẹ không sinh thêm hai chân cho mình.
Sự kiêu ngạo của đại tiên? Đó là cái thứ gì?
Mọi người rốt cuộc cảm nhận được lý do vì sao Công Dương Thao Lược không thể trốn thoát.
Phía xa, trên đỉnh núi, người đàn ông áo vàng sờ hồ lô vàng của mình, lạnh lùng nhìn đám tim bỏ chạy. Người đàn ông áo vàng không thèm để ý, tiếp tục nhìn Mộng Tam Sinh cố gắng lấy đạo ấn.
Người đàn ông áo vàng không để ý nhưng đám đệ tử của Thần Tông thánh địa không có khả năng giả bộ không tấy.
Lấy Mộng Hồng Anh dẫn đầu, đám điện chủ ban đầu không để ý phó thánh chủ, hiện tại còn ai dám xem thường?
Hồ lô vàng đó hình như còn bá đạo hơn Tổ Sơn. Tổ Sơn hút ngươi còn có quá trình giãy dụa, nhưng hồ lô vàng thì chỉ một luồng sáng trắng bắn ra thì đã đầu người tách rời. Người đàn ông áo vàng là ai?
Mọi người nhìn hướng người đàn ông áo vàng, sinh ra nỗi lòng kính sợ.
Mộng Tam Sinh thì hết sức thúc đẩy, đạo ấn cũng càng lúc càng rõ ràng.
Thực lực của Mộng Tam Sinh rốt cuộc kém hơn Kinh Chiếu một chút, đương nhiên không thể làm nhẹ nhàng như nàng. Nhưng Mộng Tam Sinh vẫn miễn cưỡng hoàn thành quá trình cuối cùng, tay phải chộp vân hải công đức, tay trái bắt hướng đạo ấn.
Ầm!
Tay trái của Mộng Tam Sinh đặt ở đạo ấn.
Nhưng giờ phút này, trên đạo ấn không chỉ có bàn tay của Mộng Tam Sinh mà có bóng dáng hai bàn tay khác bắt chặt đạo ấn.
Một cái đến từ Yến Kinh.
Hiện tại, Đông Thần châu, Yến Kinh.
Diêm Xuyên hóa thành người khổng lồ ngàn trượng, dùng hết sức thò vào vân hải khí vận, một cái tay khác cầm đạo ấn thu ra khỏi thiên võng.
Ầm!
Diêm Xuyên đặt tay trên đạo ấn, phút chốc bên trên đạo ấn xuất hiện hai bàn tay khác.
Tây Thần châu.
Bàn tay cả Khổng Ma Kha cũng đặt trên đạo ấn.
Đạo ấn là một thứ kỳ diệu phong ấn giới này, có thể nói đạo ấn ở bất cứ đâu trong giới.
Mặc dù ba người cách nhau hàng ức vạn dặm nhưng chỉ cần bắt trúng là có thể đặt trên đạo ấn.
Tựa như ba người cách xa nhau nhưng cùng hưởng thụ một mặt trời.
Ba bàn tay bắt chặt đạo ấn, không ai nhường bước.
- Grao!
Mộng Tam Sinh lưng mọc cánh mạnh vỗ, trong thiên địa xuất hiện vô số lông chim màu tím.
Lực lượng của Mộng Tam Sinh tăng vọt.
Tây Thần châu.
Khổng Ma Kha nhỏ giọng hét:
- Liên Thần, lực lượng của ta không đủ, mau, cho ta mượn lực lượng!
Vù vù!
Trên đầu Khổng Ma Kha chậm rãi hiện ra một đóa sen trắng.
Hoa sen trắng bay ra, lực lượng thánh khiết tuôn vào cơ thể của Khổng Ma Kha, lực lượng gã tăng vọt.
Đông Thần châu.
Con mắt Diêm Xuyên từ từ biến đỏ, tóc mọc dài xuống gót chân. Bỗng nhiên hiện ra biển, huyết hải mênh mông, bầu trời bị huyết vân phủ lên.
Siêu cấp thần thông xuất hiện.
Diêm Xuyên mặt vặn vẹo dữ tợn, cuồng rống:
- Grao!
Ba người đều hiểu nhau, cũng tự bắt lấy đạo ấn. Đạo ấn chỉ có một, không ai chịu nhường.
Quan viên Yến Kinh căng thẳng nhìn.
Giờ phút này, toàn thiên hạ rung động, bão tố thổi bốn phương.
Ba người không ai nhường ai.
Ba người giằng co, trong không khí chậm rãi hiện ra một ảo ảnh to lớn.
Ảo ảnh to lớn tựa như đạo ấn, dù chỉ có một như ba nơi đầu thấy rõ.
Một cô gái đầu người thân rắn, khuôn mặt từ bi độ thế nhìn xuống.
Dân chúng Yến Kinh nhận ra, kêu lên:
- Chỉ Trần Nữ Thần!
Có người bỗng kêu lên:
- Giống như Đại Chiêu thánh địa trước kia, Chỉ Trần Nữ Thần đi ra, đạo ấn sắp bị lấy đi, phong ấn giới này sắp phá!
Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha, Mộng Tam Sinh, ba người biểu tình dữ tợn tranh giành đạo ấn. Chỉ Trần Nữ Thần nhìn ba người.
Chỉ Trần Nữ Thần từ bi hỏi:
- Các ngươi đều muốn có đạo ấn này sao?
...
Trung Thần châu, Mộng Tam Sinh lấy đạo ấn.
Nhâm Thử bị năm điện chủ tạm nhốt trong một đại điện ở sơn cốc.
Năm người đều là thượng Hư cảnh, thực lực cường đại, giờ phút này thiên hạ xao động, họ không nghĩ sẽ có ai cướp ngục.
Nhưng thường thì cướp ngục sẽ ở lúc như thế này.
Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử trong khoảng thời gian này tựa như con ruồi bu thịt thối, gặp nhau hạn đã muộn. Nếu không phải Nhâm Thử muốn gặp Mộng Tam Sinh thì hai người sẽ không tách ra.
Cũng nhờ lần tách ra này khiến Đông Phương Chính Phái từ xa thấy Nhâm Thử bị bắt.
Ầm ầm!
Bên ngoài bão tố nổi lên bốn phía, đất rung núi chuyển.
Năm điện chủ kinh sợ nhìn bầu trời.
Đông Phương Chính Phái mang theo một người áo đen chậm rãi đi tới.
Một điện chủ sắc mặt âm trầm nói:
- A? Là ai?
Người áo đen tay cầm một thanh trường kiếm trắng, bỗng lắc người, như hóa thành năm cái bóng, một cái bóng lao hướng một điện chủ.