Tiên Quốc Đại Đế

Chương 551: Thần Hận: Doãn Hận Thiên, Vương Tiễn

Con mắt Khổng Đạo Khâu nhất thời cứng lại.

- Tu vi của Khổng Ma Kha tăng vọt?

Cách đó không xa một tiên nhân của Khổng gia kinh ngạc nói.

- Khổng Đạo Khâu, ta nhận được tin tức, ngươi đi Đông Thần Châu lần này, lại giúp Diêm Xuyên?

Khổng Ma Kha lạnh lùng nói.

- Tu vi của ngươi tăng rất nhanh. Nguyên nhân chắc hẳn là đã luyện hóa xá lợi Phật tổ đi!

Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nói.

- Ta hỏi ngươi, sao ngươi lại giúp Diêm Xuyên?

Khổng Ma Kha lại lạnh lùng nói.

Khổng Ma Kha hùng hổ doạ người, khiến Khổng Đạo Khâu cũng ép hung tính ra.

Ầm!

Khí thế Khổng Đạo Khâu lại tăng vọt, ầm ầm xông về phía Khổng Ma Kha.

Vung tay áo một cái, Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nói:

- Ta là gia chủ Khổng gia, ngươi đang nói với giọng điệu gì vậy? Ngươi đang nói chuyện với ta sao?

Tuy rằng thực lực Khổng Ma Kha tăng vọt, nhưng không có lực lượng của Liên Thần, so với Khổng Đạo Khâu chung quy vẫn còn kém hơn rất nhiều. Nhất thời hắn bị áp chế khuôn mặt co quắp một hồi.

Khổng Đạo Khâu nổi giận, xung quanh cũng không ai dám ngắt lời.

- Khổng Đạo Khâu, Diêm Xuyên là kẻ địch của ta, là kẻ địch của Thiên triều Đại Phật. Ngươi không thể giúp hắn!

Khổng Ma Kha trầm giọng kêu lên.

Thần tử Thiên triều Đại Phật đứng xung quanh thi nhau gật đầu.

Phần lớn con cháu Khổng Gia cũng gật đầu một cái.

Những người này chính là con cháu Khổng Gia đã đi tới Đông Thần Châu. Đến bây giờ bọn họ vẫn không rõ vì sao gia chủ lại muốn giúp Diêm Xuyên.

Không phải Diêm Xuyên và gia chủ từ lâu đã xé da mặt sao? Huống hồ, Diêm Xuyên và Khổng Ma Kha còn có đại thù sinh tử, đại thù không chết không dừng. Vì sao hắn lại muốn giúp Diêm Xuyên?

Mọi người nhìn về phía Khổng Đạo Khâu.

Sắc mặt Khổng Đạo Khâu vẫn không thay đổi nói:

- Khổng Ma Kha, ngươi nghe cho rõ đây. Thiên triều Đại Phật, chỉ là công cụ của Khổng gia, chứ không phải Khổng gia là công cụ của Thiên triều Đại Phật. Trước tiên ngươi phải làm rõ, Khổng gia và Thiên triều Đại Phật, ai là chủ, ai mới là thứ!


Khổng Đạo Khâu lạnh giọng nói chuyện. Một đám con cháu Khổng Gia nhất thời biến sắc.

Nghi vấn của bọn họ đối với Khổng Đạo Khâu lúc trước nhất thời không còn sót lại chút nào.

Đúng vậy, Khổng gia, Thiên triều Đại Phật, ai chủ ai thứ? Con cháu Khổng Gia còn phải nghĩ sao? Đương nhiên phải tự mình là chủ!

Mặc kệ Khổng Đạo Khâu xuất phát từ loại mục đích nào, đối với Thiên triều Đại Phật có ảnh hưởng hay không, Khổng Đạo Khâu chung quy vẫn là gia chủ, suy nghĩ cho Khổng gia, suy nghĩ cho mình.

Trong lúc nhất thời, tất cả con cháu Khổng Gia đều kiên định lập trường Khổng Đạo Khâu.

- Ngươi? Ta hiểu, ngươi còn nghĩ tới con gái của ngươi, ngươi còn nghĩ tới thế lực của cháu ngoại của ngươi?

Sắc mặt Khổng Ma Kha dữ tợn nói.

Hai mắt Khổng Đạo Khâu híp lại nói:

- Khổng Ma Kha, tự nhìn lại vị trí của mình đi! Không nên quên ngươi là ai!

Trong lúc đang nói chuyện, một đại khí thế của Khổng Đạo Khâu lại ép xuống, dường như muốn lưu lại cho Khổng Ma Kha một sâu sắc ấn tượng vậy.

Ầm!

Khổng Ma Kha lại bị khí tức của Khổng Đạo Khâu mạnh mẽ áp chế.

- Ngươi... ngươi... Khổng Đạo Khâu, ngươi sẽ hối hận!

Khổng Ma Kha ép không lại Khổng Đạo Khâu, vung tay áo một cái, quay đầu rời đi.

Quần thần Thiên triều Đại Phật lập tức đi theo hắn.

Khổng Đạo Khâu cũng không tiếp tục ép nữa. Hai mắt hắn lạnh lẽo nhìn Khổng Ma Kha chậm rãi rời đi.

Khổng Ma Kha đi ra khỏi đại điện, lại nghiến răng nghiến lợi.

- Lão thất phu, lão thất phu phá hỏng đại sự của ta. Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Khổng Ma Kha đỏ cả mắt đạp không rời đi.

...———

Thiên triều Đại Trăn!

Cuộc thi lớn toàn thiên hạ kết thúc. Tin tức Diêm Xuyên Yến Kinh hội chiến quần hùng, cũng theo cuộc thi lớn toàn thiên hạ nhanh chóng truyền đi bốn phương tám hướng. Mặc dù chỉ còn nhất thống Đông Thần Châu một đoạn, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Không cần hoài nghi, thiên hạ sẽ có càng ngày càng nhiều cường giả thi nhau tới.

Yến Kinh, thượng thư phòng!

Diêm Xuyên đang xem sách. Bên trong phòng là một đám trọng thần, còn có cả Doãn Hận Thiên và Vương Tiễn!


- Doãn Hận Thiên. Ngày ấy, Mộng Tam Sinh từng nói, khanh làm thiên hạ Tiên giới đố kỵ?

Diêm Xuyên nhìn về phía Doãn Hận Thiên.

Doãn Hận Thiên ra khỏi hàng, lộ ra một tia bi thương cười nói:

- Thánh thượng, chuyện cũ, hiện tại thần không muốn đề cập tới. Mộng Tam Sinh nói không sai, nếu như gia tộc thần xuất hiện ở Tiên giới, nhất định sẽ trở thành đối tượng mà các tiên tông trong thiên hạ hợp lại tiêu diệt, cũng là kẻ địch của các đại tiên tông trên Tiên giới. Nếu như thánh thượng cảm thấy thần vướng tay, thần lập tức xin cáo từ, rời khỏi Đại Trăn!

- Ha ha ha ha, Doãn gia? Doãn gia so với Liên Thần thì thế nào?

Diêm Xuyên cười hỏi.

- Liên Thần?

Trong mắt Doãn Hận Thiên loé lên một tia thù hận.

Tiếp theo, Doãn Hận Thiên lắc đầu nói:

- Tất nhiên Doãn gia không có cách nào so sánh với Liên Thần. Tất cả tông môn Tiên giới gộp lại, đều không phải là đối thủ của Liên Thần!

- Vậy khanh không cần lo lắng. Ngay cả Liên Thần, trẫm còn không sợ, huống hồ những tiên tông này? Khánh không muốn nói, trẫm cũng không miễn cưỡng khanh. Chỉ có điều không lâu nữa, trẫm muốn dẫn mọi người đi tới Tiên giới. Khanh có thể thấy khó xử hay không?

Diêm Xuyên hỏi.

- Tiên giới? Thánh thượng làm sao dẫn mọi người đi được? Không lâu nữa là bao lâu?

Doãn Hận Thiên mờ mịt nói.

- Khoảng mười ngày!

Diêm Xuyên nói.

- Mười ngày?

Doãn Hận Thiên kinh ngạc nói.

Dù sao, Doãn Hận Thiên cũng không biết gì về mộng nhập thiên cơ đại pháp. Hắn cho rằng Diêm Xuyên muốn phá nát hư không đi tới Tiên giới. Nhưng bây giờ Diêm Xuyên có năng lực như thế sao?

Tuy rằng không rõ ràng, nhưng Doãn Hận Thiên vẫn nói:

- Thần không sao, chỉ cần không ngờ tới gia thế của thần, người khác sẽ không nhận ra thần!

- Vậy thì tốt! Text được lấy tại Truyện FULL

Thấy Diêm Xuyên không truy hỏi về thân thế của mình nữa, Doãn Hận Thiên đột nhiên cảm động.

- Thánh thượng, thần có nỗi khổ tâm trong lòng không thể nói ra. Chờ có một ngày, thần sẽ báo cáo từng chuyện với thánh thượng! Gia tộc của thần tại Tiên giới đã từng gặp phải một bất công thiên đại. Gia tộc gần như bị hủy diệt hoàn toàn. Thậm chí, người trong gia tộc có khả năng chỉ còn lại một mình thần!

Trong mắt Doãn Hận Thiên chợt đỏ ửng.

- Sao?

Diêm Xuyên nhìn về phía Doãn Hận Thiên.

- Thần hận. Thần hận những tông môn dối trá này đã bỏ đá xuống giếng. Thần hận. Thần hận thiên địa bất công này. Thần muốn có một công đạo. Thần muốn đòi lại một công đạo cho Doãn gia thần. Thần đã đi khắp nơi, mãi đến tận khi thấy được Đại Trăn quật khởi!

Doãn Hận Thiên hít sâu một cái.

Mọi người nhìn Doãn Hận Thiên. Doãn Hận Thiên dường như chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.

- Thần tiến vào Đại Trăn, là có tâm tư riêng. Thánh thượng, thần hi vọng tương lai, dựa vào Đại Trăn đòi lại công đạo cho Doãn gia của thần. Bởi vì thần vô cùng xem trọng Đại Trăn, mới đến tham gia khoa thi Đại Trăn. Nếu như thánh thượng có thể tiếp nhận người có thù hận thiên đại như thần, thần tất nhiên sẽ toàn lực phụ trợ Đại Trăn, bước thẳng tới đỉnh phong!

Doãn Hận Thiên kiên quyết nói.